Buổi trưa khi Đường Tuệ đến nhà hàng đã thấy Lâm Kiều đợi sẵn cô ở chiếc bàn phía giữa sảnh, đối với một bữa ăn cô thường không quá để tâm đến chuyện vị trí ngồi, bởi cô vốn dĩ không phải thuộc người nổi tiếng, thậm chí càng có ít người biết hết về thân phận và địa vị của cô, bởi ban đầu vốn không phải hung hắc phách lối.
Cô chọn cách sống nhẹ nhàng thầm lặng từ khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia. Nhưng có lẽ ông trời vốn là không muốn cho cô và hắn có một chút suy tư có thể đứng bên cạnh nhau.
Nhẹ nhàng chào hỏi rồi lịch sự gọi một vài món ăn đơn giản, cô không cần quá cầu kì. Nhưng người đàn ông kia lại nhẹ nhàng hỏi thăm đến:
- Em ăn chay sao?
- Không phải, mới ốm dậy nên muốn ăn thanh đạm chút.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài, vì từ lời nói của cô anh hiểu được cô vẫn là muốn giữ khoảng cách cùng anh. Quyết định cùng cô vừa ăn vừa trờ chuyện, sao cho hai người có thể hòa hảo ăn chung một bữa cơm đối với Lâm Kiểu có lẽ cũng là sự tự tôn duy nhất của anh ấy.
- Tiểu Tuệ, theo anh điều tra được thì ngày hôm đó chắc chắn Từ Hải đã liên lạc được với ba mẹ em. Nhưng có điều như em nói với anh rằng chiếc điện thoại em nhận lại được từ phía cảnh sát không hề có một chút thông tin nào liên quan đến những cuộc gọi thậm chí là cả chuyện liên quan đến việc phân phó người chuẩn bị tiền chuộc.
- Đúng vậy, khi bị Từ Hải giam giữ, em nghe được hắn nói được rằng có ba địa điểm được chia ra để nhận tiền, đối với chuyện như vậy e tin tuyệt đối ba mẹ em không thể tự mình chuẩn bị, mà sẽ là một người nào đấy chuẩn bị tiền rồi mang đến ba địa điểm đợi sẵn ba mẹ em đến. Chỉ là không ngờ đến được mới xong địa điểm thứ hai mà ba mẹ em đã sảy ra chuyện. Còn một điểm nữa đáng nghi ngờ nữa, đó chính là phanh xe lúc đấy, hoàn toàn không thể có khả năng là đi nhiều dẫn đến phanh xe gặp sự cố, nhưng khi phía cảnh sát điều tra lại hoàn toàn không tra ra vấn đề về phanh xe dẫn đến mất lái. Người tài xế lái xe hôm đó lại bị cháy đến hủy toàn bộ khuôn mặt trong khi cả chiếc xe không hề bị nổ. Nhưng điều này càng làm em thấy quá nhiều sự tình không đúng.
- Ý của em là Từ Hải cố ý giở trò.
- Từ Hải vốn là người xuất phát từ đám côn đồ, nhưng không thể làm được những điều đó, bởi vì hắn ta không đủ mạnh mẽ trong các mối quan hệ, cũng là vì không có tiền nên mới phải cố gắng bắt em rồi tống tiền. Hơn nữa còn một điểm khả nghi nữa, đó chính là sau khi tai nạn sảy ra, Từ Hải cũng lẩn trốn đến hiện tại vẫn là chưa tìm thấy. Có lẽ hắn nghĩ mình là người liên lạc chính, nếu cảnh sát điều tra ra hắn nhất định sẽ buộc phải nhận tội và vào tù.
- Có lẽ chuyện này bước tiếp theo chúng ta lên làm là tìm thấy Từ Hải.
Cả hai người cùng bắt đầu trầm lặng mà rơi vào suy tư, chuyện này đương nhiên phải tìm Từ Hải, nhưng bản thân Lâm Kiều biết anh không phải thần thánh nơi này, đối với anh tìm cách liên lạc được với một người làm ăn còn dễ, nhưng chuyện tìm một người mà có tội trạng còn đang lẩn trốn quả thật quá khó khăn.
- Tiểu Tuệ, anh nghe nói chú hai của em rất mạnh mẽ, có thể sẽ tìm được người đó, anh sẽ liên hệ với vài người bạn là cảnh sát để hộ trợ, em cũng nên thử nhờ sự giúp đỡ từ chú ấy.
Khuôn mặt Đường Tuệ nhẹ nhàng nhìn lên khuôn mặt Lâm Kiều phía đối diện, cô lại dám nói chuyện với người đàn ông đấy sao, chú ta làm cô sợ còn không hết, nhưng điều này cô làm sao dám nói với ai chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó từ từ nghĩ cách nói chuyện cùng chú ấy vậy.
Buổi trưa kết thúc, buổi chiều cũng qua đi, dường như khi Đường Diệp quay trở về công việc của cô khá nhàn hạ, không làm cũng không có gì hết, bởi đa phần việc đến tay cô không còn là quan trọng nữa, có gây ra tổn thất bản thân cô cũng vẫn là có thể đến bù được, nhưng cô vẫn còn chuyện đang cần suy nghĩ bởi vì cô còn không biết nên mở lời với chú ấy như nào nữa.
Cô bèn đến tìm luật sư Dương để lấy lại số giấy tờ kia. Từ cuộc nói chuyện buổi trưa với Lâm Kiều cô chợt nhận ra có lẽ giấy tờ kia không nên để ở phía công ty nữa rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, cô càng không thể hiểu nổi được rằng rốt cuộc nơi này còn có ai đang nhắm và khối tài sản này nữa.
Sau khi dời khỏi công ty trở về nhà, cô liền nhẹ nhàng cùng thím Vương chuẩn bị bữa tối, nhưng cuối cùng người đàn ông đó lại không trở về dùng bữa tối, mãi đến tối muộn, anh cùng Huỳnh Lập trở về liền cùng nhau nhanh chóng đến thư phòng, chắc chắn đã là chuyện rất gấp.
Thấy anh trở về Đường Tuệ liền nhanh chóng đến thư phòng, thò đầu vào nhìn ngó hai người đàn ông phía trong. Nhưng lại khiến cô ngây ngốc ngay tại cửa. Huỳnh Lập đang rất nhẹ nhàng đấm bóp vai và chân cho người đàn ông kia, ây, không phải hôm qua anh ta mới cùng cô lăn lộn, vậy mà hôm này liền biến cô thành nữ phụ đam mỹ rồi hay sao.
Tiếng e hèm của Đường Diệp đánh tan mọi suy nghĩ trong đầu cô, Huỳnh Lập lại nhanh chóng dảo bước chân về phía cửa kéo cô vào ngồi trên chiếc ghế xoay đối diện với Đường Diệp. Sau đó anh định dời đi liền được Đường Tuệ gọi lại.
- Anh Huỳnh đừng đi, có lẽ chuyện này em cũng cần anh giúp đỡ.
Huỳnh Lập nhìn lại phía Đường Diệp, được anh gật đầu đồng ý mới liền quay trở lại, hai người nhẹ nhàng nhìn cô gái khiến cô vẫn là nuốt nước bọt xong vẫn phải nói lên những suy nghĩ của mình.
- Chú hai, đây là phần tài sản được ba mẹ cháu thừa kế lại, cháu đã làm thủ tục sang tên cho chú, cháu nghĩ cũng nên đưa cho chú mới có thể an toàn.
- Ồ, không muốn thừa kế nữa sao?
- Không phải, ban đầu cháu nghĩ chú vì muốn lấy lại phần thừa kế này nên mới tỏ thái độ với cháu, nhưng qua những sự việc gần đây cộng với một vài điều anh Lâm Kiều điều tra được giúp cháu khiến cháu nghĩ cháu cần chú giúp đỡ trong chuyện điều tra này.
- Nói đi. - Đôi bàn tay của Đường Diệp sau khi đọc xong hết phần giấy tờ thừa kế liền đóng lại đặt lên trên bàn nghiêm túc nghe cô cháu gái bắt đầu nói chuyện.