Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1

Ta dán mắt vào bức họa, hồi lâu không nói một lời. Trong ký ức dài đằng đẵng của mấy ngàn năm qua, ta cố nhớ xem liệu có khoảnh khắc nào, ta ôm đàn tỳ bà, lặng lẽ ngồi đó, nhìn người vẽ mình mà miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại che giấu băng lãnh thấu xương hay không.

Thực ra, ta đã nghĩ đến một người.

Nhưng tiếng nói đột ngột của Mạc Liên Phong lại phá tan dòng hồi tưởng.

“Tổ tiên Mạc gia ta, Mạc Kính Vân, Lâm đại nhân có nhận ra không?”

“Ai?” Ta đột nhiên quay sang nhìn y, lòng khẽ chấn động.

Mạc Liên Phong nhắc lại: “Ba nghìn năm trước, thống lĩnh Hổ Lâm quân nước Sở, cốc chủ đời đầu Tuyết Tang Cốc, Mạc Kính Vân.”

Ta nhìn chằm chằm vào y: “Mạc Kính Vân là tổ tiên nhà ngươi?”

Trong lòng ta bỗng nặng trĩu. Mạc Kính Vân… Tích Nương… Ân Như Tích… Hóa ra là nàng, là bọn họ…

Mạc Liên Phong hơi co giật khóe mắt: “Xem ra Lâm đại nhân vẫn còn nhớ.”

Ta không trả lời, chỉ lạnh lùng buông ra ba chữ: “Chẳng trách được.”

“Chẳng trách được cái gì?” Sắc mặt Mạc Liên Phong xám ngắt, hỏi dồn.

Ta nhìn thẳng vào mắt y, lạnh lùng đáp: “Ta nói Mạc gia ngươi đáng nhận lấy báo ứng này. Dẫu là nhân quả từ con người cũng là thiên phạt.”

“Thiên phạt ư?” Sắc mặt Mạc Liên Phong càng lúc càng khó coi, ngón tay co lại run rẩy: “ Đó là thiên phạt, hay là nguyền rủa đây?”

Y vừa nói, vừa chỉ vào bức họa mờ mờ trong ánh lửa cam, đôi môi run run, dường như cố đè nén cảm xúc, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Ba ngàn năm đã trôi qua, bất cứ món nợ nào cũng nên trả hết rồi. Mạc gia ta đời đời thờ phụng hình bóng của ngươi, ba ngàn năm hương khói chưa từng ngừng một khắc nào, như vậy còn chưa đủ sao?”

Ta mang vẻ mặt bình thản, không chút né tránh ánh mắt của y, lạnh nhạt đáp: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Không hiểu?” Mạc Liên Phong trừng to đôi mắt đỏ ngầu: “Ngươi nói Mạc gia ta đáng chịu báo ứng, ý là gì? Đời đời kiếp kiếp bệnh tật triền miên, không ai có kết cục tốt đẹp! Đây là nguyền rủa của ngươi, là cái giá mà tổ tiên Mạc Kính Vân đã trả vì phản bội ngươi!”

Ta lạnh lùng nhìn y, không đáp lời.

Mạc Liên Phong không còn giữ được sự phẫn nộ trong mắt, ngón tay run run chỉ vào ta: “Ngươi nói Văn Châu gây họa, tăng thêm oan hồn… Vậy còn ngươi? Mạc gia ta có bao nhiêu người đã chết vì ngươi? Những oan hồn vì quỷ thuật mà mất mạng, chẳng lẽ không phải đều nên tính cả vào ngươi hay sao?”

Lúc này, cuối cùng ta cũng hiểu rõ một câu trong lời hắn: Tính cả vào ta.

Ta nhìn chằm chằm Mạc Liên Phong: “Vậy ra các ngươi đời đời tìm cách chữa trị bệnh tật, đúng không? Cho đến khi ngươi gặp Văn Châu, nàng ta tiết lộ nửa bí mật của quỷ thuật cho ngươi. Ngươi chọn từ bỏ, nhưng Mạc Quỳnh lại biết được.”

Trước đây, ta vẫn luôn lấy chuyện của Ân Như Tích – kẻ từng đảm nhiệm chức Áp hồn sứ ba nghìn năm trước, và vị Hoàng đế điên ấy để suy đoán hành vi của Mạc Quỳnh, cho rằng hắn cũng đang luyện Hoàn Dương thuật. Nhưng ta đã quên mất, câu “quỷ thuật khiến kẻ chết sống lại” còn một vế trước: “người khỏi bệnh”.

Mạc Liên Phong cất giọng âm u, lạnh lẽo nói: “Chuyện này nếu đã bắt đầu từ ngươi, thì cũng nên do ngươi kết thúc. Ngươi đã gieo lời nguyền, lẽ nào không có cách hóa giải?”

Ta nhìn chằm chằm vào Mạc Liên Phong, từng chữ từng lời lạnh lùng cất lên: “Ta nói lại một lần nữa, chuyện của Mạc gia không liên quan gì đến ta. Đây dẫu là cái giá phải trả, nhưng không phải do ta gây ra, mà là…”

Lời ta chưa kịp dứt, Mạc Liên Phong đã mất kiên nhẫn. Chỉ thấy khóe mắt y giật giật, cắn răng, âm trầm nói: “Tốt thôi… Nếu ngươi không muốn kết thúc, vậy để ta thay ngươi kết thúc tất cả.”

Vừa dứt lời, Mạc Liên Phong khẽ huýt một tiếng sáo dài. Gần như ngay lúc đó, ta nghe thấy tiếng chân nặng nề dồn dập rơi xuống đất, kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp từ nơi nào đó trong hang tối, cấp tốc lao về phía gian mộ chính.

“Là…” Ta siết chặt thanh kiếm, quát lên: “Tô Ôn, mau chạy đi!”

Lời còn chưa dứt, hung thú đã xuất hiện ngay trước cửa mộ. Tiếng gầm rung trời, từng bước lao tới. Mạc Liên Phong khi này đã lặng lẽ rời khỏi, y đang ở nơi nào đó đứng xem cuộc vui.

Đang trong lòng mộ đá nên ta không thể dẫn lôi điện, không gian lại chật hẹp, khó lòng thi triển. Ta liếc qua bốn phía, chỉ thấy những chân nến bao quanh bức họa, không còn lựa chọn nào khác, ta đành dùng hai tay vận khí, gom hết lửa từ những chân nến, đẩy mạnh về phía con hung thú.

Nào ngờ, hung thú há to miệng máu, chín cái đầu vặn vẹo nuốt chửng toàn bộ đám lửa. Sau đó, nó gầm lên vài tiếng, rồi phun ra ngọn lửa bừng bừng nóng rực.

Đây quả thực là tự chuốc họa vào thân. Suốt những năm qua, để ngăn kẻ khác xâm nhập vào rừng Niễu Niễu, địa phủ chưa từng tiết lộ bất cứ điểm yếu nào của con hung thú này. Nếu cứ thử hết cách này đến cách khác, e rằng chưa tìm ra yếu huyệt của nó, thì ta đã bị nó nuốt chửng mất rồi.

Trong lúc bận rộn né tránh lửa, ta chợt ngẩng đầu, thấy Tô Ôn vẫn đứng đó không hề rời đi. Đôi mắt hắn dán chặt vào hung thú, trong ánh nhìn không còn chút vẻ cợt nhả thường ngày, thay vào đó là sự sắc bén đáng sợ.

“Ngươi mau đi bắt Mạc Liên Phong!”

Nói xong, hắn rút phắt thanh đao bên hông, lao thẳng về phía hung thú. Lưỡi đao cắm phập vào ngực nó, hắn dùng hết sức ghìm lại, hét lớn về phía ta: “Đi mau!”

Khoảnh khắc sau, hung thú hất mạnh hắn lên không rồi ném xuống đất. Chân hắn vừa chạm đất liền bị hung thú nhấc lên, chín cái đầu đồng loạt gầm lên, rồi một chân của nó đạp mạnh lên ngực Tô Ôn, những cái miệng khổng lồ há rộng như muốn xé toạc hắn ra.

Tô Ôn phun ra một ngụm máu, gân xanh trên cổ nổi lên, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại gào lên: “Đi mau!”

Ta đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tiếng hét của Tô Ôn dường như không thể lọt vào tai ta. Trong đầu ta bất giác hiện lên những mảnh ký ức vỡ vụn, không thuộc về ta.

Trong những hình ảnh đó, một người đeo mặt nạ bạc bị vô số kẻ vây chặt, ánh sáng đen trắng giao nhau chói lòa. Người ấy hét lớn gì đó về phía ta, nhưng ta không nghe thấy gì cả.

Hình ảnh lóe lên rồi biến mất. Khi tỉnh lại, Tô Ôn đã gần như hấp hối.

Ta siết chặt thanh kiếm, bật người lao tới, nhằm thẳng đỉnh đầu quái thú mà đâm xuống. Nhưng nó chỉ cần hất nhẹ cổ đã ném ta về phía vách đá. Ta ngã xuống đất, cả người dường như vỡ vụn, xương sườn đã gãy vài cái.

Con hung thú bị ta chọc giận liền rời bỏ Tô Ôn, nó lao thẳng về phía ta. Ta toàn thân đau đớn, không thể nhúc nhích. Khoảnh khắc trước khi nó bổ nhào xuống, ta chỉ kịp thấy một bóng đen lướt qua, rồi nhắm mắt cam chịu.

Ánh lửa rung động, hung thú đột nhiên rống lên đau đớn, tiếng gào thét thê lương đến mức địa phủ cũng chưa từng nghe qua.

Ta mở mắt thấy một người chắn trước mặt mình, hắn dùng sức nhổ phăng một cái nanh sắc từ miệng hung thú. Lợi dụng lúc nó lùi lại, hắn vung tay, biến nanh thành vũ khí và đâm mạnh vào cổ họng nó. Không lâu sau, hung thú đổ sập xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Thì ra, yếu huyệt của hung thú là cổ họng.

Nghĩ đến đây, ta thở phào, cảm thấy như vừa lấy lại được một mạng.

Tất cả nhanh chóng chìm vào yên lặng, chỉ còn máu loang lổ khắp nơi, mùi tanh nồng vẫn quẩn quanh trong không khí.

2

Khi ấy, người đứng chắn trước ta, động tác dứt khoát, gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với sự lúng túng, vụng về của ta và Tô Ôn khi nãy.

Máu của con hung thú bắn tung tóe, vấy đầy trên người hắn. Khi hắn chậm rãi quay người lại, nơi khóe mắt vẫn còn nhỏ giọt máu đỏ sẫm, chính là máu của quái thú vừa bị hạ gục.

“Quỷ Vương?” Ta sững sờ, miệng há hốc.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tô Ôn, buông hai chữ: “Phế vật.”

Tô Ôn không đáp, chỉ gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo bước tới đỡ ta đứng lên.

“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Tô Ôn cất lời hỏi.

Ta khẽ lắc đầu.

Cùng lúc đó, Mạc Liên Phong toan bỏ chạy, nhưng lại bị răng nanh trong tay Quỷ Vương phóng tới xuyên qua bả vai, lập tức ngã nhào xuống đất.

Hành động của Quỷ Vương khiến ta giật mình. Ta luôn cho rằng hắn là kẻ trầm tĩnh, tuân thủ quy tắc, không ngờ ra tay lại tàn nhẫn đến mức khiến cả ta cũng phải tự hổ thẹn.

Mạc Liên Phong ôm lấy vai, ánh mắt đầy thù hằn nhìn về phía Quỷ Vương: “Quỷ Vương Địch Giác… thủ đoạn quả là hiểm độc, ta đã sớm nghe danh.”

“Hiểm độc à?” Quỷ Vương cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo tựa lưỡi dao: “Văn Châu nói với ngươi như vậy sao?”

Mạc Liên Phong hơi khựng lại, cổ họng nhấp nhô vài lần nhưng không thốt ra lời nào.

Ta bối rối, chau mày hỏi: “Văn… ngươi biết Văn Châu là quỷ sai?”

Tô Ôn dường như hiểu ra nhanh hơn ta, hắn nhìn ta rồi nói: “Xem ra… người mà Mạc Liên Phong chờ đợi, không phải Văn Châu, mà là ngài.”

Ta giật mình nhìn về phía Mạc Liên Phong, lửa giận bùng lên dữ dội.

Mạc Liên Phong ngửa đầu cười lớn, tiếng cười khàn khàn, quái dị. Sau đó y nhìn chằm chằm vào ta, nói: “Đúng vậy, ta chờ ngươi. Ngàn năm qua, người Mạc gia đã sai rồi. Sai ở chỗ không nên mù quáng tìm cách hóa giải lời nguyền. Căn nguyên thực sự là ngươi! Chính ngươi mới là bí mật lớn nhất đằng sau cánh cửa đá này. Chỉ có khiến ngươi hồn phi phách tán, mới có thể thoát khỏi lời nguyền truyền kiếp! Vậy nên, ta phải thay Mạc gia diệt trừ mối họa này, cho dù ngươi là Lâm Phất, hay là…”

Mạc Liên Phong kéo dài giọng, chậm rãi nhả ra ba chữ cuối cùng, âm thanh u ám, lạnh lẽo như dao sắc cứa vào lòng: “Khương Diệp Tụng.”

Lời nói của y tựa lưỡi kiếm bén ngọt đâm thẳng vào tim ta. Ta đứng ngẩn người, hồi lâu không thốt lên lời.

“Khương Diệp Tụng?” Ta lặp lại cái tên ấy, mắt trừng trừng nhìn Mạc Liên Phong, giọng nói bỗng nhiên khàn đặc, chết lặng: “Ngươi đã biết thân phận ta từ khi nào?”

Mạc Liên Phong híp mắt, đáp chậm rãi: “Năm đó, nếu không phải có một thiếu niên bí mật ngăn cản, ngươi căn bản không thể sống sót rời khỏi Tuyết Tang Cốc, hồn phách của ngươi cũng chẳng thể bình an trở lại địa phủ. Ngươi nên cảm ơn hắn.”

