"Để nó đốt lửa đi, cháu không quen là không biết cách khống chế mức độ to nhỏ của lửa đâu." Trầm Hàm Mai đeo tạp dề đứng bên cạnh cười nói, Lưu Tư Tề cũng nhìn về phía bà mỉm cười vui vẻ.
Từ xưa tới nay người biết khống chế lửa đều là các bậc thầy cả, Bạch Dung tự hiểu rõ kĩ thuật đốt lửa của chính mình còn đang trong tình trạng chờ ngày được nâng cao nên chỉ đành nhún vai rời khỏi nhà bếp.
Bởi vì họ hàng sẽ tới ăn cơm vào khoảng gần trưa nên đa số người trong nhà đều khá là bận rộn, đến ngay cả thằng Thuận cũng bị chỉ huy đi hỗ trợ quét tước nhà cửa, Bạch Dung thấy mình trừ cản đường phá hoại ra thì không được hỗ trợ được cái gì nên cậu dứt khoát lấy số thảo dược ra bên ngoài sân tự mình xử lý.
Số thảo dược xử lý tại nhà giáo sư Diệp đã được cậu ngâm vào bên trong bình thủy tinh, còn phải đợi thêm tầm mười ngày nữa thì mới có thể đem ra để uống được.
Bạch Dung có một sở thích đặc biệt chính là thích ngửi mùi rượu, cậu không thích uống mà chỉ thích ngửi thôi, có nhiều người cảm thấy mùi rượu càng nồng thì càng khó ngửi thế nhưng cậu thì ngược lại, càng nồng cậu cảm thấy nó cực kì thơm, trong căn nhà cũ tại thành phố A của chính mình Bạch Dung cũng sưu tầm được rất nhiều loại rượu, thế nhưng loại mà cậu yêu thích nhất vẫn chính là mùi hương của rượu trắng.
Lần này cậu tính làm thêm hai bình rượu thuốc nữa, đợi sau khi Trầm Hàm Mai khai trương quán ăn nhỏ trên thị trấn thì có thể mang tới trong quán của nhà mình để bày bán, tất nhiên là cậu cũng không tính bán số rượu thuốc này với giá rẻ được rồi, số dược liệu bên trong đều là loại tốt cả, còn đều là dược liệu được lấy ra từ trong không gian tràn đầy linh khí nữa, dù thế nào cũng không thể đi theo phong cách bình dân tầm thường được, nếu không đúng thực là đã có lỗi với người sáng tạo ra cái không gian này.
Nếu đã quyết định mang đi bán thì tất nhiên là cậu phải làm ra mấy loại rượu thuốc mà người khác có nhu cầu mua rồi, ví dụ như mấy loại rượu tráng dương chẳng hạn, nếu như có hiệu quả tốt thì khách hàng chắc chắn sẽ sẵn sàng chi tiền để mua.
"Anh bạn trẻ này đang làm cái gì đó."
Bạch Dung vừa mới tìm được một nơi thoáng mát dịu nắng để bày mẹt phơi thuốc bên trong sân nhà thì nghe thấy bên ngoài sân có người hỏi vọng tới.
"Cháu mang ít dược liệu dùng để ngâm làm rượu thuốc đi xử lý một chút, ông và trong nhà ngồi chơi?" Nói xong cậu liền đi tới trước cánh cổng nhà tháo then cài cổng xuống, sau đó lại lấy thêm một chiếc ghế qua đặt ở bên cạnh.
"À? Cháu chuẩn bị ngâm loại rươu nào thế hả?" ông cụ nọ vừa nghe tới hai chữ "rượu thuốc" liền dậy lên hứng thú trong lòng, ở độ tuổi này của các ông đều là tích góp chút rượu loại này về uống, sống cuộc sống như thần tiên vậy.
