Bốn người ngồi đối diện nhau, nhưng khuôn mặt Đường Tuệ không hề tỏ ra lo sợ. Cô vẫn nhẹ nhàng nhấp từng ngụm trà và yên lặng chưa hề nói gì hết. Nguyên tắc trong kinh doanh cũng vậy, người càng âm trầm bao nhiêu lại càng có nhiều suy tính bấy nhiêu. Họ đang yên lặng nghĩa là họ đang đánh đòn tâm lý về phía đối phương, vậy nên bản thân cô vốn không phải muốn thắng trận này, nhưng cũng không thể làm mất đi mặt mũi của Đường gia được.
Thẩm lão gia nhìn khuôn mặt cô bé nhỏ đang ngồi trước mặt, tâm không động, đôi mắt tĩnh lặng như nước, điều này lại có từ một người trẻ tuổi như cô đương nhiên khiến ông có đôi chút tán thưởng, nếu cô ấy đã có tiền đề như vậy ông cũng không muốn làm khó cô nữa, bắt đầu nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô Đường đang qua lại với con trai tôi sao?
- Ba, đúng là có chuyện này.
- Ba hỏi cô Đường, con nên im lặng, ba đảm bảo không ăn thịt con bé đâu.
- Thẩm lão gia thấy sao, chúng cháu đẹp đôi đúng không?
- Cô nghĩ bản thân mình có thể bước chân vào Thẩm gia sao?
- Không cần, giờ đa số người trẻ tuổi đều muốn ở riêng, tự do, hơn nữa cũng không cần nhìn trước ngó sau để thể hiện tình cảm.
- Vậy cô Đường thử nói xem cô cần gì ở nhà họ Thẩm.
- Thẩm Dương là đủ rồi.
- Cô gái nhỏ, cháu biết không, trước đây tất cả những người phụ nữ nó đưa về đều là những người không ra gì hết, không uốn éo vặn vẹo đến nỗi ông lão đây cảm thấy đau người thì cũng tỏ ra giọng điệu ngọt đến choáng váng để gọi thằng bé, nhưng cháu lại khác, trực tiếp muốn làm ông đây đau tim.
- Trước khi đến có từng hỏi bệnh viện Thẩm Dương có đội ngũ y bác sỹ rất tốt.
- Cháu biết không, những người phụ nữ từng đến đây, không những thích Thẩm Dương còn thích tiền của nhà họ Thẩm, nhưng cháu lại khác, cháu không thích cả hai.
- Phải.
- Vậy mục đích của cháu là.
- Cháu muốn được gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Đường.
Thẩm Tưởng Lệ ngồi bên cạnh nghe nãy giờ cũng không thể hiểu được cảm xúc của chính cô lúc này. Cứ nghĩ rằng người phụ nữ này khó nhằn, hoặc đòi thật nhiều tiền của nhà họ Thẩm, hoặc là nhất định không chịu đi, không ngờ bản thân cô lại thẳng thừng thừa nhận không hề có tình cảm với em trai cô.
Đến bản thân cô là chị gái khi nhìn lên khuôn mặt của em trai mình cũng chỉ có thể cười trừ. Ai mà không biết Thẩm Dương viện trưởng đẹp trai phong nhã, nhưng lại thẳng thừng bị một cô gái nói rất rõ ràng là không hề có tình cảm. Đúng là thất bại khiến em trai cô đáng ê mặt.
Cô ấy quá thẳng thắn cũng lại khiến Thẩm lão gia đặt mình vào trầm ngâm.
Cô muốn thoát mình ra khỏi gia phả nhà họ Đường là chuyện rất khó, chỉ là hiện tại, nếu không được sự đồng ý của Đường Diệp đương nhiên cô không thể nào tự mình ra khỏi gia phả nhà họ Đường, huống hồ chuyện này cô tìm đến Thẩm lão có lẽ cô đã có kế hoạch của riêng cô. Chỉ là đến bản thân Thẩm lão cũng không thể ngờ được người phụ nữ chỉ đáng tuổi cháu gái mình lại có dũng khí lớn đến như vậy, mà có thể đứng trước mặt một người kinh nghiệm đầy mình dõng dạc bàn điều kiện.
Buổi tối sau khi Đường Tuệ trở về nhà liền thấy Đường Diệp ngồi đợi cô nơi phòng khách.
- Bây giờ cháu đủ lớn để đi đâu cũng không cần báo về nhà một tiếng rồi đúng không?
- Chẳng phải chú nhìn thấy hết rồi sao, chú thần thông quảng đại lắm cơ mà.
Đường Diệp lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt của Đường Tuệ cuối cùng vẫn là không nói gì nữa, đặt tờ báo xuống chiếc bàn sau đó quay trở về căn phòng của mình.
Việc đã đi đến bước này bản thân Đường Tuệ cũng không còn sự lựa chọn nữa rồi. Cô đã làm những điều quá thể so với sức lực của mình. Dùng năm phần trăm cổ phần cha mẹ cho cô đổi lấy sự dời đi của mình ra khỏi thành phố.
Nhưng cô thì có thể làm gì được chứ, đâm lao thì phải theo lao. Việc đã được cô lựa chọn buộc bản thân cô phải thực hiện được để tìm lại tương lai cho chính mình.
Những ngày sau đó, cửa nhà họ Đường luôn xuất hiện thêm một chiếc xe thể thao màu trắng nhẹ nhàng đứng đợi cô chủ nhỏ bước chân ra khỏi cửa. Cứ theo thông lệ tuần Thẩm Dương làm ngày sẽ cùng đến trở cô đi làm, hai tuần anh trực đêm sẽ mang đồ ăn sáng qua cho cô, thể hiện một cặp đôi yêu thương nhau thắm thiết.
Ba tháng trôi qua, Đường Diệp càng ngày càng khó chịu trước việc hai người kia đang làm trước mắt anh, càng tức giận hơn nữa đó chính là Đường Tuệ bắt đầu đi sớm về muộn, thậm chí đã có những ngày cô đi qua đêm mới trở về.
Nhưng cho dù anh có nói như nào cô cũng nói ra được một lý do để cho rằng mình đúng.
Cuối cùng cũng đến một ngày, Thẩm lão gia đặt chân đến nhà họ Đường, ép buộc Đường Diệp đuổi Đường Tuệ ra khỏi gia phả nhà mình. Để không có nhà họ Đường hậu thuẫn chắc chắn ông sẽ không đồng ý cho Thẩm Dương lấy một người vợ không có địa vị. Thậm chí còn giễu võ dương oai nói rằng con trai ông tuyệt đối không bao giờ chấp nhận người vợ không có đích thân chính thống.
Mà những điều này đương nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự cũng như công việc làm ăn của nhà họ Đường.
Cuối cùng dưới áp lực của dư luận cùng với sự chất vấn khó có thể giải thích của các bậc cổ đông. Đường Diệp chính thức tuyên bố nhận lại cổ phần của anh chị mình để lại, thông cáo với truyền thông và các đối tác chính thức đuổi cổ Đường Tuệ ra khỏi gia phả nhà họ Đường.
Đường Tuệ có thể được mang họ Đường, nhưng bất cứ sản nghiệp hay bất kì lợi nhuận nào có được từ cổ tức của nhà họ Đường sinh ra cô đều không được thừa hưởng, hơn thế nữa, đó chính là Đường Tác chính thức thu hồi chức vụ Giám đốc kinh doanh của Đường Tuệ, kể từ giờ phút đó cô không được phép tham gia vào bất kì dự án, không có quyền hành gì trong các hợp đồng kinh tế kinh doanh.
Cuối cùng mới có thể xoa dịu được đội ngũ hội đồng quản trị và những đối tác đã từng được Đường Tác làm ăn cùng.
Nhưng tất cả lại nhận được là nụ cười đầy mãn nguyện của Đường Tuệ khi cô bước chân ra khỏi đại sảnh của tòa nhà cao tầng này.
Tất cả mọi thứ cô đều để lại.
Thứ cô mang đi duy nhất đó chính là bức ảnh bốn người được chụp vào năm đầu tiên khi cả gia đình tụ họp.
Đường Diệp đừng từ trên cao nhìn xuống chỉ đơn thuần nghĩ cô sẽ trở về Đường gia, nhưng khi anh trở về đến nhà cả căn nhà trở lên lạnh lẽo, không một hơi thở hay bóng hình quen thuộc, cũng không hiểu nguyên nhân căn phòng lạnh lẽo là do đâu, chỉ có thể tự nhủ lòng mình có lẽ cũng như thời gian trước, cô ấy đi đến lúc nào muốn sẽ trở về.
Nhưng một tháng sau đó, tất cả mọi người trong thành phố dần quên mất rằng chính nơi này có một cô gái là con gái nuôi của tập đoàn Đường Tác, là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, ngọt ngào trên những lần hợp tác.
Quỹ đạo của nền kinh tế vẫn xoay, Đường Tác lại càng đứng vững vàng hơn trước, nhưng chẳng còn ai nhớ đến một cô gái nhỏ cũng đã tồn tại ở nơi này. Đường Tuệ cũng dường như không còn để lại bất kì một dấu vết nào nữa. Vài đôi lần Đường Diệp cũng nghe thấy Tiểu Manh trợ lý cũ của Đường Tuệ nói rằng cô có từng đến cửa hàng lưu niệm nhỏ của cô ấy nhưng cô ấy cũng không còn ở nơi đó nữa. Mà đến bản thân nhân viên của cửa hàng cũng chỉ nói hiện tại cô chủ đi du lịch khắp mọi nơi, vị trí cụ thể, dường như cũng không một ai biết.