Sau mấy trận sấm sét, nuốt trời ăn đất, vạn vật trong phút chốc mờ ảo, khói sóng mênh mông.
Không biết đã bao lâu, mưa ngớt dần chỉ còn lại chút dư vị ẩm ướt, nhỏ giọt từ khe rãnh mái nhà xuống kêu tí tách tí tách.
Trong mật thất rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở giao thoa với nhau.
Ánh đèn trên tường quyến luyến, gò má Ngu Linh Tê nhuốm phấn, đôi môi bị rách da hiện ra màu đỏ thắm, thậm chí lông mi cũng ướt thành từng chùm.
Lần đầu phát độc quá khó chịu, dường như nàng đã chết đi sống lại lần nữa vậy. Xương cốt cả người nàng đều mềm nhũn không còn tí sức lực nào. Cánh tay vô lực ôm lấy cổ Ninh Ân, nàng gục trong vòng tay hắn để hồi phục lại hô hấp đã bị rối loạn.
Ninh Ân vẫn còn bị che mắt bởi dây đai màu trắng ngà. Chỉ là vị trí của dây đai rõ ràng đã không còn chính xác như trước, nó quấn xốc xếch xộc xệch quanh mắt hắn.
Hắn nâng những đốt ngón tay mảnh mai và mạnh mẽ của mình lên rồi từ từ chậm rãi luồn qua những sợi tóc xõa của Ngu Linh Tê như trấn an nàng nhưng cũng như thể là tuỳ ý đùa nghịch.
"Xong rồi?"
Ninh Ân cúi đầu nhìn theo phương hướng của nàng, đôi môi bị chà qua lại tới đỏ sẫm càng tô thêm chút diễm sắc trên gương mặt lạnh lùng quá mức của hắn.
Ngu Linh Tê gật đầu, chống ngực hắn ngồi dậy, lẳng lặng chỉnh lại váy áo nhàu nhĩ.
Hơi thở không ổn định của nàng như lông vũ xẹt qua vành tai và gáy hắn cho thấy tâm trạng nàng lúc này đang rất bồn chồn.
Thái độ Ninh Ân thản nhiên ngồi dựa vào trên giường, đốt ngón tay mảnh khảnh cái được cái không gõ vào thành giường, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung nhàn nhạt khó thấy.
Lợi dụng xong rồi, không phải sẽ quỵt nợ chứ?
Nhưng hắn đây đã làm hết phận sự của mình rồi đấy.
Khi hắn đang khoan thai nghĩ thì đột nhiên thấy đôi mắt mình được buông lỏng và sau đó một tia sáng chói mắt tràn vào tầm nhìn.
Ninh Ân khẽ nheo mắt theo bản năng thì nhìn thấy nữ nhân có tóc mai hơi ướt trên thái dương đang cắn dải băng nhăn nhúm, ánh mắt nhìn hắn liễm diễm.
Khuôn mặt nàng ửng hồng sáng như đóa hoa vừa mới nở, nhưng đôi mắt đã khôi phục được một chút tỉnh táo, nàng cứ mím môi như vậy nhìn hắn thật lâu.
Đây là Ninh Ân sao?
Ngu Linh Tê bỗng mất hồn trong chốc lát: Tình huống này, kiếp trước nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Tiểu thư sẽ không lại muốn tự sát tạ tội đấy chứ?” Ninh Ân giơ ngón tay gỡ dây đai nàng đang cắn chặt giữa hai hàm răng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Không đâu.” Mạch suy nghĩ quay lại, Ngu Linh Tê lắc đầu.
Đợi đến khi hơi thở của nàng không còn gấp gáp và nóng ran như vậy nữa, tầm mắt của nàng mới dịch chuyển khỏi đôi môi bị nhuộm đỏ của Ninh Ân.
Sau khi dừng lại một lúc, nàng lại bổ sung thêm: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chết cũng không thay đổi được gì."
Ninh Ân vân vê chiếc đai, như cười như không: "Tiểu thư không tổn thất gì nên cũng không cần nói nghiêm trọng như vậy."
Ngu Linh Tê không hé răng mà chỉ rũ hàng mi ướt át xuống, khép lại vạt áo cho hắn không nói một lời, phủ lên hạ thường đã bị nhăn nhúm của hắn.