"Mấy loại dùng để điều dưỡng thân thể, nâng cao sức khỏe ấy ạ, để cho ông nội và mọi người trong nhà uống hằng ngày." Bạch Dung cười híp mắt mời ông cụ ngồi xuống, còn mình thì quay trở lại bên cạnh chiếc mẹt đựng dược liệu vừa xử lý dược liệu vừa giải thích cho ông cụ nghe.
"Vậy à, thằng bé này thực hiếu thuận," ông cụ cười ha ha gật đầu, sau đó liền yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu xử lý dược liệu thêm một lúc, bỗng nhiên đôi mắt ông cụ sáng rực lên vội vàng hỏi Bạch Dung: "Cái củ kia của cháu hình như là nhâm sâm có phải không? Còn có cái kia nữa, cái kia là đông trùng hạ thảo đấy hả?"
"Vâng ạ." Bạch Dung gật đầu đáp.
"Cháu lấy được mấy thứ tốt này từ đâu vậy hả? Mua được sao? Mua nhiều như vậy chắc không rẻ đâu nhỉ?" Ông cụ vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi đi tới bên cạnh Bạch Dung nhìn kĩ mấy thứ dược liệu này.
"Một người bạn cung cấp cho cháu đấy, cũng không đắt lắm."
"Mấy thứ này nhìn qua thực tốt, người bạn kia của cháu đúng là hào phóng thật đấy." Ông cụ vừa nói vừa không nhịn được mà vươn tay cầm một củ nhân sâm đầy đặn lên tỉ mỉ quan sát.
"Nào có đâu ạ, cậu ấy keo kiệt muốn chết ấy chứ, những thứ mà bản thân trồng ngoại trừ những người mà cậu ấy cảm thấy vừa ý ra thì người khác dù có ra giá cao như thế nào cậu ấy cũng không chịu bán đâu ấy." Bạch Dung thấy dáng vẻ thực muốn có được của ông cụ liền nói.
"Ồ, cậu ấy không phải là người buôn bán à." Ông cụ nghe cậu nói vậy liền có chút thất vọng, kỳ thực gần đây ông cũng đang phối một loại rượu thuốc, đợt vừa rồi con trai nhà ông vừa mang số lượng lớn cẩu kỉ từ bên ngoài trở về nên ông tính dùng nhân sâm phối với cẩu kỉ để ngâm rượu uống, thế nhưng nhân sâm tốt là thứ khó cầu, thị trường bây giờ có nhiều loại nhân sâm nuôi trồng nhân tạo đều là được phun thuốc kích thích tăng trưởng cả, nhìn bề ngoài thì căng tròn đầy đặn nhưng số tuổi lại chẳng được là bao, ông đi xem hết một lượt, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, những loại thảo dược bị phun thuốc kích thích tăng trưởng thì dược tính cũng đều đã pha tạp giữa đông y và tây y mất rồi nên mấy thứ đó sao có hiệu quả tốt được cơ chứ, đã không còn dáng vẻ mà nhân sâm nên có nữa rồi!
"Vâng ạ." Bạch Dung tiếp tục xử lý những thứ ở trên tay mình, vờ như không nghe hiểu suy nghĩ của ông cụ gật đầu đáp.
"Ấy, ông anh ở chỗ này à, sao không tới sảnh chính mà ngồi?"
Vốn ông cụ còn muốn nói cái gì nữa thì bị bà Dương Tố Phân vừa mới đẩy mở cửa cổng tiến vào mời qua sảnh chính ngắt lời mất.
"Được, giờ tôi liền qua bên đó." Ông cụ gật đầu, có chút không nỡ buông củ nhân sâm trên tay xuống rồi mới rời đi.
Dương Tố Phân đợi tới khi không còn thấy bóng dáng ông cụ nữa mới hỏi Bạch Dung: "Vừa rồi ông ấy đã nói những gì với cháu thế hả?"
"Không có gì đâu bà, chỉ nói một ít về chuyện dược liệu mà thôi, chắc hẳn là ông cụ cũng muốn thứ này ấy mà." Bạch Dung không giấu giếm Dương Tố Phân, cậu nhỏ giọng kể hết những chuyện mới xảy ra cho bà nghe. Mấy chuyện trong thôn này mặc dù cậu mới tới được có vài ngày nhưng cũng có thể nhìn ra được một hai, trong thôn đúng là có vài người tâm địa thiện lương thật, thế nhưng cũng có không ít kẻ ham giàu chê nghèo và chẳng thiếu người có tư tưởng xấu xa. Cho nên mỗi lần cậu nói chuyện với bất cứ một người nào trong thôn cũng đều sẽ cố gắng ăn nói cho cẩn thận, tránh chuyện chọc phải phiền phức cho gia đình Dương Tố Phân, càng không muốn cả nhà họ bởi vì mình mà bị người khác nói ra nói vào.
"Hai ngày nay cháu cứ coi như không hiểu suy nghĩ của ông ấy là được, bất kể ông ấy có gặng hỏi như thế nào cũng đều không được nói hớ để lộ ra bên ngoài, con trai ông ấy chính là trưởng thôn nhiệm kì này của thôn chúng ta, đợi đến khi cháu đi làm thủ tục sang tên căn nhà kia thì chúng ta mới để lộ suy nghĩ tính tặng quà ra cho nhà bên đó, để ông ấy tự mình nghĩ biện pháp mở miệng nhắc tới chuyện này, chứ nếu đồ vật đưa qua sớm quá sau này ông ấy chơi trò lật mặt không thèm nhận người thì chúng ta lại mất công toi, dù sao thì nhà đó cũng không ít lần làm ra chuyện như vậy rồi." Dương Tố Phân nghe xong lời kể của cậu liền chỉ chiêu, mặc dù ông cụ ấy là anh trai của Lưu Hải Xuyên nhưng những năm này vị anh trai đó cũng lừa đảo nhà họ không ít lần, mỗi lần trong thôn cần quyên góp hay cần người trong thôn xuất tiền làm việc gì thì bọn họ đều lấy nhà bà ra để khai đao trước tiên, cũng bởi vì tính cách của Lưu Hải Xuyên quá mức mềm yếu nhu nhược nên hai người anh trai của ông mới chưa từng để họ vào mắt.
"Vâng, vậy thì cứ làm theo cách của nội đi." Bạch Dung ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, chuyện này cậu không thích hợp để ra mặt cho lắm, không thể bởi vì cậu là một người từ bên ngoài tới mà cần phải bợ đỡ người khác, nhưng cũng càng không thể tùy ý đắc tội người, nếu không sau này cậu muốn làm việc gì thì đám người tới phá hoại gây gổ sẽ càng nhiều thêm, tốt hơn hết vẫn là làm theo cách mà bà Dương Tố Phân đã nói thôi.
Đến trưa thì tất cả họ hàng đã tới đầy đủ, mọi người dựa theo quan hệ mà ngồi vào vị trí của mình, mỗi một bàn là hai mươi đĩa thức ăn, nửa mặn nửa chay, trong đó còn có thêm một món canh và hai món ăn kèm, mọi người rót rượu uống nước ngọt tới vui vẻ.
Bạch Dung cũng ngồi vào bàn ăn cùng, bởi vì cậu là người lạ mặt nên đa số mọi người đều cảm thấy tò mò, sau lại nghe nói cậu chính là đứa con trai của Lưu Văn Hân thì lại đều thấy có hơi xấu hổ.
"Mặc dù từ nhỏ Văn Hân đã sinh sống bên trong thành phố lớn nhưng nơi mà cô ấy được sinh ra lại chính là vùng quê của chúng ta đấy nhé, sau này cha mẹ cô ấy chuyển tới bên trong thành phố lớn làm việc thì mới đón cô ấy qua đó sinh sống cùng." Bắt đầu có người kể lại một số việc năm đó.
