Vị trí địa lý của nơi này kém hơn một chút so với quan ăn cũ, lưu lượng người qua lại ít, nhưng được cái là diện tích đủ lớn, giá thuê thì vẫn ngang ngửa như cũ, giao thông rất thuận tiện, phía dưới tòa nhà còn có một khoảng trống rộng rãi đủ dùng làm một bãi đậu xe loại nhỏ, hai bên cửa lớn tầng một với tầng hai đều được dùng cửa kính trong suốt, ánh nắng mặt trời chiếu vào sáng rõ và rực rỡ vô cùng, Bạch Dung càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, sau khi bàn giao lại công chuyện cho Sở Uyên xong liền để anh đến gặp chủ nhà để ký kết hợp đồng thuê nhà, thuận tiện giao nộp trước hai năm tiền thuê.
Sau khi quyết định xong vị trí của nhà hàng mới thì Bạch Dung tính toán trang trí lại không gian nhà hàng trước đã, cậu nhờ Sở Uyên đi tới Giang Thành tìm công ty trang trí nội thất tới vẽ bản thiết kế trước, muốn làm cho nhà hàng lần này cao cấp hơn một bậc, thực ra thì trong thị trấn Thanh Thủy cũng có công ty làm về mảng này, có điều trước đó Bạch Dung đã xem qua mấy bản thiết kế đặc sắc nhất của họ, cậu cảm thấy không mấy hài lòng với chúng.
Dạo gần đây chủng loại ăn được trong ruộng rau nhà Bạch Dung ngày càng phong phú, mỗi ngày hai nhân viên mà Vương Hàn Giang phái đến lấy hàng đều có thể chất đầy một xe trở về. Lâm Vũ Tiêu gọi điện thoại tới kể, cũng nhờ vào số rau củ nhà Bạch Dung đợt này mà nhà hàng của tên kia làm ăn càng ngày càng tốt, đến giờ cơm mà chỉ cần đi muộn một chút là không kiếm nổi chỗ ngồi, ông chủ nhà họ kiếm tiền và đếm tiền tới rút gân tay, vui tới điên lên rồi, còn kể lể gì mà muốn hợp tác lâu dài với nhà Bạch Dung, cứ luôn mồm dò hỏi anh ta khi nào thì đám dê núi với gà nhà của họ có thể bắt thịt được.
Bạch Dung nghĩ, mặc dù diện tích ruộng rau trước đó nhà họ trồng khá rộng, thế nhưng hiện tại không những cần cung cấp cho quán ăn nhỏ, qua thêm một khoảng thời gian còn cần cung cấp cho nhà hàng mới kia nữa, đến lúc đó nguồn cung ứng khẳng định không đủ trong nhà sử dụng, nếu như lại thêm cung cấp lâu dài cho nhà hàng bên Giang Thành thì sẽ có hơi miễn cưỡng, bởi vậy cậu quyết định nhờ bà cụ Dương Tố Phân giúp đỡ thuê thêm vài mảnh ruộng nữa về để trồng rau.
Chỉ là thời gian trước người trong thôn mới vừa trồng lúa nước xong cho nên không thừa ra được bao nhiêu ruộng đất cả, bà cụ Dương Tố Phân suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra bên nhà ông cụ Dư vẫn còn hai mảnh ruộng chưa dùng tới, bởi vì một bên của ruộng cách ngọn núi quá gần nên bị cây rừng che khuất ánh sáng, không trồng ra được thứ tốt gì cho nên vẫn thường bỏ trống ở đó, bà cụ nói rõ tình hình về hai mảnh ruộng nọ cho Bạch Dung nghe, rồi mới hỏi xem cậu có muốn thuê hay không.
Sau khi Bạch Dung để Sở Uyên đi xem qua một lượt liền gật đầu nói muốn, nhờ bà cụ Dương Tố Phân thuê lại hộ mình, cậu tính trồng một vài thứ xem sao.
