• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt này, cơ thể này, con người này vốn là người cô vẫn hằng mong ngóng. Nhưng tình huống gì đang sảy ra với cô lúc này, anh chưa đạt được mục đích lên còn chưa thể dời đi sao, hay lời nói khi nãy của cô đã quá khiêu khích đến anh rồi.

Khuôn mặt Đường Diệp vẫn không hề có cảm xúc, bất giác nhấc chân lên đi xung quanh căn nhà nhỏ của cô, nơi này chỉ có một phòng ngủ, mọi thứ đơn giản đến lạ thường, nhưng khi Đường Diệp đi xung quanh lại dường như cảm nhận được sự ấm áp của nó. Bởi chính chủ nhân nơi này chăm sóc và để ý đến nó thật nhiều. Sau rồi anh lại quay lại nhìn Đường Tuệ thở dài rồi lên tiếng:

- Vì sao khi đó dời đi.

- Cháu muốn tự do.

- Vì sao không mang theo thứ gì đi hết.

- Đó là những thứ thuộc về nhà họ Đường, cháu không nên động tới.

- Vậy sao? Vậy vì sao động đến tôi rồi lại để lại sau đó không cần thiết ném đi sao?

- Cái gì là động đến chú chứ?



Đường Tuệ cũng giật mình bởi câu nói của Đường Diệp, rõ ràng khoan đã, cô không thể nhớ rõ được rốt cuộc ai làm người chủ động trước, lần đó cô vừa say vừa tỉnh, đến hiện tại cũng đã là chuyện của hơn một năm rồi, cô còn nhớ sao được. Nhưng vì sao lời thốt ra từ miệng anh ta giống như chất vấn cô là người đầu têu chọc vào hắn vậy.

- Quên rồi sao, vậy làm lại để nhớ.

Cả cở thể Đường Tuệ bị anh ép sát vào mép tường, một tay anh đã đủ sức khóa cả hai cánh tay của cô lại. Loại giãy dụa của cô càng không có mấy sức so với sức lực của anh. Đôi môi cô muốn thoát ra những tiếng nói tiếp tục thì trực tiếp được anh thu vào trong miệng, dùng chính môi anh để khóa lại bất kì những gì.

Người đàn ông này với cô quả nhiên chưa bao giờ từng nói lý.

Cho đến khi mọi thứ trở về yên lặng, hai người nằm chung trên một chiếc giường, cả căn phòng vang lên tiếng thở nhanh mà nhẹ, không gian ngập tràn những cảm xúc của cuộc giao hoan vừa sảy ra. Đường Tuệ không hề nói gì chỉ lặng người xoay lưng lại so với người đàn ông kia. Sau cùng vẫn là vậy hai người vẫn là gian díu không thôi. Tâm tình cô vốn dĩ là lạnh nay lại càng khó khăn hơn nữa khi giữa hai người dường như chẳng còn thể nói chuyện với nhau mà chỉ là cùng nhau trải qua chuyện nam nữ.

Khung trời bên ngoài đã ẩn dần sắc vàng, những con gió khẽ luồn qua cánh cửa sổ. Cuối tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh cũng đủ để cô gái bên cạnh rùng minh khe khẽ, Đường Diệp đương nhiên cảm nhận được từng cử chỉ của cô cho dù nhỏ nhất. Cuối cùng vẫn là không tự chủ muốn quay sang phía cô ôm cô vào lòng. Nhưng chỉ một giây một khắc sau đó thôi, bản thân anh cũng ngần ngại không biết bản thân mình đang làm là điều đúng hay sai.

Anh vốn dĩ rất nhớ mong cô.

Nhưng khi hai người gặp lại bản thân cô lại quay lưng đi như không hề muốn dừng ánh mắt trên người anh lấy một phút. Đường Diệp anh vốn cho rằng sẽ chẳng có một ai có thể khiến trái tim anh rung động, nhưng cũng chẳng thể giải thích được rằng tại vì sao chính bản thân anh ban đầu là bài xích vậy mà hiện tại cho đến khi gặp lại cô. Anh hận không thể buông bỏ hết tất cả để ôm cô vào lòng. Chỉ có thể theo sát phía sau cô đợi đến khi yên tĩnh liền buông thả lòng mình.

Đường Diệp vốn muốn cùng cô nói chuyện thật rõ ràng, chuyện để cô dời khỏi Đường Tác vốn không phải ý định của anh, nhưng lời chưa thốt ra liền nghe được tiếng gõ cửa, cùng tiếng gọi lảnh lót của Trọng Nam.

Khuôn mặt Đường Tuệ thảng thốt cuốn chiếc chăn ấm lên quanh ngực sau đó nhanh chóng ngồi dậy chạy thật nhanh vào nhà tắm. Cô muốn mặc nghiêm túc lại một bộ đồ sau đó sẽ che giấu người đàn ông kia đi. Nhưng chính bản thân cô cũng không ngờ được là, người đàn ông đó nhẹ nhàng mặc lại chiếc quần âu, sau đó để một thân ngực trần tiến ra mở cửa.

Ở trong phòng tắm cô có thể nghe rõ tiếng hét cũng như những câu hỏi dồn dập của Trọng Nam:



- Anh là ai, không đúng anh tại sao lại ở đây, sao y phục trên người anh lại như vậy, A Tuệ đâu, anh làm gì cậu ấy.

Thêm vào đó là những tiếng bước chân dồn dập, đám người bên cạnh Đường Diệp cũng xuất hiện ở nơi này rồi. Sau khi tất cả được hóa giải thì những người kia lại lặng lẽ quay lưng dời đi trở lại vị trí của mình. Đường Tuệ đến cuối cùng vẫn là phải xuất hiện.

Cô không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế bập bệnh cạnh cửa sổ, cô còn có thể nói gì chứ, chẳng phải mọi việc đã rõ ràng hết rồi sao.

Đường Diệp lại đủng đỉnh hơn. Anh không nhanh cũng chẳng chậm lấy chiếc áo sơ mi dưới đất mặc lên người như thể vừa nãy chưa có chuyện gì sảy ra. Huỳnh Lập đứng nơi đó cũng dường như không thể lên tiếng nổi:

- A Tuệ à, người này là?

- Trước kia là chú hai của mình.

- Hiện tại không phải nữa. - Đường Diệp nhanh chóng nói thêm vế sau.

- Chú hai, vậy hai người chẳng phải.

- Tôi đã nói hiện tại không phải nữa. Tôi và cô ấy sớm đã thoát khỏi quan hệ người thân, lại càng không chung dòng máu.

- Ôi cái mối quan hệ gì phức tạp thế này, nhưng mà vậy cũng tốt, A Tuệ nếu hai người quen biết vậy có thể bảo họ đừng thu mua làng ta nữa được không?

Câu nói của Trọng Nam lại khiến Đường Tuệ không biết nên mở miệng ra để nói cái gì nữa. Cô có khả năng đến vậy sao, cô thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà vậy thì còn có thể có tiếng nói sao.



- Làng tôi có thể không thu mua, nhưng sẽ đầu tư để phát triển, nhưng người tôi nhất đem đi.

- Người, người nào, anh muốn mang ai đi.

- Đừng hỏi nhiều. - Huỳnh Lập thấy cô gái trước mặt quá là không biết điều, thưởng xuyên nói những câu không nên trước mặt Đường Diệp, nếu không phải ngày hôm nay ông chủ gặp lại được cô gái này, chắc chắn cô gái kia sẽ vô cùng thảm hại.

Không cần đợi thêm Huỳnh Lập nhanh chóng kéo cô gái về phía mình bịt miệng cô lại sau đó nhanh chóng kéo cô dời khỏi nơi này. Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người lặng lẽ.

- A Tuệ, trở về được không?

- Vậy tôi trở thành người phụ nữ bên cạnh anh được không? Hay là, tôi đón tôi về làm một người cháu gái, sau đó ban ngày thì làm cháu gái của anh, bên đên thì làm ấm giường cho anh. Mối quan hệ đó, trời không dung đất không tha được.

- A Tuệ, chẳng phải em dùng mọi cách để thoát khỏi sự hậu thuẫn của nhà họ Đường hay sao? Nếu như đã muốn quay trở lại, anh đương nhiên sẽ để em đường đường chính chính ở bên cạnh anh.

- Vậy là anh lại muốn tôi trở về với một thân phận khác sao, thật là buồn cười, cuộc sống của tôi từ khi là Tô Hạ Linh cho đến khi trở thành Đường Tuệ, tất cả chẳng phải đều không phải cuộc sống của chính mình sao. Tôi ở nơi này đang rất yên ổn, làm ơn đừng phiền tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK