Vấn đề cần quan tâm tiếp theo là nguồn thức ăn cần thiết cho đám vật nuôi trong nhà.
Lúc Trần Cao Sơn mang gà qua liền chở một lô hạt ngô tới cùng, chất lượng không khác mấy so với số hạt ngô mà người buôn lợn mang đến, dù sao lô đầu tiên đều giống như gửi hàng mẫu qua để đánh giá về mặt chất lượng, hai người này chắc chắn không dám mang hạt ngô xấu hay ngô mốc qua để lừa gạt cậu được. Bạch Dung suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đặt thêm mấy chục tạ ngô từ chỗ của Trần Cao Sơn, chuẩn bị tích trữ trong nhà dùng làm thức ăn nuôi gà và nuôi lợn, ngoài ra cậu còn đặt thêm số lượng lớn khoai lang chuyên dùng để nuôi lợn con từ chỗ của người bán lợn nữa, làm vậy coi như kéo gần quan hệ hợp tác với hai người nọ đi, công bằng không thiên vị với bất cứ bên nào.
Khoảng thời gian này đối với gia đình Bạch Dung mà nói cũng được coi là một mùa thu hoạch bội thu nho nhỏ. Phần lớn gà mái trong số năm trăm con gà mà nhà cậu nuôi dưỡng trước đó đã bắt đầu đến thời kì đẻ trứng, mặc dù lứa đẻ đầu tiên thì trứng gà so khá là nhỏ, nhưng càng về sau thì trứng cũng dần trở lên lớn hơn, dĩ nhiên là, dù có lớn hơn một chút thì cũng không thể so được với trứng gà nuôi bằng cám công nghiệp được rồi.
Từ trước tới nay giá trứng gà ta vẫn thường đắt hơn một chút, trứng do đám gà chỉ ăn ngô nhà Bạch Dung đẻ ra càng không cần nhắc tới, mặc dù lúc mới đầu chỉ có thể thu được khoảng một trăm hơn quả trứng mỗi ngày, nhưng chỉ cần được nhìn thấy đám trứng trắng trắng hồng hồng là tâm trạng của Bạch Dung sẽ tốt lên một cách lạ thường, đây chính là thành quả khi nhà cậu tốn công tốn sức, tốn tâm tư nuôi dưỡng mới có được đấy nhé, cảm giác thành tựu dâng tràn trong lồng ngực.
Suy xét tới vấn đề số lượng tồn kho của trứng gà trong lượt đẻ đầu tiên sẽ không có nhiều nên Bạch Dung chỉ tính tiêu thụ bên trong hai nhà hàng trên thị trấn của nhà mình thôi, chứ không thông báo cho Vương Hàn Giang biết.
Sau khi món trứng gà ta được ra mắt tại trong nhà hàng thì cũng nhận được sự yêu thích của thực khách giống như các món được ra mắt trước đây, Bạch Dung còn đặc biệt đẩy ra tiêu thụ món trứng hấp nước gạo dành cho trẻ em nữa, ngoài ra, cặp thầy trò tín đồ ăn uống kiêm luôn đầu bếp chính trong nhà hàng cậu cũng đang cố gắng hết sức nghiên cứu mày mò, giày vò đám trứng để tung ra được thêm nhiều cách ăn trứng mới, nào thì chiên, hấp, xào, nấu, thậm chí là ghép cùng thứ khác để tạo ra một món ăn khác biệt, theo những gì Bạch Dung nghe được thì có đến hơn hai mươi cách làm khác nhau, ăn thế nào cũng không lo bị ngán, đúng là hời cho nhóm thực khách đến ăn uống trong nhà hàng bọn họ.
Trong chuyên mục mỹ thực công đồng địa phương trên diễn đàn gần đây lại có bài đăng mới hot lên, bởi vì người đăng đã giới thiệu rằng, tất cả sản phẩm bán ra của nhà Bạch Dung đều thuộc dạng tự sản xuất tự bán cả, mô hình dịch vụ trọn gói từ a đến z, bởi vậy nên đã có người bắt đầu giúp nhà Bạch Dung tưởng tượng ra đủ loại món ăn ngon luôn rồi, nào thì nuôi dưỡng gà ác, trĩ vàng, bồ câu hay trồng nấm sò, nấm hương các loại gì đó, nói chung tất cả đều vì cái ăn.
