- Huỳnh, cậu trở về bên kia giải quyết tất cả những điều còn tồn đọng lại, bên này thì tôi sẽ dùng thời gian sớm nhất để thống nhất Đường Tác với Amm, đây là tâm huyết của anh trai, tôi không thể để cho người phụ nữ đó chiếm dụng được.
- Vâng.
- Còn nữa, đổi một người lái xe cho cô ta, người mà chúng ta có thể tin tưởng được ấy, còn người cũ để làm lái xe trong gia đình. Tôi sợ tôi đột ngột về nước có thể một số thành phần có thể lợi dụng thời cơ này gây sự trong nước.
- Đã hiểu, cậu chủ.
Huỳnh Lập dời đi còn lại Đường Diệp ở căn phòng làm việc lạnh lẽo, căn phòng này trước đây của anh trai anh, hiện tại anh lại ngồi lại nơi này để giải quyết một mớ gọi là hỗn độn.
Gia đình anh vốn neo người, mẹ anh mất sớm chỉ còn lại ba cha con anh nương tựa lẫn nhau, cho đến khi anh cùng anh trai dựng lên được Đường Tác, khi đó anh muốn ra nước ngoài trau dồi thêm kiến thức, cha anh lại không muốn như vậy, nhất định đấu tranh để anh chịu ở lại trong nước, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu nghe lời, để đến khi cha anh mất hai người vẫn vì mâu thuẫn mà không được gặp mặt nhau lần cuối cùng. Từ đó trở đi mỗi năm anh chỉ về nước một lần vào dịp năm mới cùng anh trai và chị dâu ăn bữa cơm tất niên.
Anh trai anh và chị dâu lấy nhau nhiều năm, cuối cùng vẫn không thể có con, cho đến một lần anh trai vui vẻ gọi điện cho anh nói rằng hai người họ nhận con nuôi, một cô bé người nước ngoài nhưng số phận không tốt nên anh chị nhận về, cũng đã hoàn thiện thủ tục pháp luật nhâp con bé vào gia phải nhà họ Đường, điều đó càng khiến Đường Diệp đối với Đường Tuệ càng nhiều nghi kị.
Nếu anh trai nhận một đứa bé năm mười tuổi làm con nuôi điều đó đối với anh đều không để ý gì, nhưng đứa trẻ này khi bước chân vào nhà họ Đường đã là mười tám tuổi. Thời thế thế thời đều đã hiểu, đã trải qua, tại vì sao lại không có một vài suy nghĩ tham lam cơ chứ.
Đối với đứa cháu gái này anh tuyệt đối là người để ý không thôi.
Lại nói đến cô cháu gái, trong lòng anh thầm nghĩ đến bản thân mình năm nay đã ba mươi ba tuổi, con bé kia không nhiều cũng kém anh mười hai tuổi, nhưng trái ngược anh. Bản thân anh thậm chí chưa từng yêu đương qua người phụ nữ nào, nhưng theo lời nói của anh trai, cô cháu gái nhỏ của anh đã trải qua một cuộc hôn nhân rồi. Thậm chí còn được mang đến làm trò chơi mua vui cho một số người trong khu giải trí của người giàu.
Đối với loại xuất thân như thế, anh đời nào nghĩ cô có thể đơn giản là muốn trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Đường mà không có thêm một vài suy nghĩ chiếm đoạt chút tài sản chứ.
Loại suy nghĩ này tốt nhất đừng để anh thấy được, nếu không đối với cô, mất xác ở một nơi nào cũng không chừng, anh không nói không có nghĩa là không có khả năng sảy ra.
Ngày đầu tiên làm việc ở Đường Tác, Đường Diệp liền giải quyết tất cả những vấn đề từ lớn đến nhỏ của công ty, lên sơ lược về tất cả nhân viên và bộ phận để tuyển chọn lại toàn bộ những người có thể sử dụng được. Thư ký Cao là người trước đây anh giúp anh trai tìm được, hiện tại vẫn là người ở bên cạnh anh, thậm chí khi thấy anh xuất hiện ở nơi này cô còn khá bất ngờ, bởi theo như những gì cô biết thì phần lớn tài sản đều sẽ được thừa kế lại cho Đường Tuệ.
Thời gian Đường Diệp ở nước ngoài, đương nhiên không hề tiếp xúc nhiều với Đường Tuệ, nhưng thư ký Cao thì lại khác, cô tiếp xúc với Đường Tuệ thường xuyên, tính cách và thói quan của Đường Tuệ cô đều ghi rõ. Đường Tuệ vốn lúc mới đi làm ở công ty đều khá trầm tính, cho đến khi quen thuộc mới giống như hiện tại, hòa nhập với nhân viên nhiều hơn, đối với thư ký Cao cũng là khá hòa nhập.
Đường Diệp nhận được tất cả các loại báo cáo của thư ký Cao liền một mạch làm việc đến tận giờ tan tầm, đi qua văn phòng Đường Tuệ lại không thấy bóng dáng cô đâu. Anh khá bất ngờ bởi một giám đốc bộ phận nhưng lại không hề tăng ca cùng nhân viên hoàn thành công việc của mình.
- Đường Tổng, cô Đường thường chín giờ có mặt, năm giờ tan làm, nếu như kế hoạch có vấn đề cô ấy mới tham gia tăng ca để cải thiện kế hoạch, còn lại cô ấy sẽ không ở lại công ty tăng ca quá nhiều ạ.
Thư ký Cao nhẹ nhàng giải thích cho Đường Diệp.
Anh cũng không nói gì bảo với cô tan ca sau đó tự lái xe về biệt thự.
Khi anh về đến biệt thự liền đang thấy Đường Tuệ tự xách bình nước nặng ì ạch đến từng gốc cây để tưới hoa, nhìn bóng dáng nhỏ của cô cố gắng xách từng bình nước Đường Diệp lại càng không hiểu rốt cuộc trước đây anh chị anh đã nuôi cô bằng phương pháp gì.
Dì Vương nhìn thấy cậu chủ nhìn cô chủ nhỏ như vậy bèn lên tiếng:
- Trước đây là phu nhân cùng cô chủ nhỏ cùng nhau trồng hoa trong khuôn viên này, tất cả đều là do hai người tự trồng, tự tưới nước và tự chăm sóc, đôi lần chúng tôi có nói sẽ giúp nhưng cô chủ nhỏ cũng đều không cần, hiện tại phu nhân không còn, chắc chắn cô chủ sẽ lại tự mình chui vào phía góc cây ngọc lan ngồi khóc trộm cho mà xem.
- Khóc trộm.
- Đúng vậy, hôm phu nhân mất, cô ấy cả một đêm khóc ở gốc cây cho đến khi lão Tuần thấy cô chủ mới đưa được cô ấy về phòng ạ.
- Vậy trước đây tình cảm của chị dâu và anh trai tôi với con bé là rất tốt rồi.
- Đúng vậy, ông bà chủ rất hay đưa cô chủ ra ngoài, ở nhà cũng rất hay cùng cô chủ nói chuyện. Từ ngày có cô chủ nhỏ, biệt thự dường như vui vẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều.
Trong lòng Đường Diệp lại càng dấy lên một lòng suy nghĩ.