Mọi người bận rộn nguyên một ngày tới hiện tại thì bầu trời cũng đã sắp tối hẳn, căn nhà của gia đình Dương Tố Phân chắc chắn sẽ không đủ chỗ để ở, ngay cả chỗ ở hiện tại của Bạch Dung cũng chỉ có mỗi chiếc giường đơn chật hẹp mà còn thêm một thằng Thuận nữa nên ngay cả chỗ để trải đệm xuống đất cũng chẳng có dư, cho nên Sở Uyên bắt buộc phải ngồi chuyến xe khách cuối ngày vào chiều tối để trở lại trong thị trấn.
Bạch Dung thấy khắp người anh lấm tấm bùn đất, lại nhìn đám quần áo chất lượng cao mà anh mặc trên người một cái thì không khỏi cảm thấy thực có chút đáng tiếc, nói thế nào thì đối phương cũng bởi vì làm việc cho mình nên mới bị như vậy, vậy nên cậu đi xuống dưới bếp đun nồi nước nóng đưa qua.
Lúc Sở Uyên quay trở về liền cảm thấy dáng vẻ này của bản thân đúng là quá mức nhếch nhác thảm hại, anh có hơi sợ vợ tương lai sẽ ghét bỏ chính mình bởi vậy vẫn luôn do dự không biết có nên đi theo con đường tắt bên phía nhà mới để trực tiếp quay về thị trấn hay không, khổ nỗi ông cụ Lưu Hải Xuyên nói còn muốn rời đi xem nước ở trong ruộng nên để anh ta đem dụng cụ làm ruộng trở về nhà trước, anh lại không biết từ chối hay trốn tránh bằng cách nào nên chỉ đành ôm hết đống dụng cụ làm đồng đi trở về nhà.
Thế nhưng về tới nơi rồi Bạch Dung chẳng những không ghét bỏ anh, ngược lại cậu còn tự mình vào bếp đun nước cho anh gột rửa thân mình, thậm chí là còn ngồi yên bên cạnh bếp lò đút thêm chút củi lửa để sưởi ấm xung quanh cho anh nữa, Sở Uyên cảm thấy như có cảm xúc nào đó đang không ngừng lan rộng ra trong lòng mình, anh không nói rõ ra được đó là cảm xúc gì, nó bung nở đầy ắp trong trái tim anh, chua chua ngọt ngọt, hương vị khiến người ta mê đắm.
Sở Uyên nhìn Bạch Dung mặt không cảm xúc ngồi trước kệ bếp, ánh lửa màu vàng cam chiếu lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của cậu, nó giống như được phủ lên một tấng ánh sáng dịu dàng ấm áp, chiếu tới bên trong ánh mắt Sở Uyên là tràn đầy sự hấp dẫn; thu hút khiến anh không cách nào rời mắt, lưu luyến không muốn nhìn qua chỗ khác.
"Này." Thằng Thuận đứng ở bên cạnh quan sát hồi lâu cái tên đàn ông vẫn đang đứng im ngây ngốc nhìn đại ca nhà mình nãy giờ, cậu ta cảm thấy có chút mất tự nhiên khó xử nên tiến tới vỗ bả vai anh ta một cái.
"Có chuyện gì?" Sở Uyên chớp chớp mắt, miễn cưỡng rời mắt khỏi trên người Bạch Dung chuyển qua trên người thằng Thuận đứng bên cạnh.
"Anh thích đại ca nhà tôi lắm có phải không?" thằng Thuận nheo mắt đánh giá Sở Uyên.
Sở Uyên lại chớp chớp mắt thêm một lần nữa, bởi vì đôi mắt anh tương đối to tròn, lại thêm lông mi dài thẳng nữa khiến anh trông có vẻ trẻ trung năng động hơn nhiều, nhìn qua chỉ giống với một cậu bé to lớn chứ chẳng hề giống với một người đàn ông trưởng thành.
Thằng Thuận đợi hồi lâu cũng không thấy anh ta trả lời, đang định cất lời hỏi lại thì nghe thấy Sở Uyên nghi ngờ hỏi: "Đại ca nhà cậu? Ý cậu là Bạch Dung ấy hả?"
Thằng Thuận buồn bực gật đầu xác nhận, hai hàng lông mày nhíu chặt thúc giục Sở Uyên trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.
"Ừ, thích lắm." Sở Uyên cười toe toét, nhìn chẳng khác nào một thằng ngốc cả.
Thằng Thuận thấy người trong phòng hơi nhiều liền kéo cánh tay Sở Uyên dắt ra bên ngoài phòng nói chuyện, cậu ta ép cho âm thanh của mình thực nhỏ rồi mới hỏi tiếp: "Tại sao lại thích? Chỉ vì một đêm hôm đó thôi sao?"
Câu hỏi này của cậu ta thẳng thừng trực tiếp, vừa vặn Sở Uyên cũng chẳng phải người thích vòng vo cho nên đáp án anh đưa ra cũng cực kì thẳng thắn, Sở Uyên lắc đầu nghiêm túc nói:
"Không phải, mục đích ban đầu của tôi khi tới đây xác thực là bởi vì muốn chịu trách nhiệm cho những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, thế nhưng tôi sẽ không chỉ vì cái được gọi là "trách nhiệm" bản thân cần phải gánh vác mà ở bên cậu ấy cả đời, tôi thích cậu ấy bởi vì cậu ấy xứng đáng để tôi thích, con người của Dung thực sự rất tốt." Sở Uyên nói xong lại nở nụ cười vui vẻ, có điều nụ cười lần này của anh ta càng thêm ngọt ngào hơn một chút, và tất nhiên trông vẫn cứ ngu ngốc như cũ rồi.
Thằng Thuận nghe Sở Uyên nói mấy lời này xong liền không được tự nhiên gãi gãi đầu, cậu đã được tự mình thể nghiệm sự cố chấp và ngu ngốc của anh trai này như thế nào một lần rồi, thế nhưng chuyện tình cảm ấy mà, nhất là chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông thì không phải chỉ cần có cố chấp và kiên trì là đã đủ. Lại nói anh ta yêu thích ai mà chả được, sao cứ nhất quyết dính phải người như đại ca nhà cậu ta cơ chứ... Tất nhiên, cậu ta cũng không có ý nói đại ca nhà mình không tốt, thế nhưng với cái tính cách ăn thịt người không nhả xương của lão đại nhà cậu ta thì cái tên tự gói mình tặng tới cửa này chẳng khác nào lấy thóc đuổi gà, lấy thịt ném chó cả.
Thằng Thuận nhanh chóng tạm dừng cái suy nghĩ ẩn dụ không phù hợp với hoàn cảnh thực tại trong đầu mình để tiếp tục truy hỏi Sở Uyên:
"Vậy, nhỡ đâu lão đại không thích anh thì sao? Anh có tính quay trở về bên kia hay không?"
Sở Uyên nghe xong lời này của cậu ta liền cảm thấy vô cùng thất vọng, anh mím chặt môi suy nghĩ một lúc rồi mới buồn bã nói:
"Nếu em ấy không thể chấp nhận được thì tôi cũng không ép buộc em ấy, tôi sẽ cố gắng dùng cách khác để bù đắp cho em ấy sau."
Phải nói rằng những lời này của anh ta đúng là khiến người ta cảm động không thôi, ít nhất thì chính bản thân thằng Thuận cũng cảm thấy thực là cảm động.
Nhưng dù cậu ta có cảm động đến đâu thì suy nghĩ của đại ca cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu ta, vậy nên chỉ có thể vỗ vai anh xem như lời động viên, ủng hộ Sở Uyên về mặt tinh thần mà thôi.
Ngày hôm đó Sở Uyên bắt xe khách quay trở lại thị trấn trước khi trời tối hẳn, Bạch Dung vẫn nhàn nhã sắp xếp mọi kế hoạch cho ngày mai như thường lệ, thằng Thuận có chút thấp thỏm, không chắc chắn chuyện đại ca nhà mình có nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ vừa rồi hay không nữa.
Ngày hôm sau, Trầm Hàm Mai và thằng Thuận thuê riêng một chiếc xe chở đồ tới bên trong thị trấn, sau đó lại vội vàng cầm tờ thực đơn Bạch Dung thức đêm để thiết kế ra mang tới tiệm quảng cáo đặt làm biển hiệu, kết quả biển quảng cáo làm xong vừa được treo lên trước cửa chưa lâu thì ngay trong ngày đã có việc làm ăn tìm tới cửa rồi.
"Ồ, ở đây có một quán ăn mới này, Quán cơm dinh dưỡng tiệm nhà Mai? Sao cái tên nghe có vẻ là lạ vậy nhỉ?" Người đi qua trước cửa đều ngước nhìn cái tên trên biển hiệu rồi mới nghiêng đầu tò mò ngó vào bên trong thêm một cái.
"Bà chủ quán này, tiệm cơm nhà cô nấu những món ăn gì thế?" Có người hiếu kì chạy tới bên cạnh cửa hỏi.
"Các món ăn thường ngày, khách tới muốn ăn gì chỉ cần báo cái tên là được." Trầm Hàm Mai mỉm cười đáp, bà nói mấy lời này cũng chẳng sợ có người tới đập biển hiệu, những người tới hỏi hiện tại đều là người dân lớn lên tại các vùng thôn quê giống như bà, sức tưởng tượng của họ còn chưa tới trình độ có thể nghĩ ra được tên của bất kì món ăn lạ nào hết.
"Tôi thấy chỗ cô còn có cả ngô bao tử và ớt chuông xanh nữa đúng chứ? Vậy có thể làm một đĩa thịt lợn xào ngô bao tử với ớt chuông cho chúng tôi được không?"
Người này nhìn quanh cửa hàng một lượt, liếc mắt liền thấy được đủ các loại rau củ bên trong chiếc rổ đặt trên nóc tủ đông lạnh nên mới cười hỏi.
Anh ta vừa hỏi xong thì những người đi cùng khác cũng bật cười thành tiếng theo, mùa này bọn họ sao mà ăn nổi ngô non bao tử cơ chứ, dù cho có nhà kính để nuôi trồng ra được thì giá cả chắc cũng không hề rẻ đâu nhỉ? Thứ khác tạm không nói tới, chỉ riêng đám ớt chuông xanh tươi mượt mà kia bên ngoài còn có nơi bán với giá bảy tới tám tệ nửa cân nữa đấy, nếu đang vào đúng mùa thì sao có thể bán với giá cả đắt đỏ như vậy chứ, bán được với giá hai tới ba tệ nửa cân đã là cao lắm rồi ấy, haiz, rau củ quả trái mùa chính là lừa người như vậy đó.
"Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần mấy cậu chịu chi tiền thôi." Trầm Hàm Mai cũng cười đáp lại, bà cũng chẳng phải kiểu phụ nữ ra ngoài liền không dám lớn tiếng nói chuyện, làm luôn chứ có gì phải sợ.
"Vậy chỗ cô tính giá như thế nào? Ầy, cũng không thấy có thực đơn bảng giá gì cả thế này." Người nọ vừa nói vừa tiến vào bên trong quán, sau đó anh ta liền ngửi thấy được mùi canh thịt thơm ngon nồng nàn không ngừng tỏa ra bốn phía từ hướng nhà bếp, ngửi xong liền không muốn rời đi nữa.
"Thực đơn kèm bảng giá phải ngày mai mới được treo lên sau, xem mấy người muốn ăn cái gì đã, vài tệ một đĩa cũng có mà hai mươi ba mươi tệ một đĩa cũng có luôn."
"Không có thực đơn với bảng giá thì khó gọi món lắm, hay là bà chủ xem chừng rồi lên món cho đám chúng tôi đi, bốn anh em chúng tôi đều là công nhân sửa chữa trang trí ở gần đây cả, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể ra được mười tệ một bữa thôi, bà chị áng chừng rồi lên món có được không?" Người nọ vừa tiến vào bên trong tiệm liền thấy rõ được rổ rau củ kia đúng thực là rau gì cũng có đầy đủ cả, vừa thấy đến ngay cả bí đỏ; diếp ngồng và đậu hà lan cũng đều có thì càng không muốn rời đi nữa, vừa rồi chưa nhìn thấy còn không sao, đám rau củ này đúng là không nên để cho người ta nhìn thấy mà, vừa thấy một cái là cơn thèm thuồng liền bộc phát, nhất là vào cái mùa đông muốn ăn gì cũng thiếu như thế này.
"Ừm, tổng tiền bốn mươi tệ mà chú em muốn ăn mấy thứ này thì sợ là không đủ đâu, nếu làm toàn các món rau thì khẳng định mấy anh em ở đây sẽ chẳng vui vẻ gì, hơn nữa các chú không định uống chút rượu cho ấm người nữa hả? Giá rượu trắng trong quán ăn bằng với giá cả bán lẻ ở bên ngoài đó nhé, trong quán còn có thêm cả rượu thuốc cho mọi người lựa chọn nữa, số rượu thuốc kia đều được dùng phương pháp phối chế do thầy thuốc đông y nổi tiếng kê đơn cả đấy, uống vào có thể bồi bổ tu dưỡng thân thể, có tác dụng với những người lao động chân tay hao tổn thế lực như mọi người nhất đấy, thế nào, có muốn gọi uống thử một chén không?" Trầm Hàm Mai giới thiệu không chút ngượng miệng, buổi tối hôm qua khi về tới nhà thì thằng Dung đã nói qua với bà rồi, mấy thứ mà cháu nó mang tới quán dùng đều là đồ tốt cả, không được bán với giá quá rẻ, nhưng cũng không nên để quá cao, cứ bán theo giá cháu nó định sẵn là được rồi.
"Vậy bà chị tính xem làm cho tụi này bốn món một canh thì vào khoảng bao nhiêu tiền?" Một người khác trong số bốn người hỏi, anh ta nhìn cái rổ rau kia mà thèm thuồng hâm mộ lâu lắm rồi, trong nhà đã phải ăn món khoai tây sợi xào thịt nhiều ngày nay, anh ta đã ăn tới ngán ngấy.
"Được rồi, để tôi tính cho mấy cậu xem sao." Trầm Hàm Mai mỉm cười đi tới quầy thanh toán cầm tờ danh sách mà thằng Thuận đã in ra để đấy lướt nhìn một lượt, sau đó ngẩng đầu lên nói với bốn người kia:
"Nếu mấy cậu sợ giá cao mà không ăn được nhiều thứ thì chẳng bằng gọi một nồi lẩu bắp cải chua loại nhỏ đi, thêm vài đĩa rau sống, quán tôi có nấm khô, mộc nhĩ, rau chân vịt, diếp ngồng, đậu phụ, thịt thái lát mỏng cùng với gan heo v.v. rồi, mấy cậu tự mình nhúng nồi lẩu mà ăn. Gọi thêm chút rượu nữa là vừa đẹp, nổi lẩu loại nhỏ này có giá là hai mươi năm tệ một nồi, rau sống năm tệ một đĩa, các món thịt thì có giá cả khác nhau nên các cậu tính chọn loại thịt nào, nói ra đi để tôi báo giá cho các cậu luôn."
Mấy người này vừa nghe Trầm Hàm Mai nói tới ăn lẩu vừa hít ngửi mùi canh xương thơm nức bay ra từ nhà bếp liền có hơi muốn chảy nước miếng, thấy giá cả báo ra cũng không tính là đắt nên vội vàng thúc giục chị ta mau chóng mang nồi nước lẩu lên trước.
Trầm Hàm Mai mỉm cười đồng ý ngay tắp lự, để thằng Thuận đang trông coi trong bếp đi ra ngoài để ý quán còn mình thì vào bếp chuẩn bị những thứ còn lại.
Nồi lẩu loại nhỏ chuẩn bị khá dễ dàng, bên trong bếp đã có nước hầm xương dùng để làm nước dùng từ trước, thêm chút hành gừng tỏi; ớt khô; nấm khô cùng với bắp cải chua vào để tăng hương vị là có thể bưng ra được rồi.
Người bên ngoài ngửi được mùi thơm đã vươn dài cổ ngồi đó chờ đợi từ lâu, các loại rau củ muốn ăn cũng gọi được vài đĩa, chỉ còn đợi mỗi nồi nước dùng được mang lên cái là có thể nổi lửa động đũa ăn thỏa thích.
Số rau củ sử dụng ngày hôm nay phần lớn là do Bạch Dung lấy ra từ trong không gian ra, nhất là mấy thứ được dùng để tăng hương vị như gừng; tỏi; hành kia mặc dù đã được bỏ ra đặt ở bên ngoài suốt một đêm nhưng nhìn qua vẫn non bẫm đầy nước, còn mang theo mùi "hương" đặc trưng thơm phức, vừa cho vào bên trong nồi lẩu thì hương vị nồng đậm lập tức tỏa ra bốn phía, mấy người ngồi ăn ngon tới suýt chút nữa muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
"Hà, ngon quá, mùi vị này quả thực là rất ngon, tại sao hương vị lại không giống với đám cải thìa bán ngoài chợ nhỉ?" Một người trong số đó vừa không ngừng thực hiện động tác gắp rau ném vào trong nồi vừa bận rộn vớt cho nhanh đám rau đã chín vào bát mình tránh cho người khác tranh mất đồ ăn thơm ngon, dáng vẻ chân tay bận rộn không ngừng nghỉ.
"Đúng vậy!" Mấy người còn lại cũng không khác là mấy, sau khi dùng đũa vớt được vài loại rau đã chín vào trong bát của mình xong mới có thời gian rảnh cầm hai lạng rượu trắng của mình lên chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Giữa trời đông giá rét ngồi trong phòng ấm áp ăn nồi nẩu còn đang nghi ngút khói chính là một trải nghiệm tuyệt vời tới không có gì sánh bằng.
Khi Bạch Dung và Sở Uyên vừa tiến vào bên trong quán liền thấy được dáng vẻ ăn uống tới vui vẻ ngất trời của mấy vị khách này, Bạch Dung cũng híp mắt mỉm cười theo, vẻ mặt giống như đang cực kì vui vẻ vậy, còn Sở Uyên thì lén lút nuốt ngụm nước miếng, không biết ngụm nước miếng này chảy ra là bởi lý do gì. Do đồ ăn ngon hay do cảnh đẹp trước mắt vậy nhỉ?