Mỗi ngày Bạch Dung đều nhàn rỗi tới buồn chán nên chỉ ngồi nguyên trong nhà ôm cái máy tính lướt internet, thỉnh thoảng bắt gặp được vài ý tưởng về các món ăn kỳ dị của một số người thì cậu cũng sẽ hòa chung niềm vui với cộng đồng mạng, khoảng thời gian có Sở Uyên cùng với cộng đồng mạng bầu bạn đồng hành, những ngày tháng đóng cửa không ra khỏi cửa đã không còn đặc biệt khó chịu nữa.
Trong thời gian này, bởi vì thời tiết quá nóng nên việc gieo trồng các loại dược liệu trên núi về cơ bản đã phải tạm dừng toàn bộ, chỉ có Sở Uyên thỉnh thoảng sẽ mang theo Bạch Dung cùng nhau đi lên núi, tranh thủ thời gian lấy nước hồ trong không gian ra phun tưới cho đám cây ăn quả cùng với số dược liệu mới được trồng xuống chưa lâu, Sở Uyên vẫn là người rất có năng lực như cũ, ngoài phun tưới cho những mảng lớn cây ăn quả ra thì anh còn thường xuyên phun nước hồ cho hơn mười mẫu ruộng ngô được trồng trước đó, nhằm đảm bảo cho số ngô cùng với khoai lang sau khi được mang ra ngoài trồng vẫn giữ nguyên được phần linh khí như bên trong không gian.
Nhắc đên rừng cây ăn quả trên núi thì, hiện giờ đã là vào tháng bảy, bên trên cây treo lủng lẳng không ít trái, mặc dù phần lớn trái cây đều ở trạng thái xanh nhưng Bạch Dung đã có thể tưởng tượng ra được khung cảnh bội thu của các loại trái vào năm nay.
Lúc Bạch Dung đi theo Sở Uyên tới bên phía cánh đồng ngô cậu mới chợt nhớ ra chuyện trước đó hai người họ đã thu thập được không ít râu ngô, vậy nên cậu sai Sở Uyên đi thu thập thêm nhiều lá đào cùng với nhựa đào về một chút.
"Lấy mấy thứ đó dùng để làm gì thế?" Sở Uyên tò mò hỏi cậu, trước đây anh vẫn luôn cho rằng mấy thứ này đều là thứ không có tác dụng gì hết, có điều trong đầu Dung của anh chứa nhiều ý tưởng hay ho như vậy, nếu cậu đã yêu cầu anh đi thu thập về thì khẳng định là có sắp xếp của riêng mình.
Bạch Dung chỉ cười híp mắt nhìn anh chứ không nói, nụ cười đó khiến Sở Uyên có cảm giác say mê choáng váng, anh vội vàng rướn người qua hôn cậu một cái.
"Mau đi làm việc đi, quay trở về sẽ bật mí cho anh." Bạch Dung lập tức đưa tay lên chặn lại, giữa ban ngày ban mặt làm mấy cái hành động này thực khiến tim gan người ta không chịu nổi mà.
Sở Uyên nở nụ cười ngốc nghếch với cậu, anh không biết bản thân đang bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy hình như gần đây Bạch Dung càng thêm gần gũi với mình hơn, mặc dù Bạch Dung vừa mới ngăn cản không cho anh tiến lại gần nhưng anh lại cảm nhận được, thực ra Bạch Dung không phải thực sự muốn từ chối với sự gần gũi của anh, khiến anh càng không kiềm chế được mà muốn làm ra mấy động tác thân mật hơn với cậu.
Có lẽ bởi vì phần bản chất đàn ông tiềm tàng trong cơ thể nên anh mới có những suy nghĩ như vậy, bản năng muốn đùa giỡn lưu manh với người mình thích.