Ông cụ Dư vừa nghe nói là nhà Bạch Dung muốn thuê lại hai mảnh ruộng đó thì không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý ngay tắp lự, năm đó là do ông quá đen, trong thôn phân chia đất ruộng bằng cách bốc thăm chọn thửa, hai mảnh ruộng này vừa cách nhà ông cụ quá xa lại khó trồng trọt, trồng xong cũng chẳng đủ kiếm lời, khổ nỗi hai mảnh ruộng này đều là do ông cụ tự mình bốc thăm trúng phải, có đen đủi đến mấy thì cũng chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận chịu thiệt, bây giờ thế mà có người nguyện ý móc tiền túi đi thuê lại, ông cụ vui mừng còn không kịp ấy chứ, sao có chuyện nói lời từ chối được.
Bạch Dung thuê ruộng xong liền để Sở Uyên đến đó dọn dẹp qua một lượt trước, bởi vì gần đây cậu nhàn rỗi ở lì trong nhà tới mức nhàm chán nên quyết định theo anh cùng qua đó luôn, vừa ngồi thẫn thờ dưới bóng cây mát vừa nhìn ngắm anh làm việc. Sở Uyên tập trung loại bỏ tất cả số cây dại xung quanh ruộng đi, sau đó rút hết phấn nước dư thừa bên trong ruộng, dự tính đợi bùn đất khô lại thì có thể bắt đầu trồng trọt.
Bạch Dung ngồi cạnh bờ ruộng nhìn Sở Uyên dọn dẹp mọi thứ, động tác càng ngày càng nhanh nhẹn của Sở Uyên đã không còn lại bóng dáng tay chân luống cuống khi mới tới nông thôn làm việc nữa rồi, nhớ tới cảnh người này nhổ cây cỏ cũng có thể khiến toàn thân dính bùn trước đây Bạch Dung ngồi bên cạnh không khỏi cười xấu xa, có điều cậu không tính làm phiền tới công việc của Sở Uyên, chỉ thỉnh thoảng câu được câu chăng nói chuyện phiếm để khuấy động bầu không khí giữa hai người lên một chút mà thôi, hai người họ đều cảm thấy cách ở chung như thế này thực thoải mái vô cùng, hi vọng có thể như vậy trải qua một đời.
Thới tiết đầu tháng sáu đã vô cùng nóng bức, hơn nữa khoảng thời gian này có trồng trọt giống cây gì thì cũng bị tính là tương đối muộn, cuối cùng Bạch Dung quyết định để Sở Uyên trồng cải thảo với củ cải trắng cho cả hai mảnh ruộng, nơi này cách thôn họ khá xa nên không cần lo lắng chuyện bị gà nuôi dẫm mổ hỏng cây rau, về sau chỉ cần cách một khoảng thời gian nhất định tới tưới nước hồ cho rau củ là xong, liền không cần quan tâm nhiều tới chúng nữa.
Từ sau khi hai mảnh ruộng của nhà mình được thuê thì trong lòng ông cụ Dư vẫn luôn hiếu kỳ không biết nhà Bạch Dung thuê chúng về để trồng thứ gì, khổ nỗi hai mảnh ruộng đó cách thôn họ quá xa nên ông cụ không muốn tốn thời gian đặc biệt chạy qua đó xem xét làm gì, chỉ những lúc cần phải đi nơi khác làm việc, tiện đường đi qua hai mảnh ruộng nọ thì ông cụ mới liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, vừa thấy bên trong ruộng trồng đầy rau cải thảo cùng với củ cải trắng là ông ta thực muốn cười tới rụng cả răng, trực tiếp nói đối phương đúng là đồ ngốc, tiền nhiều không có chỗ tiêu nên kiếm chuyện ném tiền qua cửa sổ, chẳng hiểu nhà họ trồng mấy thứ này để làm cái gì, có thể kiếm ra tiền được chắc, sau này tính chặt về dùng để nuôi heo hả?
Bạch Dung không rảnh để ý xem trong lòng người khác đang cười nhạo mình như thế nào, bản thân cậu tự có tính toán của riêng mình là được, rau cải thảo cùng với củ cải trắng chỉ đơn thuần luộc lên ăn thì tất nhiên là chẳng thể nào ngon được, thế nhưng nếu đem chúng xắt miếng hoặc thái sợi rồi làm thành cải thảo chua cay hay là củ cải muối chua cay, lại dùng những chiếc đĩa có hình dáng xinh đẹp để bày biện, nhìn sao cho đẹp mắt một chút, sau đó đặt lên bàn ăn của gian nhà hàng mà họ mới sửa sang lại kia, khẳng định sẽ có không ít người yêu thích, bởi vì hai món này vừa kích thích vị giác khiến người ngửi có cảm giác thèm ăn vừa có tác dụng chống ngấy nữa chứ.