Hạ thường nhăn nhúm và có chỗ bị ướt, thấm ra một vệt nhỏ màu sẫm.
"Vệ Thất không phải công cụ."
Tiếng nói của Ngu Linh Tê vừa ngắn vừa mềm, tầm mắt của nàng rơi trên eo của Ninh Ân thì dừng một chút, sau đó chậm rãi dời lên trên, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt ngày đêm khó phân biệt của hắn: "Công cụ sẽ không độ.ng tình."
Ngón tay đang nghịch sợi tóc nàng của Ninh Ân đã bỗng khựng lại một khoảng rất ngắn khó thấy.
Thật sự thú vị.
Rõ ràng người nhếch nhác là nàng nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải trốn tránh, cũng không chán ghét mà là đưa tay chỉnh lại y phục của hắn.
Bình tĩnh đến mức quen thuộc, giống như nàng đã làm điều đó vô số lần cho ai đó vậy.
Nụ cười nơi khóe miệng Ninh Ân hơi phai nhạt đi, lòng bàn tay hắn xuyên qua đuôi tóc của nàng, nói: "Là sơ suất của ta, lần sau ta nhất định sẽ chú ý hơn."
...Còn có lần sau?
Không chờ Ngu Linh Tê kịp phản ứng lại, Ninh Ân đã vắt vạt áo bị nàng làm ướt đẫm, lạnh lùng hỏi: "Nhưng thực ra ta rất tò mò, tiểu thư đã sử dụng tên dã nam nhân nào rồi?"
Những chiêu thức nàng tiêu khiển vui thích, từng chiêu từng chiêu đều trêu chọc vào điểm yếu của hắn như thể nàng hiểu rõ nam nhân tới từng chân tơ kẽ tóc.
Nghĩ đến đây, Ninh Ân bỗng cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn muốn giết người.
Ngu Linh Tê không dám nói, dã nam nhân đó đó chính là ngài.
Kiếp trước nàng đã ở bên Ninh Ân hai năm, hắn lại còn là một chủ nhân vui buồn thất thường, rất biết cách dày vò người khác. Nếu Ngu Linh Tê không học các kỹ năng tạo ra niềm vui giữa khó khăn thì nàng đã sớm uất ức mà chết.
Tất nhiên, những lời thật lòng như vậy Ngu Linh Tê tuyệt đối không thể nói ra.
Ninh Ân quá thông minh, chỉ cần bắt được một kẽ hở là hắn có thể lần ra được manh mối ngay, cho đến khi nàng không thể lấp li.ếm được nữa.
Nàng dứt khoát đổi chủ đề, liếc mắt nhìn xung quanh và hỏi: "Đây là đâu?"
Lúc trước thần trí còn mơ hồ nên nàng không có thời gian để ý đến môi trường xung quanh. Bây giờ tập trung nhìn kỹ thì mới biết đây là một gian phòng tối kín không kẽ hở.
“Mật thất.” Ninh Ân đáp.
Tất nhiên Ngu Linh Tê biết rằng đây là mật thất.
Còn đang muốn hỏi thêm thì nàng đã nghe thấy Ninh Ân cười nhạt nói: "Nghe được đáp án thì sẽ chết, tiểu thư còn muốn hỏi không?"
Ngu Linh Tê biết rằng hắn sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, vì vậy nàng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
"Tiểu thư còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Ninh Ân quay lại chủ đề này một lần nữa, với ngữ khí lạnh lùng ghen tuông mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Mắt thấy không tránh được, Ngu Linh Tê ôm lấy cái đầu choáng váng của mình và lấy lệ đáp: "Tất cả là do tác dụng của thuốc, ta không nhớ rõ mình đã làm gì."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
"Không nhớ?"
Ninh Ân đọc rõ lại lần nữa, hỏi: "Tiểu thư có muốn ta ôn lại một chút giúp không?"
"Không! Cần!"
Cái chủ đề này không kết thúc được, Ngu Linh Tê đành đứng dậy nói: "Ra ngoài quá muộn rồi, cần phải về thôi..."