Bạch Dung yêu cầu Sở Uyên đi thu thập lá đào cùng với nhựa đào về đều vì có chỗ cần dùng cả, nhựa đào là phần nhựa tiết ra từ lớp vỏ trên thân cây đào, được ngưng tụ tự nhiên ngoài không khí thành trạng thái rắn và có màu vàng nhạt. Nhựa đào có vị ngọt đắng, tính bình, không độc, chủ yếu được dùng để chữa trị các chứng bệnh như sỏi niệu quản, tiểu ra máu, bệnh lỵ...vv, sau khi được làm sạch thì có nhiều phương pháp sử dụng khác nhau, ví như nhựa đào cùng với râu ngô có thể điều trị bệnh tiểu đường, cùng với chè ngân nhĩ nhựa đào thơm ngon bổ dưỡng, lá đào cũng có thể dùng để nấu canh lá đào, nó cũng có tác dụng chữa bệnh nhất định.
Sau khi Bạch Dung kiếm được không ít lá đào cùng nhựa đào mang về nhà, cậu lại lật mở cuốn dược thiện trước đó ra xem, phát hiện rất nhiều lá cây ăn quả kỳ thực đều có giá trị trị liệu và giá trị dinh dưỡng của riêng nó. Dù sao gần đây Bạch Dung cũng không có việc gì nhiều, hai người liền thường xuyên lén lút lẻn lên núi, hoặc là tiến vào bên trong không gian hái lá cây đem về nhà rửa sạch sẽ rồi mang tới nhà hàng để nấu canh hoặc xào thành các món rau, mấy món này vẫn được các thực khách đón nhận nhiệt tình như cũ, bởi vì chúng không chỉ ngon mà còn có tác dụng điều tiết cơ thể một cách chậm rãi, điều trị được nhiều chứng bệnh, vừa có thể thỏa mãn được khẩu vị của bản thân lại vừa điều hòa các chức năng của cơ thể, đảm bảo cân bằng dinh dưỡng, có ai mà không thích được cơ chứ?
Nhà hàng mới khai trương dưới danh nghĩa nhà hàng dược thiện nên có rất nhiều thực khách nghe danh tìm đến, ngoài mỹ thực ra thì phương diện khác chính là vì hai chữ "dược thiện" ấy.
Chỉ là, để mở được một nhà hàng dược thiện thì bắt buộc phải có thầy thuốc chuyên môn chỉ dẫn và đưa ra công thức dược thiện một cách nghiêm ngặt. Nói tới thầy thuốc chuyên môn thì trong nhà Bạch Dung đã có sẵn một người, Mạc Thiên không chỉ là bác sĩ tốt nghiệp từ trường y chính quy mà còn là một bác sĩ có kinh nghiệm hành y cứu người, vì vậy Bạch Dung đưa ra mức lương cao để mời cậu ta về làm cho mình, ngoài Mạc Thiên ra thì Bạch Dung còn mời thêm giáo sư Diệp Hồng Nho về làm người hướng dẫn nữa, đảm bảo tất cả những món ăn do nhà hàng làm ra không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao mà còn an toàn tuyệt đối, thực khách có thể yên tâm dùng bữa.
Trước đây ông cụ Diệp Hồng Nho đã được thưởng thức không ít đồ tốt từ chỗ của Bạch Dung nên khi Bạch Dung ngỏ lời mời thì ông cụ không chút nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý với cậu luôn. Cái tên Mạc Thiên kia thì khoảng thời gian này ở nhà Bạch Dung ăn uống tới hài lòng thoải mái, có bất cứ thứ ngon lành gì đều không thoát nổi cái miệng của cậu ta, Bạch Dung đối xử với cậu ta cũng được xem là muốn gì được nấy, cậu ta ăn nhờ ở đậu, hưởng thụ cuộc sống trong nhà người ta thì lấy đâu ra tư cách để nói lời từ chối cơ chứ.
Kì thi tốt nghiệp cấp ba cùng tuyển sinh đại học đã kết thúc vào hồi tháng sáu, bởi vậy trong thôn cũng nhiều thêm mấy kẻ nhàn rỗi không duyên không nợ với đại học, trong tương lai đã được xác định sẵn từ lâu của họ không có cái được gọi là trường học và công việc tốt lành, phần đông trong số đó có dự định chờ sang năm đi nơi khác tìm việc làm, hoặc là tìm một vài công việc bán thời gian tại địa phương kiếm tiền sống qua ngày, đợi đến tuổi liền tìm một người tương xứng kết hôn sinh con theo sự sắp đặt của gia đình, cứ vậy sống qua hết kiếp người.