"Lại chẳng phải, hồi đó nhà họ cũng được coi là một trong những hộ gia đình giàu có tại vùng này, là dòng dõi có truyền thống học tập khoa cử, đặc biệt là vào thế hệ ông nội của cô ấy, thời đó cả thôn chúng ta đều nghèo đói túng quẫn chỉ có nhà ở của họ là tốt nhất, con cháu đầy đàn mà đều là người xuất sắc có triển vọng nữa, phần lớn đều vươn ra thành phố lớn phát triển sự nghiệp cả, nào có như đám người chỉ biết trồng trọt nuôi sống bản thân như chúng ta cơ chứ." Một người khác cũng tiếp lời nói theo.
"Sau đó thì sao?" Bạch Dung chưa bao giờ được mẹ mình nhắc tới chuyện này nên có chút tò mò hỏi thêm.
"Sau này họ đều chuyển tới thành phố lớn sinh sống hết rồi, ông cụ cố qua đời thì đại gia đình cũng dần ly tán, tự tách nhau ra mà sinh sống phát triển, nghe nói sau khi lên thành phố sẽ không thể nào ở liền kề nhau giống như trong thôn chúng ta được nữa, nơi ở của mỗi người bọn họ đều cách nhau khá xa nên những người có quan hệ không được thân thiết gần gũi cho lắm lâu ngày rồi cũng mất liên lạc theo."
Bạch Dung nghĩ tới từ sau khi mẹ cậu ly hôn liền rời bỏ thành phố trở lại nơi này sinh sống, nhưng bà chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà vẫn còn thân thích gì hay không, có lẽ cũng đều là nhiều năm chưa từng liên lạc lại với nhau nên sau khi thế hệ trước qua đời thì những thân thích có chút quan hệ huyết thống kia cũng liền hoàn toàn mất liên lạc rồi.
Mặc dù gia đình Lưu Hải Xuyên ở sau lưng bị nhiều người trong thôn ngấm ngầm coi thường, thế nhưng quan hệ với mọi người lại không tệ, Dương Tố Phân và Trầm Hàm Mai đều là người có năng lực nên quan hệ qua lại rất tốt với những người khác trong thôn, quan hệ với bên đằng họ ngoại của hai bà lại càng tốt hơn nữa cho nên thân thích tới nhà ngày hôm nay cũng đặc biệt nhiều, bữa ăn theo đó mà sôi nổi náo nhiệt không thôi.
"Chà, tay nghề nấu nướng của Hàm Mai thật tốt nha, dịp tết hàng năm chỗ tôi thích tới ăn nhất chính là nhà của bọn họ đó, ha ha, đi tới nhà khác đều là tới góp mặt cho đủ hình thức thôi chứ ăn uống không có mùi vị, chẳng được đã đâu nhé!" Em ruột của bà Dương Tố Phân ăn xong liền đặt đũa xuống vươn tay xoa cái bụng đã tròn căng của mình, vừa cười vừa trêu đùa nói.
"Ông làm như mọi người ở đây đều giống ông hết à, chỉ biết nhớ nhung nghĩ tới đồ trong nồi nhà người ta." Một họ hàng của Lưu Hải Xuyên ở bên này chen miệng qua nói đệm vào một câu.
"Hừ, ông thì không nhớ nhung thòm thèm đâu nhỉ, có giỏi thì ông cũng đừng có ăn liền hết ba bát lớn rồi vẫn còn không nỡ buông đũa cho tôi xem nào!" Mợ của Trầm Hàm Mai lập tức đáp trả người nọ một câu. Tính cách bà khá nóng nảy, ai mà dám khiêu khích chọc vào nhà bà thì bà ấy nhất định sẽ trả đũa lại, người thân thích kia thấy bà ấy trợ to mắt lườm qua đây cùng với đám người xung quanh vui vẻ ngồi chờ xem trò cười tiếp theo liền bất lực lắc đầu ngậm miệng lại không nói thêm nữa, tự cảm thấy mình còn tranh cãi với bà ta tiếp thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.
"Mợ à, mợ mà cảm thấy đồ ăn ngon thì vài ngày nữa quán ăn nhỏ của nhà cháu khai trương mợ nhất định phải đưa đủ người tới ăn ủng hộ cho nhà cháu đó nhé, cháu tính miễn phí cho mợ luôn, coi như cảm ơn mợ đã kéo mối làm ăn cho quán của nhà cháu." Trầm Hàm Mai đứng thu dọn bát đũa ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của mọi người liền mỉm cười chuyển rời chủ đề câu chuyện.
"Hể, nhà các ngươi tính mở quán ăn hả?" Hà Thải Vân nghe Trầm Hàm Mai nói vậy cực kì kinh ngạc lập tức hỏi lại.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn qua đây theo, nhất là mấy hộ gia đình mà nhà Lưu Hải Xuyên còn đang nợ tiền chưa trả hết được kia, vậy nên lại có người tiếp lời truy hỏi thêm: "Hàm Mai này cháu đang nói đùa với mợ của mình đấy phải không, nhà các ngươi dự tính mở quán ăn ấy hả? Vậy thì tiền thuê mặt bằng trên đường phố đúng là không rẻ đâu nhé, chi phí với vốn cũng rất cao."
Trầm Hàm Mai nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của ông, trong lòng bà cũng đã tính toán sẵn, dự tính nhân cơ hội này tiết lộ chút ít tin tức ra với bên ngoài trước, sau đó mới ra mặt giải thích rõ căn nguyên mọi chuyện trước mặt của tất cả mọi người, nhân tiện để họ hỗ trợ truyền bá tin tức ra ngoài luôn, tránh cho sau này có người cố tình tung tin đồn nhảm sau lưng nhà họ.
"Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ," Trầm Hàm Mai mỉm cười nhìn mọi người đang ngồi tại nơi này, bà vươn tay kéo Bạch Dung tới bên cạnh mình cười cười giải thích thêm, "Là thằng Dung muốn mở một quán ăn nhỏ trên thị trấn, đến lúc đó tôi sẽ tới quán ăn làm công cho cháu nó, chú ba với chú bảy cứ yên tâm đi, đợi cháu kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho mọi người ngay lập tức."
Những lời này bà nói ra một cách rõ ràng dễ hiểu, tiền mở quán ăn là do Bạch Dung ra tất, bà chỉ là người tới làm công ăn lương cho cậu mà thôi, chuyện kinh doanh của quán ăn không có liên quan gì với nhà bà hết.
"Dựa vào trù nghệ của Hàm Mai thì thằng nhóc này nhất định có thể kiếm bộn tiền rồi." Hà Thải Vân nghe lời này của bà liền vươn tay vỗ nhẹ vai Bạch Dung nói, "Hàm Mai cứ yên tâm đi, đến lúc đó mợ của cháu nhất định sẽ là người đầu tiên mang người tới ủng hộ hôm khai trương của các ngươi, không cho phép cháu tính rẻ cho đám người chúng ta đâu đó nhé, khó khăn lắm mợ mày mới hào phóng được một lần nên không muốn bị người ta nói bà già Hà Thải Vân này mời khách còn đòi ăn đồ giảm giá với chiếm hời của cháu dâu đâu đấy."
"Tất nhiên rồi ạ, trong quán sẽ không có chuyện cố ý giảm giá thế nhưng nếu là khách hàng đầu tiên tới ăn sẽ được tặng thêm một món gà tiềm bát trần, còn thêm một phần rượu thuốc ngâm mà gần đây cháu đã đặc biệt mời một vị bác sĩ đông y tới hỗ trợ làm ra nữa, chuyến này chỉ còn chờ bà tới giành vị trí đệ nhất nữa thôi đấy nhé." Bạch Dung lập tức mỉm cười tiếp lời, cho Hà Thải Vân đủ thể diện luôn.
"Được! Thằng nhóc này thú vị lắm!" Hà Thải Vân nghe xong liền ha ha cười lớn.