Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1

Ta vốn tưởng mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, không ngờ lại bị trì hoãn thêm mấy ngày. Từ lúc chúng ta đưa Tiểu Phất Châu đến một biệt viện kín đáo, chờ đợi suốt hai ngày vẫn không thấy Tầm Cừ xuất hiện.

“Chốn này… lại khó tìm đến thế sao?” Ta có chút hối hận, sớm biết vậy đã bố trí bẫy đơn giản hơn một chút.

Trong thư phòng của Tiểu Phất Châu, ta cùng Diêm Vương ẩn thân, lặng lẽ náu mình trên xà nhà, âm thầm quan sát mọi động tĩnh trong phòng.

Không gian trên xà nhà vô cùng chật hẹp, ta và Diêm Vương cách nhau rất gần, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Ánh mắt ta tập trung trên đỉnh đầu của Tiểu Phất Châu, chăm chú dõi theo, vô ý nhấc tay làm chuôi kiếm đập trúng đầu Diêm Vương.

Hình như ta nghe thấy một tiếng nghiến răng rất khẽ vang lên.

“Thật xin lỗi.” Ta nhe răng cười.

“Địch Giác từng nói, thuật ẩn thân không thể qua mắt được Tầm Cừ. Chúng ta hà tất phải tự rước lấy nhục?” Diêm Vương nói.

Ta vẫn chăm chú nhìn Phất Châu, hạ giọng đáp: “Chúng ta đã giấu Phất Châu kín đáo như vậy, muốn tìm ra hắn tất sẽ hao tổn hết thảy ngũ giác lục thức, trong nhất thời ắt sẽ lầm lạc.”

Diêm Vương lắc đầu bất đắc dĩ, khẽ nghiêng đầu nhìn ta nói: “Ngươi lại đang đánh cược.”

Ta không kiêu ngạo, chỉ mỉm cười nhè nhẹ.

Đêm dài dằng dặc, ta cùng Diêm Vương thấp giọng trò chuyện, âm thanh nhỏ tựa tơ lụa lay động, Diêm Vương hoặc là “ừ ừ à à” đáp lời đơn giản, hoặc kể vài câu chuyện cười cực kỳ nhạt nhẽo.

Không biết chúng ta trên xà nhà đã đợi bao lâu, rốt cuộc, ta chợt cảm giác bên tai vang lên một âm thanh mơ hồ, dường như có như không. Một mùi hương quen thuộc thoáng lướt qua mũi, chỉ dừng lại một khắc, rồi tan biến vào không khí.

“Suỵt…” Ta đưa ngón tay lên.

Quả nhiên.

Chỉ trong chốc lát, không thấy cửa mở, Tầm Cừ đã xuất hiện trong thư phòng.

Hắn không nhìn trái nhìn phải, chỉ chăm chăm vào Tiểu Phất Châu đang đứng quay lưng về phía hắn trước giá sách. Bước chân hắn nhẹ tựa không tiếng động. Tiểu Phất Châu cũng phối hợp vô cùng, trông như đã mất hết ngũ giác lục thức, đứng im lặng nơi đó.

Ta nín thở, ánh mắt không rời từng động thái nhỏ trên mặt đất.

Tầm Cừ càng lúc càng gần Tiểu Phất Châu, khi bàn tay trắng bệch mà gầy guộc của hắn sắp chạm lên vai Tiểu Phất Châu, thì Tiểu Phất Châu bỗng quay đầu lại, giữ chặt lấy cánh tay hắn.

Ánh mắt Tầm Cừ lập tức trở nên sắc bén, tay phải vung lên, một chưởng đánh ra. Tiểu Phất Châu nghiêng đầu né tránh, vừa kịp thoát khỏi.

Chính vào lúc này, Địch Giác bất ngờ đẩy cửa bước vào, lớn tiếng gọi: “Huynh trưởng dừng tay!”

Nhưng rõ ràng bốn chữ này chẳng có tác dụng gì.

Đúng vào khoảnh khắc Tầm Cừ phân tâm ngoảnh lại, Tiểu Phất Châu chợt nở một nụ cười quái dị, rồi cất giọng: “Tầm Cừ, đệ đệ của ta, ta xuống phàm gian lịch kiếp, ngươi lại đuổi theo không buông, chẳng lẽ ngươi lưu luyến ta đến vậy sao?”

“Ngươi…” Tầm Cừ giận dữ trợn tròn mắt, ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi âm trầm nói: “Ngươi không phải là Phất Châu!”

Tiểu Phất Châu bật cười, khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt bỗng chốc biến thành Lạc Vô Cực.

“Thật không nhịn nổi nữa.” Ta nện mạnh một quyền lên xà nhà, ngay lúc này Tầm Cừ cuối cùng cũng phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta.

“Động thủ!”

Ta vung tay, cùng Diêm Vương phi thân hạ xuống.

Chúng ta lao vào hỗn chiến, trận địa trở nên vô cùng hỗn loạn, cho đến khi Địch Giác chen vào, ngăn cản được chúng ta.

Ánh mắt Tầm Cừ vượt qua tất cả mọi người, nhìn thẳng vào ta, nở một nụ cười nhạt: “Đây chính là màn kịch hay mà ngươi đã hứa sao?”

Quả nhiên, Tầm Cừ vẫn luôn âm thầm quan sát chúng ta. Mọi chuyện ở Vọng Lộ Nhai, hắn đều nghe rõ ràng không sót một lời.

Ta cũng học theo dáng vẻ của hắn, cười nhạt một tiếng: “Tầm Cừ, rất xin lỗi, chẳng còn màn kịch nào để ngươi xem cả.”

Tầm Cừ liếc mắt nhìn sang Lạc Vô Cực, lạnh lùng cười: “Chỉ là giúp ngươi mang hài cốt của huynh trưởng từ Linh Hải lên thôi, ngươi thật dễ dàng cảm kích như vậy.”