Bộ phận còn lại thì đi theo học nghề với những thợ thầy lâu năm theo ý muốn của trưởng bối trong nhà, ví dụ như ông cụ Dương Bác vậy, gần đây ông cụ cũng mới vừa nhận thêm hai đồ đệ nhỏ, đi theo ông cụ học nghề gạch ngói xây dựng, chạy khắp nơi xây nhà thuê cho người ta, còn có vài người khác thì theo học làm thợ mộc, học tập trang trí nhà cửa cùng làm đồ gia dụng bằng gỗ các kiểu.
Những lúc Bạch Dung chờ đợi ở nhà đến nhàm chán sẽ nằm nhoài người bên cửa sổ ngắm nhìn biển hoa linh lăng tím rộng lớn của nhà mình, số hạt giống cỏ linh lăng gieo trồng hồi đầu năm đến nay đã đơm bông nở rộ khắp chốn, trùng trùng điệp điệp, từng chùm từng mảng nối tiếp, biển hoa rập rờn đung đưa trước gió, nhìn từ xa trông như từng đợt sóng cuộn trào, đẹp y như những gì cậu đã tưởng tượng trước đó. Hoa nở liền có "mật ngọt", nhìn đi, còn không phải đã câu được đôi "ong lớn" tới "hái hoa" trong vườn rồi đó sao.
Người tới hái hoa là cặp đôi trẻ đang yêu trong làng, hai cô cậu gặp gỡ và yêu đương từ khi còn học chung trường, đáng tiếc điều kiện gia đình hai bên chênh lệch quá lớn, phía bên nhà gái tương đối khá giả nên không hài lòng với mối quan hệ này cho lắm, thế nhưng đôi bạn trẻ đang trong khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào, nào có rảnh để ý tới suy nghĩ của phụ huynh trong nhà, vẫn luôn lén lút bí mật hẹn hò qua lại, Bạch Dung đã thấy hai đứa này trộm tới cánh đồng hoa nhà cậu vài lần rồi.
"Này." Bạch Dung thấy hai đứa nhóc ngắt cả bó hoa lớn cầm trên tay, còn tính cúi người hái tiếp nữa thì không nhịn được gọi chúng một tiếng, đám hoa cỏ đó nhà cậu thế nhưng đều là đồ tốt cả đấy nhé, hái về để nghịch như hoa thường có phải là lãng phí quá không.
Cả hai nghe thấy giọng Bạch Dung liền ngẩng đầu nhìn qua, thấy chủ nhân cánh đồng hoa đang nhoài người nằm bò bên cửa sổ nhìn qua đây liền thấy hơi xấu hổ, tính cách đằng gái có vẻ hoạt bát hơn một chút, thấy vậy liền nói:
"Cánh đồng hoa này là của nhà anh đấy à, cho tụi em hái một ít về trồng với nhé, sau này hứa là không ngắt trộm nữa đâu."
Cánh tay Bạch Dung đang chống trên bệ cửa sổ, thấy hình ảnh hai người tay nắm tay đứng giữa cánh đồng hoa đúng là rất đẹp, lòng cảm thán, thì ra người trẻ tuổi yêu đương là dáng vẻ như vậy à, trước đây cậu chưa từng yêu đương với người nào nên không cảm nhận được những thứ này, giờ thấy được rồi, trong lòng bỗng dâng tràn cảm xúc kỳ lạ, không thể giải thích một cách rõ ràng.
"Thứ đó anh mày trồng là để nuôi dê nuôi bò đấy, quý lắm có biết không, hai đứa hái một ít rồi mau rời đi đi." Bạch Dung phất phất tay, cũng không có ý định kiếm chuyện làm khó cặp đôi nọ.
Cặp đôi trẻ không ngờ Bạch Dung lại dễ nói chuyện tới vậy, phải biết rằng, nếu hai đứa nhỏ mà không may gặp phải người lớn khác trong thôn thì đã bị mắng mỏ thậm tệ một trận rồi ấy chứ, sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá đến từ thánh phố lớn đều có tố chất tuyệt vời như vậy sao?
"Số hoa này được dùng để cho bò cho dê ăn ấy hả? Đáng tiếc quá đi." Phần lớn các cô gái nhỏ đều tương đối ngây thơ lãng mạn, trong mắt họ có nhiều thứ không thể nào quan trọng bằng sự xinh đẹp hay lãng mạn được.
Bạch Dung mỉm cười chứ không nói.
"Anh... nhà anh còn nuôi bò nữa hả?" Thiếu niên đứng bên cạnh cô gái bất chợt lên tiếng hỏi.
"Chuẩn bị nuôi." Dù sao Bạch Dung một mình ở nhà cũng chán, cậu liền duỗi người nằm bò trên bệ cửa sổ nói chuyện với hai người họ.
"Vậy, nhà anh có tính thuê người về trông giúp hay không?" Cậu trai kia lại hỏi tiếp.
"Dực à." Cô gái kinh ngạc nhìn về phía cậu ta.
"Muốn tìm việc làm đấy hả?" Bạch Dung hiếu kì hỏi.
"Vâng." Cậu trai nọ gật đầu xác nhận, đôi mắt u ám buồn buồn.
"Anh Dực, anh đang nói cái gì vậy hả? Không phải anh nói muốn đi Quảng Châu tìm việc cùng với em sao?" Cô gái có chút sốt ruột bám chặt lấy cánh tay cậu trai, đẩy nhẹ cánh tay cậu gấp gáp hỏi.
Chàng trai quay đầu nhìn cô gái bằng vẻ mặt buồn bã, cậu nói:
"Bố mẹ em sẽ không đồng ý cho chúng ta đến cùng một chỗ tìm việc làm đâu, hơn nữa ông nội anh tuổi tác đã cao, để ông ở nhà một mình anh không yên tâm, anh muốn làm việc tại quê nhà để chăm sóc cho ông cụ."
Cô gái nghe chàng trai nói vậy hai mắt tức khắc đỏ hồng rơm rớm, lúc còn học trong trường thì hai người họ đã hẹn ước trước cùng nhau ra ngoài kiếm tiền sinh sống, đợi lớn thêm rồi sẽ kết hôn sinh con, thế nhưng tại sao...
"Này, cậu nhóc biết làm những việc gì hả?" Bạch Dung thấy trạng thái của hai người phía xa có vẻ không được ổn, liền hỏi thêm một câu.
"Trước kia em từng giúp ông nội làm ruộng, trong nhà có nuôi một con bò cũng đều do em chăn thả chăm sóc, nên em còn biết cả chăn bò nữa." Cậu trai ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Dung đáp, ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng hi vọng, cậu thực sự muốn ở lại nơi này.
Bạch Dung thấy cô bé bên cạnh đã bật khóc thành tiếng liền nói với chàng trai:
"Bây giờ nhà anh chưa có chỗ để nuôi bò đâu, muốn nuôi cũng phải đợi đến đầu thu rồi tính tiếp." Bạch Dung vừa nói xong liền thấy ánh sáng hi vọng trong mắt chàng trai càng thêm ảm đạm, cậu liền bổ sung thêm, "Thế nhưng bây giờ đang thiếu một người hỗ trợ công việc chăn nuôi gà, thời gian thử việc mức lương là một ngàn tệ một tháng, nhóc có muốn làm không?"
"Làm ạ! Em sẽ làm việc chăm chỉ và học tập thật tốt." Chàng trai nghe vậy hai mắt sáng lên ngay lập tức, gật đầu đồng ý liên tục với Bạch Dung. Mặc dù mức lương một ngàn tệ một tháng đối với thanh niên trai tráng như cậu ta là hơi ít, thế nhưng nếu sinh sống tại trong thôn thì chỉ cần chi tiêu tiết kiệm một chút là vẫn có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.
Cô gái bên cạnh rốt cuộc vẫn không nén được mà khóc thật to, quay người bỏ chạy, bó linh lăng xinh đẹp được cô gái tự mình cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn trước đó cũng bị ném chỏng chơ tại chỗ.
Bạch Dung thấy cậu trai đứng thẫn thờ ở nơi đó nhìn bóng lưng dần khuất xa của cô bé chứ không có ý định đuổi theo liền có hơi hiếu kì hỏi:
"Nhóc không đuổi theo dỗ dành cô bé ấy hả?"
Chàng trại im lặng hồi lâu mới lắc đầu đáp:
"Không ạ."
Hiếm có một lần Bạch Dung không sao hiểu nổi tại vì lý do gì mà cậu trai kia không đuổi theo cô gái nọ, trong suy nghĩ của cậu, nếu bản thân thực sự yêu thích một người nào đó, thích tới không cách nào buông tay thì cậu sẽ dùng mọi biện pháp để có được người ấy, thường thì suy nghĩ của đối phương sẽ không nằm trong phương diện cần suy xét và cân nhắc tới của cậu, hoặc là nếu đối phương không chịu đồng ý, dù có phải bỏ tù hay tự tay giết chết người đó thì cậu cũng không để họ rời xa mình...
Tất nhiên, cậu cũng tự thấy bản thân mình thực sự có chút biến thái, có điều Sở Uyên không cho cậu cơ hội để mà biến thái thôi, bởi vì Bạch Dung phát hiện ham muốn chiếm hữu của Sở Uyên cũng không hề nhỏ, thủ đoạn thì có hiệu quả hoặc là nói lợi hại hơn so với cậu rất nhiều, anh từ từ tiếp cận cậu từng chút một, sau đó lại dùng sự dịu dàng cùng hành động của mình, từ từ, chậm rãi chiếm trọn trái tim cậu.
Bạch Dung cảm thấy khuôn mặt mình lại bắt đầu nóng lên rồi, trái tim trong lồng ngực cũng đập gia tốc theo, cậu vội vàng hỏi rõ tên tuổi cùng cách thức liên lạc của cậu trai kia, sau đó liền đóng sập cửa sổ quay trở vào trong phòng, thế nhưng vào tới trong phòng rồi mà cảm giác nóng rực vẫn không hề giảm đi chút nào, còn có xu thế lan ra toàn thân nữa, Bạch Dung xoa xoa mặt mình chạy vào trong không gian hóng gió giảm nhiệt, cuộc sống này thực khiến người ta rối ren quá đi mà.
Chàng trai mười tám, mười chín tuổi nọ tên là Lưu Dực, trong nhà chỉ có một người ông nội đã lớn tuổi, cha mẹ mất sớm cho nên hoàn cảnh gia đình khá là khó khăn, bản thân Lưu Dực cũng không có ý định tiếp tục học đại học, ban đầu thầm nghĩ cùng bạn gái xuôi nam tìm việc làm kiến tiền, thuận tiện yêu đương phát triển tình cảm, thế nhưng trong lòng lại không yên tâm để ông nội một thân một mình nên vẫn luôn đắn đo không quyết, lần này gặp được Bạch Dung cũng chỉ là sự tình cờ ngẫu nhiên mà thôi, từ sau khi quay trở lại trong thôn nghe mọi người xung quanh kể chuyện về Bạch Dung thì cậu chàng mới có suy nghĩ tìm việc sinh sống tại quê nhà.
Bạch Dung giữ người lại cũng vì có lý do riêng của mình, tuổi tác bà cụ Lưu đã cao, cậu không dám để bà cụ làm việc vất vả quá sức, không may mệt mỏi sinh bệnh ra đấy thì người gặp phiền phức cũng chỉ có cậu. Hơn nữa, gần đây Bạch Dung sinh ra chút cảm hứng mới từ sau khi đọc được mấy bài đăng cùng bình luận trên diễn đàn ẩm thực kia, vậy nên cậu tính nuôi dưỡng thêm một lứa gà ác nữa, với số lượng này mà chỉ trông cậy vào một mình bà Lưu là không thể được rồi.
Ngày hôm sau Lưu Dực thật sự đến nhận việc, Bạch Dung bảo Sở Uyên sắp xếp cho cậu nhóc qua hỗ trợ công việc chỗ bà Lưu thuận tiện học hỏi kinh nghiệm luôn, đợi cậu nhóc lành nghề rồi Bạch Dung mới chi tiền mua gà con về nuôi dưỡng tiếp.
Lưu Dực là người chăm chỉ siêng năng, lại nói hoàn cảnh gia đình cậu ta chẳng tốt hơn so với nhà bà cụ Dương Tố Phân là mấy, đứa trẻ nhà nghèo phải biết chăm lo gánh vác gia đình từ sớm, nếu thằng nhóc mà không chăm chỉ nhanh nhẹn một chút thì chỉ có đường chết đói mà thôi.
Bởi vì Lưu Dực cần có thời gian để quen dần với công việc nên Bạch Dung chỉ gọi điện hỏi thăm vấn đề mua gà ác con với Trần Cao Sơn thôi chứ không nói rõ muốn mua hay không. Trần Cao Sơn đã hợp tác vui vẻ với nhà Bạch Dung nhiều lần, nhà cậu còn là khách hàng thân thiết nữa nên những lúc thảo luận công việc đều không cần kiêng kị quá nhiều, Trần Cao Sơn đồng ý giúp Bạch Dung để ý vấn đề gà giống ngay lập tức, anh ta mà có gặp được gà ác giống tốt nhất định sẽ báo lại với Bạch Dung luôn.
Bạch Dung khá tin tưởng với cách làm việc của Trần Cao Sơn nên nhờ vả anh ta hỗ trợ xong thì cậu liền không để tâm tới nó nữa.
Lo nghĩ xong chuyện đàn gà Bạch Dung lại bắt đầu quan tâm qua việc nuôi lợn, Chu Hinh đúng là một người phụ nữ đảm đang giỏi việc, hai mươi con lợn con nhà Bạch Dung mua về trước đó được cô tận tâm chăm sóc, trong máng lợn chưa bao giờ có thức ăn thừa. Những thứ dùng để nấu cho lợn đều là nước vo gạo cùng với thức ăn thừa từ hai nhà hàng trên thị trấn trở về, cho thêm bột ngô và khoai lang nấu thành dạng đặc sệt, nhìn qua vừa ngọt vừa béo ngậy. Một mình Chu Hinh cho hai mươi con lợn ăn một cách dễ dàng, những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cô liền đi tới ruộng rau nhà Bạch Dung nhổ cỏ con mang về thái nhỏ cho vào nổi cám lợn nóng, đợi đến giờ liền mang ra cho lợn ăn, đám lợn con ăn tới bụng no tròn, mới bắt về được mấy ngày mà con nào con nấy lớn hơn cả một vòng, tròn xoe đẫy đà, hết ăn lại ngủ, ngủ dậy là đòi ăn, nếu đám lợn nhỏ kia mà có suy nghĩ thì chắc hẳn chúng đều đang không ngừng cảm thán, ngày tháng trôi qua tại nhà Bạch Dung chẳng khác thiên đường là mấy.
Bạch Dung thấy Chu Hinh chăm sóc cho đám lợn rất tốt, là người chăm chỉ lại chuyên tâm với công việc của mình, cậu tính mua thêm đàn lợn nữa về nuôi tiếp, cách một khoảng thời gian lại bắt thêm một lứa, lứa này kế tiếp lứa kia để mà nuôi.
Khoảng thời gian này Chu Hinh làm việc cho nhà Bạch Dung cũng rất vui vẻ, chủ nhà thoái mái không kiếm chuyện làm khó hay vạch lá tìm sâu với những việc mà cô ấy làm, ba bữa cơm kèm thì ngon miễn chê vào đâu được, không giống với một số gia đình trước đây cô tới làm công, toàn dùng chút cải thảo cùng củ cải trắng ra lừa gạt cho qua. Thỉnh thoảng tối về còn nhận được một phần bánh trái dư từ hai nhà hàng trên thị trấn của Bạch Dung về chưng nóng để vào mâm làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nhìn đám nhỏ ăn uống say sưa, vẻ mặt vui sướng thì lòng cô cũng thấy hạnh phúc thỏa mãn vô cùng.
Bạch Dung liên hệ với người bán lợn thêm lần nữa, không bao lâu đối phương đã có thể trở thêm hai mươi con lợn nhỏ khác qua cho nhà cậu, tính cả số lượng đàn trước thì hiện giờ nhà Bạch Dung đang nuôi tổng cộng bốn mươi con lợn, Chu Hinh tạm thời vẫn đủ khả năng chăm sóc được hết, nhưng nếu lại tăng thêm thì chắc chắn không thể dựa vào một mình cô được.