Ta chăm chú nhìn y, hai tay siết chặt thành nắm đấm để kìm chế cơn run rẩy trong lòng: “Thân phận của ta là do Văn Châu nói cho ngươi đúng không? Nàng ta đã vào trong cánh cửa đá, từng thấy bức họa, nhất định cũng từng gặp ta dưới âm phủ. Nàng ta biết rõ chuyện của ta… chính nàng đã nói với ngươi ta tới dương gian chấp hành nhiệm vụ, cũng là nàng nói cho ngươi biết thân phận của ta…”

Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, ta thực chất đã bắt đầu rơi vào trạng thái lúng túng, lời nói dần trở nên rời rạc. 

Dường như Tô Ôn nhận ra điều đó, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay ta, ánh mắt lo lắng nhìn ta chằm chằm. Chính nhờ có thể tựa vào hắn, ta mới không ngã gục xuống đất.

Chuyện này càng nghĩ càng khiến ta khiếp sợ. Lòng bàn tay lạnh toát, ta trầm giọng nói: “Năm đó, rất nhiều hậu duệ danh môn kinh thành tới Tuyết Tang Cốc cầu học. Ngươi tính chắc rằng ta cũng sẽ tới… Ngươi… hao tâm tổn trí, lưu lại cốc này suốt hai mươi năm, chỉ để đợi ta?”

“Chỉ để? Chỉ để?!” Đôi mắt Mạc Liên Phong càng trở nên âm u, lạnh lẽo, trong cổ họng y phát ra một thứ âm thanh kỳ quái, chói tai: “Nếu không vì ngươi, Mạc gia ta sao phải đời đời bị giam hãm trong dược cốc này, ngày ngày bầu bạn cùng bách thảo kỳ dược hả? Thiên hạ nghĩ rằng Tuyết Tang Cốc cứu giúp chúng sinh, nào có ai biết kẻ chúng ta muốn cứu, từ đầu tới cuối chỉ là chính mình!”

Tay ta siết chặt chuôi kiếm, run rẩy kịch liệt. Một hồi lâu, ta cố gắng đè nén cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói thiếu niên năm đó… nói nếu không nhờ hắn, Khương Diệp Tụng đã sớm mất mạng… Kẻ đó là ai?”

Mạc Liên Phong nheo mắt, giọng điệu trầm thấp: “Một kẻ nội tâm lạnh lùng như ngươi còn có thể nhớ đến hắn sao?”

“Ta hỏi ngươi, hắn là ai?!” Ta giơ kiếm, chỉ thẳng vào trán Mạc Liên Phong, lớn tiếng quát.

Mạc Liên Phong lại bật cười, tựa như việc nhìn thấy nỗi đau của ta khiến y cảm thấy hả hê vô cùng. Y nhìn ta và nói: “Chính là đích tử Đại tướng quân phủ năm ấy, Lý Mục Hòa. Lâm đại nhân, ngài còn nhớ chăng?”

“Lý Mục Hòa…” Trong lòng ta dâng lên một cảm giác nghẹn ngào, tựa như bị một tảng đá lớn nện xuống nặng nề. Rất nhiều ký ức mà ta không muốn giữ, từng cố quên đi, cuối cùng đã thực sự lãng quên, giờ đây lại ồ ạt trở về.

Dưới chân thành năm ấy, thân bị trúng mấy nhát kiếm, máu nhuộm đỏ áo bào đen, vậy mà thiếu niên ấy vẫn ngẩng cao đầu, lớn tiếng gọi với theo Khương Diệp Tụng: “Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng phải biệt ly.”

Ta không hay biết, trước khi ngã xuống, hắn đã âm thầm bảo vệ nàng suốt bao năm. Nhưng sau khi hắn chết, thi thể bị phơi trên tường thành, người tới thu nhặt hài cốt cho hắn lại là Mạc Anh của Tuyết Tang Cốc. Còn người mà hắn che chở năm đó, tới cuối đời cũng chưa từng liếc nhìn hắn một lần.

Ta trong lòng mơ hồ đều biết những điều Mạc Liên Phong nói rất có thể đều là bịa đặt, chỉ để khơi gợi sự day dứt trong ta.

Ta lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Lý Mục Hòa… hắn chỉ là một phàm nhân. Hắn làm sao biết được ngươi muốn làm gì? Lại làm sao có thể ngăn cản ngươi?”

“Chuyện của hắn, sao ta lại biết được?”

Mạc Liên Phong nhếch mép cười khẩy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích không chút che giấu.

“Đủ rồi.” Bỗng nhiên, Quỷ Vương lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang vọng.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn xanh xám, u ám đến đáng sợ. Có vẻ như, sau một hồi dài nghe những lời vô nghĩa, sự kiên nhẫn của hắn đã bị bào mòn hoàn toàn.

Nhưng Tô Ôn dường như không biết nhìn sắc mặt người khác. Hắn chẳng hề liếc nhìn Quỷ Vương một cái, trái lại còn trưng ra vẻ không mấy để tâm. Ngẫm lại, có lẽ lời “phế vật” khi nãy đã đánh một đòn nặng nề vào lòng tự tôn của hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, Tô Ôn chẳng thèm bận tâm đến Quỷ Vương, ngược lại nhìn chằm chằm Mạc Liên Phong, cau mày hỏi: “Ngươi nói nhiều như vậy chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua, vì sao con hung thú này lại xuất hiện ở đây sao?”

Mạc Liên Phong lạnh lùng đáp: “Chuyện tổ tiên, không cách nào dò hỏi.”

“Tốt lắm!” Tô Ôn bất ngờ chống nạnh, tức tối quát: “Vậy thì để ta nói cho ngươi biết! Con hung thú này là do tổ tiên nhà ngươi trộm từ địa phủ. Mạc gia tổ mẫu vốn là Áp hồn sứ nơi âm gian, tự tiện luyện quỷ thuật hoàn dương. Nghiệt nợ bà ta đã gây ra đều do các ngươi đời đời phải trả!”

“Ngươi nói gì?!” Mạc Liên Phong ngây người.

Ta nhìn y với ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Xem ra Văn Châu không nỡ nói thật cho ngươi biết. Các ngươi đời đời đoản mệnh, không phải vì lời nguyền gì cả, mà bởi tổ mẫu nhà ngươi vốn là Áp hồn sứ âm gian. Dù bà ta nghịch thiên cải mệnh, hoàn dương sống lại, thì đã từng ở địa phủ hơn ngàn năm, từ đó về sau, Mạc gia các ngươi đời đời đều mang theo âm khí. Cộng thêm huyết khế ràng buộc, sát khí càng thêm nặng. Các ngươi sinh ra vốn đã không hoàn toàn thuộc về dương thế. Đây không phải lời nguyền, mà là nghiệp báo từ lựa chọn của bà ta.”