Trong khoảng thời gian này, số khoai lang đỏ của nhà Bạch Dung cũng đã được trồng xong, người tới hỗ trợ thường xuyên qua lại trong nhà cậu nên biết số rau củ do nhà Bạch Dung trồng bán được với giá rất cao, thậm chí còn được bán trực tiếp cho nhà hàng lớn tại Giang Thành nữa, vậy nên mọi người đều đặc biệt hiếu kỳ, người thì công khai kẻ thì bí mật, như có như không thăm dò tin tức từ chỗ bà cụ Dương tố phân. Bà cụ Dương tố phân chỉ mỉm cười rồi hỏi lại có phải mấy người họ cũng muốn trồng hay không, nếu muốn thì bà cụ có thể giúp đỡ hỏi bên phía thu mua, xem bên phía họ có đồng ý lấy hàng cho không.
Người thôn Đại Lưu cả đời sống với nghề trồng lúa nước, bao đời nay đều dựa vào công việc này để kiếm sống xây nhà, nghe bà cụ nói như vậy liền có người động lòng muốn thử, thế nhưng vẫn chưa dám quyết định hẳn. Bà cụ Dương tố phân cũng chỉ mỉm cười yêu cầu họ trở về suy nghĩ cho thật kỹ rồi nói sau, lòng bà hiểu rõ những người đó khó mà quyết tâm làm tới cùng được, vậy nên mới không nhiều lời quấy nhiễu đến suy nghĩ của người khác, tránh cho sau này đôi bên cùng khó xử.
Việc trang trí của nhà hàng mới từ đo đạc kích thước, lên thiết kế bản vẽ tới lựa chọn nguyên vật liệu sử dụng cho đến khi trang trí hoàn chỉnh phải ngốn mất gần một tháng mới có thể hoàn thành được, Bạch Dung tận dụng khoảng thời gian nhàn rỗi này cho người treo biển tuyển dụng thêm đầu bếp với nhân viên phục vụ trước quán ăn hiện tại của nhà mình.
Chuyện mời đầu bếp có thể từ từ lựa chọn, cậu tính toán mở nhà hàng mới theo hướng cao cấp hơn một chút nên không phải cứ có người tới nói mình biết nấu ăn là được. Bởi vậy, sau khi nhà cậu treo biển tuyển dụng không lâu thì cũng có một số người tới ứng tuyển, có điều những thứ mà họ nấu ra cô Trầm Hàm Mai đều nhìn không vừa mắt, vấn đề này khiến Bạch Dung đau đầu nhức óc không thôi, cậu biết tìm đầu bếp vừa ý ở đâu bây giờ?
Có một người tới ứng tuyển nói với nhà họ rằng, anh ta nhìn thấy tin tức tuyển dụng trên trang mạng xã hội của huyện Thanh Thủy lên mới vội vàng tới đây phỏng vấn.
Lúc này Bạch Dung mới biết, thì ra huyện Thanh Thủy cũng có trang tin tức của riêng mình, nghe nói nó được lập ra bởi một IT đi làm xa nhà, bởi vì công việc của bản thân quanh năm suốt tháng đều phải xa nhà, trong lòng lại nhớ mong quê hương tha thiết lên mới lập lên trang web này, sau đó thu hút được nhiều bạn bè đồng hương cũng đang lưu lạc bên ngoài cùng nhau gây quỹ hỗ trợ, trang web này mới dần phát triển mở rộng, hiện giờ đã khá nổi tiếng với tất cả người nơi đây rồi.