Đến đầu tháng bảy thì Bạch Dung đã mang thai được hơn bảy tới gần tám tháng rồi, còn ở lỳ một nơi không có dụng cụ thiết bị gì như trong nhà sẽ hơi nguy hiểm, mỗi ngày Mạc Thiên đều kiểm tra sức khỏe đơn giản cho Bạch Dung một lần, cậu ta khuyên Bạch Dung nhập viện đợi đẻ suốt, như vậy thì dù có tình huống phát sinh đột ngột gì cũng không đến nỗi hoang mang hoảng loạn.
Sở Ương và ông nội Sở đã muốn đưa cậu đến bệnh viện từ lâu, khổ nỗi lòng Bạch Dung không yên tâm mọi việc trong nhà nên cứ nhất quyết đòi xử lý ổn thỏa hết tất cả rồi tính tiếp.
May mắn Lưu Dực đi theo bà Lưu học việc rất nhanh, bà cụ Lưu cũng thuộc kiểu người phóng khoáng rộng lượng, không chút giấu giếm mà đem hết những kinh nghiệm bản thân tích lũy được dạy hết cho cậu ta, Bạch Dung xác định dưới sự hỗ trợ của bà Lưu thì Lưu Dực đã có thể chăm nuôi thật tốt cho đám gà mới gọi điện bảo Trần Cao Sơn giao một trăm con gà ác tới trước, đồng thời cũng nhờ bà cụ Dương Tố Phân gọi người tới hỗ trợ mở rộng thêm chuồng gà nữa.
Xử lý xong chuyện chuồng gà thì Bạch Dung cũng có thể tạm thời buông tay chuyện trong nhà cho người khác quản lý, dưới yêu cầu mãnh liệt của Sở Ương và ông nội Sở, khoảng giữa tháng bảy, cũng chính là lúc Bạch Dung hoài thai gần tám tháng mới chịu cất bước tới bệnh viện Giang Thành dưỡng sức chờ đẻ.
Mọi việc trong nhà từ chăm nuôi gà, dê, lợn đều có người phụ trách chuyên môn, người nhà bà cụ Dương Tố Phân chỉ cần giúp đỡ trông coi là được, nếu có việc gì không biết cách giải quyết thì gọi điện thoại cho cậu, cần mua sắm thêm vật dụng hay đồ đạc gì thì kêu thằng Thuận chi tiền, ông nội Sở ngồi nhà tọa trấn, những việc cần xử lý gấp đều có thể tìm ông cụ giải quyết.
Về tổng thể thì hai nhà hàng lớn nhỏ trên thị trấn giao lại cho thằng Thuận quản lý, mà nói ra thì thằng Thuận chủ yếu phụ trách công việc bên phía nhà hàng lớn là nhiều, bên phía nhà hàng nhỏ một mình thím Trầm Hàm Mai có thể xử lý ổn thỏa toàn bộ mọi việc, không cần cậu ta lo lắng bận tâm, công việc chính của thằng Thuận trong nửa năm nay đều là quản lý việc làm ăn trong nhà hàng, vậy nên cậu ta tích lũy được phần kinh nghiệm cực kì phong phú, Bạch Dung khá yên tâm khi giao phần công việc này cho cậu chàng quản lý.
Hiện giờ Sở Uyên không thể rời khỏi Bạch Dung dù là nửa bước, hiểu rõ điều đó nên Bạch Dung không sắp xếp công việc gì khác cho anh xử lý, còn gật đầu nhất trí cho anh nhập viện cùng với mình để chăm sóc cho cậu những lúc cần thiết. Truyện Sủng
Tuy nhiên, sau khi hai người Bạch Dung đi đến Giang Thành, cậu liền phát hiện bên ngoài phòng bệnh của mình đột nhiên xuất hiện thêm hai người mặc nguyên bộ vest đen giống như vệ sĩ vậy, Sở Uyên cũng chủ động giải thích rõ ràng để cậu cảm thấy yên tâm hơn:
"Đó là người do ông nội sắp xếp tới, có họ ở đây bảo vệ em, anh mới càng yên tâm."
Bạch Dung nghe anh nói xong liền hơi cau mày lại, cậu nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
"Sở Uyên, có phải anh đang giấu giếm em điều gì hay không?"