Tầm Cừ âm dương quái khí, nhưng Lạc Vô Cực dường như không chịu nổi những lời lẽ đó. Trước khi biết bản thân bị Tầm Cừ lợi dụng, Lạc Vô Cực đã mang lòng thù hận sâu sắc với hắn, huống chi sau này còn từ miệng ta biết được chân tướng sự việc.

Ánh mắt Lạc Vô Cực lạnh lẽo nhìn Tầm Cừ, giọng điệu trầm thấp như băng: “Tầm Cừ, ân oán giữa ta và ngươi, không liên quan đến kẻ khác. Cái chết của huynh trưởng ta, ta tuyệt đối không để vậy mà xong.”

Nói đoạn, Lạc Vô Cực vươn tay ra, Tầm Cừ lập tức né tránh, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh đầy khinh miệt: “Dựa vào ngươi? Dù hôm nay huynh trưởng ngươi có tái sinh từ đống xương khô, cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”

Lạc Vô Cực giận dữ, muốn lao đến, lại nghe thấy tiếng Địch Giác run rẩy: “Ca, dừng tay đi.”

Địch Giác đặt tay lên khuỷu tay của Tầm Cừ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ ai oán.

“Dừng tay?” Tầm Cừ giơ tay, hất văng Địch Giác ra, cười lạnh: “Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì.”

Tầm Cừ giả vờ không hiểu, nhưng biểu cảm lại vô cùng hời hợt, như thể việc chúng ta tin hay không đối với hắn chẳng quan trọng, chỉ là lời chối bỏ này, về mặt hình thức, lại là một màn cần thiết.

Đôi mắt Địch Giác thoáng ửng đỏ, trong đôi mắt trong suốt, nỗi bi thương và phẫn nộ hòa trộn, hắn nghẹn ngào: “Từng bước đều nằm trong tính toán của ngươi, ngươi vẫn luôn âm thầm theo dõi từng hành động của chúng ta. Từ lúc ngươi để lại một hồn phách của Đế Diên, mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của ngươi, đúng không? Ngươi muốn dùng Đế Diên thăm dò, xem thử thuật tái tạo hồn phách, tái sinh xương cốt rốt cuộc có bao nhiêu phần thành công, phải trả giá bao nhiêu, và sẽ thu được gì.”

Tầm Cừ không đáp, ánh mắt cũng chẳng né tránh.

Không khí dường như đông cứng lại, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tầm Cừ vang lên: “Vậy các ngươi phát hiện ra từ khi nào?”

Hắn vừa hỏi, ánh mắt liền xoáy thẳng về phía ta, lạnh lẽo như lưỡi đao, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đầy tà khí không hợp thời.

Sắc mặt ta bình thản, chậm rãi hồi tưởng: “Khứu giác ta từ trước đến nay luôn nhạy bén. Lần đầu tiên gặp Địch Giác bên ngoài Tuyên Lang Điện, ta đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, chỉ là lúc đó không nghĩ nhiều. Dù sao nơi Địa phủ quỷ mị dập dìu, mùi hương hỗn tạp tràn ngập, đa phần đều khó phân biệt. Nhưng đến khi ta lần đầu tiên ngửi thấy mùi của ngươi trong ảo cảnh, mùi máu của ngươi rất giống với của Địch Giác, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Khi đó, ta mới bắt đầu nghi ngờ, ta nghĩ mùi ta từng ngửi thấy, căn bản không phải của Địch Giác, mà chính là của ngươi. Ngàn vạn năm qua, ngươi chưa từng rời khỏi Địa phủ. Chính xác mà nói, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, theo dõi mọi hành động của chúng ta. Thậm chí càng chính xác hơn, ngươi đã dùng tay mình đặt từng người chúng ta vào những vị trí mà ngươi mong muốn. Còn về mục đích của ngươi, ta đã mất rất lâu để nghĩ thông.”

Ta dừng một chút, lại tiếp tục: “Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Lạc Vô Cực ở Địa phủ, thậm chí không bước nổi nửa bước ra khỏi Dị Quỷ Các, vốn rất dễ khống chế. Nhưng Dị Quỷ Các lại độc lập tồn tại ngoài Địa phủ, thậm chí với Diêm Vương cũng có thể ‘không hỏi thì không trả lời’. Loại tự do này, chẳng khác gì thả hổ về rừng. Ngươi không thể không nghĩ tới điều đó, trừ phi ngay từ lúc lập ra Địa phủ, khi ngươi quyết định để Lạc Vô Cực làm các chủ Dị Quỷ Các, ngươi đã có kế hoạch từ trước. Khi Địch Giác nói với ta rằng ngươi muốn phục sinh Lục Tranh, ta cuối cùng cũng hiểu rõ ngươi thực sự muốn làm gì.”

Tầm Cừ hơi nhíu mày, nheo mắt lại.

Ta nói tiếp: “Tầm Cừ, nực cười nhỉ? Nếu không có sự sắp đặt tỉ mỉ của ngươi, thì ảo cảnh vốn dĩ đã chẳng tồn tại, ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ thông suốt được toàn bộ sự việc này. Ngươi tự cho là hiểu rõ từng người trong chúng ta, tự cho là mưu tính không hề sơ hở. Nhưng cuối cùng, ngươi cũng đã tự tính toán chính mình. Ngươi nói xem, đây chẳng phải chính là điều mà các vị viễn cổ thần minh từng nói, thiên địa luân chuyển, sinh tử có đạo sao?”

“Ha, sinh tử có đạo…” Tầm Cừ bật cười, khóe mắt ánh lên sự khinh miệt và châm biếm cực độ.