Trang web được chia thành nhiều chuyên mục khác nhau, trong đó có một chuyên mục rất nổi tiếng đó là mục ẩm thực đặc sản quê hương, nơi đó tập hợp rất nhiều tín đồ ăn uống xa quê, không cách nào thưởng thức hương vị trực tiếp nên chỉ đành nhìn tranh ảnh qua mạng để giải nghiện mà thôi, và tất nhiên, càng nhiều hơn nữa chính là những tín đồ sành ăn và biết nấu ăn. Ngoài ra còn có rất nhiều mục giới thiệu về các món ngon và nhà hàng nổi tiếng tại địa phương nữa, còn làm thành một cái bảng xếp hạng gì đó, quán ăn nhà Bạch Dung chắc chắn là một trong những quán xếp hàng đầu trong cái danh sách đó rồi, được rất nhiều người khen ngợi tiến cử, một trong những quán mà tín đồ ăn uống nhất định phải tới thưởng thức khi trở lại quê hương, nghe nói còn có người làm nguyên một cái chuyên mục riêng để đăng bài giới thiệu về những thứ mà nhà Bạch Dung bán nữa, cũng có không ít tín đồ ăn uống không cách nào quay trở về thưởng thức để lại bình luận bên dưới, đều nói lúc nào quay trở về nhất định phải đi thưởng thức hết một lượt những thứ nhà họ làm xem sao, còn có người kêu gọi lập nhóm, kéo đoàn đi cùng nhau gì đó nữa.
Người đến ứng tuyển kia còn nói, nếu nhà họ mà đăng tin tức tuyển dụng đầu bếp lên trang web đó thì đảm bảo sẽ có càng nhiều người tới ứng tuyển hơn, trên đó thứ không thiếu nhất chính là người tài ấy chứ.
Bạch Dung cảm thấy có chút hứng thú với chuyện này, đến tối, Bạch Dung ngồi tựa người trong lòng Sở Uyên, hai người ôm máy tính mở trang web ra xem.
Nhấp mở chuyên mục mỹ thực liền thấy bên trong đã có bài viết đăng lại tin tức tuyển dụng của nhà Bạch Dung lên đây rồi, Sở Uyên nghe theo yêu cầu của Bạch Dung kéo lăn con trỏ chuột xuống dưới, thấy bên dưới có rất nhiều người bình luận muốn tới phỏng vấn thử, đáng tiếc họ đều là kiểu thỉnh thoảng nghiên cứu nấu nhà ăn còn được chứ nếu thực sự làm thành chuyên môn, nghề nghiệp lại không được đáng tin cho lắm.
Bạch Dung ngẫm nghĩ một hồi, để Sở Uyên đi đăng ký một tài khoản mới, lấy tên gọi là Hú Dương, hai chữ này là tên mà ông cụ Sở dùng để đặt cho chắt nội nhà mình, hi vọng chắt trai của ông có thể trở thành một quân tử ôn hòa ấm áp, tất nhiên là cũng chọn ra một tên dành cho bé gái nữa, không thể bên trọng bên khinh được, nếu là con gái thì lấy tên là Chiêu Dương, hi vọng con bé có được tương lai đẹp đẽ, tươi sáng như ánh mặt trời rực rỡ, Bạch Dung và Sở Uyên thực thích hai cái tên này, cùng đưa ra quyết định chọn ra một trong hai tên đó đặt thành tên cho nhà hàng dược thiện sắp tới của nhà họ. Sau khi đăng ký tài khoản xong, để lại lời nhắn và bình luận nói rõ thân phận, còn nói rõ nếu như có ai giới thiệu được đầu bếp hoặc tự tiến cử bản thân mà thông qua phỏng vấn sẽ được tặng một bình rượu kiwi "đặc sản" do nhà họ tự nhưỡng.
Sau khi để lại lời bình luận dưới bài đăng xong Sở Uyên lại nhấp mở trang chủ của chuyên mục mỹ thực ra xem, phát hiện trong đó có một bài viết với tiêu đề đỏ rực chuyên môn giới thiệu về quán ăn của nhà họ, Sở Uyên tò mò nhấp mở bài viết, liền thấy được danh sách dài các món ăn từ khi quán ăn nhà họ mới mở chưa lâu kéo dài cho tới hiện tại, còn có thêm phần giới thiệu về chè trái cây, hoa quả sấy cùng với các món như bánh mì bông lan và các loại cháo chuyên phục vụ cho bữa sáng nữa, ngoài ra còn đăng tải kèm hình ảnh, bên dưới bài viết người đăng bài còn nói bản thân là người hâm mộ của nhà hàng Bạch Dung, đồng thời muốn chia sẻ những kinh nghiệm cũng như chiến lược giành được chỗ ngồi thành công trước giờ cơm nước.
Sau này, bài đăng ấy được đẩy lên thành một tòa nhà cao tầng, cả đám người la hét kêu gào cảm ơn chủ "thớt" rồi thì sùng bái chủ "thớt"..vv. Bạch Dung nhìn mà thấy buồn cười, Sở Uyên thấy trời cũng đã muộn nên muốn tắt máy tính để Bạch Dung đi ngủ, gần đây em ấy thường xuyên gật gà gật gù, dễ buồn ngủ.
"Oầy, mấy người này thực là thú vị." Bạch Dung nhìn Sở Uyên nói, trước đây cậu không hay truy cập internet cho lắm, không có hứng thú với chuyện này, hiện tại cậu lại cảm thấy thực ra internet là một thế giới tương đối đơn giản, không giống như trong cuộc sống hiện thực, nhiều người có khúc mắc trong lòng cũng chẳng dám nói ra, thế nhưng trên mạng lại không giống như vậy, nhiều người sẽ trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng của mình ra ngoài, gặp được thứ khiến bản thân vui vẻ sẽ nhanh chóng chia sẻ với người xung quanh, có rất nhiều âm mưu tính toán trong thế giới hiện thực mà mấy chiêu lừa đảo gian dối qua mạng không cách nào so sánh được.
"Ừ, đều bởi vì Dung quá lợi hại." Sở Uyên mỉm cười nhìn cậu, anh vẫn luôn cảm thấy bà xã thông minh hơn mình nhiều lắm, giống như anh, trừ những điều học được khi còn làm lính cùng với thân thể khỏe mạnh tràn đầy sức lực ra thì có nhiều thứ anh không cách nào suy tư ra được, càng không cần nói tới việc mở quán ăn và nhận được nhiều sự yêu thích từ người khác như thế này.
Bạch Dung cười híp mắt vươn tay sờ nắn khuôn mặt anh, thực ra Sở Uyên cũng thuộc kiểu người khá ngây thơ đơn thuần, từ những trải nghiệm trong cuộc sống mà Sở Uyên từng kể lại cho Bạch Dung nghe như, anh vừa mới tốt nghiệp cấp ba không lâu liền tiến vào quân đội, giải ngũ trở về lại được cha Sở sắp xếp cho một vị trí công chức nhỏ, làm công việc nhẹ nhàng trong đơn vị nhà nước, căn bản là chưa từng phải tiếp xúc nhiều với các mặt tối của xã hội, cho nên, xét theo góc độ nào đó mà nói thì Sở Uyên vẫn chỉ là một chàng trai lớn xác với suy nghĩ thực đơn thuần mà thôi. Thế nhưng mà, Bạch Dung đoán chắc hẳn cũng chỉ có người đơn thuần như vậy mới ngốc nghếch chạy theo sau một người đàn ông khác đòi chịu trách nhiệm như anh, tất nhiên là, Bạch Dung cảm thấy một Sở Uyên như vậy mới càng phù hợp với mình, cậu cũng thích Sở Uyên như của hiện tại hơn, nếu một trong hai người cần phải đối mặt với những mặt trái, những điều xấu xa trong xã hội, vậy thì cứ để một mình cậu gánh vác tất cả cũng không việc gì, dù sao thì cuộc đời này của cậu cũng đã gặp phải không ít điều ngang trái, bẩn thỉu đó rồi, Sở Uyên chỉ cần ở bên cậu, cả đời không phản bội cậu là đủ, cậu không yêu cầu gì nhiều hơn nữa.
"Ngủ thôi?" Bạch Dung nhướn người hôn anh một cái, Sở Uyên nhất thời quên hết mọi chuyện khác, lật người cúi xuống hôn lên khắp cơ thể Bạch Dung, dần dần mất đi khống chế dưới sự dẫn dắt trêu đùa tràn đầy sự câu dẫn của cậu, máy tính các loại đã bị ném qua một bên từ lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Sở Uyên reo lên từng hồi, anh vừa tỉnh dậy liền vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, sợ tiếng chuông điện thoại làm ồn, đánh thức Bạch Dung còn đang say ngủ.
Là cuộc gọi đến từ một người lạ, đầu dây bên kia có vẻ thực vui mừng, vừa thấy có người bắt máy đã ngay lập tức hỏi anh bài đăng trên trang web kia có phải là thật hay không, nếu là thật thì hôm nay anh ta sẽ dẫn theo người tới ứng tuyển xin việc luôn, lúc này Sở Uyên mới nghĩ ra là do bình luận để lại ngày hôm qua có tác dụng rồi, anh đáp lời người đó là "đúng", rồi kêu anh ta cứ tới thẳng quán ăn để tìm thằng Thuận, anh sẽ gọi điện thoại báo trước với bên quán ăn một tiếng.
Đối phương nghe xong lại càng vui vẻ hơn, nói mình sẽ dẫn người tới luôn liền cúp máy.
Sở Uyên gọi thêm một cuộc điện thoại cho thằng Thuận đã xuất phát trở nguyên vật liệu lên thị trấn, nói với cậu ta hôm nay sẽ có người tới quán ứng tuyển vị trí đầu bếp, nhắc nhở nó chú ý một chút.
"Ai vậy?" Rốt cuộc thì Bạch Dung cũng bị làm cho tỉnh giấc, có điều vẫn còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh hẳn, gần đây cậu đặc biệt dễ buồn ngủ, tối đến phải đi ngủ từ rất sớm, ngủ trưa mà không có người gọi dậy thì cậu có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn cũng không muốn tỉnh giấc.
"Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi." Sở Uyên vuốt nhẹ mái tóc cậu dỗ dành, sau đó lại đắp kín chăn cùng với điều chỉnh nhiệt độ điều hòa giúp Bạch Dung, còn cẩn thận kéo kín rèm cửa cho cậu dễ ngủ lại.
"Anh đi đâu thế?" Bạch Dung còn đang nhắm tịt mắt bắt lấy cánh tay Sở Uyên nhỏ giọng hỏi.
"Anh đi làm bữa sáng, em ngủ thêm một lúc nữa nhé." Sở Uyên nằm bò cạnh mép giường nhỏ giọng dỗ dành cậu, mãi cho tới khi người nằm trên giường một lần nữa chìm vào giấc nồng mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng đi xuống dưới tầng.
Lúc này bầu trời mới sáng rõ không lâu, ông nội Sở cũng đã dậy rồi, người già tuổi tác đã cao nên giấc ngủ vừa nông vừa không ngủ được nhiều, vậy nên ông cụ liền dậy sớm đứng chắp tay sau lưng bên trong sân nhà nhìn ngắm ao nước trước mặt.
"Ông nội ạ." Sở Uyên đi qua chào hỏi ông cụ một tiếng.
Ông nội Sở quay qua liếc nhìn anh một cái, hỏi:
"Uyên này, chuyện nhà thằng bé Dung cháu biết hết cả rồi có đúng không?"
Sở Uyên gật đầu, anh từng nhờ người điều tra về chuyện của cậu nên tất nhiên là hiểu rất rõ ràng.
Ông nội Sở trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp:
"Cháu nhớ phải chăm sóc thật tốt cho thằng bé, cha ruột của nó đúng là cái đồ không ra gì." Ông cụ nhớ tới một ít tin tức mà mình tra ra được liền không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
Sở Uyên nhìn thấy vẻ mặt này của ông cụ liền phát hiện có điều gì đó không ổn, anh nhỏ giọng hỏi ông cụ:
"Nội à, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không nội?"
Ông cụ Sở lại trầm mặc không nói, đến khi Sở Uyên cho rằng ông cụ sẽ không nói ra nữa mới đột nhiên nghe thấy giọng nói của ông cụ vang lên:
"Ông cho người đi điều tra lấy được tin tức, cha thằng bé ra nước ngoài làm thụ tinh trong ống nghiệm lại thất bại, nếu như hắn ta không có người thừa kế của riêng mình thì địa vị tại nhà họ Bạch sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, ông có hơi lo lắng, dù sao khi mà Bạch Dung được đón về nhà họ Bạch thì cũng đã lớn tuổi rồi, lại thêm bởi vì chuyện của mẹ thằng bé nên dù cho có được đón về nhà họ Bạch trong nhiều năm như vậy, chẳng những không được ông ta bồi dưỡng thành công, mà ngược lại còn đối nghịch chống lại bố thằng bé khắp nơi, cuối cùng ông ta chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng nếu lần này ông ta muốn tìm một đứa trẻ về để bồi dưỡng người thừa kế từ nhỏ thì con của hai đứa..."
Sở Uyên sửng sốt nhìn qua, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của ông nội, ánh mắt anh lập tức trở lên sắc bén như dao, phối hợp với nét mặt căng thẳng nghiêm túc vốn có, nếu là một người bình thường thì căn bản là không dám đối diện trực tiếp với vẻ mặt ấy mà.
Ông nội Sở không nói nhiều thêm nữa, dù sao hiện giờ mọi chuyện mới đều là sự phỏng đoán, chỉ cần họ tìm người xử lý ổn thỏa chuyện này, không để cho cha Bạch Dung biết đến sự tồn tại của đứa bé thì kẻ đó sẽ không đặt sự chú ý vào đứa nhỏ nữa.
"Cháu sẽ bảo vệ thật tốt cho hai ba con họ, ông nội không cần quá mức lo lắng đâu ạ." Sở Uyên nhíu chặt hai đầu lông mày, dùng biểu cảm nghiêm túc mà kiên định nói lời đảm bảo. Anh là một người đàn ông nên anh sẽ không để vợ con mình phải chịu bất cứ thiệt thòi hay tổn thương nào, dù cho người đó có là cha ruột của Bạch Dung thì cũng không được phép.
Đương nhiên là ông cụ Sở tràn đầy lòng tin với đứa cháu trai nhỏ do chính mình dày công dạy dỗ, đến lúc cần thiết lại để ông già này ra mặt cũng không thành vấn đề, đứa nhỏ cũng là huyết mạch của nhà họ Sở bọn họ nữa đấy, sao có thể nhẫn nhịn để cho kẻ khác sử dụng thành công cụ trang giành lợi ích được chứ, người nhà họ Sở bọn họ cũng chẳng phải kẻ ăn chay.
Vì không muốn khiến Bạch Dung cảm thấy lo lắng và chịu tổn thương tâm lý từ chính người cha ruột của cậu nên Sở Uyên đã che giấu thật tốt cảm xúc của bản thân mình, anh có một năng lực đặc biệt, chính là chỉ cần Sở Uyên không muốn thì dù có là người nhạy cảm như Bạch Dung cũng không cách nào cảm nhận được cứ điều gì.
Sau khi nói chuyện với ông nội Sở xong, trong lòng Sở Uyên đã có tính toán của riêng mình, anh quyết định tạm thời giấu kín chuyện này vào tận sâu trong lòng, quay vào bếp làm bữa sáng trước đã, làm xong đâu đấy mới leo lên tầng dịu dàng gọi Bạch Dung thức giấc, dẫn cậu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong thì cả hai mới đi xuống dưới tầng vui vẻ thưởng thức xong bữa sáng ngon lành, tâm trạng của Bạch Dung hôm nay rất tốt, không hề cảm nhận được bất an cùng bí mật mà hai ông cháu nhà họ Sở giấu giếm.
Buổi tối cùng ngày, sau khi thằng Thuận từ trên thị trấn quay trở về liền vui vẻ khoe rằng buổi sáng ngày hôm nay đã tuyển được một đầu bếp rồi, đối phương bất kể là từ phương diện nấu ăn hay bày trí đều vô cùng giỏi, người đó đã vào phụ bếp theo sư phụ của mình từ khi mới mười mấy tuổi, tính đến hiện tại đã là đầu bếp già cội có hơn hai mươi năm trong nghề, có đưa qua nhà hàng mới làm đầu bếp chính cũng không thành vấn đề ấy chứ.
Lần này vị đầu bếp kia nghe nói nhà Bạch Dung mở thêm nhà hàng mới cần tuyển người, chú ấy không chỉ xin nghỉ việc ở nhà hàng tại Giang Thành mà còn dẫn theo đồ đệ nhà mình cùng nhau tới đây luôn.
Thằng Thuận còn nói thêm, hai người nọ chính là tín đồ ăn uống chính hiệu, trước đây vẫn luôn kiên trì làm việc trong nhà hàng một mặt là vì muốn kiếm thêm chút tiền, mặt khác bởi vì càng là nhà hàng lớn thì thực phẩm cùng nguyên vật liệu cao cấp càng nhiều, thế nhưng năm nay có một lần đồ đệ nhỏ nhà ông chạy tới huyện Thanh Thủy tìm bạn học chơi, kiếm được đồ ăn ngon từ trong quán ăn nhỏ kia của nhà Bạch Dung, lúc quay trở về cứ khen mãi không ngừng chuyện đồ ăn của nhà họ ngon tới mức nào, thêm những món đặc sản tại nơi này nữa, khiến chú đầu bếp thèm khát tới đứng ngồi không yên, đợi mãi mới tới ngày nghỉ liền vội vàng chạy tới quán ăn nhà họ thưởng thức hết một lượt các món, từ đó về sau thì linh hồn của hai thầy trò nhà này bị rớt lại nơi đây không cách nào quay trở về được nữa. Lần này đồ đệ nhỏ nhà chú ấy vừa nghe nói quán Bạch Dung đang tuyển người thì sao ngồi yên được chứ, lập tức thu dọn đồ đạc chạy tới đây rồi.
Bạch Dung ngồi nghe mà vui vẻ không thôi, còn để Sở Uyên tự mình tới thị trấn xem xét thêm lần nữa, nếu như không có vấn đề gì thì kí hợp đồng lao động với đối phương trước, tiếp đó là sắp xếp chỗ ở cho hai sư đồ nhà này.
Sở Uyên gật đầu đồng ý, hôm sau tự mình lái xe lên thị trấn một chuyến, không chỉ xử lý xong hết những việc mà Bạch Dung giao lại cho mình, còn dẫn người về nhà dạo quanh một vòng nữa.
Hai sư đồ nhà này vừa biết chuyện tất cả nguyên vật liệu dùng bên trong nhà hàng đều được sử dụng đồ nhà làm ra thì vui vẻ tới cười toe toét, trên đời này có thứ gì khiến tín đồ ăn uống khó lòng buông bỏ hơn so với đồ ăn ngon đây, đó chính là thực phẩm xanh, lành mạnh, tươi ngon và thân thiện với môi trường chứ sao! Hai sư đồ tới đây một chuyến liền không có suy nghĩ muốn rời đi nữa.
Hiện giờ Bạch Dung không cách nào đi ra gặp người ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đứng bám cầu tháng ngó đầu nhìn xuống dưới, cậu bắt đầu suy tính tới chuyện đợi nhà hàng mới khai trương liền mua thêm ít lợn con về nuôi dưỡng.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, việc trang trí của nhà hàng mới đã sắp hoàn thành, Bạch Dung liền nhờ bà cụ Dương Tố Phân chọn một ngày tốt chuẩn bị mở cửa kinh doanh.
Hiện tại bụng Bạch Dung đã to hẳn lên không ít, cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng phù thũng nên không có cách nào đi ra bên ngoài, cậu để mọi người ra ngoài đường phố tham gia náo nhiệt, còn bản thân thì ở lại trong nhà, ông nội Sở không thích nơi tấp nập ồn ào nên cũng ở nhà cùng với Bạch Dung, hai ông cháu bầu bạn với nhau cũng rất là vui vẻ.
Sở Uyên đến nhà hàng mới bận rộn khoảng nửa buổi sáng liền quay trở về, anh thực lo lắng chuyện trong nhà, bây giờ Bạch Dung di chuyển hay làm gì cũng bất tiện, tuổi tác ông nội Sở lại đã cao, trong nhà chỉ có một mình Tiểu Tạ ở lại chăm sóc cho hai người, sao anh có thể yên tâm được cơ chứ, vậy nên vừa xử lý xong mấy việc quan trọng trong nhà hàng mới là anh vội vàng ném nốt những chuyện còn lại cho thằng Thuận xử lý, còn bản thân một mình trở về nhà trước.