Nhưng hai chân nàng mềm oặt, mới vừa duỗi thẳng thắt lưng đã mất sức ngã ngồi lại trên đùi Ninh Ân, theo bản năm vội nắm lấy vai hắn để ổn định thân thể.
Nơi nàng ngã xuống khép chặt, vừa đau vừa tê, hai người đều kêu lên một tiếng đau đớn.
"Tiểu thư gấp gì vậy?"
Một tay ôm lấy eo thon của nàng, Ninh Ân hơi nhướng mày, rõ ràng là giọng nói khàn khàn hơn.
Ngu Linh Tê vội vàng đẩy hắn ra như thể bị bỏng.
Ninh Ân không phòng bị bị nàng đẩy ngửa ra sau, chống khuỷu tay chống trên giường, giật mình một lúc rồi đột nhiên thất thanh cười khẽ.
Nụ cười bất cần của Ninh Ân khiến gương mặt hắn trở nên kinh diễm, giống như yêu ma mê hoặc trong đêm đen.
Ngu Linh Tê không biết tại sao hắn lại cười trong một tình huống xấu hổ như vậy, đã nói là "không nghe, không nhìn, không nói" đâu rồi?
“Tên điên này, không được cười!” Nàng hơi khó chịu, nhưng không còn sức mà che miệng hắn lại.
Cả hai người đều bình tĩnh lại một chút và xuất phát rời mật đạo.
Mật thất này nhất định là có lối ra khác, không biết nó thông tới đâu mà Ninh Ân chưa từng tiết lộ chỉ dẫn nàng về lối cũ.
Mật đạo chật hẹp và tối tăm, đuốc lửa trong tay Ninh Ân chỉ miễn cưỡng đủ chiếu sáng một tấc đất vuông.
Ngu Linh Tê tiêu hao quá nhiều sức lực, chân nàng mềm hẳn đi, vừa vịn tường vừa đi một cách khó khăn, hoàn toàn không như Ninh Ân giống như là đang đi trên mặt đất vậy.
Có quá nhiều bí mật được chôn giấu trong mật đạo dài dằng dặc này, Ngu Linh Tê muốn hỏi dò nhưng sau khi nghĩ lại nàng lựa chọn im lặng.
Người như Ninh Ân trời sinh cảnh giác tàn nhẫn và có một sự bướng bỉnh bất khả xâm phạm đối với lãnh địa của mình. Hắn có thể dẫn Ngu Linh Tê vào đây tránh nạn giải tỏa đã là một sự thỏa hiệp lớn lao rồi.
Nếu như thử thăm dò, có lẽ sẽ giẫm vào điểm mấu chốt của hắn.
"Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?"
Trong sự im lặng giày vò người ta này, giọng nói lạnh lùng của Ninh Ân từ phía trước truyền đến, lời nói khiến người ta giật mình: "Nghĩ xem giết ta như thế nào hay đang nghĩ tới mật đạo này?"
Đầu ngón tay của Ngu Linh Tê run lên, nàng do dự ngước mắt lên.
"Tiểu thư hẳn là phải giết ta."
Một nửa khuôn mặt của Ninh Ân trong bóng tối, nửa khuôn mặt dưới ánh sáng cực kỳ tuấn tú và rạng rỡ, cầm đuốc lửa cười nói: "Ta đã biết bí mật của tiểu thư, vấy bẩn thanh danh của tiểu thư, quả thật đáng chết. "
"Cái gọi là thanh danh này, từ khi ta quấy nhiễu việc hôn sự Đông cung đã không còn rồi."
Ngu Linh Tê cắn môi, cố hết sức nói: "Ngươi mau câm miệng lại."
Ninh Ân cười cười, coi như miễn cưỡng hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng khi hắn thực sự không nói nữa, Ngu Linh Tê lại cảm thấy sợ đến phát hoảng.
Mật đạo quá dài và quá yên tĩnh, còn chưa nhìn rõ đường đi theo ngọn lửa thì bóng tối lập tức bao vây bốn phương tám hướng, như thể một con thú đen khổng lồ ở sau lưng nuốt chửng nó với cái miệng mở to.
Ngu Linh Tê không thích bóng tối ngột ngạt.
Kiếp trước sau khi nàng chết, Ninh Ân giữ thi thể nàng trong quan tài băng trong căn phòng nhỏ, linh hồn nàng trôi dạt không có chốn đi về. Cái loại sợ hãi run rẩy đó đối với nàng mà nói là cả đời khó quên.
Trong lúc lảo đảo, Ninh Ân đang đi đằng trước bỗng dừng lại.
Khi nàng lảo đảo dựa tường đuổi kịp, hắn bỗng đặt đuốc lửa xuống đất và thản nhiên nói: "Ta bế tiểu thư ra ngoài."
Ngu Linh Tê sửng sốt, vội vàng nói: "Không cần."
Lúc này nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu bị hắn bế ra ngoài thì e là càng không ra được.
Ninh Ân liếc nàng một cái, một lúc sau mới giơ tay lên nói: "Đưa tay cho ta."
Lòng bàn tay của hắn thon dài mạnh mẽ với các đốt ngón tay cân đối, một đôi bàn tay khống chế đại cục trời sinh.
Nhưng bây giờ, Ngu Linh Tê có chút để ý về cái tay này, dù sao thì cũng vừa...
Thấy nàng không cử động, Ninh Ân khẽ "hừ" một tiếng, lấy dây đai màu trắng ngà trong lòng bàn tay nàng ra quấn quanh hai vòng, đầu còn lại hắn cầm trong tay.
Đó là...
Ánh mắt Ngu Linh Tê nóng lên, đó là dây đai của nàng. Vào một khắc trước, dây đai này còn đang che mắt của Ninh Ân, để mặc cho đôi môi nóng bỏng của nàng trằn trọc đè lên.
"Nắm chặt."
Ninh Ân một tay cầm đuốc lửa, tay kia cầm dây đai dẫn đường cho nàng đi về phía trước. Tuy rằng trông có vẻ bạc tình lãnh đạm, nhưng tốc độ rõ ràng là chậm hơn rất nhiều.
Ngu Linh Tê nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, sau cơn cuồng nhiệt là sự trống rỗng vô tận.
Cũng chưa tới hối hận, chỉ là có chút thương cảm.
Sống lại một đời, nàng cho rằng mình và Ninh Ân sẽ có một khởi đầu khác. Cho dù là hợp tác lợi ích hay là lãng quên lẫn nhau cũng được, nàng cũng không nên đi theo vết chân của kiếp trước mà mơ mơ hồ hồ dây dưa với nhau.
Lễ tắm Phật hôm nay, nàng vốn muốn dẫn Ninh Ân đi thấy ánh sáng và lòng tốt trên thế gian, nhưng kết quả lại là một mớ hỗn độn.
Không biết là đã đi bao lâu rồi, ánh sáng mặt trời ẩn hiện, xua tan đầy bụng tâm sự của nàng.
Đẩy cửa phòng thiền ra, những chậu cây chuối tiêu bị mưa lớn rửa sạch đã xanh tươi đến phát sáng.
Ngu Linh Tê buông dây đai ra và nói nhỏ: "Cảm ơn".
Ninh Ân tự nhiên gấp chiếc dây đai lại, cầm trong lòng bàn tay, rủ mắt nhìn xuống đôi má kiều diễm của nàng nói: "Tiểu thư muốn giải thích thế nào?"
“Ừ.” Ngu Linh Tê hít sâu không khí ẩm ướt và mát mẻ để lấy lại bình tĩnh: “Đi thôi.”
Có một chiếc ô giấy trước cửa phòng Thiền, cũng không biết là ai đã đặt ở đó.
Ngu Linh Tê loáng thoáng nhớ lại khi đến đây còn không có chiếc ô này.
Ninh Ân nhận ra chiếc ô này, thuận tay cầm lên mở ra và đứng chờ ở trước bậc thềm.
Mưa mù mịt, dáng người cầm ô của Ninh Ân vô cùng cao lớn tuấn tú, chỉ chỉ vào dưới ô.
Ngu Linh Tê bình tĩnh đứng dưới tán ô, một tay Ninh Ân cầm cán ô và hơi nghiêng ô về phía nàng.
Mặt khác.
Tiết Sầm tìm thấy con đường mòn giữa rừng trúc trước phòng thiền và nhìn thấy bóng dáng của Ngu Linh Tê ở đằng xa. Hắn không khỏi cảm thấy vui mừng trong bụng, cuối cùng thì cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Hắn vừa định tiến lên chào nàng thì nhìn thấy chàng thiếu niên cầm ô đứng bên cạnh nàng.
Chàng thiếu niên khôi ngô lạnh lùng như một thanh kiếm chưa được tuốt ra khỏi vỏ, Tiết Sầm kìm lòng không đậu dừng bước.
"Công tử, người đó không phải là người bị mắc kẹt trên vách núi với Ngu cô nương sao?"
Người hầu thiếp thân của Tiết Sầm kiễng chân lên và bất mãn nói: "Ngu tướng quân làm sao dám giữ cái thứ bẩn thỉu này trong phủ? Lại còn gần gũi với Ngu cô nương như vậy?"
“Ăn nói cẩn thận.” Tiết Sầm nhìn người hầu của mình.
Người hầu oan ức: "Nô tài cũng là bất bình thay công tử. Ngu cô nương rõ ràng là không đặt ngài trong lòng, ngài bảo vệ nàng như thế..."
“Dừng lại.” Giọng điệu của Tiết Sầm hiếm thấy trầm xuống: “Những lời này, ta không cho phép người nói với bất kì người nào khác.”
Hắn lại liếc nhìn con đường mòn giữa rừng trúc một lần nữa nhưng không tiếp tục tiến lên truy hỏi Ngu Linh Tê đã biến mất đâu trong nửa canh giờ này và rốt cuộc đã đi chỗ nào.
Chỉ cần nàng bình an vô sự, vậy là đủ.
Tiết Sầm quay lại và rời đi mà không mang theo ô.
Trong con đường mòn giữa rừng trúc, Ninh Ân dừng lại và nhìn về hướng Tiết Sầm đang rời đi.
Ngu Linh Tê cũng nhìn theo và hỏi: "Làm sao vậy?"
Ninh Ân thu hồi ánh mắt từ bức tường chùa chỗ nguyệt môn, lạnh lùng nhếch môi nói: "Không có gì, thằng cha chướng mắt."
Gặp lại Hồ Đào, nàng thực sự lo lắng và liên tục hỏi Ngu Linh Tê vừa mới đi đâu.
"Chỉ là ta cảm thấy khó chịu cho nên vào thiền phòng nghỉ ngơi một lát."
Bên trong cổng chùa, Ngu Linh Tê che đôi má hơi nóng của mình và nhỏ giọng giải thích lần nữa, Hồ Đào miễn cưỡng bỏ qua.
"Này, Vệ Thất."
Hồ Đào đỡ Ngu Linh Tê lên xe, ánh mắt thoáng nhìn thấy ẩn hiện trong tay áo Ninh Ân một vệt trắng, cũng không nhìn rõ là băng vải hay là cái gì. Nàng tò mò hỏi: "Ngươi bị thương à?"
Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt của Hồ Đào thì hơi thở nhất thời ngưng trệ, cơn nóng vừa đè nén xuống lại bùng lên.
Ninh Ân thực sự quấn chiếc dây đai màu trắng ngà quanh cổ tay, quấn nó vài vòng như một dải băng và thắt một cái nút ưu nhã.
"Cái này à."
Ninh Ân mỉm cười nhìn Ngu Linh Tê, dùng ngón tay út móc đuôi dây đai lên, nhẹ nhàng nhào nặn nó từ từ.
Toại nguyện mong ước thấy môi mắt hạnh của nàng trừng lên, hắn giấu vạt đai trắng vào trong tay áo và nói: "Đó là kỷ vật của ta."
Hồ Đào lẩm bẩm rồi hạ rèm xe xuống: "Thật sự là một quái nhân, đến chùa Kim Vân không rút quẻ xin bùa mà để xin cái này."
Ngu Linh Tê không lên tiếng lặng lẽ duỗi thẳng tóc, không dám để Hồ Đào phát hiện dây đai của mình đã biến mất.
Quả nhiên, không nên trêu chọc tên điên này.