Cười mãi, hắn chợt nghiêm mặt, quay đầu nhìn Địch Giác, lạnh lùng hỏi: “Địch Giác, ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Ánh mắt Địch Giác đầy vẻ đau thương, hắn lẩm bẩm: “Thực ra ta sớm nên nghĩ ra, ngươi vốn tâm tư kín kẽ, lại đa nghi đến thế, sao có thể dễ dàng tin lời Cửu Trọng Thiên chứ? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Ngươi đưa tất cả chúng ta vào ván cờ này, chẳng qua cũng chỉ vì để đối mặt với những quân cờ lớn hơn mà thôi. Ta, Lâm Phất, Đế Diên, thậm chí cả Lạc Vô Cực, mỗi người đều vì mục đích riêng mà sa vào sự quấn quýt không ngừng với thuật tạo hồn tái cốt trong Phất Sinh Dẫn, sa vào vòng tranh đấu sống chết với các thần Cửu Trọng Thiên. Còn ngươi chỉ đứng trong bóng tối, ung dung thu lợi.”

Giọng Địch Giác nặng nề, mặt hắn xám xịt như tro tàn. Hắn ngừng một chút, giọng run run: “Ta chưa từng tin đạo lý trời đất, nhưng ta tin ngươi. Ta tin ngươi như thế… Ta là đệ đệ ruột của ngươi, tại sao ngươi lại lợi dụng ta? Ngươi có biết ngàn vạn năm qua ta đã sống thế nào không?”

Trong thoáng chốc, sắc mặt Tầm Cừ lộ vẻ kinh hoàng, nhưng chỉ là một cái chớp mắt rồi tan biến. Hắn rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt băng lãnh như cũ, cất tiếng hỏi: “Lợi dụng? Ta đã cho ngươi lựa chọn, chính ngươi từ bỏ, nay lại quay sang trách ta sao?”

Ánh mắt Tầm Cừ dừng trên người Địch Giác, gương mặt trắng bệch, giọng nói trầm trầm mang theo sự độc ác đầy khoái trá, khiến người đối diện nhìn thấy nụ cười ấy mà căm giận đến nghiến răng.

“Nếu năm đó ngươi có thể rời khỏi địa lao, liên thủ với Đế Diên, giết ta đoạt vị, trở thành tân vương của Quỷ tộc, có lẽ ta sẽ cảm thấy rất tự hào. Nhưng đáng tiếc, ngươi không làm được. Ngươi yếu đuối, sợ hãi, cuối cùng vẫn chẳng dám bước qua giới hạn. Ngươi đã phạm phải điều khiến ngươi hối hận nhất, nhưng điều thực sự khiến ngươi đau khổ chính là, trong lòng ngươi biết rõ, nếu được làm lại lần nữa, ngươi vẫn không dám bước ra. Ngươi sẽ chỉ dần dần mài mòn ý chí của mình trong đau khổ ngày này qua tháng khác. Vì thế, ngay từ lúc ấy, ta đã biết, Địch Giác, đệ đệ của ta, ngươi chung quy vẫn không thể gánh vác đại nghiệp. Đây cũng là lý do vì sao Long Các Lâm Phất đến giờ vẫn còn ở lại Địa phủ.”

“Đây chính là lý do ngươi lợi dụng ta?” Giọng Địch Giác run rẩy.

Tầm Cừ không đáp lời, chỉ quay sang hỏi: “Địch Giác, Đế Diên đã trở lại, ngươi không vui sao?”

Giọng hắn trầm thấp, mang theo ý cười âm u, như những đợt gió lạnh luồn qua từng tấc xương cốt, mãi lâu sau mới tan vào không khí rợn ngợp.

“Không…” Địch Giác khẽ run môi, ánh mắt ngấn lệ: “Nàng sẽ không trở lại, Lục Tranh cũng vậy.”

Nụ cười trên mặt Tầm Cừ, ngay khi nghe những lời này, liền tắt ngấm. Ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập một tầng sương lạnh.

“Ngươi nói gì?” Giọng hắn âm trầm như quỷ mị lẩn khuất trong rừng sâu.

“Ta nói… Lục Tranh nàng sẽ không trở lại. Dẫu ngươi có vì nàng mà tạo hồn đúc cốt, nàng cũng sẽ không trở lại.” Địch Giác khàn giọng đáp.

Tầm Cừ đưa tay run run chỉ vào ta, nụ cười gượng gạo, ánh mắt giận dữ như muốn xé nát không gian:

“Đế Diên có thể, sao nàng lại không? Ngươi đúng là hồ đồ rồi!”

Tiếng chất vấn của Tầm Cừ sắc như lụa bị xé rách, phá vỡ màn tĩnh lặng, rồi lại rơi vào yên ắng.

Ngay sau đó, giọng nói trầm tĩnh của ta vang lên, xuyên thấu sự im lặng đầy quái dị ấy.

“Ngươi chắc chắn, Đế Diên thực sự đã sống lại sao?”

Ta nhìn thẳng vào Tầm Cừ, trong đáy mắt thoáng hiện lên một nụ cười kỳ lạ, mơ hồ và đầy ẩn ý.

“Ngươi muốn nói gì?” Tầm Cừ lạnh giọng hỏi.

“Ngươi hãy nhìn cho rõ. Ta không phải là phách, mà là quỷ. Ta không phải Đế Diên, mà là Lâm Phất. Đúng là ta có mang theo một phần ký ức của Đế Diên, nhưng chung quy, ta không phải nàng. Long Các Đế Diên của năm xưa đã hồn phi phách tán, ngay cả chút chấp niệm cuối cùng cũng đã tiêu tan.” Ta trầm giọng nói.

Đồng tử của Tầm Cừ co rút lại, vẻ mặt sửng sốt thoáng hiện trong đáy mắt rồi lập tức biến mất. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã lấy lại bình tĩnh, nghiến răng trừng mắt: “Ngươi vẫn luôn giả vờ?!”

Ta khẽ nhếch mày, cười nhạt, nhìn Tầm Cừ mà nói: “Nếu không như vậy, làm sao có thể dẫn ngươi hiện thân?”

Tầm Cừ quay sang trừng mắt nhìn Địch Giác: “Ngươi đã biết từ đầu?”

Địch Giác lắc đầu: “Ban đầu, ta cũng nghĩ… rằng thuật tạo hồn đúc cốt thật sự thành công, Đế Diên đã thực sự quay về. Nhưng tiếc thay, dù học theo giỏi đến đâu, cuối cùng cũng không phải là nàng.”

Vẻ mặt Địch Giác đầy mỏi mệt, ánh mắt trống rỗng. Ngày đó, khi hắn chạy đến chất vấn ta rốt cuộc là ai, sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn bây giờ, đến mức khiến ta ngỡ rằng hắn sẽ vì giận dữ mà hao tổn tinh khí, hóa thành tro bụi.

Sắc mặt Tầm Cừ tối sầm lại, hỏi: “Vậy chẳng có nửa sợi tinh hồn nào, hoàn toàn không liên quan đến Phất Châu, đúng không?”

Ta cười nhẹ, lắc đầu: “Không, điều đó là thật. Ta quả thực đã dùng mạng sống của Phất Châu cùng với bí mật này để uy hiếp Cửu Trọng Thiên. Nhưng bí mật mà bọn họ muốn che giấu thật sự không phải là chỉ đưa cho ngươi nửa sợi tinh hồn của Lục Tranh, mà là sự thật rằng thuật tạo hồn đúc cốt vốn không thể khiến người sống lại, chỉ có thể tạo ra một người khác mà thôi. Nếu không, ngươi nghĩ vì sao thần tổ Ngọc Tán lưu luyến thế gian đến vậy, cuối cùng vẫn phải trở về hỗn độn, chẳng bao giờ tái xuất?”

Họng Tầm Cừ nghẹn lại, trong ánh mắt hắn trào dâng một cơn thịnh nộ không cách nào kiềm chế, như muốn lột da ta mà nuốt sống.

“Ca… dừng tay đi…”

Sắc mặt Địch Giác tái nhợt, thần sắc đau khổ, một lần nữa cất lời khuyên nhủ: “Ca, dừng lại đi…”

“Không dễ vậy đâu…” Tầm Cừ ánh mắt đỏ ngầu, thân hình khẽ run lên: “Lục Tranh không thể chết oan uổng như vậy, nhất định phải có kẻ trả giá!”

Ta đưa ánh mắt sắc bén nhìn Tầm Cừ, trầm giọng hỏi: “Lục Tranh, rốt cuộc nàng ấy vì sao mà chết?”

Tầm Cừ khẽ nhếch môi, cơ mặt giật giật như không thể kiểm soát. Hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ lặp lại: “Nhất định phải có kẻ trả giá!”

Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng đối đầu sống chết. Nhưng trước đó, có một việc ta nhất định phải làm rõ.

“Tầm Cừ, ta hỏi ngươi, Lâm…”

Lời ta còn chưa dứt, bỗng bị Diêm Vương cắt ngang. Giọng nói của người, lạnh lẽo và thê lương, như ẩn chứa sức mạnh áp bức nặng nề: “Điều ngươi không thể chấp nhận, rốt cuộc là nàng đã chết, hay là lúc nàng còn sống ngươi không đối đãi tốt với nàng?”

Ánh mắt Tầm Cừ trợn to, gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Đôi môi đỏ thẫm trước đó nay đã tái nhợt như tro tàn.

Gương mặt Diêm Vương trước giờ vốn nhạt nhòa như nước, nay hiếm hoi hiện lên một tia giận dữ, trầm giọng nói: “Ngươi với đệ đệ Địch Giác quả nhiên là ruột thịt. Đều là kẻ thích làm điều mình cho là đúng vào những thời điểm sai lầm. Kết quả là một bước sai, sai cả đời, đến nông nỗi như ngày hôm nay.”

“Một bước sai, sai cả đời?” Tầm Cừ cười lạnh, ánh mắt sắc như dao lóe lên tia tàn nhẫn: “Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là một bước sai, sai cả đời!”

Dứt lời, Tầm Cừ vung tay, thanh kiếm bên hông liền xuất hiện theo lời triệu hồi.

Trong chớp mắt, kiếm của Tầm Cừ và Diêm Vương đã giao nhau. Quang lam và quang bạch hòa quyện, tóe lên những tia sáng chói mắt.

Ta định vung kiếm trợ giúp Diêm Vương, nhưng vừa lúc ấy, một tiếng kêu từ Địch Giác vang lên: “Cẩn thận!” Ta lập tức bị kiếm khí của Tầm Cừ đẩy lui nửa bước.

Kiếm khí từ tay Tầm Cừ lạnh lẽo và hung hãn đến mức ta chẳng thể nào đến gần được. Chỉ đến khi ấy, ta mới thật sự hiểu vì sao năm xưa, cái danh “Long Các Lâm Phất” lại đủ sức đứng đầu Thập Tam Hung Sát, thậm chí có thể thay thế Quỷ Vương. Bao nhiêu năm nay, hóa ra ta chưa từng chứng kiến sức mạnh chân chính của hắn.

Nhưng Diêm Vương dần dần không đỡ nổi kiếm khí của Tầm Cừ, rơi vào thế yếu. Trên trán người lấm tấm mồ hôi, môi cũng trắng bệch.

Tầm Cừ nhìn Diêm Vương, cười lạnh mà rằng: “Kiếm Long Các của ngươi hiện đang trấn giữ Linh Hải, nay nói về binh khí hay công lực, ngươi chắc chắn là kẻ thua cuộc dưới tay ta. Lâm Phất, từ trước ngươi vốn là kẻ thông minh. Cớ sao vạn năm qua không tiến bộ, ngược lại càng thêm ngu ngốc?”

Tay Diêm Vương cầm kiếm run rẩy, răng cắn chặt đến nghiến kẽ, từ giữa kẽ răng khó nhọc thốt lên: “Nhưng ta nghĩ… có một việc, ngươi đại khái là không biết.”

“Có gì mà ta không biết?” Tầm Cừ nheo mắt, giọng đầy khinh thường, nhưng kiếm khí không hề suy giảm.

Diêm Vương run rẩy càng mạnh, tưởng chừng không thể trụ được lâu nữa. Nhưng người bỗng bật cười: “Trong huyễn cảnh, Tầm Cừ từng chịu thiệt. Đáng tiếc, ngươi lại chẳng hay.”

Tầm Cừ thoáng hiện nét nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu ý của Diêm Vương.

“Ca… lần này, ta sẽ không để ngươi thất vọng nữa.”

Ánh trăng tái nhợt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng, giọng nói trầm lặng của Địch Giác vang lên, khiến bầu không khí đã quái dị nay lại càng thêm đáng sợ.

Tầm Cừ thoáng giật mình, tay khựng lại, kiếm lực suy giảm ba phần.

Chớp thời cơ, Diêm Vương dốc toàn lực đẩy kiếm khí, một luồng sáng trắng cuộn trào lao về phía Tầm Cừ, đẩy hắn lùi nửa bước.

Khi Tầm Cừ còn đang chới với, Địch Giác đột nhiên giơ tay chưởng về phía hắn. Tầm Cừ kinh ngạc, vội đưa tay chắn, nhưng đúng lúc ấy, Diêm Vương nhanh như chớp rạch tay, máu tươi chảy tràn. Người từ phía bên cạnh lao đến, lấy một tấm bùa phá linh nhuốm máu, mạnh mẽ ấn thẳng lên trán Tầm Cừ.

“Lâm Phất!!!” Tầm Cừ gào lên thảm thiết, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống đất.

Tấm bùa che đi hai phần ba đôi mắt hắn, nhưng một phần ba còn lộ ra vẫn ánh lên tia lạnh lùng đầy sát khí.

Ta bước đến trước mặt hắn, vội hỏi dồn: “Trái tim của Lâm Phất ở đâu?!”

Hắn trừng mắt nhìn ta, đôi môi tái nhợt run rẩy, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Cái nhìn trừng trừng ấy kéo dài, vừa ngắn ngủi lại vừa như bất tận. Một lúc lâu sau, đôi mắt hắn tràn đầy hận ý mới dần dần khép lại, cả đầu gục xuống.

Ánh trăng mờ nhạt, máu trên tay Diêm Vương vẫn nhỏ giọt, nhưng người như chẳng cảm thấy đau đớn, nét mặt không chút biểu cảm. Còn Địch Giác, nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một xác khô mà ta từng thấy ở Tuyết Tang Cốc năm ấy, không chút huyết sắc, gương mặt tái xanh, khô héo, đôi mắt trống rỗng, chẳng còn chút sinh khí.

2

Tầm Cừ bị phong ấn xong, Địch Giác cũng rời khỏi địa phủ.

Từ đó, hắn lại phiêu bạt bốn phương, hành tung bất định, lúc có lúc không. Ngươi vĩnh viễn chẳng biết lần tới sẽ gặp lại hắn vào khi nào, ở nơi nào.

Lạc Vô Cực theo ma tộc rời khỏi địa phủ, đi đến một nơi gọi là Cửu Diêm Giản. Cái tên này do hắn tự đặt, ta đoán rằng hắn cố tình để đạp một chân lên địa phủ, thậm chí trực tiếp giẫm lên đầu Diêm Vương.

Vì vậy, ta buộc phải sửa lại cái nhìn của mình về Lạc Vô Cực. Hắn không chỉ giỏi lợi dụng người khác, dễ dàng tin người mà còn là một kẻ vô cùng nhỏ mọn, thích ghi thù.

Hiện tại, ta vẫn làm Áp Hồn Sứ, nhưng trong địa phủ thì đã là một quỷ dưới vạn quỷ trên. Có quỷ quen gọi ta là “Lâm đại nhân”, cũng có quỷ cố chấp gọi ta là “Đế Diên đại nhân”.

Một vài oan hồn mới đến không rõ nội tình, còn tưởng Lâm Phất và Đế Diên là hai kẻ khác nhau: một kẻ thì nóng nảy, một kẻ thì lạnh lùng như băng sương.

Ta nhất thời không phân rõ, rốt cuộc là Đế Diên không thể quay lại đáng thương hơn, hay việc ta bị coi là Đế Diên càng đáng thương hơn.

Hiện nay, Dị Quỷ Các đã được Yến Nô Hà, vốn quản tầng thứ năm, tiếp nhận. Quan hệ giữa Dị Quỷ Các và Diêm Vương Điện so với trước đây đã thân cận hơn nhiều.

Hôm đó, Yến Nô Hà tìm đến ta, nói rằng bộ “Thập Tam Hung Sát · Phất Sinh Dẫn” năm xưa còn chưa hoàn thành đã xảy ra đại chiến, khiến Thập Tam Hung Sát hồn phi phách tán. Hắn bảo, nếu năm xưa cầm bút là Đế Diên, thì giờ hẳn cũng nên để ta hạ bút kết thúc.

Trong Diêm Vương Điện, ta cầm bút trong tay, nhìn tập văn thư trải trước mặt, mãi không hạ bút.

Diêm Vương không nhịn được, bước lại gần.

“Không viết, mực khô rồi.” Hắn nhắc.

Ta gật đầu: “Thiếu Nguyên, ngươi nói ta nên viết gì đây?”

Hiện nay, khi không có quỷ khác, ta đều gọi hắn là “Thiếu Nguyên”. Gọi hắn là “Diêm Vương” nghe xa cách, gọi hắn là “Lâm Phất” lại khiến ta không thoải mái, cứ như đang gọi chính mình, thật kỳ quặc. “Thiếu Nguyên” là cái tên hay, nghe rất thân thuộc.

Diêm Vương nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

Ta liếc nhìn hắn: “Đúng là đàn gảy tai trâu.”

Hắn nhíu mày: “Ngươi nói gì đấy?”

Ta giơ cao tay: “Không có gì.”

Dứt lời, ta đảo mắt một cái, đứng dậy nói: “Ta đi tìm Đàn Phùng tìm cảm hứng, không cần chờ cơm ta.”

Nói xong, chẳng để hắn kịp cằn nhằn, ta nhanh chóng rời đi.

Ngoài Tuyên Lăng Điện, từ xa nhìn thấy Đàn Phùng cầm một chùm nho lưa thưa đi tới, ta thực sự cạn lời.

“Chỉ có thế này?” Ta liếc nhìn chùm nho xanh xanh trụi lủi trong tay hắn: “Ngươi định dùng cái này để tiếp đãi ta à?”

“Ngươi biết đây là gì không?” Đàn Phùng hỏi.

“Nho vớ vẩn.” Ta thành thật đáp.

“Nho vớ vẩn cái thứ gì! Đây là trái Dạ Sa Đà của Hoàng Tuyền! Ta đã phải tranh cãi với Liêu Hiên gãy cả lưỡi mới xin được cái chùm lưa thưa này.”

Trong ánh mắt của Đàn Phùng như có ý giễu cợt, khinh thường ta chưa từng thấy qua những thứ quý giá.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, rồi nhìn chùm quả kia: “Ngươi nói quỷ Hoàng Tuyền… lại chịu đưa ngươi Dạ Sa Đà?”

Vừa nói, ta vừa nhấc chùm quả lên, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Ừm… vẫn là mùi nho…

“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi!” Đàn Phùng giận dữ, đưa tay định giật lại.

“Ta ăn, ta ăn.” Ta nhanh tay giữ lại.

Hắn nhìn ta, cười khẩy một tiếng.

“À đúng rồi, nghe ngươi nói trước đây, dường như ngươi khá hiểu Đế Diên nhỉ?” Ta hỏi.

“Lại chuyện gì nữa?” Đàn Phùng nhìn ta.

Ta lười biếng đáp: “Yến Nô Hà bảo ta kết bút phong quyển cho bộ ‘Thập Tam Hung Sát · Phất Sinh Dẫn’. Ta chỉ muốn tìm ngươi bàn bạc xem, nếu là Đế Diên, nàng sẽ viết gì?”

Đàn Phùng bật cười: “Không phải ngươi có ký ức của Đế Diên sao? Sao còn hỏi ta? Đi hỏi Diêm Vương cũng hơn hỏi ta đấy.”

Ta lắc đầu: “Dù ta có một số ký ức của Đế Diên, nhưng dường như… các ngươi lại hiểu nàng hơn cả ta. Còn về Diêm Vương…”

Ta khẽ nhếch môi: “Đúng là đàn gảy tai trâu…”

Đàn Phùng lại bật cười: “Lâm Phất, bây giờ ngươi đúng là có tiến bộ, dám đem lời này nói với Diêm Vương. Nếu là trước kia, ngươi tuyệt đối không dám đâu.”

Ta nên tự hào chăng? Có lẽ là thế.

Ta gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Đàn Phùng: “Yên tâm đi, sau này huynh đệ che chở cho ngươi.”

“Thôi đi…” Đàn Phùng khẽ hừ: “Chỉ sợ có ngày ngươi gả đến Diêm Vương điện, từ đó vợ chồng đồng lòng, chẳng còn nhớ đến ta là ai nữa.”

Khuôn mặt dày như bức tường cổ của ta bỗng chốc đỏ bừng.

“Ngươi… ngươi nói bậy!” Ta quát.

Đàn Phùng nhìn ta, cười nghiêng ngả. Ta đặt kiếm ngang cổ hắn, hắn mới chịu cầu xin tha thứ.

“Không đùa nữa.” Đàn Phùng thở dài, nhìn ta nói: “Thật ra giờ cầm quyền là ngươi, sao lại phải bận lòng xem Đế Diên sẽ hành động ra sao?”

Nghe lời Đàn Phùng, ta cười khổ một tiếng, rồi đặt tay lên vai hắn, nói: “Huynh đệ tốt, khó nhọc cho ngươi đã phân biệt được ta và hắn. Năm xưa cũng nhờ ngươi trấn thủ Địa phủ, ta và Diêm Vương mới có thể yên tâm lên nhân gian tìm kẻ tên Tầm Cừ. Cảm tạ ngươi.”

Đàn Phùng mỉm cười, nhìn ta đáp: “Thật ra ngay từ lúc phát hiện ngươi vẫn là Lâm Phất, ta đã biết ngươi sẽ không thực sự làm theo ý của Lạc Vô Cực, đại khai sát giới. Nhưng ta không ngờ ngươi lại muốn cùng Cửu Trùng Thiên giảng hòa.”

Ta ngẩng đầu, giọng đầy quả quyết: “Không phải giảng hòa, mà là kết minh. Từ nay nước giếng không phạm nước sông, Quỷ tộc tiếp tục trấn thủ Địa phủ, Yêu Ma nhị tộc cũng được an cư. Lẽ nào không tốt sao?”

“Tốt.” Đàn Phùng gật đầu một cách thuận theo: “Dĩ nhiên là tốt.”

Nhìn ánh mắt của Đàn Phùng, ta khẽ mỉm cười, sau đó thở dài: “Ta từng thấy Tầm Cừ trong ảo cảnh, vạn năm trước hắn đã là kẻ tàn nhẫn, tinh anh tột độ, mắt chẳng đặt ai vào trong. Suốt vạn năm qua, hắn chỉ chuẩn bị vì một việc duy nhất: phục sinh Lộc Tranh. Nếu tín niệm ấy bị hủy trong phút chốc, nếu hắn biết rằng những gì hắn hi sinh U Minh để đổi lấy, chỉ là một trò lừa đảo của Cửu Trùng Thiên, hắn nhất định sẽ phát điên… Thật ra, hắn đã sớm điên rồi, phải không? Đến lúc đó, đừng nói Ma tộc, mà Quỷ tộc nhất định sẽ theo hắn mở đại sát giới. Khi ấy, thiên hạ đại loạn, không chỉ Thần Yêu Ma Quỷ, mà cả Nhân tộc chín châu cũng sẽ bị cuốn vào. Vạn năm trước, ba trận đại chiến liên tiếp — Côn Lôn, Đồ Hà, Thần Kỷ Võ Chiến — lục giới ngàn năm chẳng thể yên ổn, Nhân tộc suýt bị diệt vong. Sau hàng nghìn năm dưỡng thương mới có được hòa bình, lẽ nào lại vì cái gọi là báo thù mà hủy hoại tất cả?”

Đàn Phùng nhìn ta, trong mắt ánh lên chút ấm áp vui mừng: “Lâm Phất, ngươi đã làm đúng.”

Ta lắc đầu, cười khổ: “Ta cũng từng phân vân. Nhưng trong ảo cảnh ấy, Lâm Phất của năm xưa đã nói với ta… Quá chấp niệm quá khứ, chỉ là phụ bạc hiện tại. Người của thời khắc ấy, nếu chết không thể sống lại… hắn chỉ mong mọi thứ dừng ở đây. Nếu lấy chiến tranh để dừng chiến tranh, các tộc sẽ chẳng bao giờ được yên ổn.”

Đôi mắt ta bỗng phủ lên một màn sương mỏng, không nói thêm gì nữa.

Đàn Phùng trầm mặc thật lâu, rồi mới khẽ cười, nói: “Giờ đây mây mù tan, ngươi còn nhăn nhó làm gì?”

Ta lắc đầu: “Ta luôn cảm thấy… Thiếu Nguyên đang giấu ta điều gì.”

“Ví như?” Đàn Phùng hỏi.

“Ví như… trái tim ấy. Hắn biết rõ ta muốn hỏi Tầm Cừ về tung tích trái tim hắn. Nhưng hắn dường như cố tình không cho ta cơ hội.” Ta đáp.

Đàn Phùng trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Thật ra đã bao nhiêu năm trôi qua, chính hắn còn không bận tâm, sao ngươi lại chấp nhất?”

“Nhưng điều đó không công bằng với hắn.” Ta nói, rồi bổ sung: “Ngươi biết không? Trong ảo cảnh ấy, ta thấy dáng vẻ của hắn vạn năm trước: dũng cảm, phóng khoáng, rực rỡ mà kiên định, hoàn toàn khác với con người điềm tĩnh, không bao giờ cười, xử lý mọi việc đều trầm ổn của hiện tại. Bị móc mất tim gan, hắn mất đi không chỉ nụ cười, mà còn cả toàn bộ nhiệt huyết và khí phách của mình.”

“Nhưng mà…”

Ta vươn tay ngăn cản Đàn Phùng, chưa để hắn nói hết câu: “Ta biết ngươi muốn nói đến quy củ. Nhưng quy củ ấy là Tầm Cừ và Cửu Trùng Thiên định ra. Nay Tầm Cừ đã bị phong ấn, ta lại cùng Cửu Trùng Thiên lập minh ước mới, quy củ cũ đều chẳng còn giá trị. Ta chỉ mong hắn có thể trở lại như xưa, đó là điều duy nhất ta có thể làm vì hắn. Đáng tiếc…”

Ta dài thở một tiếng, bất lực vô cùng.

Đàn Phùng nhìn ta, chẳng vội chẳng hấp tấp, chậm rãi nói: “Ta không muốn nói đến quy củ gì cả. Ta chỉ muốn hỏi, nhưng nếu chính hắn cam tâm tình nguyện thì sao? Nếu hắn không cho là bất công thì sao?”

Ta nhíu chặt mày: “Ý ngươi là gì? Dưới gầm trời này, có ai lại cam lòng bị móc đi tim gan hay sao?”

Đàn Phùng thở dài: “Nhưng nếu trái tim ấy còn có công dụng nào khác thì sao?”

“Công dụng… khác?” Ta nghe mà càng thêm mơ hồ.

Đàn Phùng không trả lời, lặng im một lúc, mới lại hỏi: “Thật ra ngươi cố chấp như vậy, rốt cuộc chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Diêm Vương, hay còn vì điều gì khác?”

Cổ họng ta nghẹn ứ, đôi mắt mở to, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ kỳ lạ như thể tâm tư thầm kín đã bị vạch trần.

Đàn Phùng nhìn ta, trầm giọng nói: “Người đã mất như nước chảy qua cầu, chuyện cũ khó lòng níu giữ… Thật ra ngươi cũng hiểu rõ đạo lý này. Đế Diên của ngày xưa sẽ chẳng trở lại, Lâm Phất trong ảo cảnh cũng chẳng thể quay về. Dù ngươi có đòi lại trái tim cho hắn, sau ngàn năm dâu bể, hắn sao có thể trở lại làm thiếu niên năm xưa trong Long Các được nữa?”

Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ lớn, tâm can bỗng đau nhói, bàn tay siết chặt thành quyền.

Ta nghĩ, sắc mặt mình nhất định rất khó coi, bởi ánh mắt của Đàn Phùng bỗng trở nên dịu dàng. Hắn khẽ thở dài, nói: “Thật ra nếu ngươi đổi một góc nhìn, có lẽ sẽ chẳng còn cố chấp chuyện này nữa. Sở dĩ Tầm Cừ có thể cuốn tất cả mọi người vào bàn cờ nghìn năm này, là bởi ai ai cũng muốn Đế Diên trở lại. Dù mục đích là gì, trong lòng họ đều chỉ có Đế Diên. Nhưng Diêm Vương thì khác, hắn biết rõ ngươi và Đế Diên không phải cùng một người. Nếu không phải hắn giao quyền lựa chọn cuối cùng cho ngươi, ngươi mãi mãi sẽ chỉ là kẻ bị động.”

Nói đến đây, Đàn Phùng hơi ngừng lại, mới tiếp lời: “Không có trái tim mà vẫn làm được đến mức này, cũng chỉ có hắn — Lâm Thiếu Nguyên.”

Ta không biết mình đã đi vào Diêm Vương điện bằng cách nào.

Khi ta bước vào, Diêm Vương đang ngồi trước bàn chờ đợi. Rượu thịt đã được dọn lên, nhưng rõ ràng, hắn chưa hề động đũa.

“Ngươi… ngươi đang chờ ta sao?” Ta hơi kinh ngạc.

Diêm Vương khẽ gật đầu.

“Nhưng ta đã nói… không cần chờ ta.” Ta nghẹn ngào nói.

Diêm Vương nhàn nhạt đáp: “Tối nay Đàn Phùng trực ban, không thể uống rượu với ngươi. Ngươi còn định đi đâu dùng bữa đây?”

Ta mím môi, đôi mắt bất chợt cay xè, cúi đầu bước tới ngồi xuống bên bàn.

Đêm ấy ta uống rất nhiều rượu, không phải để say, mà là để chặn cái miệng này lại, kẻo lại nói ra những lời hồ đồ. Dù Diêm Vương không có trái tim, ta cũng không nên nói gì thêm nữa.

Rượu qua ba tuần, gió đêm man mác, Diêm Vương bỗng từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho ta.

Ta sững sờ, lập tức sờ lên ngực mình, quả nhiên ngọc bội không còn đó.

Diêm Vương nói: “Hôm ấy ở nhân gian, kiếm khí của Tầm Cừ đánh ngươi văng ra làm ngọc bội này rơi xuống đất. May mà ta nhìn thấy. Giờ ta giao lại cho ngươi, nhất định phải giữ kỹ.”

Ta đón lấy ngọc bội, sống mũi cay cay, suýt chút nữa bật khóc.

Đêm ấy, quỷ thúc mạng Yến Nô Hà đến tìm ta đòi cuộn sổ. Biết ta vẫn chưa viết, nàng vừa tức vừa bất lực.

Lúc ấy, trước ánh mắt dữ tợn của nàng, ta mở cuộn sổ, cầm lấy bút lông, hừ một tiếng: “Mài mực!”

Diêm Vương tự tay mài mực cho ta, nếu để Đàn Phùng nhìn thấy, chắc chắn lại nói mấy lời nhảm nhí về việc vợ chồng đồng lòng gì đó.

Trong cơn ngà ngà, ta càng nghĩ càng buồn cười.

Đợi mực đã mài xong, ta xắn tay áo, nhúng bút vào mực, vung tay viết một mạch.

Viết xong, ta vứt bút, gập cuộn sổ “bốp” một tiếng, đập vào ngực Yến Nô Hà.

“Ngươi…” Yến Nô Hà định nói lại thôi.

“Ta làm sao?” Ta cất bước như bay, tựa hồ muốn phiêu diêu trên gió.

“Ngươi …hình như… say rồi…” Yến Nô Hà có vẻ ghét bỏ.

“Ta?” Ta chỉ vào mình, phẩy tay: “Không thể nào.”

Lời vừa nói ra, người liền đổ sụp, ngã ra phía sau.

Khoảnh khắc ngã vào lòng Diêm Vương, mắt ta hoa lên, tựa hồ thấy thiếu niên năm ấy rực rỡ, phóng khoáng đang trừng mắt nhìn mình, nhẹ nhàng vỗ mặt ta.

Ngay lúc này, trái tim ta đập dữ dội, trong cơn mơ hồ, ta lại nhớ đến lời Đàn Phùng.

“Nếu là hắn tự cam tâm tình nguyện thì sao? Nếu hắn không cho là bất công thì sao… Nếu trái tim ấy còn có công dụng khác thì sao?”

Ta nhắm mắt, lặng lẽ rơi lệ.

Diêm Vương bế ta, đưa về chỗ ở. Trên đường đi, hai tay ta siết chặt lấy cổ hắn, sợ mình rơi xuống.

Hắn biết ta chưa ngủ, hỏi: “Ngươi vừa viết gì vậy?”

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nước mắt còn vương trên má, ta hé mắt lờ đờ, miệng khẽ nói:

“Địa phủ trước có Minh phủ, Minh phủ ba vạn năm, lập từ thượng cổ, diệt tại Đồ Hà. Nay Địa phủ một vạn một ngàn ba trăm hai mươi bảy năm, áp hồn sứ Lâm Phất tại đây phong quyển, dùng quá khứ mịt mờ, nhắn nhủ hậu nhân rằng:

Hồng trần phất phất, hướng tử nhi sinh, tự dẫn bản thân, mới vượt Minh Hà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK