Ngu Linh Tê chớp chớp hàng lông mi rất chậm, nàng đã quen với việc này.
Hơn nữa, nàng thực sự rất mệt mỏi.
Ngu Linh Tê đứng dậy, cởi áo choàng và cẩn thận treo nó lên giá gỗ bên cạnh, để tóc đen uốn lượn rũ xuống thắt lưng, rồi trèo lên trên giường từ phía bên kia.
Ánh mắt Ninh Ân quét qua vòng eo hóp lại của nàng, còn chưa nhấm nháp đủ thì đã thấy nàng xoay người lăn một cái, nhẹ nhàng lăn vào trong chăn bông, chỉ chừa lại chóp mũi và đôi mắt trong veo.
Các động tác thực sự được thực hiện cùng nhau, thậm chí tóc còn được đặt ngay ngắn ở hai bên gối.
Ninh Ân nhất thời không nói nên lời.
Trong phút chốc, hắn thực sự cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như đã từng nhìn thấy rất lâu trước đây, vô cùng quen thuộc.
Bên trong điện tràn ngập hơi ấm, mùi máu tanh dính trên người cũng thấm ra, trái ngược hoàn toàn với hương hoa nhẹ trên người thiếu nữ.
Ninh Ân có chút chán ghét nhíu mày, đứng dậy đi sang phòng bên cạnh tắm rửa.
Cánh cửa mở ra, tuyết rải đầy mặt đất.
Cánh cửa đóng lại, âm thanh gió và tuyết cũng ngừng lại.
Ninh Ân đi xuống hành lang, gọi Chiết Kích.
“Đưa Vương Lệnh Thanh đi quất xác ba trăm cái, cho công chúng xem.” Hắn lạnh lùng nói.
Chiết Kích có chút ngoài ý muốn, làm Vương Lệnh Thanh “Máu chảy đầu rơi” đã là hình phạt nghiêm khắc rồi, không ngờ ngay cả thi thể cũng không tha, chứng tỏ chủ tử thật sự rất tức giận.
Chiết Kích ôm quyền nghi hoặc: Rốt cuộc Vương Lệnh Thanh đã phạm tội ngu xuẩn gì mà chọc giận đến điện hạ?
Trong phòng ngủ, Ngu Linh Tê nằm bất động.
Ngay khi Ninh Ân rời đi, toàn bộ đại điện im lặng.
Nàng thả lỏng cơ thể, ngáp một cái.
Rốt cuộc, kẻ điên nhỏ kiếp này còn có chút nhân tính, không có đam mê giày vò người nhiều như kiếp trước, không biết rằng “ấm giường” nghiêm túc là không thể mặc quần áo, sử dụng làn da mềm mại của mình để sưởi ấm giường.
Bản thân ăn mặc chỉnh tề, hắn cũng không nói cái gì, thật sự rất dễ dỗ.
Khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật, nàng nằm hướng vào trong, trái tim đánh trống reo hò của nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Do sự náo loạn trong cung nên nơm nớp lo sợ hồi lâu, đã rất mệt mỏi.
Nàng khép mi và chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng sau một lúc.
Khi Ninh Ân vào trong điện với một cơ thể còn ẩm ướt, Ngu Linh Tê đã ngủ.
Hắn đứng ở mép giường, tóc đen xõa tung, lộ ra khuôn ngực rộng lớn cường tráng trắng nõn, cũng không cảm thấy lạnh.
Ngu Linh Tê luôn thích ngủ nghiêng về phía bên trong, hơi cuộn người lại, bờ vai thon gầy, yên tĩnh như một đóa hoa thẹn thùng.
Ninh Ân cúi người, lật vai Ngu Linh Tê lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một lúc lâu.
Nàng ngủ rất sâu, vậy mà không hề thức giấc.
Chậc, trái tim thực sự lớn.
Ninh Ân thổi thổi lông mi của nàng, thấy không có động tĩnh gì liền cầm thuốc mỡ ở bên cạnh xoa lên vết thương của nàng.
Sau đó hắn vén chăn bông lên, chỉnh lại tư thế, ôm cả thân thể mềm mại vào lòng.
Nâng tay áo dập tắt ngọn nến, hắn vô cảm thu hai cánh tay lại và xếp chúng thành vòng cung vừa vặn với nàng.
...
Ngu Linh Tê cảm thấy mình sắp chết ngạt.
Thắt lưng như bị kẹp sắt trói chặt không thoát ra được khiến nàng gặp ác mộng cả đêm.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, Ninh Ân đã không còn ở đó.
Nàng xoa xoa mi, lại phát hiện vết sẹo trên cổ tay đã bớt sưng rất nhiều, đau đớn cũng không còn, còn có mùi thơm thuốc bắc nhàn nhạt.
Ngu Linh Tê tỉnh dậy, chiếc váy cưới bị hỏng vẫn còn nằm trên mặt đất, khiến nàng nhớ lại cuộc hỗn loạn đẫm máu ngày hôm qua và những tên trộm đột nhập vào phủ, mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Nhớ bản thân đã không gặp ai cả đêm, không biết bây giờ người trong nhà như thế nào.
Ngu Linh Tê đứng dậy, một vài cung nữ thấp thỏm e dè mang chậu đồng, quần áo và các vật dụng khác vào trong điện, xếp thành hàng.
Đại cung nữ dẫn đầu hành lễ nói: “Cô nương, mời người xuống giường rửa mặt chải đầu dùng bữa.”
Ngu Linh Tê nhìn xuống giường, thấy quần áo, váy và áo choàng đều đã có sẵn trong khay, nhưng phụ kiện búi tóc lại thiếu.
“Có phải thiếu thứ gì không?” Nàng hỏi.
“Hồi cô nương, không thiếu.”
Cung nữ dẫn đầu nói: “Điện hạ dặn dò chỉ có những thứ này.”
Ý của Ninh Ân?
Có phải hôm qua đề cập đến việc trâm cài tóc bằng ngọc nên đã chọc phải chỗ đau của hắn, vì vậy “trừng phạt” một chút không?
Nhưng rõ ràng hắn không cho phép nàng về nhà lấy nó, Ngu Linh Tê không hiểu lắm.
Cung nữ đặt đồ đạc xuống và rời đi, thái độ vô cùng cung kính, nhưng không nhiệt tình, có lẽ thực sự coi nàng là một người hầu được sủng ái lấy sắc đẹp phục vụ người khác.
Ngu Linh Tê không còn cách nào khác ngoài việc nhặt một chiếc đũa ngà trên bàn, chỉ búi tóc thấp đơn giản, kết hợp nó với quần áo và váy mùa đông màu đỏ quả hạnh, ngược lại có một chút phong thái điềm đạm.
Sau bữa ăn, nàng thử ló đầu ra khỏi phòng ngủ.
Mái hiên xanh biếc tuyết rơi mờ mịt, sương mù lạnh lẽo bao phủ, nội thị cúi người đứng dưới mái hiên, không có người ngăn cản nàng.
Thế là lá gan của nàng cũng lớn hơn một chút, nâng váy bước ra khỏi cửa, đi loanh quanh khắp phủ.
Tuyết rơi thật dày, khắp nơi đều là một mảng trắng xóa mênh mông, nhưng một số hình dáng quen thuộc vẫn có thể nhận ra được.
Ngu Linh kiện gọi một nội thị đang đi ngang qua với một hộp thức ăn trống rỗng và hỏi: “Điện hạ của các ngươi đâu?”
Nội thị bước sang một bên, cung kính nói: “Điện hạ đang giải quyết công việc ở sảnh phụ.”
Ngu Linh Tê nói cảm ơn rồi đi về phía sảnh phụ, không bị cản trở suốt chặng đường.
Kỳ lạ, đây là lần đầu tiên nàng đến phủ của Ninh Ân, vậy sao nàng lại quen thuộc với từng viên gạch ngói ở đây như vậy?
Khi nàng bước đến sảnh phụ, Ngu Linh Tê mới hiểu cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Phủ này là nguyên mẫu của phủ Nhiếp Chính vương ở kiếp trước, ngay cả cách trang trí của sảnh phụ cũng gần giống y như ở kiếp trước.
Ninh Ân mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu tím sẫm, mái tóc đen được buộc một nửa, đội một chiếc ngọc quan, đang cầm một tấu chương ngồi ở trên giường xem, tay áo choàng với kết cấu tuyệt vời rủ xuống dọc theo mép giường, không có một nếp gấp nào.
Liếc nhìn mỹ nhân đang yên lặng dò xét đầu ở cửa, đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ kéo thành một đường, gọi: “Lại đây.”
Ngu Linh Tê thoải mái hào phóng bước vào, váy đung đưa khi nàng di chuyển, hai lọn tóc xõa xuống bên tai, điều này càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng và xinh đẹp cho nàng.
Nàng thực sự rất tài tình, dùng đũa ngà voi để búi tóc.
Một hình phạt nhỏ ngược lại làm nàng chơi ra hoa.
Mỹ nhân đã đi tới trước mặt, thấy không còn cái ghế thừa nào, nàng thản nhiên ngồi sang bàn bên kia.
Trước mặt Ninh Ân là một đĩa bánh bột hạt dẻ hấp đường vàng óng, thơm phức và mứt sơn tra đỏ tươi, trong vắt.
Đôi mắt hạnh của nàng cong lại, sạch sẽ và sáng sủa như khi còn ở Ngu phủ, nàng chủ động hỏi: “Điện hạ ăn cơm chưa?”
Ninh Ân không trả lời mà thu lại ánh mắt đang giằng co, ném tấu chương vào chậu than.
Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên và biến mọi thứ thành tro đen, thuận tay đẩy chiếc bánh bột hạt dẻ trên bàn cho Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân đưa bánh bột hạt dẻ cho mình, mặc dù mới ăn sáng không đói nhưng vẫn lịch sự cầm lấy một miếng, chấm vào mứt sơn tra chua ngọt, cho vào miệng cắn một miếng.
Ninh Ân nhìn nàng, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Hắn ngước đôi mắt đẹp lên hỏi: “Nàng bị người đưa đến phủ của bản vương là muốn làm gì?”
Ngu Linh Tê giật mình, nhớ lại và sau đó nhận ra rằng mình là một “món quà” được ban tặng để lấy lòng.
Làm tiểu thư lâu quá rồi, gần như đã quên việc hầu hạ một người nào đó là như thế nào.
Ngu Linh Tê mỉm cười không chút do dự, không có chút tự giác khi làm “món quà”.
Dù sao cũng chỉ có mấy ngày rảnh rỗi trôi qua, không bằng tận hưởng vui vẻ trước mắt.
“Được rồi.”
Nàng đặt chiếc bánh ăn dở xuống, cầm một miếng khác đưa vào miệng Ninh Ân: “Mời điện hạ.”
Ninh Ân đổi tư thế, bắt bẻ nói: “Không có mứt chấm.”
Ngu Linh Tê đành phải cẩn thận chấm mứt trái cây, vừa mới đưa qua, đã bị Ninh Ân nắm lấy cổ tay.
Dùng hết sức, lòng bàn tay ấm áp đè lên vết bầm của nàng, có chút ngứa ngáy.
“Không phải chấm như vậy.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Ân bật cười, dùng tay còn lại gắp mứt sơn tra lên, từ từ bôi lên đôi môi mềm mại của Ngu Linh Tê.
Đôi môi của Ngu Linh Tê căng mọng, xinh đẹp, trên đó có vết mứt đỏ tươi, tựa như một lớp son môi bóng loáng, tôn lên làn da trắng như tuyết lại càng thêm quyến rũ, hấp dẫn.
Khi Ninh Ân lại gần, Ngu Linh Tê nhất thời quên thở, lông mi khẽ run.
Chỉ thấy hắn nghiêng đầu sang một bên, đầu tiên là dùng môi chạm vào hai mảnh ngọt ngào hấp dẫn, sau đó dùng đầu lưỡi dò xét, chậm rãi liếm sạch sẽ mứt sơn tra từng chút từng chút một.
Ninh Ân khép hờ mắt, cố ý làm động tác chậm lại, tinh tế lâu dài như thể nếm nhiều hơn chỉ là mứt.
“Điện hạ, Tiết Thị lang, Tiết Nhị Lang cầu kiến.”
Giọng của người hầu truyền đến từ phía bậc thềm xa xa đằng trước.
Ngu Linh Tê bừng tỉnh từ sự quyến rũ, định lùi lại, nhưng đã bị Ninh Ân giữ lại và ôm vào lòng.
Ninh Ân mở mắt ra, ánh mắt tối sầm lại.
Trong khoảng thời gian hít thở, Ngu Linh Tê nghe thấy hắn khàn khàn nhỏ giọng nói: “Truyền.”
Truyền?
Ngu Linh Tê không muốn nhìn thấy Tiết Sầm trong hoàn cảnh như vậy – chính xác là, nàng không muốn đối mặt với cuộc hôn nhân mà nàng đã rất vất vả mới thoát ra được trong một thời gian ngắn.
Cửa điện mở toang, có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, nhưng Ninh Ân vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Không giống như vừa rồi gió nhẹ nhàng, lần này dường như đã vượt ra ngoài phạm vi nếm thử mứt sơn tra, hơi thở nóng rực giống như một cơn lốc, kéo Ngu Linh Tê ngã xuống.
“Ninh…”
Ngu Linh Tê đặt tay lên lồ.ng ngực rắn chắc của Ninh Ân và đẩy ra, nhưng lại không hề động đậy.
Ninh Ân muốn làm gì?
Nàng mở mắt ra, tim đập loạn xạ, mạch máu căng ra.
Tiếng bước chân như giẫm lên trái tim, âm thanh càng ngày càng gần.
Tay Ninh Ân đưa lên trên, mạnh mẽ giữ chặt gáy nàng, như thể ngay cả linh hồn của nàng cũng như tằm ăn lên hầu như không còn.
Hắn điên rồi, hắn muốn kéo nàng điên cùng nhau.
Ngu Linh Tê căng thẳng, toàn thân nàng như muốn bốc cháy.
Tim nàng đập nhanh và không thở được.
Tiếng bước chân đã truyền đến cửa đại điện, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, “ô” một tiếng nắm chặt quần áo của Ninh Ân.
Ninh Ân vung tay lên, tấm mành lụa cuộn một nửa trước mặt rơi xuống theo tiếng kêu, chắn tầm mắt bên ngoài.
Gần như cùng lúc đó, Tiết Tung và Tiết Sầm bước vào.