Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1

Nói là lập tức khởi hành, nhưng vẫn còn nhiều thứ cần chuẩn bị. Mấy ngày nay, ta bận rộn thu xếp những vật cần thiết cho chuyến trở lại dương gian. Đến ngày khởi hành, Tô Ôn lại tìm đến cửa.

Khi ấy, hắn ôm kiếm, nghiêng người dựa vào cửa, im lặng nhìn ta.

“Ngươi làm gì đó?” Ta quan sát hắn.

“Chờ ngươi thôi.” Tô Ôn đáp.

Hay thật, giờ đến cả “đại nhân” cũng không gọi nữa.

“Chờ ta làm gì?” Ta nhặt lấy bọc hành lý cùng thanh kiếm, nghi hoặc nhìn hắn.

“Đương nhiên là đi bắt cái bóng cùng ngươi.”

Tô Ôn nói một cách nhẹ nhàng, cứ như người kỳ quái ở đây là ta vậy.

Ta ngạc nhiên: “Ngươi theo ta làm gì? Ngươi có biết ta định đi đâu không?”

Tô Ôn đáp: “Nghiệp Dương, A Ma Tự, tiện đường thăm mộ phần của Bùi Huyền Độ.”

Ta hơi há miệng, tin tức của thằng nhãi này quả thật nhạy bén. Có điều, ta vẫn không hiểu vì sao hắn muốn đi theo.

“Đây không phải việc của phòng giam số ba, mà là việc của Đàn Phùng, ngươi không cần đi cùng.”

Nói xong, ta chen qua bên cạnh hắn mà ra ngoài, tiện tay vỗ nhẹ lên vai hắn.

“Ngươi chưa nghe sao? Áp Hồn Sứ sắp được sát nhập vào phòng giam số ba của chúng ta. Sau này tự nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”

Vừa nói, Tô Ôn lại sải bước theo bên cạnh, một tay đoạt lấy bọc hành lý, nhướng mày bảo: “Đi thôi, đồng sự của ta.”

“Ta…”

Nhìn dáng điệu nhảy nhót của Tô Ôn, ta chỉ biết câm nín.

“Khoan đã!” Ta lớn tiếng gọi hắn.

Tô Ôn ngoảnh đầu lại nhìn ta.

Quảng cáo



“Trước khi đi, ta còn muốn gặp một người.” Ta nói.

Tô Ôn ngẩn ra giây lát, rồi hỏi: “Mạc Quỳnh ư?”

Ta gật đầu.

Tô Ôn cười lắc đầu: “Ta biết mà, chưa điều tra rõ vì sao y biết được bí mật của quỷ thuật, ngươi tuyệt đối không cam lòng.”

Dạo gần đây, người chết ở dương gian không ít, địa phủ bận rộn vô cùng. 

Vì vậy Mạc Quỳnh vẫn chưa đi đầu thai. 

Khi gặp y lại ta không thấy chút kinh ngạc nào, cứ như đã sớm biết vậy.

Ta tưởng y sẽ giống như Tần Nhất Trì và những người khác, gọi ta là Khương Diệp Tụng. Nhưng y chỉ khẽ cười, nói một câu: “Lâm đại nhân, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Ta gượng cười một chút, trong đầu đang nghĩ cách mở lời thì Mạc Quỳnh bỗng hỏi: “Ngươi muốn biết gì?”

Y đã thẳng thắn như vậy, ta cũng chẳng cần vòng vo, liền hỏi thẳng: “Ta muốn biết, làm sao ngươi biết được bí mật của quỷ thuật.”

Mạc Quỳnh không đáp, mà ta cũng không nhìn thấu được y đang nghĩ gì.

Ta bổ sung: “Mạc Liên Phong nói trước khi chết đã đốt sạch mọi ghi chép về Máu Chí Âm cùng toàn bộ tư liệu liên quan mà hắn tra được. Vậy thì phương thuốc kia, ngươi lấy được từ đâu?”

Mạc Quỳnh vẫn không trả lời. Một lúc lâu sau, y đột nhiên hỏi: “Nếu ta nói rằng ta đã trở về quá khứ, ngươi có tin không?”

Sắc mặt y bình thản, đôi mắt chăm chú nhìn ta không chớp. Ta hơi sững lại vài giây, nhưng rất nhanh đã trấn định. Ta làm quỷ sai mấy nghìn năm, làm Áp Hồn Sứ cũng đã bảy, tám trăm năm, chuyện kỳ lạ gì mà chưa từng thấy qua? Ngay cả nghịch chuyển âm dương còn được, thì nghịch chuyển thời gian có là gì?

“Ta tin.” Ta gật đầu.

Mạc Quỳnh như thở phào một hơi, chậm rãi nói:

“Nói là trở về quá khứ, kỳ thực là thuật nhập mộng. Lối vào giấc mộng đó nằm trong một bức họa.”

“Bức… họa…” Ta lẩm bẩm.

Thuật nhập mộng này ta từng nghe qua, người thi triển dùng một vật cụ thể làm vật dẫn, thi triển mộng thuật, nhưng giấc mộng dẫn vào không phải do người thi triển quyết định, mà phụ thuộc vào ý niệm được lưu lại trên vật dẫn đó. Một khi ý niệm tiêu tan, lối vào cũng sẽ biến mất. Ngoài ra, ngay cả người thi thuật cũng không thể chọn thời gian và địa điểm của giấc mộng. Vì sự bất định quá lớn, thuật này đã bị quan sai địa phủ dần bỏ quên suốt nghìn năm nay, cuối cùng thất truyền. Hiện tại, e rằng chỉ còn quỷ thị của Âm Dương Ti mới dùng được.

Nhưng Mạc Quỳnh làm cách nào vào được mộ thất… để tiếp xúc với bức họa ấy? Dẫu nói rằng huyết khế có thể tái lập, nhưng người phàm bằng xương bằng thịt gần như không có khả năng thực hiện được. Vậy nên huyết khế của Mạc gia hẳn phải dựa vào huyết mạch truyền thừa. Huyết khế sẽ lựa chọn chủ nhân ưu việt nhất trong huyết thống đồng nhất. Mạc Liên Phong là người được khế thú chọn lựa trong thế hệ trước. Nhưng Mạc Liên Phong không có con, theo lý huyết khế phải ngưng ở đó, không có lý nào lại truyền sang Mạc Quỳnh… Trừ phi, Mạc Quỳnh từng được Mạc Liên Phong đưa vào mộ thất.

Suy nghĩ đến đây, ta liền hỏi: “Mạc Liên Phong đưa ngươi vào mộ thất sao? Chẳng lẽ y không phát hiện ra bí mật trong bức họa sao?”

Mạc Quỳnh lắc đầu: “Năm ta mười hai tuổi có theo thúc thúc vào mộ lăng một lần. Sau đó ta bất tỉnh, hôn mê suốt ba tháng trời. Họ đều nghĩ ta bị sát khí trong mộ lăng làm tổn thương, nào biết rằng ta đã nhập vào giấc mộng của ba nghìn năm trước.”

Ta ngờ vực hỏi: “Vậy lối vào đó… là do Ân Như Tích để lại?”

Mạc Quỳnh gật đầu, khổ sở cười: “Năm xưa khi tỉnh lại từ giấc mộng, ta lấy làm đắc ý vì biết được phương thuốc chữa bệnh nan y, chưa từng nói với ai về chuyện nhập mộng. Nhiều năm sau, ta mới hiểu ra rằng tất cả chỉ là sự ngộ nhận của bản thân. Bí mật sau cánh cửa đá ấy không phải nửa cuộn phương thuốc, cũng chẳng phải nguồn gốc lời nguyền, mà là một cơ hội thay đổi quá khứ. Đáng tiếc… Mạc gia ta đời đời nhân tài xuất chúng, nhưng không một ai thực sự hiểu thấu bí mật đằng sau cánh cửa đá ấy.”

“Thay đổi… quá khứ?” Ta nhíu chặt mày, cất lời: “Ân Như Tích… muốn hậu nhân Mạc gia nghịch chuyển cục diện của gia tộc sao? Nhưng tình cảnh của Mạc gia ngàn năm như vậy vốn vì nàng là Áp hồn sứ của âm phủ. Nếu không có nàng ta, đời đời con cháu Mạc gia cũng sẽ chẳng tồn tại. Ván cờ này… làm sao mà phá?”

Mạc Quỳnh lắc đầu, hốc mắt đỏ lên, thở dài một tiếng nặng nề:

“Ngươi sai rồi. Trở về quá khứ không phải để giải thoát Mạc gia khỏi cơn ác mộng đời đời, mà là vì một người.”

“Ai?” Ta sững sờ, không kịp suy nghĩ mà buột miệng hỏi.

Giọng nói của Mạc Quỳnh vang lên trầm lắng:

“Ba nghìn năm trước, Trưởng công chúa Đại Sở, Hoắc Dao.”

Trong lòng ta chấn động, đồng tử lập tức co rút lại, hồi lâu mới dần bình tĩnh trở lại.

Trên gương mặt Mạc Quỳnh lộ ra vẻ buồn thương: “Năm xưa Mạc Kính Vân từ bỏ binh nghiệp, ẩn cư ở Tuyết Tang Cốc… không phải vì sợ hãi, mà là vì áy náy. Ngài tự cho rằng mình kiên trì giữ vững chính nghĩa thiên hạ, nhưng cuối cùng lại hại chết tri kỷ. Vết thương cũ dễ lành, tâm bệnh khó chữa, cuối cùng trầm uất mà qua đời.”

Ta lạnh lùng nhìn Mạc Quỳnh, chậm rãi nói: “Nếu trong lòng hắn thực sự có tri kỷ, thì đã chẳng khởi binh làm phản, đã chẳng giết người thân duy nhất của tri kỷ.”

Mạc Quỳnh thở dài: “Ngài từng cho Cảnh Thành Đế một cơ hội.”

“Cái gì?” Ta nhất thời không hiểu ý y.

Mạc Quỳnh đáp: “Khi hai quân giằng co, ngài đã từng nói… nhường ngôi làm vương, có thể mãi mãi ở lại Yến Đô. Việc rời đi… là lựa chọn của chính Cảnh Thành Đế.”

“Rời đi…” Ngữ điệu của Mạc Quỳnh có gì đó rất kỳ lạ. Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc, hỏi: “Ngươi làm sao biết những điều này… rốt cuộc ngươi đã vào giấc mộng của ai?”

Mạc Quỳnh không trả lời, nhưng ánh mắt lại như muốn nói rồi lại thôi. Ta lặng lẽ nhìn y, bỗng nhiên không gian chìm vào im lặng.

Ngươi có lẽ không thể tưởng tượng được địa phủ khi yên lặng hoàn toàn thì đáng sợ đến thế nào. Trong bầu không khí u ám, phảng phất mùi vị han rỉ, bốn phía ẩm ướt lạnh lẽo, tựa như có một con ác quỷ từ rừng sâu đang bò đến sau lưng ngươi, dùng đôi mắt như chuông đồng nhìn ngươi chòng chọc.

“Mạc Quỳnh, đến lượt ngươi rồi.”

Một giọng nam bất chợt vang lên khiến ta giật thót mình. Quay đầu lại, mới nhận ra đó là quỷ sai đến đưa Mạc Quỳnh đi đầu thai.

“Lâm đại nhân!”

Quỷ sai ấy cung kính chắp tay với ta, sau đó liếc nhìn Mạc Quỳnh, hỏi: “Có cần phải…”

Ta xua tay: “Đừng làm lỡ chính sự… đi thôi.”

Lúc này đây, y không nói ta cũng chẳng muốn ép buộc. Dẫu sao y là ai cũng được, mọi chuyện từ lâu đã không thể thay đổi. Vậy biết hay không biết, liệu có khác biệt gì?

Ta liếc nhìn Mạc Quỳnh lần cuối, chậm rãi quay người đi. Chưa kịp bước được vài bước thì từ phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi khàn khàn:

“Tỷ…”

Ta khựng bước, thân người run mạnh một cái, chậm rãi quay đầu lại:

“Ngươi gọi ta là gì?”

Đôi mắt đẹp của Mạc Quỳnh tràn ngập lệ, y khẽ mỉm cười, lắc đầu. Khi môi y vừa hé, lời còn chưa thoát ra, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.

Ta mở to mắt, trong lúc đầu óc chưa kịp phản ứng, cơ thể đã có phản ứng trước. Một vòng nước mắt chợt trào ra, đôi mắt cay xè.

“Ta hỏi ngươi vừa gọi ta là gì?” Ta chăm chú nhìn Mạc Quỳnh, hỏi lại lần nữa.

Mạc Quỳnh nghẹn ngào, trên mặt vẫn giữ nụ cười mờ nhạt, giọng nói khản đặc:

“Tỷ à, rốt cuộc ta cũng không sống được đến ngày đó, không thể thay đổi quá khứ, không thể khiến tỷ phục sinh, cũng không thể ngăn được bi kịch của Mạc gia. Thực ra, khi ta gặp Khương Diệp Tụng tại Tuyết Tang Cốc, ta nên hiểu rằng tất cả đều đã đến hồi kết. Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể được gặp lại tỷ lần nữa, ông trời quả thực không bạc đãi ta. Phải không? Tỷ tỷ.”

“Thành Nhi…?” Môi ta run lên, bật ra hai chữ mơ hồ không rõ ràng.

Làm sao có thể? Sao Mạc Quỳnh lại là Thành nhi? Hoắc Thành, em trai ruột của Hoắc Dao, vị Cảnh Thành Đế năm đó mới mười chín tuổi đã tử trận nơi hoàng thành, làm sao có thể là Mạc Quỳnh…

Khoảnh khắc ấy, ta mới chợt hiểu Mạc Quỳnh trong câu chuyện của quá khứ kia thực sự đóng vai trò gì. Ta cũng hiểu giấc mộng mà y bước vào là của ai. Vào năm Tuyên Khánh thứ mười bảy, trong buổi xuân đi săn, Hàn Ngôn Doanh đã vẽ bức tranh đó cho công chúa Hoắc Dao, và lúc ấy, Hoắc Thành thực sự cũng có mặt. Ngày hôm sau, Hoắc Thành trúng tên trong buổi săn, hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại.

Ta chấn động, trí óc hỗn loạn, hồi tưởng hồi lâu rồi thở dài một hơi:

“Buổi xuân săn năm đó… người tỉnh lại sau khi bị thương nặng… chính là ngươi, đúng không?”

Đuôi mắt Mạc Quỳnh khẽ rung, giọng nói cũng run rẩy:

“Ta lấy thân phận Hoắc Thành sống lại trong quá khứ, mơ mơ màng màng trải qua vài năm trong mộng. Đáng tiếc, khi giấc mộng lớn kết thúc, thời gian đã đổi thay, ta mới hiểu rõ họ muốn thay đổi điều gì trong quá khứ, và cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải sai lầm ngu muội đến mức nào. Mạc Kính Vân, Ân Như Tích…”

Nghe đến hai cái tên ấy, ta vẫn không tự chủ được mà nhíu mày.

Mạc Quỳnh chỉ hơi dừng lại, rồi thở dài một hơi, ánh mắt ửng đỏ nhìn ta, tiếp tục nói:

“Ngày đó các người thân thiết như vậy… lại vì ta nhìn sai nút thắt, nhất tâm muốn tìm cách phá giải nguyền rủa ở ba ngàn năm trước, mà bỏ bê triều chính, dần dần mất lòng dân. Chính vì ta… mới khiến các người ngày càng bất đồng, cuối cùng chia rẽ đôi đường. Ta không biết thế nào gọi là số mệnh… Nếu như ta chưa từng quay lại quá khứ, thì liệu Hoắc Thành thật sự có chết trong buổi xuân săn vào năm Tuyên Khánh thứ mười bảy không… Hay nếu như ta có thể làm tròn vai Hoắc Thành, bảo vệ bách tính, lo việc triều chính, thì liệu những chuyện sau này có xảy ra không? Ta thường tự hỏi… tại sao trong cả Mạc gia chỉ mình ta có thể vào giấc mộng ấy? Đâu mới là khởi đầu? Đâu là kết thúc? Rốt cuộc nhân quả là gì?”

Nhìn gương mặt tái nhợt của Mạc Quỳnh, ánh mắt như kẻ trúng tà, ta nghẹn lại, bàn tay nắm chuôi kiếm không khỏi run lên.

Một hồi lâu sau, ta chỉ nhạt nhẽo đáp lại: “Sống chết của Hoắc Thành không phải chuyện ngươi có thể quyết định. Cũng giống như quá khứ không tồn tại vì ngươi, tương lai cũng chẳng thay đổi vì ngươi. Ngươi là Hoắc Thành cũng được, là Mạc Quỳnh cũng được, chỉ là hạt bụi giữa biển cả, làm sao tranh đấu cùng trời?”

Ta nói như vậy, chỉ là để Mạc Quỳnh an tâm mà lên đường. Những vấn đề của y, ta không trả lời nổi, cũng không muốn nghĩ thêm.

Đối với ta, đã qua là đã qua, phản bội là phản bội, không cần lý do, không hỏi kết cục. Hoắc Dao là vậy, mà quỷ sinh của ta, Lâm Phất, cũng thế.

Ta xách kiếm bước trên Hoàng Tuyền lộ, những đóa Mạn Châu Sa Hoa tỏa ra ánh sáng đỏ âm u, nổi bật dưới trời xám mờ, lại càng thêm chói mắt.

Trên con đường này, đã có quá nhiều người đi qua. Họ đến rồi đi, đi rồi lại đến. Nhưng cuối cùng, chẳng có ai có thể quay đầu trở lại. Họ chỉ có thể không ngoái đầu, bước mãi về phía trước, qua cầu Nại Hà, tiến đến một cõi nhân gian khác.

2

Trước lúc rời đi, ta đã gặp người giữ ấn cuối cùng của A Ma tự. Hắn vừa thấy ta, đã hoảng sợ đến nỗi môi mấp máy mãi mà không nói nên lời. Phải phí không ít lời lẽ, hắn mới chịu tin rằng ta không phải là ác quỷ gì.

Thật ra, ta cũng không hiểu hắn nghĩ gì. Nếu thật là ác quỷ, há có kẻ nào dám tự chui đầu vào địa phủ hay sao? Chuyện này quả thực là hoang đường.

Ta hỏi người giữ ấn: “Ngươi giữ ấn vì ai?”

Hắn đáp: “Vì phụ thân ta.”

Ta cười khẩy, lạnh nhạt bảo: “Ta nói ‘vì’ ở đây không phải là ‘thay thế,’ mà là ‘vì để.’ Ta hỏi ngươi, ngươi giữ ấn vì người nào?”

Người giữ ấn đáp: “Gia tộc ta đời đời nối tiếp, bảo hộ công nghiệp, nhưng không biết cụ thể là vì ai.”

Ta lại hỏi: “Vậy người kết ấn là ai?”

Người giữ ấn đáp: “Thời gian trôi qua đã lâu, ba nghìn năm trước, chuyện cũ đã chẳng thể truy cứu.”

Ta lạnh lùng cười, thong thả rút kiếm, xoay qua xoay lại trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Ngươi đã chết rồi, thì bí mật của ngươi cũng trở thành bí mật của địa phủ. Dẫu ngươi không nói, lão quỷ Lạc Vô Cực của Dị Quỷ Các tất sẽ có cách bắt ngươi mở miệng. Nhưng lão không giống ta, không văn nhã như ta, lại càng không nhẫn nại như ta. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Người giữ ấn im lặng hồi lâu, nghe xong lời ấy, liền gật đầu thừa nhận, bèn thành thật nói: “Gia tộc ta đời đời thay mặt hoàng gia Đại Chu giữ ấn. Nghe đồn, người kết ấn là một nữ tử, gọi là Tích Nương.”

Ta nheo mắt, lòng chợt dậy sóng. Một Hàn Ngôn Doanh, một Ân Như Tích, quả là tay trong tay diễn vở kịch này. Vừa rồi, Mạc Quỳnh còn kể Ân Như Tích hối hận thế nào, để lại cơ hội cho hậu thế thay đổi quá khứ. Nào ngờ, vừa xoay người, đã đem bóng hình của ta phong ấn vào một ngôi chùa lạnh lẽo, hoang vu.

Nghe nói đến Lạc Vô Cực của Dị Quỷ Các, người giữ ấn liền cất tiếng ai oán thảm thiết. Quỷ sai bên cạnh ta giật mình, ngơ ngác nhìn ta không hiểu.

Ta khẽ cười nhạt. Có lẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ nhận ra rằng, mình đã bị ta lừa. Lạc Vô Cực không đáng sợ như ta nói, còn kẻ “không văn minh,” “không nhẫn nại” trong lời ta, lại chính là ta.

Sau khi mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, ta cùng Tô Ôn rời khỏi địa phủ. Dọc đường, ta không nói gì nhiều, Tô Ôn cũng hiểu ý mà im lặng theo.

Đêm ấy, ta cùng Tô Ôn dừng chân tại Liễu Vô Nhai, may mắn tìm được vài gian phòng trống cuối cùng trong khách điếm.

Nói về Liễu Vô Nhai, nơi này là một chợ quỷ xuất hiện ở nhân gian do địa phủ quản lý. Nó ẩn mình dưới những gốc cây cổ thụ bên cạnh nghĩa trang, nơi đây là điểm dừng chân cho quỷ sai và hồn phách qua đường.

Đêm trên Liễu Vô nhai đèn đuốc sáng trưng, chẳng khác chi ban ngày. Quỷ sai cạn chén đối ẩm, vũ nữ lả lướt eo liễu, dung mạo kiều mị, mê hoặc hồn người.

Ta khó khăn lắm mới tìm được một chốn yên tĩnh, chính là mái nhà của khách điếm. Cơn gió trên này thật lạ, cứ thốc thẳng vào mắt người, ta chống cằm, ngồi một mình ngẩn ngơ ngắm trăng. Cứ để mặc cơn gió ấy mặc sức nhào nặn đôi má, khoé mắt ta. Nhưng chưa bao lâu, Tô Ôn đã mang theo một bình rượu trèo lên.

“Ngẩn ngơ chi bằng uống rượu.” Tô Ôn cười, rót cho ta một chén.

Ta nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, gió lại ùa tới, khiến ta không kiềm được mà hắt xì hai cái.

“Còn đang nghĩ về chuyện Tuyết Tang cốc?” Tô Ôn hỏi.

Ta gật đầu, lại lắc đầu, lựa chọn một vài chuyện trong ngày hôm nay kể lại cho Tô Ôn nghe.

Nghe xong, Tô Ôn hỏi: “Ngươi khuyên y buông bỏ, nhưng chính mình lại không làm được hay sao?”

Ta lắc đầu, đáp: “Ta chỉ đang nghĩ, nếu thực sự để Mạc Quỳnh thay đổi quá khứ, Đại Sở không diệt vong theo cách ấy, mà Hoắc Dao cũng không chết trong bi kịch ấy, thì bây giờ ta sẽ ở đâu? Ta có còn là Lâm Phất của hiện tại hay không?”

Tô Ôn thở dài một tiếng, cởi áo choàng khoác lên vai ta, khẽ nói: “Mặc dù ta không biết nếu thay đổi quá khứ, hiện tại sẽ ra sao. Nhưng ta luôn tin rằng, từ khi thiên địa khai mở, Thiên giới quản sinh, Minh giới quản tử, số mệnh con người dường như đã được định sẵn, nhưng vẫn luôn tồn tại biến số. Không phải thiên địa có thể khống chế hoàn toàn. Chính vì vậy, bất kể là người, là quỷ hay là thần, ai cũng muốn đánh cược với số mệnh. Ai biết được chứ? Có lẽ vận mệnh đã âm thầm thay đổi từ lâu rồi cũng nên.”

Ta nhìn Tô Ôn, người đang tỏ ra trầm tĩnh dị thường, đến mức không giống với Tô Ôn mà ta quen biết.

Tô Ôn phát hiện ta đang nhìn hắn, ánh mắt khẽ dao động, nghiêng đầu tránh đi, khóe môi ẩn hiện nụ cười: “Đừng nhìn ta như thế. Ta biết ta tuấn tú thanh thoát, mị lực hơn người, nhưng ta sẽ không cưới một vị phu nhân có chức quan cao hơn mình đâu. Ngươi sớm bỏ ý định ấy đi.”

“Ngươi bị điên …” Ta lườm hắn một cái, nhưng quay đầu lại bất giác bật cười.

Những năm ta ở địa phủ đã gặp rất nhiều, rất nhiều quỷ. Nhưng số lần thực sự dừng lại nói chuyện với ai đó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy, ta thường nói rằng, địa phủ lạnh lẽo. Giữa quỷ với quỷ luôn tồn tại một ranh giới vô hình. Ngươi không nhìn thấy, nhưng nó vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ biến mất.

Thế nhưng sự xuất hiện của Tô Ôn khiến ta bất chợt cảm thấy, địa phủ lạnh lẽo cũng có lúc trở nên ấm áp.

Có lẽ Đàn Phùng nói đúng, cái lạnh không phải do địa phủ, mà do trái tim của chúng ta đã sớm bị thời gian phong hóa mà thôi.

3

Từ sau khi ta trở thành Hoắc Dao và chết đi, ta đã ba nghìn năm không quay về Nghiệp Đô. Dù là nước Sở năm xưa, hay triều Chu về sau, tất cả đều đã tan biến. Hiện nay, hoàng tộc nước Trần mang họ Mẫn, định đô ở Lan Ninh từ hơn hai trăm năm trước, đổi tên Nghiệp Đô thành Nghiệp Dương, bỏ hoang cố cung. 

Nay trên phố phường, người ta chỉ biết nơi tọa lạc của A Ma Tự tại Nghiệp Dương từng là một tòa tháp Trường Túc trong hoàng cung, nhưng chẳng còn ai nhớ được rằng tháp Trường Túc trước kia chính là điện Trường An, nơi sáu đời đế vương của nước Sở từng trị vì. Thậm chí, cung điện quỷ quái về sau bị san phẳng ấy cũng từng chứng kiến cảnh tượng vạn bang triều bái huy hoàng một thời.

Đêm đó, đứng ngoài A Ma Tự, nhìn lên đỉnh tháp cao vút, ta bỗng cảm thấy lòng mình như lạc vào cõi mơ hồ. Tô Ôn nhìn thấy tất cả, mở bọc hành lý ra lục lọi, cuối cùng lấy ra hai chiếc mặt nạ. Hắn đeo chiếc màu đen lên mặt, rồi cầm chiếc màu vàng kim đưa về phía ta.

Quảng cáo



“Ngươi định làm gì?” Ta theo bản năng lùi lại, đẩy chiếc mặt nạ vàng kim ra, hỏi.

Tô Ôn đáp: “Thế nào? Ngươi muốn để bóng quỷ thấy rõ diện mạo của ngươi, biết ngươi chính là Hoắc Dao hay sao?”

Ta nhìn mặt nạ vàng kim mà không nói gì, nhưng dần dần buông tay, không còn kháng cự. Tô Ôn tiến lên, đội mặt nạ lên cho ta, sau đó vòng ra sau lưng, chậm rãi buộc dây. Ta có thể cảm nhận được bàn tay hắn nhẹ nhàng siết chặt dây đeo, động tác cẩn thận, tinh tế. Không hiểu sao, khi Tô Ôn đến gần, ta lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, động tác của hắn cũng khiến ta cảm thấy hết sức thân thuộc, như thể cảnh tượng này đã lặp lại vô số lần trong nghìn năm qua.

“Ngươi ở phòng giam số ba bao lâu rồi, Tô Ôn?” Ta vừa chỉnh lại mặt nạ vừa hỏi.

“Lâu lắm rồi.” Tô Ôn đáp, thân mình tiến lên phía trước, nhìn ta cười: “Lâu hơn ngươi nhiều.”

Hắn ghé sát lại gần, khiến ta lần đầu tiên nhận ra đôi mắt hắn là một màu nâu nhạt, tròn xoe, sáng lấp lánh như những ngôi sao rực rỡ trên dòng Hoàng Tuyền.

Ta nhìn hắn, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên. Khi nhận ra, ta lập tức cảm thấy ngượng ngùng, vội ép môi trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, hỏi: “Tại sao ở lại phòng giam số ba? Tại sao ở lại địa phủ? Tại sao… không thể vượt qua?”

Ta vốn là một bào thai chết yểu, không thể hiểu được cái gọi là lưu luyến của người phàm, cũng không thể hiểu tại sao sau khi chết họ lại chọn ở lại địa phủ chỉ vì không thể buông bỏ.

Tô Ôn khẽ cười: “Địa phủ có gì không tốt? Nhân gian lại có gì tốt? Ở lại địa phủ không nhất thiết vì không buông được, cũng có thể là vì đã buông trọn vẹn, đạt đến bờ bên kia, chẳng lẽ không được sao?”

Lời của Tô Ôn nghe có lý đến mức ta nhất thời không biết phản bác thế nào, chỉ gật đầu đồng ý.

“Đi thôi.” Tô Ôn hất cằm chỉ về phía tòa tháp.

Bên trong tháp, ánh sáng mờ mịt từ những giá nến có thể thấy từng có không ít ngọn nến cháy sáng, nhưng từ khi người giữ ấn cuối cùng qua đời, không còn ai thay thế những ngọn nến đã tàn. Chỉ còn vài ánh sáng yếu ớt lay lắt, như thể chỉ cần một cơn gió khẽ lùa qua cũng sẽ dễ dàng tắt lịm.

Bóng quỷ đã phá ấn và rời khỏi A Ma Tự từ lâu, nhưng nơi đây vẫn là hang ổ của nàng ta. Chẳng biết khi nào nàng ta sẽ quay lại. Ta và Tô Ôn mỗi bước đi đều cẩn thận, sợ kinh động đến bóng quỷ, lại càng lo lắng xui xẻo sẽ va chạm với nàng ta ngay tại đây.

Kỳ thực, tòa tháp này có chút dị thường. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy là tháp đá, nhưng nội bích bên trong lại được khảm một tầng ngọc. Chính bởi vậy mà năm xưa, Hàn Ngôn Doanh bị chỉ trích là làm khổ dân chúng, ham mê tiền tài, kiêu xa phóng túng. Tuy ta ghét hắn, nhưng khách quan mà nói, Hàn Ngôn Doanh vốn không phải kẻ tùy tiện hoang phí. Huống chi, đã là xây tháp để trấn áp bóng của Hoắc Dao, thì mọi sự liên quan đến tháp Trường Tức này đều chẳng phải ngẫu nhiên, mà là đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Dao.

“Thật kỳ lạ…” Tô Ôn bỗng thì thầm.

“Có gì kỳ lạ?” Ta hỏi.

Tô Ôn khẽ lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, rồi chần chừ nói:

“Những giá nến này dường như được bố trí có quy luật.”

Ta liếc qua, quả nhiên nhận ra chúng tựa như một loại trận pháp nào đó. Ta gật đầu: “Chắc là một phần của phong ấn năm xưa chăng?”

Tô Ôn trầm ngâm nhìn những giá nến, lại lắc đầu: “Không đúng. Nếu bóng quỷ đã phá phong ấn mà thoát ra, tại sao những giá nến này vẫn giữ nguyên vị trí? Ngươi nhìn xem, những ngọn nến đã tắt hoặc biến mất rõ ràng là do cháy hết hoặc bị gió thổi, chứ không phải do phong ấn bị ai đó phá hoại mà gây ra.”

Nhìn những giá nến trước mặt, ta nhíu mày, cẩn thận quan sát hồi lâu rồi hỏi: “Vậy ngươi nghĩ là gì?”

Tô Ôn đáp: “Ta không biết. Nhưng ta cảm thấy nơi này, ngoài phong ấn, có lẽ từng tồn tại một loại trận pháp khác. Có điều, xem chừng nó đã bị bỏ hoang.”

“Đốt tín hàm về địa phủ hỏi thử xem.” Ta nói.

Dứt lời, lại lập tức đổi ý: “Khoan đã, Lạc Vô Cực lão tặc ấy luôn mập mờ, nói một câu chẳng bao giờ chịu thêm câu thứ hai. Hay là để ta hỏi Diêm Vương đại nhân trước đã.”

Tô Ôn nghiêng đầu nhìn ta, hỏi: “Diêm Vương… chẳng phải đã mất tích từ lâu rồi sao?”

Ta thở dài, tay chạm vào ngọc bội đeo trên cổ: “Hắn vốn dĩ là như vậy, lúc tìm được thì ít, lúc không tìm được thì nhiều.”

Tô Ôn lại hỏi: “Đã vậy, ngươi còn tìm hắn làm gì?”

Ta giải thích: “Dẫu hành tung hắn bất định, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn nhất định sẽ xuất hiện. Tuy rằng lần nào cũng mặt mày khó coi, lời lẽ khó nghe, nhưng suốt ba nghìn năm qua, hắn chưa từng khiến ta thất vọng.”

Tô Ôn bật cười: “Nghe ngươi nói, xem ra cũng không ít lần chịu thiệt thòi dưới tay hắn.”

Ta đáp: “Cũng chẳng gọi là chịu thiệt thòi. Ngươi cũng biết, tâm can hắn đã bị móc mất từ lâu, làm sao có thể lấy lòng dạ của quỷ thường mà phán xét hắn? Thời khắc quan trọng xuất hiện là đã tốt lắm rồi, còn mong hắn tươi cười hòa nhã hay sao?”

Nói xong, ta liếc nhìn Tô Ôn, dò hỏi: “Ngươi đã từng gặp Quỷ Vương chưa?”

Tô Ôn gật đầu: “Lần đầu gặp là ở Tuyết Tang Cốc. Sao vậy? Đang nói về Diêm Vương, tự dưng lại nhắc đến Quỷ Vương làm gì?”

Ta chép miệng, lời định nói đành nén lại hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Chính là lần trước, trong lăng mộ tại Tuyết Tang Cốc, vị Quỷ Vương kia trông thật kỳ quặc. Khi đó ta không để tâm, nhưng sau khi trở về nghĩ kỹ lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.”

Tô Ôn sững người: “Không đúng ở chỗ nào?”

Tô Ôn vẻ mặt tò mò muốn hóng chuyện, ta liền nổi hứng, nghiêm nghị nói: “Hiện tại dưới âm phủ, mọi chuyện đều do hai người quyết định. Quỷ Vương và Diêm Vương, tính khí cả hai đều tệ, mà tính tình lại quái đản. Nhưng ngươi biết giữa họ có gì khác biệt không?”

“Khác biệt gì?” Tô Ôn chớp mắt, lặng lẽ dựng thẳng tai nghe.

Ta nghiêm túc nói: “Một người lạnh lùng, một người độc mồm.”

Tô Ôn hơi há miệng, cơ mặt khẽ co rút: “Ai… độc mồm?”

“Rõ ràng còn cố hỏi! Tất nhiên là Quỷ Vương.” Ta lộ vẻ hận sắt không thành thép. Những chuyện vừa kể về Diêm Vương xem ra là vô ích rồi.

“Cụ thể là thế nào?” Tô Ôn lại hỏi.

Ta phân tích kỹ càng: “Diêm Vương ta hiểu rõ lắm, hắn không có trái tim, nên lạnh lùng và bạc bẽo, chẳng bao giờ biết cảm thông. Hắn nói chuyện lúc nào cũng như một lưỡi dao trắng xuyên qua tim, máu tươi lập tức tuôn ra. Chỉ một nhát thôi, cũng đủ khiến người ta chết không kịp trở tay. Nhưng Quỷ Vương thì khác. Dù chưa gặp hắn nhiều, nhưng ngày trước ngoài đại điện Tuyên Lang ở âm phủ, ta cũng từng đối đáp với hắn kha khá. Hắn nói chuyện là kiểu cười mà như giấu dao, châm chọc mà như vô tình. Hắn không phải kiểu đâm một nhát rồi rút dao ra cho xong, mà là cầm dao đâm liên tiếp vào bụng, nhát nào cũng chảy máu, nhát nào cũng đau, nhưng chẳng nhát nào chí mạng. Vậy nên Quỷ Vương không phải là lạnh… mà là độc!”

Tô Ôn há miệng, muốn nói một chữ “độc” mà mãi không thốt nổi, miệng cứng đờ mấy lần rồi lại khép lại. Hắn dường như chẳng biết phải nói gì thêm, đành bất lực hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Ánh mắt ta lóe lên, vẻ nghiêm trọng chợt thoáng qua, trịnh trọng nói: “Ngày đó tại Tuyết Tang Cốc, tên Quỷ Vương kia… người ác ít nói… nhưng giọng điệu nghe quen lắm, sao nghe, sao nhìn, đều cảm giác như Diêm Vương.”

Tô Ôn gật gù, đưa tay sờ lên trán ta.

“Ngươi làm gì?” Ta giật mình, lùi về sau hai bước. Ta không biết mình sợ cái gì, nhưng ngay khi tay hắn chạm vào trán ta, trong đầu ta chợt lóe lên hình ảnh đôi mắt tựa sao trời ấy.

May thay Tô Ôn không nhận ra điều khác thường, chỉ nói: “Ta xem ngươi có phải bị sốt đến lú lẫn rồi không. Diêm Vương vô duyên vô cớ giả làm Quỷ Vương làm cái gì? Ma xui quỷ khiến… đúng là chuyện kỳ quặc.”

Gió lạnh u u thổi, ta vừa nhìn quanh vừa hạ thấp giọng: “Đừng không tin, quỷ cũng cần tin chuyện lạ. Không nói Diêm Vương thế nào, chẳng giấu gì ngươi, ta cứ cảm thấy tên Quỷ Vương đó như ở khắp mọi nơi, không rời nửa bước. Chưa biết chừng giờ còn đang nhìn trộm chúng ta ở đâu đó.”

Lời này của ta không phải không có căn cứ. Quỷ Vương đối với ta bước nào cũng ép sát, chiêu nào cũng đánh trúng điểm yếu của ta. Hơn nữa hắn luôn biết lúc nào nên ra tay, khiến ta hoàn toàn bị động.

“Thần kinh…” Tô Ôn nhìn ta đầy chán ghét, đưa tay định chạm vào trước ngực ta.

Ta lập tức đưa hai tay bắt chéo chắn trước ngực, trừng mắt: “Ngươi làm gì?”

Tô Ôn vẻ mặt bất đắc dĩ, xuyên qua khe hở giữa hai tay ta lấy miếng ngọc bội treo trước ngực, nhét mạnh vào tay ta, từng chữ từng lời nói: “Mau đi hỏi Diêm Vương.”

Sững người trong thoáng chốc, ta lập tức phản ứng.

“Động tay động chân, thần thần bí bí, ý đồ bất chính.” Ta lạnh giọng buông lời, lại lườm Tô Ôn một cái, nắm chặt ngọc bội, quay người bỏ đi.

Phía sau, Tô Ôn không nói thêm gì. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, khóe miệng ta không nhịn được mà cong lên một độ cong đắc ý.

Ba nghìn năm ở âm phủ, ta đã rút ra một đạo lý: Trên đời này mọi cảm xúc đều là tương đối. Ví dụ, chỉ cần ngươi vui vẻ, những kẻ mong ngươi không vui sẽ cảm thấy khó chịu. Chỉ cần ngươi không buồn, những kẻ muốn ngươi buồn sẽ tự thấy phiền lòng. Tương tự như vậy, trong bất kỳ tình huống kỳ lạ nào, chỉ cần ngươi không ngại ngùng, thì kẻ lúng túng mãi mãi sẽ chỉ là người khác.

4

Quả nhiên, đúng như ta dự liệu, dù ta gào thét như gió bão, Diêm Vương đại nhân vẫn không hề hồi đáp.

Quay đầu lại, ta liền trông thấy Tô Ôn khoanh tay đứng đó, ánh mắt như muốn nói: “Ta đã bảo mà, ngươi xem đi.”

Nhưng ngay trước khi ta đặt ngọc bội xuống, bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ lãnh đạm, chỉ có hai chữ:

“Chuyện gì?”

Ta mừng rỡ như bắt được vàng, ghé sát miệng vào ngọc bội nói: “Diêm Vương đại nhân, cuối cùng ngài cũng lên tiếng rồi. Ta muốn hỏi một chuyện.”

“Nói.” Diêm Vương đại nhân luôn tiết kiệm lời.

Ta liếc nhìn Tô Ôn, đối diện với ngọc bội, kể lại toàn bộ sự việc ở A Ma Tự, còn tỉ mỉ mô tả cách sắp đặt của những giá nến trước mặt và những suy đoán của mình.

Ngọc bội im lặng một hồi, sau đó giọng Diêm Vương vang lên: “Đưa ta xem.”

Thế là ta vận dụng ngọc bội mở thiên nhãn, truyền hình ảnh trong tháp đến cho Diêm Vương.

Xem xong, Diêm Vương nói: “Ngươi chẳng phải đã hỏi Lạc Vô Cực rồi sao?”

“Hả?” Ta không hiểu ý hắn.

Diêm Vương nói tiếp: “Lúc ở Tuyết Tang Cốc, chẳng phải ngươi đã biết đến thuật Dưỡng Sinh Hoàn Dương rồi sao? Tuy không đầy đủ, nhưng những gì trước mắt ngươi chính là bài trận cơ bản của thuật pháp đó.”

Ta nhìn Tô Ôn, cả hai đều ngẩn người, ta ngạc nhiên hỏi: “Đây là loại tà thuật đó sao?”

Vừa dứt lời, trong đầu ta bỗng hồi tưởng lại một sự kiện. Khi trước, tại Tuyết Tang Cốc, Tô Ôn từng hỏi Lạc Vô Cực về những xác khô, Lạc Vô Cực hồi đáp rằng, ba nghìn năm trước, có một vị hoàng đế si mê tà thuật này, khắp nơi tìm kiếm dị nhân luyện đan cho hắn, cuối cùng thật sự thành công.

Hàn Ngôn Doanh…

Ta hít sâu một hơi lạnh, cảm giác như bị ai bóp chặt cổ họng, không thể thở nổi. Kẻ ba nghìn năm trước tu luyện tà thuật ấy chính là Hàn Ngôn Doanh sao? Tại sao hắn lại luyện thuật Dưỡng Sinh Hoàn Dương trong Tháp Trường Tức này? Ân Như Tích phong ấn bóng dáng của Hoắc Dao tại đây, chẳng lẽ để dùng lệ khí và oán niệm làm nguyên liệu nuôi dưỡng tà thuật? Hàn Ngôn Doanh muốn trường sinh bất lão hay sao?

Nghe ta im lặng hồi lâu, Diêm Vương bên kia chợt hỏi: “Ngươi đang ở cùng ai?”

“Tô Ôn.” Ta đáp.

Diêm Vương không nói gì nữa, chẳng rõ là đã ngủ quên hay không.

“Diêm Vương đại nhân… vẫn còn đó chứ?” Ta thăm dò hỏi.

Một lúc lâu sau, bên kia ngọc bội mới truyền đến vài chữ ngắn gọn, mạnh mẽ: “Mau chóng xong việc, nhanh về âm phủ.”

“Dạ.” Ta đáp lại một tiếng, rồi không còn nghe thêm âm thanh nào từ đầu bên kia ngọc bội.

Đặt ngọc bội xuống, ta cẩn thận nhìn Tô Ôn, ánh mắt của ta làm hắn nổi cả da gà.

“Ngươi nhìn ta như thế làm gì?” Hắn đưa tay xoa cổ mình.

“Có phải ngươi đã đắc tội với Diêm Vương đại nhân không?” Ta nheo mắt lại.

“Hả?” Tô Ôn nhíu mày: “Xưa nay không oán thù, gần đây chẳng có hận, sao ngươi lại nói thế?”

Ta hừ lạnh: “Tại sao vừa nhắc đến ngươi, Diêm Vương đại nhân liền im lặng không nói nổi? Giọng điệu nghe cũng không mấy vui vẻ.”

Tô Ôn cảm thấy khó hiểu, trừng mắt nói: “Im lặng thì thôi, nhưng ‘giọng điệu nghe không vui’ là thế nào? Ngươi ‘nghe’ ra được sao?”

Ta bình thản đáp: “Ta và Diêm Vương có giao tình bao nhiêu năm? Không cần nhìn mặt hắn, chỉ nghe giọng cũng biết được sắc mặt hắn thế nào.”

Tô Ôn nhìn ta, mày khẽ cau lại, mắt không chớp lấy một lần, nói: “Ngươi có phải thích Diêm Vương không?”

“Tất nhiên là thích.” Ta cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Diêm Vương nuôi ta lớn, ta không thích hắn, chẳng lẽ thích ngươi?”

Tô Ôn lộ vẻ giận dữ, ta cũng không biết hắn bực bội vì cái gì. Hắn gật đầu, lạnh lùng cười một tiếng: “Diêm Vương không có trái tim, ngươi còn trông mong được gả vào Diêm Vương Điện sao? Mấy vạn năm nay, ta chưa từng thấy Diêm Vương cưới vợ.”

“Ai nói muốn gả cho Diêm Vương? Sao đầu óc ngươi lại nhơ nhuốc thế?” Ta sửng sốt, nhìn hắn đầy chán ghét.

Đột nhiên, ta cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Ôn, hỏi: “Mấy vạn năm… ngươi nói mấy vạn năm? Âm phủ đến nay chỉ mới một vạn hai nghìn năm, trước có âm phủ, sau mới có Diêm Vương, tại sao ngươi lại nói mấy vạn năm chưa từng thấy hắn cưới vợ?”

“Chỉ là nói phóng đại thôi, ngươi vạch lá tìm sâu có ý nghĩa gì?” Tô Ôn lườm ta một cái, quay người bước đi.

Tô Ôn không đúng, hắn rất không đúng, mà không đúng thực ra đã từ lâu rồi. Hắn rốt cuộc đã chết bao lâu? Mở miệng liền nói mấy vạn năm, lời nói như thể âm phủ ra đời thì hắn đã ở đó, thậm chí còn tồn tại trước cả âm phủ.

Ta viết một lá thư đốt cho Dị Quỷ Các, hỏi vài thông tin lặt vặt. Nhân lúc Tô Ôn không chú ý, ta lại viết thêm một lá gửi cho Đàn Phùng, nhờ hắn âm thầm điều tra thân phận của Tô Ôn, đồng thời dặn dò tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

5

Trong Tháp Trường Tức, ắt hẳn ẩn giấu những bí mật không thể công khai. Điều này ta chưa từng hoài nghi. Nhưng khi thật sự bước lên tầng cao nhất của tháp, trông thấy cỗ quan tài băng, ta vẫn chấn động đến mức đứng sững tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Trong quan tài băng ấy, người nằm bên trong có dung mạo như còn sống, làn da tựa ngọc thạch, trông trong suốt mà mịn màng. Chỉ có điều, không một chút huyết sắc, nhìn qua chẳng khác nào đang say ngủ.

Ta nắm chặt kiếm, bước từng bước cẩn trọng tiến đến gần. Dù biết rõ bản thân đang đứng đây, nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi sợ hãi, lo rằng Hoắc Dao sẽ bất ngờ ngồi dậy từ trong quan tài băng kia.

“Vì sao… họ lại giữ gìn thi thể của Hoắc Dao như vậy? Họ đang làm cái gì?” Ta thì thầm tự hỏi, miệng phả ra từng luồng hơi lạnh.

Tô Ôn không nói gì. Hắn dường như chẳng mấy kinh ngạc, ánh mắt tựa như đã quen với những chuyện lớn lao hơn thế này.

“Rốt cuộc họ muốn làm gì với thi thể của Hoắc Dao? Đây lại là tà thuật gì nữa?” Ta không thể lý giải nổi mục đích của những kẻ này.

Tô Ôn nhìn quan tài băng, chậm rãi nói: “Ngươi chưa từng nghĩ tới khả năng, có lẽ Hàn Ngôn Doanh dùng tà thuật là để hồi sinh Hoắc Dao sao?”

“Hồi… sinh?” Ta nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: “Ngươi điên rồi sao? Là hắn hại chết Hoắc Dao, tại sao lại muốn nàng hồi sinh? Hắn sợ nàng đến mức nào, mà không tiếc phá hủy Trường An Điện, dựng nên Tháp Trường Tức để trấn áp oán hồn? Bây giờ ngươi lại nói, hồi sinh?”

Tô Ôn điềm nhiên nhìn ta, nhàn nhạt đáp: “Nhưng Hoắc Dao cuối cùng cũng là tự sát mà chết.”

Ta cười lạnh: “Đúng vậy. Nhưng dù nàng không làm thế, Hàn Ngôn Doanh cũng đã chuẩn bị sẵn rượu độc. Thay vì chết một cách thảm hại như vậy, nàng thà để lại lời nguyền ám mãi Trường An Điện, khiến hắn Hàn Ngôn Doanh ngày đêm chẳng được an bình.”

Tô Ôn hỏi: “Chén rượu độc đó, Hoắc Dao chưa từng uống. Làm sao nàng biết uống vào là sẽ chết?”

Một lúc lâu ta chẳng nói được lời nào, chỉ cất lên những tiếng cười không thành tiếng, nước mắt cũng theo đó mà trào ra. Ta giơ kiếm lên, chỉ thẳng về phía Tô Ôn qua không trung: “Lý lẽ ngụy biện, quả là ngụy biện. Ngươi bênh vực Hàn Ngôn Doanh như thế, ai không biết còn tưởng ngươi chính là hắn.”

Tô Ôn thở dài nhè nhẹ: “Ta chỉ đưa ra một khả năng mà thôi. Đã ba nghìn năm trôi qua, ta cứ ngỡ ngươi có thể thoát khỏi cảm xúc của Hoắc Dao để nhìn nhận chuyện này. Nhưng xem ra, ngươi vẫn mang theo cảm tình của nàng, nên không thể khách quan.”

Ta nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.

Thấy ta im lặng, Tô Ôn tiếp tục: “Ngươi nhìn cỗ quan tài băng này đi, rồi nhìn thi thể Hoắc Dao. Rõ ràng là ngày ngày tháng tháng đều được người ta chăm sóc cẩn thận. Còn nữa, nhìn lên trán nàng.”

Theo hướng Tô Ôn chỉ, ta thấy trên trán của Hoắc Dao có một vết máu dài cỡ móng tay.

Tô Ôn nói: “Nếu Hàn Ngôn Doanh thật sự sợ hãi lời nguyền, tại sao hắn không hủy thi thể Hoắc Dao ngay từ đầu? Tại sao lại chế tác quan tài băng, dùng tà thuật bảo quản? Ngươi nhìn vết máu đó đi, có vẻ như cái bóng kia từng bị phong ấn trong thi thể của Hoắc Dao. Nếu chỉ để phong ấn, sao không làm ở nơi khác, mà nhất định phải dùng thi thể làm pháp khí?”

Ta chăm chú nhìn thi thể Hoắc Dao, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Tô Ôn thở dài một hơi: “Ta muốn nói rằng phong ấn chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Trước đây, Hàn Ngôn Doanh từng triệu tập rất nhiều thuật sư nhân gian, dưới sự dẫn dắt của Ân Như Tích mà thi triển tà thuật, mục đích chính là để hồi sinh Hoắc Dao. Chỉ là không biết trong quá trình ấy đã xảy ra vấn đề gì, khiến ý niệm của nàng thoát ra một tia, hóa thành bóng, trở thành ác quỷ. Vì vậy, bọn họ buộc phải phong ấn nó trong thi thể của Hoắc Dao. Còn về lý do tại sao nhất định phải là thi thể của nàng, mà không phải thứ khác thì…”

Tô Ôn thoáng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ từng câu nặng nề thốt ra: “Bởi vì bọn họ… chí ít là Hàn Ngôn Doanh, vẫn còn mang một tia hy vọng viển vông. Hy vọng rằng, có một ngày tà thuật thành công, thì trưởng công chúa Đại Sở, Hoắc Dao, có thể mượn xác hoàn hồn, trở về nhân gian.”

Toàn thân ta chấn động, trong đầu lập tức trống rỗng. Ba ngàn năm niềm tin không đổi, ba ngàn năm hận thù khắc cốt ghi tâm, vì cớ gì, qua lời Tô Ôn, bỗng chốc trở nên xa lạ như vậy? Tựa như, trong câu chuyện ba ngàn năm trước kia, ta chẳng qua chỉ là một kẻ lữ khách mơ hồ, không hiểu được điều gì.

Khi ta còn đang thất thần, hồi âm từ địa phủ đã đến. Ta nhận lấy tờ giấy vàng, nắm chặt trong tay. Rồi chậm rãi ngẩng đầu, siết chặt thanh kiếm trong tay, lạnh giọng nói: “Đi thôi, đi tìm cái bóng đó.”

Tô Ôn nhíu mày: “Rời khỏi A Ma Tự rồi, chẳng khác nào mò kim đáy bể, làm sao mà tìm?”

“Thứ khiến nàng tồn tại, chính là chấp niệm. Mà chấp niệm của nàng, chính là Hàn Ngôn Doanh. Vậy nên, ở đâu có hậu nhân Hàn gia, nàng nhất định sẽ xuất hiện. Ta vừa rồi đã gửi thư hỏi về hậu nhân Hàn gia, Dị Quỷ Các đã hồi đáp. Chúng ta phải lập tức khởi hành.”

Nói xong, ta bước đi trước, tiến thẳng xuống tầng dưới.

“Đợi đã… Ngươi chắc chắn chấp niệm của Hoắc Dao là Hàn Ngôn Doanh, mà không phải vương vị… hoặc… một ai khác sao?”

Giọng nói của Tô Ôn thoáng run rẩy, nghe vô cùng kỳ quái.

Ta nghiêng đầu: “Một ai khác là ý gì?”

Tô Ôn thở dài: “Ta chỉ từng nghe nói, Hoắc Dao và Bùi Huyền Độ có mối quan hệ rất sâu đậm. Cái chết của Bùi Huyền Độ ít nhiều cũng có liên quan đến Hàn gia. Ta vẫn tưởng rằng Hoắc Dao oán hận Hàn Ngôn Doanh… Việc nàng ta gả cho hắn, chẳng qua là vì giang sơn của đệ đệ nàng, cũng như để báo thù cho tri kỷ của mình. Lẽ nào nàng ta thực sự đã từng yêu Hàn Ngôn Doanh sao?”

Nói đến đây, Tô Ôn lắc đầu: “Không đúng. Trong bức tranh trong mộ thất ở Tuyết Tang Cốc, ánh mắt của Hoắc Dao tràn đầy sự thờ ơ và lạnh lùng. Đó không phải là tình yêu, mà là căm hận. Ngay cả khi Bùi Huyền Độ còn sống, nàng đã căm hận Hàn Ngôn Doanh, thì sau đó, làm sao có thể yêu hắn được?”

Ta lặng người trong giây lát, sau đó lạnh giọng đáp: “Chấp niệm của Hoắc Dao, không ai hiểu rõ hơn ta. Quỷ Vương đã cố ý giao nhiệm vụ này cho ta, chẳng phải là để ta cam tâm tình nguyện tự mình bóc ra vết sẹo này sao? Dù là yêu hay hận, hiện giờ ta nói chấp niệm của Hoắc Dao là Hàn Ngôn Doanh, thì chính là Hàn Ngôn Doanh. Ngươi lẽ nào còn hiểu rõ hơn ta sao?”

Tô Ôn thoáng sững người, có lẽ không ngờ tính khí của ta bỗng trở nên gay gắt như vậy.

Giữa bóng tối âm u, ta nhìn cái bóng phản chiếu trên mặt đất của Tô Ôn, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Chưa từng có ai nói với hắn rằng bức tranh năm xưa là do Hàn Ngôn Doanh vẽ, cũng không ai nói khi vẽ bức tranh đó, Bùi Huyền Độ vẫn chưa chết. Những điều Tô Ôn biết dường như vượt xa so với tưởng tượng của ta, mà thời gian hắn ở lại địa phủ dường như cũng dài hơn ta nghĩ rất nhiều.

Mái nhà của khách điếm Liễu Vô Nhai, khoảnh khắc lòng tin ngắn ngủi ấy, giờ đây chỉ còn là một trò cười, trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Giờ phút này, thậm chí khiến người ta nghi hoặc, sự ấm áp ấy liệu có từng tồn tại hay không.

“Đi thôi.” Sau một hồi lâu, chỉ thốt ra hai chữ, ta siết kiếm bước xuống tầng dưới, suốt dọc đường không ngoảnh lại.

Bước chân của Tô Ôn rất nhẹ. Ta biết hắn vẫn đi theo ngay bên cạnh, nhưng trong bóng tối u ám của tòa tháp, hắn chẳng nói thêm một lời nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK