Tuy nhiên, mặc dù không thể mang đi bán được nhưng có thể hái một ít mang về cho cả nhà thưởng thức cũng là chuyện không tệ, chỉ thật đáng tiếc cho những trái cây đã tốn bao nhiêu là công sức để sinh trưởng và phát triển thành thục kia, đến cuối cùng lại chỉ có thể rụng xuống đất và biến trở lại thành đất mà thôi.
Hôm nay Bạch Dung lại chạy đi dạo phố một mình, cậu mua một chiếc máy ép hoa quả và một chiếc máy tính laptop, sau đó thì đi làm thủ tục thiết lập cổng mạng internet cho nhà mình, lúc quay trở về Bạch Dung liền cầm máy ép nước hoa quả ra bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng.
Rất nhiều loại trái cây cùng với rau củ đều có giá trị dược tính nhất định của chính mình, vậy nên chủng loại trái cây bên trong không gian tương đối phong phú, gần đây Bạch Dung đọc sách liên quan tới thảo dược khá nhiều nhưng thật sự hiểu rõ lại chẳng được mấy loại, cho nên cậu cũng không kết hợp linh tinh làm ra loại nước ép trái cây có hương vị kỳ lạ gì mà chỉ vắt ra không ít nước trái cây đào với lê mà thôi.
Nhiệt độ vào đầu mùa xuân vẫn còn khá thấp nên mấy loại nước ép hoa quả như thế này không được ưa chuộng cho lắm, thế nhưng người trong nhà cùng đám nhỏ bận rộn làm việc cả một ngày trời lại đặc biệt yêu thích, hai người Lưu Hải Xuyên và Lưu Khải Đệ là những người thích uống nhất trong số đó.
Chớ nhìn ông cụ Lưu Hải Xuyên thành thật chất phác mà lầm, kì thực ông cụ cũng là một người thích ăn ngon uống ngon, có điều những năm này điều kiện trong nhà quá nghèo khổ nên ông cụ mới không dám ăn tiêu bừa bãi, khoảng thời gian gần đây Bạch Dung luôn có thể kiếm được thật nhiều đồ tốt mang về nhà cho mọi người cùng ăn, thực vừa ý ông cụ. Sau một ngày bận rộn quay trở về nhà có thể ăn ngon uống ngọt, khiến ông cụ vui tới cười không khép miệng lại được.
Nước trái cây lần này cũng rất hợp ý ông cụ, về tới nhà đã liền một hơi uống hết cả bát lớn, ông cụ vươn tay lau khóe miệng đồng thời thăm hỏi Bạch Dung:
"Nước ép này hình như là mùi vị của trái đào đúng không? Thế nhưng vào mùa này, cháu lấy trái đào này từ đâu tới vậy?"
Những người khác cũng đều cảm thấy thực tò mò nhìn về phía Bạch Dung.
Bạch Dung đã nghĩ ra cách biện giải cho nguồn gốc của những thứ này từ trước, đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người cậu chỉ cười híp mắt nói:
"Số nước trái cây này là do cháu đặt hàng từ trong tỉnh thành vận chuyển về đây đó, chính là giống cây mà mọi người đi lên núi trồng vào hai ngày trước ấy, đến hè năm nay là nhà chúng ta có thể ăn được loại đào này rồi." Số cây đào mà cậu mang ra trồng đều thuộc loại đã có hai đến ba năm tuổi, thân cây to hơn so với nắm tay của trẻ con một chút, trồng xuống thêm tầm một năm chắc hẳn có thể đơm hoa kết trái rồi đi.
"Cũng được lắm, người trồng đào ở nơi này của chúng ta không nhiều." Ông cụ Lưu Hải Xuyên gật đầu cười nói, ông cụ không giỏi tìm đề tài nói chuyện cho lắm nên nhiều nhất cũng chỉ hùa theo lặp lại những gì người khác mới nói mà thôi.
Nước trái cây rất được ưa chuộng trong nhà họ Lưu, qua hai ngày uống nước trái cây thì Bạch Dung phát hiện tinh thần của mọi người tốt lên một cách rõ ràng, mà người có sự thay đổi rõ ràng nhất chính là Lưu Khải Đệ, có lẽ bởi vì cậu nhóc đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên mới vậy, cậu bé xanh xao vàng vọt ngày nào nay sắc mặt đã dần trở lên hồng hào phúng phính, da dẻ cũng không còn khô ráp như trước nữa, cả người trông dễ thương hẳn lên.
Vậy nên mỗi khi Bạch Dung nghĩ tới số quả đào cùng quả lê chín mọng trên cây kia lại càng cảm thấy không cam lòng, cậu bèn lên mạng tra cứu thông tin thêm một lúc.
Quả Lê có tác dụng bổ phổi, thậm chí có nhà khoa học và thầy thuốc còn gọi quả lê là "loại trái cây tốt cho sức khỏe toàn diện" hoặc là "bác sĩ đa khoa". Lê không chỉ có thể ép thành nước trái cây mà còn dùng để chế biến thành các món ăn được nữa, ví dụ như thịt heo hầm quả lê, món này có tác dụng thanh nhiệt nhuận phế, bồi bổ cơ thể và có tác dụng giải khát. Còn có món chè lê bách hợp nữa, ăn món này vào khoảng mùa thu đông có thể dưỡng ẩm cho da khô, hay canh ngân nhĩ cẩu kỷ, rồi thì chè nấu từ táo đỏ; nhãn; hạt sen; bách hợp cùng với cẩu kỷ, hay là nước ép trái cây pha sữa đều là những sản phẩm dưỡng nhan, chăm sóc sắc đẹp mà các cô gái yêu thích.
Bởi vì quán ăn trên thị trấn khá bận rộn nên buổi tối Trầm Hàm Mai sẽ ở lại trong tiệm để trông coi luôn, thằng Thuận cũng phải tới đó hỗ trợ mỗi ngày nên khi nó quay trở về thì Bạch Dung liền bưng một cốc nước trái cây qua cho thằng Thuận nếm thử.
"Đại ca à, anh cố ý để dành phần em đó sao?" Thằng Thuận dùng vẻ mặt xúc động nắm chặt cái cốc thủy tinh trong tay, cúi đầu nhìn nước hoa quả màu hồng nhạt bên trong cốc không nỡ uống, "Đại ca thực tốt bụng quá đi." Nghe nói phụ nữ có con nhỏ là chan chứa tình thương nhất, hóa ra lời này không phải chỉ có vậy, mặc dù đại ca nhà nó là một thằng đàn ông, nhưng khi có đứa nhỏ anh ấy cũng có thể đong đầy tình thương mến thương ấy chứ! Thậm chí còn để phần nước hoa quả ép cho cậu ta nữa kìa! Hai mắt thằng Thuận đỏ hoe vì cảm động.
Mấy sợi gân xanh trên trán Bạch Dung khẽ giật giật, cậu thực muốn cạn lời với cái thằng khùng này, lập tức giơ chân đá cho nó một phát nói: "Bớt nói lời vô nghĩa cho tao."
Thằng Thuận mím môi dùng vẻ mặt hờn tủi liếc Bạch Dung một cái, sau đó lại quay qua nhìn anh nhân công dài hạn Sở Uyên đang đứng từ xa dùng ánh mắt chăm chú trông mong nhìn về phía đại ca nhà mình một cái, cõi lòng bất giác cảm thấy cân bằng hơn một ít, mặc dù đại ca đối xử với cậu ta chẳng có chút dịu dàng nào, thế nhưng ít nhất thì trái tim cậu ta là tự do, so với anh giai nhân công dài hạn lỡ yêu lầm tên địa chủ độc ác với địa vị cao không với tới kia còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần ấy chứ.
"Buổi chiều ngày mai mày đi tới địa chỉ này vận chuyển một lô hoa quả về cửa hàng nhà chúng ta, sau đó dựa theo công thức trong đây làm ra thành phẩm bày bán bên trong cửa hàng, nếu như một mình mày bận quá thì có thể tìm thuê thêm một người nữa tới hỗ trợ." Bạch Dung đưa hai tờ giấy qua cho thằng Thuận, một tờ ghi địa chỉ đi lấy hàng và một tờ viết công thức làm đồ để bán.
"Vâng, em thấy nên tuyển thêm một người nữa về phụ bán trong cửa hàng đi ạ, gần đây em với mợ Thẩm đều bận rộn làm không hết việc bên trong cửa hàng rồi." Thằng Thuận đón lấy tờ giấy gật đầu lia lịa nói.
"Đúng rồi, anh mày tính mua một chiếc ô tô về dùng nên có thời gian rảnh thì mày đi qua các đại lý ô tô xem qua một lượt đi, nếu không ưng ý chiếc nào thì chúng ta tìm cơ hội tới Giang Thành xem một chút."
"Em định mua loại xe gì?" Sở Uyên vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng nghe lén hai người nói chuyện, thấy có cơ hội cho bản thân biểu hiện liền đi tới hỏi thăm.
Bạch Dung liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Một chiếc có thể vận chuyển đồ với dùng tốt một chút là được."
"Để tôi đi mua cho." Sở Uyên thầm nghĩ trong khoảng thời gian này nhất định là Bạch Dung đã phải tiêu pha không ít tiền rồi, nếu anh còn không biểu hiện một chút thì sao giống một người đàn ông trong nhà nữa, đây là chuyện anh không cách nào khoan nhượng nổi. Tất nhiên, chuyện anh không mua xe trước khi chuyển về sống chung một nhà với Bạch Dung cũng đều có nguyên nhân cả, bởi vì khi có xe rồi thì anh nào còn cơ hội diễn vở khổ nhục kế kia cho cậu xem chứ, như vậy thì sao anh có thể thuận lợi tiến vào sinh sống ngay dưới tầng lầu nhà bà xã đại nhân được, làm sao có thể thực hiện chính sách nhất cự ly nhì tốc độ, gần gũi hưởng lợi trước cơ chứ. Cho nên mới nói, Sở Uyên cũng là người có tính toán của riêng mình chứ nào phải kẻ ngốc như mọi người đã nghĩ.
"Anh mua làm cái gì?" Bạch Dung nghi ngờ nhìn về phía anh ta.
"Mua cho em dùng." Sở Uyên lập tức nói.
Bạch Dung rời mắt nhìn đi chỗ khác chứ không nói là đồng ý hay từ chối với cách làm của anh, điều này khiến Sở Uyên không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thằng Thuận vội vàng nháy mắt ra hiệu cho anh ta, tỏ ý là đừng có gấp.
Số tiền còn lại trong tay Bạch Dung vẫn còn khá nhiều nhưng cậu có chút không dám dùng quá lố, với điều kiện thân thể hiện tại của cậu nói không chừng ngày nào đó còn phải vào ở bên trong bệnh viện nên chắc chắn cần giữ lại một khoản tiền nhất định, cũng bởi vậy mà chuyện mua xe cậu muốn có thêm thời gian để suy nghĩ, thế nhưng nếu dùng tiền của Sở Uyên để mua xe cậu lại cảm thấy không được tự nhiên.
Thằng Thuận đợi Bạch Dung rời đi rồi mới gọi Sở Uyên qua một bên nhỏ giọng hỏi:
"Anh định mua xe cho đại ca nhà chúng ta thật hả?"
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đáp.
"Vậy anh bị ngốc à, không biết đường mua về trước rồi hẵng nói, để đại ca nhà chúng ta dùng quen rồi thì chắc chắn anh ấy sẽ không nói thêm gì nữa." Thằng Thuận nhanh chóng chỉ chiêu cho Sở Uyên, thực ra là vì mấy ngày nay thằng nhóc chen lấn ngồi xe khách với người khác tới phiền rồi nên muốn tự mình lái xe mà thôi, khổ nỗi nếu dùng số tiền trong tay để mua xe thì sẽ không còn lại bao nhiêu cả, cậu đương nhiên hiểu rõ chuyện mà đại ca vẫn luôn đắn đo do dự, vậy nên chỉ đành tới đây dụ dỗ xúi giục tên công tử coi tiền như rác Sở Uyên này mua xe thôi.
Sở Uyên nghe cậu ta nói xong hai mắt liền sáng lên, anh ta lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
"Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi đi mua liền."
Ngày hôm sau Sở Uyên xin Bạch Dung cho nghỉ phép một ngày để đi tới thị trấn mua đồ, mấy ngày nay Bạch Dung đang muộn phiền chuyện tìm cớ lên phố một chuyến để lấy đám hoa quả trong không gian ra chất vào kho hàng đây, cậu nào có thời gian rảnh để ý tới Sở Uyên cơ chứ, chỉ phất tay tỏ ý anh có thể đi.
Ngay buổi trưa hôm đó Bạch Dung tới chiếc kho mà mình đã thuê đem chiếc xe chở hàng đi trả cho công ty thuê xe, lại thuê một chiếc xe nhỏ khác lái tới nhà kho. Sau đó là tiến vào không gian hái hết đống trái cây đã chín xếp đầy vào những chiếc thùng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, ra khỏi không gian thì dùng băng dính trắng dán kín miệng thùng lại rồi mới một mình rời khỏi kho hàng trở lại trong thôn.
Buổi chiều thằng Thuận tới nhà kho theo chỉ thị của Bạch Dung lái xe về tiệm cơm, bởi vì vẫn chưa tới giờ cơm nên bên trong quán không có nhiều khách lắm, sau khi thằng Thuận vận chuyển mấy thùng trái cây ngoài xe vào trong quán xong nhìn số trái cây tươi ngon mọng nước bên trong thùng liền cảm thấy thèm thuồng không thôi, nó nhịn không được liền trộm lấy hai quả mang đi rửa để ăn.
Trầm Hàm Mai đi vào đúng lúc nhìn thấy cậu chàng đang ăn vụng trái cây nên cười nhạo hai tiếng, bà cúi đầu nhìn số hoa quả bên trong thùng hỏi cậu ta:
"Đây là số trái cây thằng Dung đặt mua về đấy hả, nhìn tươi ngon mọng nước quá nhỉ?"
"Vâng ạ." Thằng Thuận ăn trái cây xong mới cười hề hề cầm quả lê đưa qua cho bà ăn cùng.
Trầm Hàm Mai cầm một quả lê mang đi rửa sạch rồi mới đưa lên miệng gặm cắn, vừa cắn một miếng, ngay lập tức cảm nhận được dòng nước hoa quả ngọt mát chảy vào trong cuống họng, còn có không ít chảy ra ngoài theo hai bên khóe miệng, bà nói:
"Lê này thằng Dung mua ở đâu vậy nhỉ, ăn vừa ngọt vừa không dễ chán, cũng không giống là bị tiêm thuốc làm ngọt, mà mùi còn rất thơm nữa chứ."
"Cháu cũng chẳng biết nữa." Thằng Thuận cười khúc khích lấy công thức chế biến ra đưa cho Trầm Hàm Mai.
Trầm Hàm Mai cắn thêm vài miếng ăn hết quả lê trong tay liếc thấy thằng Thuận nhón thêm hai quả nữa giấu vào bên trong túi áo cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu cười, trái cây này đúng là rất hấp dẫn, khiến người ta không khỏi muốn chôm chỉa giấu đi ăn một mình, vừa giòn vừa ngọt lại vừa thơm quá mức.
Buổi chiều hôm đó Trầm Hàm Mai dựa theo công thức chế biến trong tờ giấy mà thằng Thuận đưa cho mình làm ra vài món chè trái cây dưỡng nhan, đợi đến buổi tối, khi các cô gái nhỏ ăn mặc đẹp đẽ trang điểm xinh lung linh đi dạo phố thì nhất định có thể bán được với số lượng lớn.
"Đây là món gì mà ngửi mùi thơm thế nhỉ? Cái mùi ngọt thanh như thế này, chắc không phải được bơm thuốc tăng độ ngọt đấy chứ?" Vài cô gái đừng lì bên cạnh quầy hàng ngoài cửa nhất quyết không chịu rời đi, ồn ào huyên náo hỏi hết cái này tới cái kia, thằng Thuận ngồi trước quầy hàng thấy cảnh này vui vẻ cười toe toét tới tận mang tai đứng lên nhiệt tình giới thiệu các món nhà mình bán với mấy người họ, kì thực thì thằng nhóc chỉ đang chém gió lung tung mà thôi.
"Những người tới quán ăn nhà chúng tôi đều biết cả, mấy thứ quán ăn nhà chúng tôi sử dụng đều là do tự trong nhà trồng ra cả đấy nhé, vốn chính là muốn trồng cho đám trẻ con trong nhà ăn nên chuyện tiêm thuốc, bơm này phun kia là chuyện không bao giờ xảy ra, nếu mọi người mà không tin thì chút nữa tôi tự mình ăn trước cho mọi người xem." Thằng Thuận thuộc kiểu người bạo mồm bạo miệng, có nhiều người tới một cái là miệng cậu ta sẽ hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, dù cho nhóm người vây xung quanh đang mồm năm miệng mười đua nhau đặt câu hỏi thì cậu ta vẫn có thể bình tĩnh trả lời một cách rõ ràng, có thứ tự và có lý lẽ cho từng câu hỏi mà họ đã đặt ra, dỗ các cô gái vây xung quanh vui vẻ tới mua hết sạch bách những thứ bày bán trên quầy hàng của cậu ta.
Số chè trái cây làm ra từ mấy thùng hoa quả trở về ngày hôm nay hầu như chỉ cần một buổi tối là đã bán hết veo, thậm chí có vài cô gái còn mua số trái đây đông lạnh vì chưa kịp làm thành chè trái cây về tự mình nấu nữa.
Buổi tối sau khi trở về tới nhà thằng Thuận đem số tiền hàng bán được ngày hôm nay giao hết lại cho Bạch Dung, nhân tiện hỏi đại ca nhà mình xem có đặt mua thêm trái cây được không, chứ rất nhiều người đã đặt hàng mua với cậu ta ngày hôm nay rồi đấy.
Bạch Dung vừa đếm tiền vừa dành thời gian trả lời cậu ta:
"Để anh mày đi đặt thêm hai thùng nữa vậy, có điều cũng không mua được nhiều lắm đâu."
Hiện giờ cậu nào dám lấy đồ trong không gian ra với số lượng lớn cơ chứ, muốn bán thì cũng phải đợi tới khi số cây trồng trên núi nhà mình kết quả đến mùa thu hoạch rồi mới có thể vin theo đó mà đem ra bán được, nếu không người ta hỏi cậu đám trái cây này được bán buôn ở đâu thì cậu biết giải thích thế nào bây giờ?
Sở Uyên cũng trở lại vào buổi tối cùng ngày, còn là lái một chiếc bán tải toyota tundra trở về nữa, phía sau xe có thiết kế thêm cái móc kéo, nếu không muốn móc kéo thì lắp thêm nắp xe cũng được.
Bạch Dung liếc mắt một cái liền cảm thấy cực kì vừa ý với con xe này, thấy ánh mắt mong chờ của Sở Uyên thì mỉm cười gật đầu khen một câu:
"Không tệ."