“Không…” Mạc Liên Phong giật mình, mặt mày tái mét, y lẩm bẩm: “Không… không thể nào…”

Ta cố gắng đứng vững trên đôi chân yếu ớt, từng bước tiến đến gần y, ánh mắt lóe lên vẻ âm u, giọng lạnh lẽo cất lên: “Tổ tiên nhà ngươi phụ bạc Công chúa, lừa dối cố nhân, phản bội cố quốc để đổi lấy vinh hoa tột đỉnh. Thờ phụng bức họa chẳng qua vì lòng dạ bất an. Ba nghìn năm qua đèn không tắt thì sao? Hương khói không dứt thì thế nào? Cố quốc đã diệt, Công chúa đã chết, chuyện cũ tựa mây khói nhưng vẫn còn hiển hiện rõ ràng. Ngươi hận, hận như thế không thấy hổ thẹn sao?”

Lúc này, sắc mặt Mạc Liên Phong trắng bệch như tro tàn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào…”

Y bị kích động mạnh, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng câu nói tiếp theo của Quỷ Vương lại tựa như đòn giáng cuối cùng.

Hắn nhàn nhạt nói: “Đêm qua, Mạc Quỳnh đã chết.”

“Cái gì?!” Mạc Liên Phong kinh ngạc, trợn to mắt.

Còn ta cũng không khác gì y, vô cùng sửng sốt.

“Quỷ thuật của hắn không thành công, bệnh tình trở nặng. Chết đi chẳng phải là lẽ thường sao?” Quỷ Vương với dáng vẻ nhìn thấu sinh tử, thản nhiên nói.

Trong thoáng chốc, hang động im ắng lạ thường, đến mức ta có thể nghe rõ tiếng ngọn nến khẽ lay động.

Không biết đã qua bao lâu, trong tiếng lẩm bẩm “Cuối cùng… cuối cùng rồi…” lặp đi lặp lại vài lần, Mạc Liên Phong bật cười khổ, nước mắt lăn dài: “Tuyết Tang Cốc ba nghìn năm… kết thúc như vậy… cũng coi như giải thoát cho Mạc gia ta rồi…”

Quỷ Vương không nói thêm gì, chỉ thản nhiên buông một câu: “Giờ không còn sớm nữa, Mạc Liên Phong, ngươi nên lên đường rồi.”

Nói xong, hắn nhìn ta, bình thản nói: “Lâm đại nhân, hãy đưa hắn về cho tốt. Những chuyện xấu xí thế này ta không muốn thấy thêm lần thứ hai.”

Cổ họng ta nghẹn lại, nỗi bi thương ban nãy gần như lập tức tan biến, chỉ còn lại ngọn lửa phẫn nộ bùng lên dữ dội trong đầu.

Nhưng ta vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ đành cầm kiếm, chắp tay cúi đầu, đáp một tiếng: “Tuân lệnh!”

“Khoan đã…” Tiếng của Mạc Liên Phong vang lên. Y không chịu từ bỏ, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn một câu hỏi cuối cùng…”

Ta vốn tưởng y sẽ hỏi chuyện của Văn Châu, nhưng không phải. Y chỉ nghẹn ngào hỏi: “Ngươi là Quỷ Vương, thông tỏ những chuyện quỷ dị nơi u minh… Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng: Mạc gia hôm nay… thật sự không liên quan gì đến lỗi lầm năm xưa sao?”

Kỳ thực, để một người chấp nhận rằng điều họ luôn kiên trì chẳng qua chỉ là một ảo ảnh hư vô… là việc rất khó khăn và đau đớn. 

Ta tưởng rằng Quỷ Vương sẽ không chút nể tình, ai ngờ hắn lại chậm rãi đáp: “Dẫu rằng không phải vì lời nguyền, nhưng thiên đạo có luân hồi. Người ở dương thế hay quỷ ở âm gian, đều là ngươi làm trời nhìn. Nói riêng về Mạc Quỳnh, hắn luyện quỷ thuật, giết hại bao sinh linh vô tội. Bất kể mục đích của hắn là gì, nợ hắn đã gây ra trong đời này, tương lai sớm muộn đều phải trả. Còn Mạc gia…”

Quỷ Vương dừng lại một chút, rồi hỏi: “Hung thú này vốn là hung thú thượng cổ, từng là tọa kỵ của quỷ tộc, một trong tam đại hộ vệ thú nơi u minh. Nhưng ngươi có biết vì sao giờ đây chỉ còn lại vài con không?”

Mạc Liên Phong nhìn Quỷ Vương, nhưng không nói gì. Rất lâu sau, y khẽ lắc đầu.

“Bởi vì nó phản bội.” Quỷ Vương nhếch môi cười nhạt, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo vô cùng: “Nó không phải loài vật trung thành. Vì thế, nhất định phải kết huyết khế với chủ nhân. Nhưng dù đã có huyết khế, nó vẫn không đáng tin cậy. Chỉ cần ký khế ước mới, nó liền dễ dàng đổi chủ. Vì vậy, quỷ tộc không bao giờ giữ chúng lại. Loài thú còn như thế, các ngươi – những kẻ tự cho mình cao quý hơn – sao lại không hiểu đạo lý này?”

Mạc Liên Phong không nói gì. Đến khi Quỷ Vương biến mất, y mới từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi đưa hai tay ra.

Ta ra hiệu bằng ánh mắt, Tô Ôn lập tức rút ra chiếc còng khóa hồn bên hông, còng vào cổ tay y, theo thông lệ nói: “Ta là quỷ sai của phòng giam số ba, mã số 2731 Tô Ôn. Hôm nay phụng mệnh bắt ngươi. Có lời nào muốn nhắn lại không?”

Mạc Liên Phong nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp: “Mạc gia Tuyết Tang Cốc đã không còn hậu nhân. Nếu không còn ai thờ phụng hương khói, thì chi bằng hãy đốt luôn lăng mộ này đi.”

Vì vậy, trước khi rời đi, ta châm một ngọn lửa ngay cửa đá.

Ngọn lửa ngút trời bốc lên sau lưng, kẻ mang xiềng xích trên tay không chút biểu cảm mà rơi lệ, nhưng từ đầu đến cuối, y không một lần quay đầu nhìn lại.

3

Từ khi trở về địa phủ, ta đã có một khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi. Nhưng những ngày tháng yên ổn ấy chẳng kéo dài bao lâu, Lạc Vô Cực liền tìm đến cửa.

Ta biết lão tặc này đến là để đòi nợ. Thấy lão, ta liền mở miệng hỏi thẳng: “Ngươi muốn gì?”

Lạc Vô Cực cũng không quanh co, thẳng thắn đáp: “Ta muốn một thanh kiếm.”

“Kiếm?” Ta nghi hoặc nhìn lão: “Kiếm gì?”

Hảo hán à, ta còn tưởng là chuyện gì lớn lắm. Một thanh kiếm mà cũng khiến lão phí bao công sức đến tìm ta? Chẳng lẽ…

Ta nheo mắt, lùi lại nửa bước: “Ngươi sẽ không nhắm vào thanh Long Các kiếm của Diêm Vương đấy chứ… Thanh kiếm ấy ta không lấy cho ngươi được. Nếu là nó, miễn bàn.”

Lạc Vô Cực nhìn ta, bật cười: “Lâm đại nhân, năm xưa mười ba thanh Long Các kiếm giờ chỉ còn lại một. Ngươi cho ta mười lá gan, ta cũng không dám nhắm vào nó. Huống chi… Diêm Vương đại nhân giấu thanh kiếm ấy ở đâu, ai cũng không biết, đương nhiên không phải nó.”

Nghe lão nói vậy, ta mới yên tâm, liền bước tới nửa bước, hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thanh kiếm nào? Tìm ở đâu?”

Lạc Vô Cực vẫn cười, chậm rãi đáp: “Nói thì dễ thôi, ở nhân gian.”

“Nhân gian?”

Ta thở phào một hơi: “Chuyện nhỏ, nhân gian ta hay qua lại. Nói đi, là thanh kiếm thế nào? Hiện ở đâu? Nhưng trước tiên ta phải nói rõ, ta không trộm cũng chẳng cướp, nếu phải mua kiếm, ngươi tự lo tiền bạc.”

Lạc Vô Cực nhàn nhã đáp: “Là thanh kiếm tổ truyền của Bùi gia nước Sở thời ba nghìn năm trước, tên gọi Si Minh.”

Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Vô Cực. Chỉ trong khoảnh khắc, ta đã hiểu vì sao lão nhất định muốn ta phải tìm được thanh kiếm này.

“Ta không giúp được ngươi.” Ta lạnh lùng nói.

Dứt lời, ta quay lưng muốn rời đi. Tiếng Lạc Vô Cực vang lên sau lưng: “Lâm đại nhân, đây là chuyện ngươi đã từng đồng ý với ta. Ngươi chưa bao giờ làm việc thất hứa.”

“Vậy coi như đây là lần đầu tiên ta thất hứa đi.”

Ta vẫy tay, bước đi.

“Lâm đại nhân, đừng trách ta không nhắc nhở. Nếu ngươi bước ra khỏi đây, từ nay đừng mong đặt chân vào Dị Quỷ Các của ta lần nữa.”

Giọng nói của Lạc Vô Cực trầm xuống, thấy mềm không được, liền giở trò uy hiếp.

Bước chân ta hơi khựng lại, hơi nghiêng đầu, không nhịn được nói: “Lạc Vô Cực, rốt cuộc ngươi muốn gì? Kiếm trên đời này nhiều như thế, tại sao nhất định phải là Si Minh?”

Nói xong, ta xoay người lại, lạnh lùng nhìn lão, bổ sung: “Hay ngươi cố tình gây khó dễ cho ta?”

Lạc Vô Cực đáp: “Đương nhiên là không.”

Ta đang bốc hỏa, lại nghe Lạc Vô Cực u ám nói: “Nếu ta nói thanh kiếm đó vốn thuộc về địa phủ, Lâm đại nhân vẫn không chịu giúp ta sao?”

“Địa phủ?” Ta nhíu mày, không khỏi hỏi tiếp: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi đừng nói với ta… tổ tiên Bùi gia cũng là quỷ sai của Dị Quỷ Các đấy nhé.”

Lạc Vô Cực bật cười: “Kiếm là của Dị Quỷ Các, nhưng người thì không. Ngươi cứ hiểu đơn giản, thanh kiếm ấy là đồ mà Dị Quỷ Các từng gửi tặng.”

Nghe vậy, ta không khỏi trợn mắt, thở dài: “Đồ đã tặng đi, như nước đổ khó hốt. Ngươi chưa từng nghe câu ‘phúc thủy nan thu’ à?”

Lạc Vô Cực đáp: “Ta vốn cũng không định lấy lại. Nhưng Quỷ Vương không đồng ý, nhất định phải thu hồi thanh kiếm ấy.”

“Quỷ Vương…” Ta ngẩn người, cười lớn, khoanh tay trước ngực: “Hay thật, Dị Quỷ Các của ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“Lâm đại nhân chớ mỉa mai.” Lạc Vô Cực nhướng mày, tiếp lời: “Thanh Si Minh hiện nằm trong mộ của Bùi Huyền Độ. Ta biết ngươi và hắn từng là cố giao, lấy một thanh kiếm từ mộ hắn hẳn không khó.”

Cổ kiếm đều có kiếm linh. Mà kiếm linh trấn mộ thường nặng tà khí, càng trung thành, lại càng có địch ý với bất kỳ kẻ xâm phạm nào. Nhưng Lạc Vô Cực chắc mẩm kiếm linh của Si Minh nhất định nhận ra ta, sẽ không làm khó ta.

Ta khẽ cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt lão: “Lạc đại nhân, e rằng ngươi sẽ thất vọng. Trước khi tìm ta, ngươi không điều tra xem Bùi Huyền Độ chết thế nào sao?”

Lạc Vô Cực không nói gì.

Ta cười nhạt, hạ giọng: “Ta giết hắn.”

Lời vừa dứt, nụ cười trên môi cũng biến mất. Ta xoay người bước đi.

“Lâm đại nhân!”

Tiếng Lạc Vô Cực vang lên, vừa lớn vừa thong thả: “Dù ngươi không muốn, e rằng cũng phải quay lại cố đô một chuyến. Tiện thể vào mộ, có gì làm khó ngươi đâu?”

Ta khựng lại, quay đầu: “Ngươi nói vậy là sao? Sao lại ‘phải’ về cố đô?”

“Ô kìa!” Lạc Vô Cực làm vẻ vô tội: “Đàn Phùng đại nhân chưa nói với ngươi sao? Quỷ Vương đã để mắt đến một ác quỷ, muốn đưa nó vào rừng Niễu Niễu. Đàn Phùng đã nhận nhiệm vụ, chuyện này khó tránh sẽ nhờ đến ngươi.”

Nghe thế, ta hít sâu một hơi, cố đè xuống cơn giận.

“Lại là Quỷ Vương.” Ta gật đầu, nghiến răng: “Hay thật.”

Trong lòng khó chịu không thôi, ta nhịn không được mà hỏi: “Rốt cuộc Quỷ Vương này có lai lịch thế nào?”

Lạc Vô Cực cười nhạt: “Ngay cả Lâm đại nhân cũng không biết, sao còn hỏi ta?”

Ta hừ một tiếng, nheo mắt: “Ta không hỏi Lạc Vô Cực, mà hỏi Dị Quỷ Các.”

“Không liên quan nhiệm vụ, miễn trả lời.”

Lão ta bày ra dáng vẻ cực kỳ đáng ghét, khiến lòng bàn tay ta ngứa ngáy.

Thấy ta sầm mặt, Lạc Vô Cực như vô cùng thỏa mãn, cuối cùng cười khẽ, nói: “Thôi được, coi như lần này tặng ngươi một câu trả lời. Lâm đại nhân chưa nghe đến vị Quỷ Vương hiện tại của chúng ta, nhưng hẳn đã biết Quỷ Vương Tầm Cừ chứ?”

Ta gật đầu: “Một trong tam vương của U Minh, là kẻ từng dẫn dắt quỷ tộc quy thuận Đại La Thiên.”

Lạc Vô Cực “ừm” một tiếng, nói tiếp:

“Quỷ Vương Địch Giác hiện tại chính là đệ đệ ruột của Tầm Cừ. Từ khi Tầm Cừ thoái ẩn, ngài ấy đã nhường ngôi lại, nhưng vị này vốn chẳng muốn tiếp quản cục diện rối ren ấy, liền bỏ đi ngao du tứ phương. Không rõ thế nào, dạo gần đây đột nhiên nổi hứng, quyết liệt chỉnh đốn. Tình hình ra sao, hẳn ngươi đã thấy rõ.”

“Thảo nào…” Ta nhướn mày.

“Thảo nào cái gì?” Lạc Vô Cực hỏi.

Ta nói: “Thảo nào hắn ra tay ác liệt đến vậy, hóa ra là đệ ruột của Quỷ Vương Tầm Cừ ngày trước.”

“Còn nữa…” Lạc Vô Cực nhìn ta đầy hứng thú, cười mì mai, lão nói: “Nghe đồn vị này còn là tri kỷ của Long Các Đế Diên, thủ lĩnh đứng đầu trong U Minh Thập Tam Hung Sát năm xưa. Ngươi thử nghĩ xem, Đế Diên là hạng người nào? Có thể đứng ngang hàng với bà ta, e rằng chẳng phải nhân vật thiện lành gì.”

Ta hít sâu một hơi, cố nén cơn bực trong lòng. Lại nghe Lạc Vô Cực cười nhẹ, chậm rãi bảo: “Cho nên, trước khi đưa ra quyết định, Lâm đại nhân vẫn nên cân nhắc thật kỹ.”

Trong lòng ta thực ra đã tự hiểu rõ, nhưng tính cố chấp khiến ta không muốn thừa nhận, ta buông lời: “Ta sẽ suy nghĩ thêm.”

Nói xong, ta thản nhiên bước ra khỏi cửa, mang theo một cơn gió đầy hậm hực, thổi bay bầu không khí của Dị Quỷ Các.

4

Bên Vô Lộ đình cạnh rừng Niễu Niêu, Đàn Phùng bày một bàn đầy hạt dưa cùng trà bánh, nói rằng hôm nay lấy trà thay rượu, vì ta mà mừng công.

Ta bóc một nắm hạt dưa, nhàn nhã cắn, chợt nghe Đàn Phùng nói: “Ngươi nghe chuyện chưa?”

“Chuyện gì?” Ta hơi ngước mắt, hỏi hắn.

Đàn Phùng trầm giọng đáp: “Quỷ Vương có ý muốn hợp nhất Áp Hồn Sứ vào trong Phòng giam số 3.”

Lông mày ta nhíu chặt, hạt dưa trên tay bỗng chốc không còn thấy thơm ngon: “Hợp nhất là sao? Chẳng phải vậy là gộp cả hai chúng ta vào Phòng giam số 3?”

Đàn Phùng gật đầu.

Suýt chút nữa ta đã lật tung cả bàn: “Hắn còn chưa hài lòng khi để ta làm việc cho Phòng giam số 3, giờ lại muốn đem chúng ta cột chung với bọn họ à?”

“Ôi tổ tông của ta ơi, ngươi nhỏ giọng chút thôi!” Đàn Phùng giật mình, nét mặt méo xệch, hai tay luống cuống đè lên bàn, hệt như sợ có ai nghe thấy.

“Ta phải sợ hắn sao?” Ta trợn mắt, vỗ mạnh bàn, sau đó ngẫm lại những lời Lạc Vô Cực đã nói hôm trước. Hậu duệ U Minh thượng cổ, đệ đệ Quỷ Vương Tầm Cừ năm nào, tri kỷ của Long Các Đế Diên…

Thôi được rồi, quả thực là không trêu vào nổi.

Không cần ai can, tự ta cũng biết điều, ngoan ngoãn ngồi lại ghế, hồi lâu không nói thêm câu nào.

Đàn Phùng từ tốn nói: “Thật ra ta cũng hiểu ý hắn. Địa phủ hỗn loạn hơn ngàn năm, không nói gì xa, ngươi xem mấy năm nay chúng ta sống ra sao? Quỷ sai gây rắc rối, chúng ta đi thu dọn. Trên cao có sai sót, chúng ta phải gánh vác. Ta thật sự chịu đủ rồi. Theo ta, nhập vào Phòng giam số 3 cũng chẳng phải chuyện xấu, ít nhất đường ai nấy đi, giảm được không ít phiền phức.”

Ta nhếch môi, cười lạnh: “Ngươi nghĩ đơn giản thế ư? Quỷ Vương kia tâm cơ sâu không lường được. Hắn đã để chúng ta nhập Phòng giam số 3, chắc chắn sẽ lập tức phân chia lại toàn bộ địa phận quản lý của địa phủ. Đợi mà xem, Phòng giam số 3 sau này không chỉ thu dọn rắc rối lớn hơn mà còn phải gánh trách nhiệm nặng nề hơn.”

Đàn Phùng lặng thinh hồi lâu, thở dài một hơi: “Lão Lâm, ngươi nói không sai. Quỷ Vương quả thật đã ra tay với ta rồi.”

“Hả?” Ta giật mình, lập tức đánh giá Đàn Phùng từ đầu đến chân.

Đàn Phùng cười khổ, nói: “Hôm qua, Quỷ Vương chỉ đích danh muốn ta thu phục một con ác quỷ ở Nghiệp Dương, đưa nó vào rừng Niễu Niễu, hạn nửa tháng phải hoàn thành. Ta thấy hắn muốn nhân cơ hội này trừ khử ta đây mà.”

“Huynh đệ à, đừng sợ, ngươi chết cũng mấy ngàn năm rồi.” Ta vỗ vai hắn, nói lời an ủi sâu sắc.

Đàn Phùng nhìn ta hồi lâu, rồi bất ngờ kéo ghế, xích lại gần, nét mặt nịnh nọt làm ta không khỏi nhớ tới vẻ gian xảo của Tô Ôn.

“Lão Lâm, hay là… ngươi lên đó bắt nàng về giúp ta?” Đàn Phùng dò hỏi.

Lúc này, ta chợt nhớ đến câu Lạc Vô Cực từng nói: “Ngươi sớm muộn gì cũng phải quay về cố đô.” Lão ta đoán chắc Đàn Phùng sẽ nhờ ta, mà ta cũng khó lòng từ chối.

“Không đi có được không?” Ta liếc mắt nhìn Đàn Phùng.

“Được.” Đàn Phùng ưỡn thẳng lưng, thở dài, rồi nói: “Chỉ là, từ nay về sau, âm phủ có lẽ chỉ còn lại mình ngươi làm Áp Hồn Sứ thôi. Ta đoán nếu có mạng trở về, cũng phải bị giáng chức.”

“Thôi đi!” Ta lườm hắn: “Ngươi cứ nói thật xem, con quỷ nào bản lĩnh đến mức khiến Quỷ Vương phải đích thân lên tiếng, lại còn làm ngươi, đường đường là một Áp Hồn Sứ phải mất mạng?”

Thấy có hy vọng, Đàn Phùng lập tức ghé sát lại, hỏi nhỏ: “Còn nhớ Hoắc Dao không?”

Chuyện gì đây? Sao dạo này đám quỷ cứ thích lôi ra mấy chuyện mà ta không muốn nhắc đến?

“Ai cơ?” Ta giả vờ không hiểu, nhón một hạt lạc bỏ vào miệng.

Đàn Phùng không còn lời nào để nói: “Hoắc Dao! Ba nghìn năm trước, cái tên ngươi từng dùng ở nhân gian ấy.”

“Ồ, thế thì sao?” Ta gật gù như thể không để tâm.

“Ngươi cố ý đúng không!” Đàn Phùng trừng mắt.

“À à à, nhớ ra rồi, xin lỗi.”

Ta cười, ngửa đầu uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Vô duyên vô cớ nhắc đến nàng ta làm gì?”

Đàn Phùng chậm rãi đáp: “Năm xưa, chấp niệm của Hoắc Dao để lại nhân gian một cái bóng. Thứ đó vốn bị phong ấn trong A Ma Tự, nhưng ba năm trước, người cuối cùng canh giữ phong ấn tại ngôi tự đã qua đời, tạo cơ hội cho nàng ta phá phong mà ra. Nàng oán hận sâu sắc, pháp lực mạnh mẽ, hoàn toàn vô tình vô nghĩa, đúng là loại ác quỷ trong ác quỷ, oán linh trong oán linh.”

“Con ác quỷ mà Quỷ Vương muốn thu phục chính là nàng ta á?” Ta nghi hoặc nhìn Đàn Phùng.

Đàn Phùng nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt còn cực kỳ ngoan ngoãn.

Ta chau mày, tay đang bóc vỏ hạt dưa cũng khựng lại giữa không trung. Ta đã nói mà, Quỷ Vương chắc chắn chẳng có ý tốt gì. Từ Tuyết Tang Cốc đến Si Minh Kiếm, giờ lại thêm cả cái bóng ác quỷ này, hắn nhất định muốn moi móc toàn bộ quá khứ của ta ra mà phơi bày. Đã vậy, còn cố tình khơi lại những vết thương cũ. 

Ý đồ thật đáng khinh, như thể hắn và ta có mối thù sâu tựa biển.

Nhưng hắn đã dàn xếp đến mức này, nếu ta không tiếp chiêu, chẳng phải khiến người ta tưởng Lâm Phất ta không dám chơi sao? Ta hừ lạnh trong lòng, nheo mắt lại.

“Lão Lâm…” Đàn Phùng thấy ta bỗng trông như mắc chứng thần kinh, liền đẩy đẩy tay ta.

“Ừm… A Ma Tự…” Ta vứt vỏ hạt dưa, cầm chén trà, nghĩ ngợi một hồi, rồi nhìn sang Đàn Phùng, hỏi: “Ba nghìn năm trước… đã có ngôi chùa này chưa?”

Đàn Phùng nhún vai: “Ta đã hóa thành nắm đất vàng từ ba nghìn năm trước, làm sao mà biết được chuyện nhân gian.”

Ngừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Ngươi còn nhớ Hoắc Dao chết như thế nào không?”

Ba nghìn năm rồi, lẽ ra ta không nhớ rõ mới phải. Nhưng cứ bị nhắc đi nhắc lại thế này, muốn quên cũng khó.

“Bị ép chết.” Ta nói hờ hững.

Đàn Phùng lật giở quyển danh lục bên cạnh, tra một hồi, rồi dừng lại ở một trang. Hắn chăm chú nhìn ta rồi bật cười nhẹ: “Nói nghe cũng văn vẻ đấy…”

“Đại nghiệp năm thứ ba của Sở quốc, phò mã của Trưởng công chúa khởi binh, đánh Lâm Nhu, tiến vào điện Trường An, giết Hoàng đế Cảnh Thành và Trưởng công chúa Hoắc Dao.”

Đọc xong, hắn ngước lên nhìn ta:

“Phò mã của Trưởng công chúa, Hàn Ngôn Doanh, đã đưa Hoắc Dao một chén rượu độc. Chuyện này chắc ngươi vẫn nhớ chứ?”

“Nực cười.” Ta cầm khăn lụa trắng, lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:

“Ngươi toàn đọc những thứ vớ vẩn gì thế?”

Đàn Phùng ngẩn người, lại cúi đầu nhìn quyển danh lục trên tay, khẽ lẩm bẩm: “Danh lục địa phủ? Quyển Đại Sở. Có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì à?” Ta chỉnh lại khăn tay, nhét vào tay áo, nghiêm mặt nhìn Đàn Phùng: “Để ta nói ngươi nghe xem có vấn đề gì. Năm xưa, Hàn Ngôn Doanh định dùng một ly rượu độc tiễn Hoắc Dao về Tây Thiên, nhưng Hoắc Dao không uống mà quay người rồi tự đập đầu chết trên long ỷ. Ngươi nghĩ xem, vì cớ gì Hàn Ngôn Doanh, vị hoàng đế khai quốc của Chu quốc, lại bất chấp lòng dân oán thán, hủy cả Trường An điện, dựng lên một tòa Trường Tức tháp trên nền đất bằng? Chẳng qua chỉ để xóa đi vết máu mà Hoắc Dao từng để lại trước long ỷ mà thôi.”

Đàn Phùng nhíu mày, lại lật xem thêm một trang. Đột nhiên, hắn trừng mắt kêu lên: “Thật sự là vậy… Sau khi Hàn Ngôn Doanh đăng cơ, bất chấp sự phản đối của bá quan, quả nhiên đã phá Trường An điện, xây Trường Tức tháp.”

Ta hài lòng cười, nhón lấy một miếng mứt cho vào miệng, thân mình tựa về sau, mắt lim dim.

Nhắc đến chuyện này, ta vẫn thấy buồn cười. Dù đã mấy ngàn năm trôi qua, sự nực cười ấy chỉ tăng chứ không giảm. Năm đó, hai kẻ phản bội Hoắc Dao, một là Mạc Kính Vân, thần thần bí bí lánh mình trong u cốc, thờ phụng một bức họa suốt ba ngàn năm. Kẻ còn lại là Hàn Ngôn Doanh, điên điên khùng khùng dựng tháp Phật chỉ để trấn áp một vệt máu. Quả thật là, “sớm biết có ngày hôm nay, hà tất làm việc ngày trước.”

Đàn Phùng hậm hực quăng quyển Danh Lục địa phủ, tức tối đến mức muốn giẫm lên nó vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn ôm bút đi khắp địa phủ kia, chẳng lẽ không thể tra cứu kỹ càng trước khi viết sao? Thật phí công phí sức!”

Ta nhặt quyển danh lục lên, nhẹ nhàng phủi bụi, rồi đặt lại lên bàn. Nhìn Đàn Phùng, ta hờ hững nói: “Ngươi đừng làm bộ như Lưu Bị ném A Đẩu* trước mặt ta. Đừng tưởng ta không biết ngày mới vào địa phủ, ngươi cũng cầm bút làm ăn mà khởi nghiệp. Ta nói cho ngươi hay, những việc khác ta mặc kệ, nhưng cái bóng của Hoắc Dao này, ta không thu về được đâu.”

*Lưu Bị ném A Đẩu (劉備摔阿斗) là một điển tích trong văn hóa Trung Quốc, ám chỉ việc Lưu Bị giả vờ ném con trai mình là Lưu Thiện (tên tự A Đẩu) xuống đất để lấy lòng một người khác hoặc đạt được mục đích. Câu chuyện này xuất phát từ tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, cụ thể là đoạn Lưu Bị đến cầu Khổng Minh (Gia Cát Lượng). Khi Khổng Minh tỏ ý không muốn giúp, Lưu Bị đã ôm A Đẩu và giả vờ quăng xuống đất để thể hiện quyết tâm, mong Khổng Minh cảm động mà đồng ý phò tá mình. Trong văn hóa, cụm từ này thường dùng để ám chỉ hành động cố ý làm lớn chuyện hoặc hi sinh một điều gì đó (thường là giả vờ) nhằm đạt được mục đích cá nhân. Tuy nhiên, câu chuyện này chỉ là hư cấu trong tiểu thuyết, không có chứng cứ lịch sử ghi nhận Lưu Bị thực sự làm điều đó.

Đàn Phùng cười nịnh, nụ cười hệt như Tô Ôn khi muốn lợi dụng ta: “Lão Lâm à… muốn ‘tháo chuông phải tìm người buộc chuông’. Ngươi vốn là chủ nhân của cái bóng ấy, nếu ngươi ra mặt, mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

“Ta…? Chủ nhân gì chứ?” Ta sững người, thoáng nghĩ, rồi nhíu mày hỏi lại: “Ngươi nói… chính là thân phận Hoắc Dao sao?”

Đàn Phùng gật đầu, ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn ta.

Ta khoát tay, ung dung đáp: “Nghe kể chuyện thì được, chứ cái gì mà Hoắc Dao với chẳng Hoắc Diêu, đã qua ba nghìn năm rồi. Khương Diệp Tụng ta còn chẳng nhớ, nói gì đến Hoắc Dao. Bảo ta lấy thân phận chủ nhân mà đi thu lại cái bóng ấy, ngươi thấy mặt ta dày đến mức ấy à? Ta không làm được.”

Đàn Phùng không chịu bỏ qua, lúc này có phần gấp gáp, nói: “Chuyện đó sao giống nhau được? Khương Diệp Tụng ngươi không để tâm vì ngươi biết mình là Lâm Phất, nhưng Hoắc Diêu thì khác! Khi đó chẳng phải ngươi phạm sai lầm, bị đá xuống Độ Hồn Đài ở Cửu Trùng Thiên mới nhập luân hồi sao? Ngươi đâu có biết mình là Lâm Phất, ký ức và cảm giác của kiếp đó chẳng phải cực kỳ chân thực, cực kỳ sâu sắc sao? Ngươi có nghe qua chữ ‘cộng cảm’ chưa? Ngươi và cái bóng đó có cộng cảm, vậy thì làm sao giống nhau được? Chuyện này…”

“Khoan đã, ngươi có thể đừng kích động như vậy không…”

Ta thử khuyên Đàn Phùng hít thở điều hòa một chút. Nhìn bộ dáng của hắn, ai không biết còn tưởng hắn sắp co giật đến nơi.

“Ta sửa lại ngươi một chút. Ngày đó ta không phải phạm sai lầm bị đá xuống Độ Hồn Đài, mà là đi làm việc trên Cửu Trùng Thiên, không cẩn thận bị người ta đụng ngã xuống Độ Hồn Đài.”

Ta nghiêm túc giải thích với Đàn Phùng, nhưng dường như hắn chẳng lọt tai chút nào.

Ta thở dài: “Những chuyện vớ vẩn của ta, ngươi nghe được từ đâu thế hả?”

Ta thực sự không hiểu nổi, trên đời này chẳng lẽ không có bức tường nào không lọt gió hay sao? Thiên thượng, địa hạ, những chuyện bát quái tầm phào này, ai rảnh rỗi cũng đều biết hết cả ư? Mà cũng tại cái tính tò mò của ta mà ra. 

Ngày đó Nam Sơ Thần Quân ở Cửu Trùng Thiên vừa độ kiếp thành công, một đám thần tiên đứng túm tụm quanh Độ Hồn Đài. Hôm ấy ta tình cờ lên thượng giới nộp danh sách sổ bộ, tiện chân đi hóng một chút náo nhiệt. Chỉ liếc qua một cái, quay người lại không biết bị oan gia nào xô cho một cú, ngay trước mặt bao nhiêu người mà ngã nhào xuống Độ Hồn Đài.

Thế là chỉ vì cú ngã ấy, ta mơ mơ màng màng ở nhân gian những hai mươi lăm năm. Nói là tạm thời giấu tài, nhưng ta phải nửa đời đấu trí đấu dũng, cuối cùng lại vì phẫn uất mà chết. Nói là độ kiếp thì rốt cuộc lại chỉ vì bị đụng ngã xuống Độ Hồn Đài. Thực sự là một tai nạn ngoài ý muốn, chẳng mang tính tu hành gì cả.

Ngươi nói xem, ta có oan uổng không?

Đúng là chuyện kỳ lạ ngàn năm khó gặp, so với nỗi oan của Đậu Nga nơi nhân gian còn uất ức hơn.

Ta đang hồi tưởng thì Đàn Phùng bỗng nhiên hỏi: “Ngươi còn muốn phi thăng lên thượng giới không?”

“Nói thừa…” Ta liếc hắn một cái: “Bằng không ngươi nghĩ vì sao ta phải nhẫn nhịn đám quỷ nhi lưu lạc nhân gian ấy? Ta sớm đã chém một nhát khiến lũ không nghe lời đó hồn phi phách tán rồi.”

Đàn Phùng nhếch miệng cười, lại ghé sát thêm chút: “Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi xử lý được cái bóng này, đám tăng nhân trong chùa chắc chắn sẽ cảm kích ngươi. Đến lúc đó xúc động một cái, lập cho ngươi một pho tượng quỷ, ngày ngày cúng bái. Sau này ngàn năm vạn năm, không chỉ được ăn hương hỏa, mà còn tăng thêm bao nhiêu đạo hạnh ấy nhỉ?”

Ta hơi dao động, đưa tay sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.

Đàn Phùng nhân cơ hội thừa thắng xông lên, lại nói: “Chưa kể, chẳng lẽ âm phủ không coi như ngươi lập công hay sao? Ông trời ơi, lão quỷ ngàn năm lại bị ngươi tóm được, ngươi thử nghĩ xem có kích thích không? Cái quỷ đó…”

“Đủ rồi, được rồi.” Ta giơ tay, lạnh lùng nói:

“Đi A Ma Tự, lập tức khởi hành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK