Ta biết bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thực trong lòng lại vô cùng bận tâm chuyện của Côn Lôn. Chuyện này, nói cho cùng cũng là tàn dư do thời kỳ hưng thịnh của Côn Lôn năm xưa để lại. Khi đó, bát phương thần quân cùng Tuyết Thần Phất Châu trấn thủ Côn Lôn, khiến ngọn tiên sơn nơi mây ngàn ấy gần như trở thành nơi tôn quý bậc nhất của Thần tộc ngoài Cửu Trùng Thiên. Có thể nói là thần tiên kính sợ, yêu ma khiếp vía, quỷ tộc lại càng xa lánh. Thế nhưng đến ngày nay, Côn Lôn tuy đã thay đổi hoàn toàn, nhưng uy danh năm xưa vẫn còn, khiến người ta khó lòng không e dè.
Sáng sớm hôm ấy, vừa mở mắt ta đã cảm thấy bứt rứt, mí mắt nhảy không ngừng. Bên kia Thiết Kim bận rộn chuẩn bị bữa ăn, ta chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, chăm chú lau đao của mình. Lau được một lúc thì ngẩn người, thế nên bị đao cứa vào ngón tay.
Ta cúi đầu nặn máu từ đầu ngón tay, bỗng nghe loáng thoáng tiếng leng keng vang lên, tựa như âm thanh theo từng bước chân không nhanh không chậm mà dần tiến lại gần.
Nắm chặt lấy đao, ánh mắt ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài khách điếm. Đột nhiên, chỉ một cái vút nhẹ, Vu Bất Nghi từ trên lầu hai nhảy xuống, đứng chắn ngay trước mặt ta, gần như che khuất nửa thân người.
Chẳng bao lâu sau, lờ mờ trong tầm mắt ta xuất hiện ba thân ảnh, áo trắng phiêu dật, bên hông mỗi người đều đeo ba chuỗi chuông, một vàng hai bạc, được buộc bằng dây đỏ, lúc lắc trên tà áo trắng, vô cùng bắt mắt.
“Ăn cơm thôi!” Thiết Kim bưng một thau lớn đầy màn thầu, cao giọng hô lên từ trong bếp.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy ba người đứng ngoài cửa, nàng suýt chút nữa ném luôn thau trong tay, cả thân người cứng đờ, cố gắng đặt thau xuống đất. Nhìn ta một cái, lại nhìn Vu Bất Nghi một cái, không dám thở mạnh.
Ánh mắt ta dừng trên ba vị khách không mời kia, nhưng hơi nghiêng đầu nói với Thiết Kim: “Đưa bọn họ vào bếp trước đã.”
Xu Hà đứng gần đó đang ngẩn người, chưa kịp khép đôi môi đỏ lại đã bị Nhị Khảm và Đồ Hàn cắp lấy tay kéo đi. Liễu Vô Huyễn là người cuối cùng rời đi, dường như có chút miễn cưỡng, chắc là đang nhớ nhung chuyện của Cầm Tô. Nhưng dù có lo lắng thế nào, hắn cũng biết đây chẳng phải lúc để mở lời.
Liếc mắt nhìn bóng lưng bọn họ khuất hẳn vào đại sảnh, trong tầm mắt giờ chỉ còn lại ta, Vu Bất Nghi, và ba người áo trắng đeo chuông kia.
“Cửu Nương, đã lâu không gặp.”
Người nam nhân áo trắng đứng giữa khẽ nói một câu. Đã lâu không gặp. Hắn nói “đã lâu không gặp,” ta cứ ngỡ hắn sẽ nói “quả nhiên là ngươi.”
Ta nhìn Vân Ngang, cảm giác như cách một đời người.
Ngày ấy ly biệt, hắn vẫn còn là thiếu niên, khuôn mặt non nớt đầy vẻ bướng bỉnh, lông mày lúc nào cũng nhíu chặt, bộ dáng như đang mang nặng tâm sự. Giờ đây gặp lại, tóc trước trán đã để dài, buộc ngược ra sau, chân mày không còn chau nữa, giữa ánh mắt đã toát lên vẻ ung dung, điềm tĩnh.
“Dùng bữa chung chứ?” Ta lãnh đạm hỏi.
“Thập Nương, ngươi có biết chúng ta tìm ngươi bao lâu rồi không?”
Vân Ngang bỗng lên tiếng, giọng điệu không chút khách khí. Nhưng trong câu nói ngắn ngủi ấy, chẳng rõ là lo lắng hay bực dọc.
“Ồ?” Ta khẽ bật cười hai tiếng: “Là tìm ta, hay tìm khối đá ấy?”
“Có gì khác biệt! Chẳng lẽ Hàn Nan không ở trong tay ngươi?” Cảnh Thư rốt cuộc không nhịn được, rút kiếm chỉ thẳng vào ta, giận dữ quát lên.
“Câm cái miệng thối của ngươi lại!” Thân mình Vu Bất Nghi không động, nhưng lòng bàn tay đã bốc lên ánh sáng vàng rực. Dù nhìn từ sau lưng không rõ sắc mặt hắn, chỉ cần nghe giọng cũng biết gương mặt hắn lúc này hẳn đã đen kịt như than, ánh mắt khóa chặt ba kẻ trước mặt, làm sẵn tư thế chuẩn bị vồ mồi.
Ta chậm rãi đứng dậy, một tay đặt lên vai Vu Bất Nghi, khẽ nói: “Đừng như vậy, khách từ phương xa tới.”
Vu Bất Nghi nghiêng đầu nhìn ta, ánh sáng trong tay mới từ từ tắt đi, cánh tay nhẹ nhàng rủ xuống bên người.
Bên kia, Vân Ngang thấp giọng trách Cảnh Thư một câu, thế nhưng Cảnh Thư vẫn đầy bất mãn, trừng mắt lớn tiếng: “Ta nói sai sao? Năm xưa sư phụ tin tưởng ả biết bao? Kết quả thì sao, hóa ra ả là gian tế, giúp Bắc Hải trộm đi Hàn Nan Thạch. Quỷ mới biết ả muốn làm gì.”
Vừa nói, Cảnh Thư lại nhìn về phía ta, đôi mắt trừng lớn, từng lời từng chữ như muốn nhắc nhở, rành rọt nói: “Vì muốn thả Long Đế Kình Thiên, mà ngươi trộm Huyền Thạch. Ngươi một lòng hướng về Bắc Hải, hướng về Long tộc, vậy có từng nghĩ đến sư phụ, từng nghĩ đến Côn Lôn nửa phần không?!”
Nghe Cảnh Thư nói nhảm, lúc đầu ta chẳng tỏ vẻ gì, nhưng nhìn bộ dáng tức giận của hắn, ta bỗng không kiềm được mà bật cười.
“Ngươi cười cái gì!” Hắn phẫn nộ hỏi.
“Ta cười ngươi ngu xuẩn, mấy trăm năm không gặp, cứ tưởng ngươi đã trưởng thành hơn. Hóa ra ngoài tuổi tác, ngươi chẳng tiến bộ được gì.” Ta mỉm cười ung dung đáp.
“Đoạn Cửu Nương!” Cảnh Thư lại rút kiếm, chỉ thẳng vào ta, trông hùng hổ như muốn động thủ, nhưng bị một ánh nhìn của Vân Ngang triệt hạ ngay từ trong trứng nước.
Vân Ngang xoay đầu nhìn thẳng vào ta, nói: “Cửu Nương, ba trăm năm rồi, giận cũng đã đủ. Theo ta về Côn Lôn đi.”
Chưa đợi ta mở miệng, Vu Bất Nghi đã cất lên một tiếng hừ lạnh. Ngay sau đó, hắn cười quái dị, nói: “Đám thần tiên các ngươi, quả là đạo mạo giả tạo. Đến cả lời xin lỗi cũng nói cho thật trau chuốt, chỉ sợ người ta nghe ra.”
“Lời xin lỗi gì?” Cảnh Thư tức giận truy hỏi.
Nhưng lời vừa dứt, cả gian phòng bỗng chốc lặng thinh. Dù đầu óc Cảnh Thư có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng nhận ra có điều không ổn. Hắn liếc Vân Ngang một cái, lại quay sang nhìn Vân Ngang, nhíu mày hỏi: “Sư huynh, sao huynh không nói gì?”
Vân Ngang vẫn điềm nhiên, vẻ mặt bình thản không lộ chút dao động. Không biết bao lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói vẫn bình lặng như mặt nước: “Cửu Nương, ba trăm năm rồi, có gì mà không thể buông bỏ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn sư phụ đích thân đến đón sao?”
Ta cười, nhưng ngầm nghiến răng đáp: “Ba trăm năm trước ta đã nói rồi, hắn không còn là sư phụ của ta nữa. Các ngươi đi đi. Khối Hàn Nan Thạch này cứ xem như Côn Lôn bồi tội, ta, Đoạn Cửu Nương, nhận được.”
Nói xong, ta giơ tay, chỉ về hướng cửa:
“Đi thong thả, không tiễn.”
26
Nói bốn chữ ấy xong, ta chậm rãi xoay người, quay lưng về phía bọn họ.
“Sư muội…!” Phía sau truyền đến giọng nói có chút gấp gáp của Tang An, khẽ gọi ta một tiếng.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mày mắt thanh tú giờ đây lại nhíu chặt, thoạt nhìn tựa như đang thực sự thương tâm.
Cảnh tượng này, thật khiến người ta cảm khái.
Năm đó ở Côn Lôn, nàng vẫn luôn gọi ta “sư muội, sư muội” như thế, mỗi tiếng đều êm ái dễ nghe, tựa như tiếng huynh trưởng năm xưa khẽ gọi tên ta, ôn nhu biết bao. Nhưng khi Huyền Thạch Hàn Nan bị mất trộm, ta bị thiên hạ chê cười, chịu muôn vàn khổ hình, nàng lại chẳng nói giúp ta lấy một lời, dù chỉ một câu ngắn ngủi.
Thấy ta không đáp, Cảnh Thư đột nhiên tức giận nói:
“Sư tỷ, chúng ta cần gì phí lời với nàng? Cứ lấy Huyền Thạch, bắt nàng trở về gặp sư phụ là xong!”
Lời còn chưa dứt, ta đã nghe thấy tiếng kiếm rời vỏ. Ngay sau đó, một tia hàn quang xẹt qua khóe mắt. Ta hơi nghiêng đầu, thanh kiếm kia liền lướt sát qua tai ta mà bay tới.
Cảnh Thư chẳng màng đến một tiếng ngăn cản của Vân Ngang, lại tiếp tục vung kiếm về phía ta. Lần này, ta khẽ bước lùi nửa bước, nâng cánh tay, nhắm chuẩn, hai ngón tay kẹp chặt lấy thân kiếm. Chỉ một khoảnh khắc, dùng thêm chút lực, thân kiếm liền bị bẻ gãy, xoay tròn văng ra xa.
Cảnh Thư bị chấn động lùi lại mấy bước, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào chỗ thân kiếm gãy.
“Ngươi!” Cảnh Thư nhất thời tựa như huyết khí dâng trào, môi run rẩy, cánh tay cầm đoạn kiếm còn lại cũng không ngừng run lên.
Hắn đáng ra phải giận dữ, nhưng e rằng trong cơn giận ấy, nỗi đau lại càng lớn hơn.
Thanh kiếm Thiên Sở này là bảo kiếm mà hắn tự mình chọn từ Quy Nhất Các vào ngày đầu bái nhập Côn Lôn. Thế nhưng, thanh kiếm này vốn tính khí cao ngạo, khó thuần phục, thân kiếm tuy mảnh mai hơn so với kiếm phổ thông của nam tử, nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén gấp bội. Một thanh kiếm nhẹ mà sắc như thế là khó sử dụng nhất, Cảnh Thư tuy nhờ thân hình thanh thoát mà có chút thuận lợi, nhưng dù vậy, để thuần phục thanh kiếm này, hắn từng hao tốn không ít công sức.
Mà người từng kề vai sát cánh cùng hắn vượt qua quãng thời gian ấy, chính là ta, sư tỷ của hắn năm xưa.
Giờ đây, nhìn thân kiếm gãy đoạn, nhớ lại những năm tháng đã qua, đứa trẻ này từng quấn quýt bên ta, thích theo ta làm nũng, xin ta cùng hắn lười biếng, rồi lại năn nỉ ta đừng kể với sư phụ. Đáng tiếc thay, khi đó ta chưa hiểu, thần tiên đều là hạng tự cho mình đúng, mà đám thần tiên bái nhập Côn Lôn lại càng như thế.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Cảnh Thư, ta lạnh lùng bật cười: “Xem ra, Thiên Sở thà gãy trong tay ta, cũng không muốn bị ngươi dùng để tổn thương ta.”
Cảnh Thư hai mắt đỏ hoe, bộ dáng như sắp khóc, đôi mắt trừng lớn nhìn ta: “Nếu không phải vì ngươi, sao Đình Ly sao lại trọng thương? Từ ngày ngươi đả thương Đình Ly, trộm Huyền Thạch, phản bội Côn Lôn, ngươi đã không còn là sư tỷ của ta nữa!”
“Đủ rồi!” Một tiếng quát của Vân Ngang vang lên, bên tai tựa như có hàn khí lướt qua.
“Sư huynh! Sao các ngươi lại hết lòng bảo vệ nàng như vậy?!”
Cảnh Thư vừa thốt lên, Vu Bất Nghi liền bật cười thành tiếng.
Hắn khẽ nhướng mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Cảnh Thư nói: “Thần tiên Côn Lôn các ngươi vẫn luôn tự xưng là cao quý. Nhưng hoặc là đạo mạo giả dối, hoặc là ngu ngốc đến mức khó tin. Ngươi thử nghĩ xem, năm đó nếu thật sự là Cửu Nương trộm đi một khối Huyền Thạch, vì cớ gì mấy trăm năm qua không tiếp tục lấy nốt bốn khối còn lại?”
Cảnh Thư tức giận đến đỏ bừng mặt, trừng mắt quát lớn: “Việc đã bại lộ, nàng còn dám ư?!”
Vu Bất Nghi lại hỏi: “Ngươi nói nàng là gian tế của Bắc Hải, trộm Huyền Thạch để mở cơ quan, thả Long Đế Kình Thiên bị giam trong Hàn Đàm Thủy Cảnh. Một mưu đồ lớn như vậy, nếu không phải nàng, thì lẽ nào không có kẻ khác tiếp tục? Nhưng mấy trăm năm nay, bốn khối đá vụn kia đã từng có chút dị động nào chưa?”
“Ngươi có biết rằng…” Cảnh Thư vội thốt ra một chữ, liền bị Vân Ngang kéo lại. Chỉ một ánh mắt, hắn tựa hồ nén lại điều định nói, nhưng ngay sau đó giọng bỗng cao lên: “Nhưng nàng là nữ nhi của Bắc Hải Long Vương!”
“Vậy thì sao?” Vu Bất Nghi hỏi.
Cảnh Thư đáp trả: “Hàng vạn năm qua, Long tộc Bắc Hải chưa từng từ bỏ việc đàm phán với Côn Lôn. Đàm phán bất thành, liền phái nữ nhi của mình đến lừa gạt lòng tin, thu thập năm khối Huyền Thạch, mở ra Hàn Đàm Thủy Cảnh. Lẽ nào ta nói sai ư?”
Đối mặt với lời trách cứ của Cảnh Thư, ta không cách nào biện giải.
Từ thuở Thượng Cổ Thần tộc đại chiến, Long Đế Kình Thiên vì sát nghiệp quá nặng mà bị phong ấn vào Hàn Đàm Thủy Cảnh nơi Côn Lôn. Từ đó, nhiệm vụ của Long tộc Bắc Hải qua bao thế hệ dường như chỉ còn là giải thoát cho ngài. Nhưng cái giá phải trả, chính là tự do của cả Long tộc Bắc Hải qua hàng vạn năm.
Ngần ấy năm, biết bao tộc nhân lần lượt nối gót hy sinh. Họ chịu đựng những cuộc huấn luyện tàn khốc nhất, cầm trong tay những thanh đao kiếm sắc bén nhất, lẻn vào Côn Lôn, chờ đợi cơ hội. Nhưng không một ai thành công, bởi không một ai từng giành được sự tín nhiệm thật sự của Côn Lôn.
Từ khi ta sinh ra, họ đã nói ta là “thiếu nữ được trời chọn” vì ta giống hệt phu nhân của Long Đế Kình Thiên năm xưa, toàn thân trắng muốt, trên người có nghịch lân màu vàng kim. Vậy nên, họ tin rằng ta nhất định có duyên, đời này sẽ cứu được Long Đế.
Nghe qua thật nực cười, nực cười đến mức chẳng chút lý lẽ, thế nhưng lời tiên đoán hoang đường ấy lại thuyết phục được ba vạn tộc nhân Long tộc Bắc Hải, trong đó có cả mẫu thân ta.
Từ thuở nhỏ, ta đã phải chịu đựng sự huấn luyện nghiêm khắc nhất. Tuổi thơ của ta chỉ toàn là những ngày sống dưới đáy biển băng lãnh, tăm tối, những câu phù ngữ khó đọc mỗi ngày một dài thêm. Người đời không ngừng nhắc nhở ta, ta là ai, sứ mệnh của ta là gì.
Hai chữ “tự do” đối với ta mà nói, chính là thứ vừa gần trong gang tấc, lại vừa xa xôi đến không thể với tới.
Nhiều năm trước, huynh trưởng của ta, Lang Tịch, từng vì ta mà tranh đấu, nhưng tiếc thay, ta rốt cuộc vẫn bị đưa đến Côn Lôn.
Nhưng cũng chính tại nơi ấy, ta cuối cùng đã hiểu ra rằng: Dù là người hay yêu, cả một đời ngắn ngủi, chỉ có sống vì bản thân mình mới là ý nghĩa chân chính của sinh mệnh.
27
Sự trầm mặc của ta tựa hồ đã khiến Vu Bất Nghi đau lòng. Hắn xoay người, nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Cửu Nương, ngươi vào phòng trước đi, nơi này giao cho ta.”
Ta lắc đầu, quay sang Cảnh Thư, lạnh nhạt nói: “Điều cần giải thích, năm xưa ở Côn Lôn ta đã giải thích rõ ràng. Ta, Đoạn Cửu Nương, chưa từng thiếu nợ gì các ngươi, đối với Côn Lôn ta vẫn luôn vô tư với lòng mình.”
Nói dứt lời, ta nhìn về phía Vân Ngang: “Nơi này là núi Hoang Lệ, không phải Côn Lôn. Nếu ngươi còn tự nhận là hiểu rõ ta, hẳn cũng biết rằng, vật ta không muốn giao ra, dù là Thần Tôn tự mình đến đây, cũng chẳng ích gì. Nghĩ kỹ đi, chỉ một khối Hàn Nan Thạch này không thể kích phát cơ quan Hàn Đàm Thủy Cảnh, chi bằng Côn Lôn hãy xem nó như một món lễ tạ lỗi. Từ nay nước giếng không phạm nước sông, ta sẽ không bước chân vào Côn Lôn, các ngươi cũng chớ đặt chân lên núi Hoang Lệ. Nếu không, lần tới, ta không dám bảo đảm kết cục sẽ không khó coi.”
“Tiễn khách.”
Thốt ra bốn chữ sau cùng, ta xoay người, bước về phía cầu thang.
Một chân ta còn chưa kịp đặt lên bậc thang, phía sau liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, hẳn là vài vị thần tiên áo trắng đuổi theo vài bước. Nhưng tiếng động ấy đột ngột dừng lại, tựa hồ đã bị Vu Bất Nghi giơ tay ngăn lại.
“Chúng ta không phải đến tìm Huyền Thạch, mà là đến tìm ngươi!”
Thanh âm của Vân Ngang từ phía sau truyền đến, bước chân ta khựng lại. Gắng đè nén một hồi lâu, ta rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lạnh lùng đáp: “Mấy trăm năm nay, ta đều ở đây. núi Hoang Lệ không khó tìm, ta cũng không khó tìm. Nếu hắn thật muốn gặp ta, đã chẳng đợi đến hôm nay.”
Dứt lời, ta tiếp tục bước lên.
“Sư phụ…e rằng không sống được bao lâu nữa!”
Vân Ngang đột nhiên cao giọng hô lên.
Trong khoảnh khắc đó, đỉnh đầu ta tê dại, như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, mạnh mẽ rạch ra, để lại một mảng máu thịt be bét.
“Ngươi nói gì?”
Ta không quay đầu, giọng nói hạ thấp như muốn chìm vào bụi đất, tưởng rằng làm vậy có thể che giấu được sự run rẩy trong lòng.
Vân Ngang khẽ thở dài: “Cửu Nương, cùng ta trở về Côn Lôn đi. Gặp sư phụ một lần cuối cùng.”
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.” Giọng ta run run thốt lên một câu như vậy, tay phải ta đặt lên tay vịn cầu thang, tiếp tục bước đi.
Đi được vài bước, ta lại dừng lại. Miệng há ra định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng, cố gắng mấy lần, cuối cùng cũng hỏi được một câu: “Tại sao?”
Không một ai đáp lại, chỉ còn sự im lặng ngự trị trong đại sảnh rộng lớn.
“Ta hỏi ngươi, tại sao!”
Ta bất chợt quay đầu, ánh mắt căm hờn nhìn thẳng vào Vân Ngang, lớn tiếng gào lên.
Sắc mặt của Vân Ngang rất khó coi, thần sắc u ám ấy khiến ta trong thoáng chốc như rơi vào vực sâu. Trong khoảnh khắc đó, ta dường như đã mường tượng ra cảnh tượng của người ấy trên núi Côn Lôn hiện giờ ra sao.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Vân Ngang cuối cùng cũng nói: “Sư phụ đã bị thương.”
Ta bật cười, cười mãi đến mức khuôn miệng trở nên cứng ngắc. Ta gượng kéo môi đang đông cứng ấy, nhìn thẳng Vân Ngang mà nói: “Trên đời này có ai có thể làm ông ta bị thương? Vì Huyền Thạch, các ngươi cũng không cần phải bịa đặt như thế để lừa ta.”
Vân Ngang nghẹn ngào nói: “Huyền Thạch quả thực quan trọng, nhưng sư phụ thật lòng muốn gặp ngươi lần cuối.”
Bàn tay ta nắm chặt tay vịn, ngón tay bấu sâu vào lớp gỗ mà thường ngày chỉ cần bị trầy xước cũng khiến ta đau lòng. Cố giữ bản thân bình tĩnh, ta mới không ngã xuống.
Đứng tại chỗ, giằng co hồi lâu, cuối cùng ta cũng trầm giọng nói: “Đã trăm năm qua không gặp, lần gặp cuối này, gặp hay không gặp, có ý nghĩa gì đâu.”
Nói rồi, bước chân ta dứt khoát bước lên tầng hai, từng bước từng bước đi qua hành lang dài. Dù phía sau có ai nói điều gì, ta cũng không ngoảnh đầu lại.
28
Ba vị thần tiên từ Côn Lôn lưu lại nơi khách điếm. Lũ tinh quái trên núi chẳng hiểu chuyện, vẫn đêm đêm cất tiếng hát.
Ta xách bình rượu, ngồi trên mái nhà, ngay cạnh mấy viên ngói mới thay. Uống được hai chén, Vu Bất Nghi cũng trèo lên mái. Có lẽ hắn bay lên, ta không rõ, chỉ biết khi chén rượu che mắt ta, hạ xuống đã thấy bên cạnh xuất hiện một người.
Không, là một yêu, một con lang yêu dù hơn trăm tuổi nhưng dung mạo vẫn tuấn tú thanh nhã.
Vu Bất Nghi mang đến cho ta một chiếc áo choàng, lặng lẽ phủ lên vai ta.
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười, nụ cười để lộ hai hàng răng trắng, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ.
Nhìn dáng vẻ ấy, ánh mắt của Vu Bất Nghi dường như khựng lại. Hắn chậm rãi đưa tay, chạm đến bên tai ta. Ta hơi nghiêng đầu, khiến tay hắn lơ lửng giữa không trung. Một lúc sau, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng rồi lại bật cười, nhẹ nhàng thu tay về, hồi tưởng nói:
“Cửu Nương, đã lâu rồi ngươi không cười như thế.”
“Cười thế nào?”
Ta nhìn hắn, chậm rãi chớp mắt, đợi câu trả lời.
“Nụ cười lấy lòng. Lần đầu ta gặp ngươi ở Bắc Hải, ngươi đã cười với ta như thế.”
Vu Bất Nghi nói.
Tay cầm chén rượu của ta khựng lại một chút, rồi cười đáp: “Ngươi xem ta đây, tự cho là phóng khoáng, tự nghĩ mình thoát thai hoán cốt, nhưng dường như rất dễ dàng quay lại dáng vẻ thuở ban đầu. Ta không thể thoát khỏi quá khứ.”
Nói rồi, ta ngửa cổ uống cạn chén rượu, lau miệng. Sau đó, ta khẽ nhíu mày, giả vờ thản nhiên mà nói: “Nhưng ngươi biết không? Ta vốn không phải sinh ra đã như thế. Khi còn nhỏ, ta cũng không biết cách lấy lòng ai. Ta là công chúa của Long tộc, ta vốn không cần làm vậy. Nhưng chẳng biết từ khi nào, ta lại bắt đầu muốn dùng cách ấy để đổi lấy sự khen ngợi của phụ vương và mẫu hậu, đổi lấy một chút tự do mà ta vốn không nên khát khao.”
Ta bật cười, rót thêm chút rượu, lắc lắc chén, nhìn vào hoa văn trên chén rượu rồi nói tiếp.
“Về sau ta lên Côn Lôn, bái người ấy làm sư. Sau này hắn nói, ta lừa hắn. Nhưng kỳ thực hắn luôn biết ta là Bắc Hải long tộc. Ta ở bên hắn ngàn năm, cuối cùng lại chẳng có chút tin tưởng nào. Ta không quan tâm người khác nghĩ thế nào về ta, nhưng hắn, hắn không nên, cũng không thể đối xử với ta như thế. Côn Lôn với ta, không chút nhân nghĩa; còn hắn với ta, chỉ có hai chữ: thất vọng.”
Ta lại ngửa cổ uống hết chén rượu đắng ngắt, nhẹ nhàng nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuống khoé môi, hòa lẫn với vị khô đắng của rượu, khiến người ta không rõ đâu là vị đau lòng.
“Ta chưa từng mong ngươi thoát khỏi quá khứ.” Vu Bất Nghi nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi của tương lai là ngươi, ngươi của hiện tại là ngươi, mà ngươi của quá khứ cũng là ngươi. Chính tất cả những điều đó đã tạo nên Đoạn Cửu Nương trước mắt ta, một Đoạn Cửu Nương bằng xương bằng thịt, chân thật tồn tại.”
Ta mỉm cười, lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.
“Ngươi từng thấy Kình Thiên chưa?” Ta vừa thở ra hơi rượu, vừa hỏi.
Vu Bất Nghi cười: “Ngươi thật sự cho rằng ta sống lâu đến thế sao? Thần thú từ thời hỗn độn, tổ tiên của Long tộc, sao ta có thể từng gặp họ chứ?”
Ta hơi cúi mắt, khóe miệng khẽ động: “Đúng vậy, chỉ e những người từng thấy cũng đã sớm quy về hỗn độn. Nực cười thay, vì một vị Long Đế chưa từng gặp mặt, biết bao người đã đánh đổi cả đời mình. Người canh giữ hắn cũng thế, kẻ muốn cứu hắn cũng vậy. Trải qua nghìn vạn năm, rốt cuộc vẫn không biết mình đang giữ gì.”
“Do tín ngưỡng chăng.” Vu Bất Nghi thở dài, rồi nói tiếp: “Những người canh giữ hắn, kẻ muốn cứu hắn, dù mục đích khác nhau, nhưng chung quy đều kiên định với tín ngưỡng của mình, vì vậy mới có thể đi đến hôm nay.”
“Giống như Đế Diên đối với U Minh sao?” Ta hỏi.
Vu Bất Nghi chìm vào trầm mặc, rất lâu sau mới đáp: “Có lẽ vậy.”
Ta vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, nhìn ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu trên chén rượu, khẽ nói: “Dù chưa từng gặp, nhưng hẳn ngươi đã nghe nói đến hắn.”
Ta chưa từng nói rõ “hắn” là ai, nhưng Vu Bất Nghi hiển nhiên biết ta đang nói đến điều gì.
Vu Bất Nghi trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Nghe kể khi thiên địa hỗn độn, Long Đế Kình Thiên từng cai quản bát hoang chư hải, quyền thế ngút trời, khiến Long tộc vươn lên đứng đầu trong các thần thú. Thế nhưng, Long Đế tính khí tàn bạo, thất thường vô định, nhiều lần khơi mào chiến tranh. Vào năm Thần Kỷ mười ba vạn, trong trận đại chiến Huyền Kiếp giữa các thần thú, Phượng tộc đại bại, Kỳ Lân tộc quy phục Đại La Thiên, chư tộc đều phải tránh xa mũi nhọn. Vậy mà Long Đế chẳng chịu buông tay, huyết tẩy Nam Hải, đồ sát toàn bộ tộc Giao Nhân. Ba vị thần tôn của Côn Lôn quyết định hợp lực chống lại Long Đế. Cuối cùng, họ hao tận tu vi cả đời, mới có thể hàng phục hắn, giam cầm tại Hàn Đàm Thủy Cảnh nơi Côn Lôn.”
Nhắc lại chuyện cũ, Vu Bất Nghi nói tiếp:
“Còn có truyền thuyết rằng, trước khi quy về hỗn độn, ba vị thần tôn đã để lại năm mảnh Huyền Thạch, gọi là Hàn Nan. Nếu gom đủ năm mảnh Huyền Thạch, có thể mở ra huyền quan của Hàn Đàm Thủy Cảnh. Để tránh có kẻ mưu đồ bất chính, năm mảnh Hàn Nan này được giao cho năm nơi: Trường Sinh Điện của Cửu Trùng Thiên, Côn Lôn, tộc Giao Nhân Nam Hải, Phượng tộc Linh Đô, và cuối cùng là U Minh. Nhưng mảnh thuộc về U Minh sau đó bị Địa Phủ cướp đoạt. Cứ mỗi năm trăm năm, năm nơi này đều cử người mang theo Hàn Nan Thạch đến Côn Lôn, cùng nhau vào Hàn Đàm Thủy Cảnh kiểm tra tình trạng của Long Đế.”
Ta gật đầu, cười khổ một tiếng:
“Dẫu biết rằng năm nơi cùng trông giữ, nhưng vị trí cụ thể của Hàn Nan Thạch kỳ thực lại là một bí mật. Mãi đến trước đại hội, Huyền Thạch bị trộm mất, bấy giờ họ mới hay mảnh đá ấy từ đầu đã do Đình Ly cất giữ.”
“Họ?” Vu Bất Nghi nhìn ta, hỏi: “Ngươi đã biết từ lâu.”
Giọng điệu của Vu Bất Nghi không phải nghi vấn, dường như hắn đã sớm có đáp án trong lòng.
Ta cười nhẹ, ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu.
Chén rượu còn chưa hạ xuống, đã nghe thấy Vu Bất Nghi thở dài một tiếng: “Cửu Nương, ngươi cần gì phải khổ sở như thế?”
Ta cụp mi mắt, giọng nói khẽ khàng: “Nếu Long Đế thực sự hung bạo như lời đồn, một khi hắn tái xuất, thiên hạ tất sinh linh đồ thán. Bắc Hải Long tộc khi ấy cũng sẽ trở thành tội nhân thiên hạ.”
Vu Bất Nghi nặng giọng, nói: “Cửu Nương, chỉ một mảnh Hàn Nan Thạch thì không thể mở được Hàn Đàm Thủy Cảnh. Ngươi rốt cuộc vì thiên hạ thương sinh, hay vì điều gì khác?”
Cánh tay ta khẽ run khi cầm chén rượu, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Vu Bất Nghi.
Khi còn trẻ dại, lòng nào có nhiều chính nghĩa đạo lý, ngay lúc đó làm gì đã nghĩ đến thương sinh thiên hạ? Ban đầu, trong tâm chỉ nghĩ không muốn khiến người ấy thất vọng, muốn bảo vệ những gì người ấy muốn bảo vệ mà thôi.
Thấy ta im lặng, cổ họng Vu Bất Nghi nghẹn lại, sau đó buông một tiếng thở dài rất khẽ: “Cửu Nương, nếu ngươi vẫn chưa buông bỏ được, ta nghĩ ngươi nên quay về gặp hắn lần cuối, để khỏi…”
“Đừng nói nữa.” Ta ngẩng đầu nhìn Vu Bất Nghi, cố nén giọng run rẩy, nói: “Ta vẫn nói câu ấy, trừ phi hắn chết, nếu không, Đoạn Cửu Nương ta thề không quay lại Côn Lôn.”
Nói xong câu này, ta không nhìn Vu Bất Nghi nữa, mà ngửa đầu nhìn ánh trăng khắp núi, siết chặt tay thành quyền.
Cả đời Đoạn Cửu Nương ta, dù biết mình cố chấp, nhưng đã bệnh vào tận xương tủy, e rằng chẳng thể đổi thay.
29
Trong hai ngày tiếp theo, người của Côn Lôn vẫn ở lại khách điếm này. Hai ngày ấy chẳng dài cũng chẳng ngắn, ta đối với bọn họ dường như chẳng nhìn chẳng thấy. Điều kỳ lạ là bọn họ cũng không nhắc lại chuyện Hàn Nan Thạch. Ngay cả Cảnh Thư, người hôm trước còn hùng hổ rút kiếm hướng về phía ta, giờ đây cũng trở nên ủ rũ. Ta không biết Vân Ngang đã nói gì với hắn, nhưng mỗi lần hắn gặp ta, cái dáng vẻ kiêu căng ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.
Thật ra ta cảm thấy buồn cười, có những lời rõ ràng trong mấy trăm năm qua đã có vô số cơ hội để nói ra, nhưng lại cố tình đợi đến lúc kiếm kề cổ mới chịu mở miệng. Càng là những thần tiên cao cao tại thượng của Côn Lôn, dường như càng kiệm lời đến mức đáng sợ. Chính sự lặng im đầy tự phụ của bọn họ đã hại đến kẻ khác, mà họ lại chẳng tự mình nhận ra điều đó.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi ta vừa bước vào đại đường, đã thấy ba người bọn họ ngồi ngay ngắn trước bàn. Thấy ta xuất hiện, bọn họ đồng loạt đứng dậy, thần sắc nặng nề.
Ta không hỏi bọn họ có chuyện gì, chỉ thản nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
“Cửu Nương…”
“Vì sao các ngươi biết được Huyền Thạch sẽ rơi vào tay ta?”
Ta thực sự không muốn nghe bọn họ lảm nhảm, liền lên tiếng cắt lời.
Nhưng đối với câu hỏi của ta, không một ai đáp lại.
“Các ngươi bám theo Vu Bất Nghi?” Ta lại hỏi.
Vân Ngang cùng Tang An liếc nhìn nhau, cuối cùng Tang An lên tiếng: “Chúng ta còn sớm hơn hắn một bước trong việc truy tìm tung tích Huyền Thạch, nhưng chúng ta cần lợi dụng hắn để tìm thấy ngươi.”
Ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhấp một ngụm trà.
Chén trà vừa hạ xuống, liền nghe Vân Ngang thở dài một tiếng nặng nề: “Cửu Nương, đêm qua chúng ta nhận được tin từ Côn Lôn. Sư phụ ngài ấy…”
Ta chợt sững lại, một dự cảm chẳng lành lan khắp toàn thân: “Thế nào rồi?”
Vân Ngang buồn bã nói: “Sư phụ đã qua đời.”
Trong khoảnh khắc, ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hơi thở trở nên nặng nề. Ta gắng gượng chống đỡ thân mình, mở miệng muốn nói gì đó.
“Sao…” Nhưng mới thốt được hai chữ, cổ họng ta nghẹn lại, một cơn đau buốt từ tai ùa tới, khiến ta chẳng thể thốt thêm một lời nào nữa.
“Ngươi từng nói sư phụ không chết thì ngươi không trở về Côn Lôn. Nay sư phụ đã mất, chẳng lẽ ngươi không về đưa tiễn người lần cuối sao?” Cảnh Thư đỏ hoe mắt, lời lẽ đầy chất vấn.
Nắm tay ta siết chặt, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ ngợi điều gì. Ngày trước khi ta lập lời thề này, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.
Ta vẫn không nói gì, nhưng chắc sắc mặt ta đã nhợt nhạt như quỷ sai địa phủ, đến mức khiến Vu Bất Nghi đứng từ xa cũng phải nhìn ta đầy lo lắng.
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Vu Bất Nghi, sống mũi cay cay, cố nén nước mắt, khẽ hỏi: “Tang sự xử lý thế nào? Thể xác sẽ đưa về đâu?”
Lúc này, Vân Ngang lên tiếng: “Sư phụ trước lúc qua đời dặn rằng mọi sự đều làm đơn giản. Bảy ngày sau sẽ hạ táng tại lăng mộ thiên giới.”
“Linh Hải?” Cổ họng ta run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Vân Ngang khẽ “ừm” một tiếng, thở dài nói: “Sư phụ lúc sinh thời từng hứa lấy thần thức trấn giữ Linh Hải. Có lẽ đây chính là cái gọi vô sinh tức vĩnh sinh.”
Ta bật cười chua chát, bờ vai khẽ rung lên, khóe mắt không kìm được mà trào ra vài giọt lệ. Nhân lúc Vân Ngang không chú ý, ta vội lau đi, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
“Chỉ còn bảy ngày, Cửu Nương, sau đó ngươi sẽ thực sự không bao giờ gặp lại sư phụ nữa. Dù chỉ là dung nhan cuối cùng của người, ngươi cũng không còn cơ hội thấy được. Cùng chúng ta trở về đi.”
Giọng Tang An run rẩy, như sắp bật khóc.
Lúc này, Vu Bất Nghi bước đến gần. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, khẽ nói: “Cửu Nương, người đã mất, ngươi quay về Côn Lôn cũng không tính là phá vỡ lời thề. Dù chỉ vì danh tiếng Bắc Hải, ngươi cũng nên trở lại một chuyến.”
Ta nhìn Vu Bất Nghi, thấy hắn khẽ gật đầu với ta.
Ta hiểu, những lời hắn nói vì danh Bắc Hải, chẳng qua là cho ta một lối thoát. Hắn biết ta muốn trở về nhưng lại sĩ diện, nên mới bày ra một cớ như vậy.
Chưa đợi ta trả lời liền nghe Vân Ngang nói: “Tang An, Cảnh Thư, hai người trở về Côn Lôn trước. Ta sẽ theo sau.”
Ta vẫn không nói lời nào, cho đến khi Tang An và Cảnh Thư rời khỏi khách điếm, ta vẫn chẳng thể thốt nên một chữ.
Khách điếm chìm vào tĩnh lặng. Không hiểu vì sao, cả yêu quái trong núi lẫn chim thú cũng lặng lẽ không chút động tĩnh. Một lúc lâu sau, ta mới dần hồi phục tinh thần.
“Được, ta sẽ theo ngươi đến Côn Lôn, tiễn người đoạn cuối.”
Nói xong, ta kéo theo thân mình nặng nề trở về phòng.
Khi ta thu xếp đồ đạc xong và bước ra khỏi cửa, liền thấy Liễu Vô Huyễn. Hắn cầm theo thanh kiếm, đứng đợi ngay trước cửa phòng ta.
Ta biết hắn muốn làm gì, cũng biết bất luận thế nào, hắn cũng nhất định phải làm. Vì vậy, ta không hỏi nguyên do, chỉ thẳng thắn hỏi:
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu chuyến này không thu hoạch được gì, hoặc kết quả chẳng như ý, ngươi có chịu từ bỏ không?”
Liễu Vô Huyễn nhíu mày, im lặng hồi lâu. Sau đó lắc đầu, đáp: “Cửu Nương, bất luận ra sao, ta cũng không từ bỏ.”
“Ngươi…” Ta khẽ mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Liễu Vô Huyễn, ta không biết nên nói gì thêm.
Thôi vậy.
Ta thở dài, nhấc chân bước xuống lầu.
“Ngươi nhớ kỹ, Côn Lôn không giống Hoang Lạc Sơn. Bề ngoài dường như tự do phóng khoáng, nhưng thực chất khắp nơi đều là quy củ. Nơi ngay cả thần cũng bị ràng buộc, yêu tất phải hết sức cẩn trọng.”
Nói xong, ta bước xuống hai bậc thang cuối cùng, quay sang Vân Ngang: “Lần này, ta mang theo một người cùng đi. Nếu có điều bất tiện, mong Côn Lôn lượng thứ.”
Nghe ta chịu quay về Côn Lôn, Vân Ngang cũng không bàn thêm chuyện Liễu Vô Huyễn theo cùng, chỉ gật đầu.
Trước khi ta xuống núi, Vu Bất Nghi, người im lặng bấy lâu, bỗng cất tiếng gọi ta: “Cửu Nương!”
Ta quay đầu chỉ thấy hắn mỉm cười, nói:
“Ta đợi ngươi trở về.”
30
Đến được Côn Lôn đã là mấy ngày sau.
Ta đứng dưới chân núi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp phía xa. Những đỉnh núi cao tầng tầng lớp lớp tựa như được phủ bạc, hàn khí vờn quanh thẳng hướng tầng mây.
Khi xưa lần đầu ta đứng ở nơi này, liền bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Nhìn lên đỉnh núi tuyết, từng nghĩ rằng nếu trèo lên được Ngọc Hư Cung kia, có lẽ sẽ đến được Điện Trường Sinh ngoài chín tầng trời.
“Cửu Nương.”
Vân Ngang đã bước đi được vài bước, thấy ta vẫn đứng yên bất động, bèn gọi một tiếng kéo ta trở về thực tại.
Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, lại tiếp tục bước chân tiến vào sâu trong núi.
Ta bước theo Vân Ngang, dọc đường gặp không ít gương mặt lạ. Ba trăm năm qua, Côn Lôn đã có nhiều người mới nhập môn. Bọn họ còn trẻ, thoạt nhìn giống hệt chúng ta khi xưa lần đầu lên núi. Họ hiếu kỳ quan sát ta, một người xa lạ, nhưng chẳng ai dám to nhỏ bàn tán. Tất nhiên, ta cũng thấy một vài gương mặt quen thuộc. Bọn họ sững sờ nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn Vân Ngang, không hiểu đầu đuôi thế nào.
Ta liếc mắt, thấy từng người với biểu cảm ngỡ ngàng, chẳng ngoảnh lại, chỉ đi thẳng trên con đường mà ta quen thuộc nhất.
Ngoài cửa Bắc Sơn, chỉ treo vài tấm vải trắng đơn giản. Không biết có phải vì nơi đây vốn dĩ đã quá đỗi tĩnh mịch và lạnh lẽo, mà ngay cả khi mất đi chủ nhân, cũng không khiến người ta cảm thấy đặc biệt thê lương. Chỉ có bầu không khí quỷ dị, lặng lẽ tựa như đáy biển băng giá, khiến ngay cả việc cất một lời cũng trở nên khó nhọc.
Ta đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn quanh. Ngoại trừ vài dải vải trắng đung đưa theo gió, tất cả dường như chưa hề thay đổi, nhưng rõ ràng, mọi thứ đã chẳng còn như trước.
“Thi thể của ngài đặt tại đây?” Ta cất lời.
Vân Ngang gật đầu: “Ở Hạc Phong Điện. Cửu Nương, toàn bộ đệ tử trong núi đã được đưa đi nơi khác. Ngươi cứ vào đi, một mình gặp mặt sư phụ lần cuối.”
Ta cau mày hỏi: “Ngươi không vào sao?”
Vân Ngang cười khổ: “Sư phụ đã cưỡi hạc về trời, còn bao nhiêu việc cần ta xử lý. Huống hồ, sư phụ vốn không ưa ồn ào, e rằng cũng chẳng mong ta và ngươi lại đứng trước linh đường ôm nhau mà khóc. Vậy nên, ngươi cứ vào trước, lát nữa ta sẽ tới sau.”
Ta quan sát Vân Ngang, không hiểu hắn đang bày trò gì. Trong số các đệ tử, hắn là người giữ lễ nhất, thế mà giờ đây, không đi bái tế ngay khi trở về Côn Lôn lại khiến người ta thấy kỳ lạ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Vân Ngang quay sang nói với Liễu Vô Huyễn: “Mong công tử tạm dời bước, theo ta sang nơi khác nghỉ ngơi.”
Liễu Vô Huyễn ôm kiếm, nhìn ta rồi nói: “Ta sẽ đợi Cửu Nương ở đây. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự ý đi lung tung.”
Vân Ngang nhìn ta một cái, thấy ta không nói gì, bèn gật đầu: “Cũng được. Nếu Cửu Nương tin tưởng ngươi, thì vậy đi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khi hắn vừa đi được vài bước, ta bỗng quay lại gọi: “Đợi đã.”
Vân Ngang dừng bước, quay đầu nhìn ta.
Ta bước vài bước đến trước mặt hắn, nâng kiếm hành lễ: “Tiên quân, thực ra ta theo ngươi tới đây còn vì một chuyện khác.”
Vân Ngang khẽ sững người, sau đó lắc đầu cười:
“Ngươi hà tất khách sáo đến thế? Nếu không muốn gọi sư huynh, cứ gọi ta là Vân Ngang là được.”
Ta mấp máy môi, nhưng không đáp.
Vân Ngang hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ta muốn tìm một yêu, tên là Cầm Tô. Nghe nói hiện hắn ở Côn Lôn.” Ta nói.
Vân Ngang nhíu mày: “Ta chưa từng nghe nói Côn Lôn có người này.”
Ta quan sát biểu cảm của Vân Ngang, không giống như đang che giấu. Đang lúc ta trầm ngâm, Liễu Vô Huyễn bỗng xen vào: “Người này đến Côn Lôn trong khoảng hai trăm năm gần đây. Tin tức chắc chắn không sai.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Liễu Vô Huyễn, Vân Ngang quay sang ta hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn tìm, hay vị công tử này muốn tìm?”
Hắn khẽ dừng lại, rồi thở dài: “Cửu Nương, chẳng lẽ ngươi không phải vì sư phụ mà trở về Côn Lôn sao?”
Im lặng hồi lâu, ta chậm rãi đáp: “Cầm Tô là cố hữu của ta, cũng là ân nhân của hắn. Chúng ta đều đang tìm. Ta đến Côn Lôn tìm người không sai, nhưng muốn đưa người ấy đoạn cuối cùng cũng không sai.”
Trong mắt Vân Ngang thoáng hiện vẻ phức tạp, hắn thấp giọng nói: “Ngươi cứ mở miệng là ‘người này, người nọ,’ chẳng lẽ ngài ấy dù không còn là sư phụ của ngươi, những tình cảm năm đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?”
Ngón tay ta khẽ động, siết chặt chuôi kiếm, trầm giọng nói: “Nếu không phải nghĩ đến chút tình cảm còn sót lại của ngày trước, hôm nay ta đã chẳng xuất hiện ở đây.”
Vân Ngang muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu cuối cùng chỉ nén lời vào trong bụng, rồi thở dài:
“Hơn trăm năm qua, số đệ tử nhập môn Côn Lôn đều có hạn, ta chưa từng nghe ai tên Cầm Tô, càng không nói đến yêu quái gì đó. Nhưng nhiều năm trước, sư tôn Phục Hợp từng mang về một con kỳ lân. Trông không giống tọa kỵ, nhưng ta cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa, chẳng biết tên tuổi hay lai lịch của nó. Nếu ngươi hỏi về con kỳ lân đó, ta không giúp được gì. Nhưng nếu ngươi quan tâm, có thể hỏi Diêu Ca. Chuyện của sư tôn Phục Hợp, hắn có lẽ biết rõ hơn ta.”
Tim ta khẽ run, buột miệng hỏi: “Diêu Ca sư…”
Nhưng đã rời khỏi Côn Lôn, lời gọi “sư huynh” này ta thực chẳng tiện thốt ra.
Ta hít sâu một hơi, rồi hỏi: “Diêu Ca đã trở về?”
Vân Ngang gật đầu.
Diêu Ca dù không phải thần tôn của Côn Lôn, cũng chưa từng nhận đệ tử, nhưng vị trí của hắn trong Côn Lôn là không thể lay chuyển. Khi bát phương thần quân chưa cai quản Côn Lôn, ba vị thiên tôn Huyền Phong, Hòa Trạch, Tư Nguyên từng bảo vệ nơi này. Sau khi phong ấn Long Đế và chết trận, đệ tử của họ đều quy về Thiên giới, chỉ có Diêu Ca ở lại Côn Lôn, trở thành một tán thần. Mấy vạn năm qua, tuy thân tại Côn Lôn, nhưng hắn tu vô vi, thần hồn chu du khắp bốn biển. Hắn chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Côn Lôn, nhưng lại tận mắt chứng kiến biết bao thay đổi lớn lao nơi đây. Khi xưa ta từng học đạo từ hắn, hiểu được nhiều lẽ đời. Vì vậy, tuy xưng hô hắn là sư huynh theo ý nguyện của Diêu Ca, nhưng mối quan hệ giữa ta và hắn vừa là sư, vừa là bạn.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Liễu Vô Huyễn: “Ngươi cứ ở đây chờ ta, ta sẽ đi thăm Diêu Ca hỏi về Cầm Tô.”
Chưa đợi Liễu Vô Huyễn lên tiếng, Vân Ngang đã sốt sắng nói: “Đã đến đây, chẳng lẽ không nên đi gặp sư phụ trước sao?”
Ta lạnh lùng đáp: “Ngươi đã đến đây, sao không vào?”
Một câu của ta khiến Vân Ngang á khẩu. Mặt hắn tái xanh, rồi nén giận nặng nề nói: “Tùy ngươi. Chỉ là đừng quên đến tế bái sư phụ.”
Nói xong, Vân Ngang quay người rời đi, bước chân nặng nề mà gấp gáp, tựa như sợ nán lại thêm chút nữa sẽ không kìm được mà tranh cãi với ta.
Đợi bóng dáng Vân Ngang hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Liễu Vô Huyễn đột nhiên lên tiếng: “Cửu Nương, không cần phải vội vã như vậy. Ngươi có thể đi tế bái vị thần tôn đó trước.”
Ta lắc đầu, nói:“Ta đã quyết định, ngươi ở lại đây chờ ta là được.”
Đường rời Bắc Sơn vẫn quen thuộc đến vậy, nhưng ta lại cảm thấy mình đi rất lâu. Vừa đứng trước cổng Bắc Sơn, ta đã như rơi vào đáy biển sâu, toàn thân lạnh ngắt vô lực. Vân Ngang nói đúng, dù người đó không còn là sư phụ của ta, dù khoảnh khắc tuyệt vọng năm đó vẫn chưa vơi bớt chút nào sau bao năm, thì tình cảm ngày xưa cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn xóa nhòa. Dù đầu óc nhắc nhở ta hàng ngàn lần, nhưng trái tim vẫn nhớ rõ khoảng thời gian từng được trân trọng ấy. Tưởng tượng là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Ta không dám chắc khi thật sự nhìn thấy thi thể của người, ta sẽ cảm thấy thế nào. Ta sợ rằng khi ấy mình sẽ thất thần, cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi chẳng thể quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa. Nếu vậy, chi bằng giải quyết chuyện của Cầm Tô trước. Huống hồ, người chết sẽ không tự rời đi, nhưng Diêu Ca thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Côn Lôn.
Dựa theo ký ức, ta quen thuộc mà tìm đến được Vân Tiêu điện.
Vân Tiêu điện nằm sâu nhất trong lòng Côn Lôn, nơi đỉnh cao nhất của dãy núi trong núi. Điện không người canh giữ, chỉ có ba tầng kết giới do chính Diêu Ca thiết lập. Ta dùng phương pháp năm đó hắn dạy, không ngờ thật sự có thể phá được kết giới ấy, bước vào trong điện. Xem ra, kết giới này vẫn là kết giới của mấy trăm năm trước, niềm tin mà Diêu Ca dành cho ta vẫn không hề suy suyển.
Khi ta bước vào đại điện, Diêu Ca đang bận rộn với muỗng gỗ dùng để múc trà của hắn, trước mặt là một làn sương mỏng, hòa lẫn hương trà nhẹ nhàng, chậm rãi vươn cao.
Hắn ngẩng đầu trông thấy ta, không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cười mà nói: “Nghe bên ngoài có động tĩnh, ta liền biết ngay là ngươi đến rồi.”
Ta cũng như chẳng có chuyện gì xảy ra, đáp lại một cách thản nhiên: “Ngươi quả thật biếng nhác quá mức, mấy trăm năm mà kết giới vẫn không đổi khác. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nửa đêm mò vào trộm trà của ngươi sao?”
Diêu Ca bật cười ha hả: “Ngươi cứ việc đến, ta đã sớm nói rồi, thứ gì ngươi muốn, cứ lấy đi, hà tất phải nói chi đến trộm hay không trộm?”
Nói xong, hắn rót cho ta một chén trà, đưa tay mời: “Nếm thử đi.”
Ta ngồi xuống đối diện hắn, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt hắn. Trải qua mấy trăm năm, hắn dường như không hề thay đổi. Dung mạo lẫn phong thái, tất cả đều y nguyên như thuở ban đầu. Ta khẽ mỉm cười, lắc đầu.
“Ngươi cười gì thế?” Diêu Ca mắt tinh như ưng, dù cúi đầu nhưng vẫn lập tức bắt được nét mặt của ta.
Ta đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hoang mang. Mấy trăm năm qua, ta đã qua bao nhiêu thăng trầm, vậy mà ngươi chẳng già đi chút nào.”
“Ồ?” Diêu Ca khẽ nghiêng người, chăm chú nhìn ta vài lượt, lại nói: “Ta ngược lại không cảm thấy Cửu Nương thay đổi chút nào, vẫn là nha đầu năm ấy thôi.”
Ta bất đắc dĩ cười, nâng chén trà lên làm dấu, nhấp một ngụm.
Đặt chén trà xuống, ta phát hiện Diêu Ca đang lặng lẽ nhìn mình. Ta biết, nếu ta không nói, hắn tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện trước kia. Dẫu rằng hắn hiểu rõ vì sao ta trở lại Côn Lôn, chỉ cần ta không chủ động nhắc, hắn cũng sẽ chẳng nói thêm nửa câu.
Suy nghĩ một hồi, ta nhìn Diêu Ca, hỏi: “Lần này ngươi trở về, cũng là vì chuyện của Bạch Kỷ thần tôn sao?”
Diêu Ca không chút biểu cảm, khẽ nâng tay, rót thêm trà cho ta.
Rót xong, hắn mới mỉm cười: “Ta về Côn Lôn chẳng liên quan gì đến hắn. Ngươi hẳn biết rõ, ta vốn không thích quan tâm đến chuyện của bọn họ.”
Ta gật đầu.
“Ngươi đến tìm ta, chính là để hỏi ta chuyện này?” Diêu Ca hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, ta đáp: “Thực ra ta tới là để hỏi ngươi về một người.”
“Cầm Tô?” Diêu Ca lại hỏi.
Ta sửng sốt: “Sao ngươi biết?”
Ánh mắt Diêu Ca mang ý cười: “Nếu muốn hỏi chuyện khác, ngươi đã tìm đến Vân Ngang bọn họ. Nếu không phải mấy chuyện xưa cũ chẳng ai nhớ, hẳn cũng chẳng đến lượt ta.”
Ta khẽ nhíu mày: “Chuyện xưa cũ? Ý ngươi là Cầm Tô từng là người của Côn Lôn?”
Diêu Ca khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Người ngươi gọi là Cầm Tô chính là đại đệ tử dưới trướng Phục Hợp sư tôn, một thần thú Kỳ Lân. Tư chất của hắn thông minh xuất chúng, nhưng khi còn trẻ lại ngạo mạn khó thuần. Năm xưa, lúc Bát Phương thần quân còn tại thế, vì một cuộc đánh cược, hắn giận dữ rời khỏi Côn Lôn, một lần đi là vạn năm, không thấy tung tích.”
“Thì ra hắn là thần thú của Côn Lôn.” Ta thở dài.
Diêu Ca khẽ cười, lắc đầu: “Từng là. Nhưng lúc rời khỏi Côn Lôn, hắn đã tự hủy thần tịch, biến thành yêu.”
Nói xong, Diêu Ca rót cho ta một chén trà mới pha, đẩy đến trước mặt: “Thử nếm loại này xem.”
“Kỳ Lân… yêu sao?” Ta nhận lấy chén trà, cười khổ một tiếng: “Lời này, quả thực mới lạ.”
Diêu Ca lại nói: “Hắn vốn dĩ ngông cuồng, ngông cuồng đến mức có phần kỳ quặc. Nghĩ đến năm ấy, khi rời khỏi Côn Lôn, hẳn là không bao giờ nghĩ đến việc quay về. Nhưng thực ra, từ khi hắn rời đi, Phục Hợp sư tôn vẫn luôn âm thầm dõi theo hắn. Cho đến hơn hai trăm năm trước, hắn đưa yêu châu của mình cho một phàm nhân, trở lại nguyên hình, lặng lẽ trốn đi. Phục Hợp sư tôn không nỡ lòng, bèn mang hắn trở về Côn Lôn.”
Ta lắc đầu: “Cưỡng ép lấy yêu châu ra là một tổn thương nặng nề, muốn tu luyện lại, tuyệt không phải việc dễ dàng. Dù ở nơi như Côn Lôn, không có ngàn năm, hắn cũng khó mà hóa thành hình người.”
Diêu Ca gật đầu: “Ta không rõ giữa ngươi và hắn có quan hệ gì, giao tình sâu đậm ra sao. Nhưng theo hiểu biết của ta về hắn, nếu ngươi muốn gặp hắn, e rằng có thế nào cũng phải đợi đủ ngàn năm.”
Diêu Ca nói không sai.
Tuy Cầm Tô thoạt nhìn tự do phóng khoáng, nhưng lại là kẻ cao ngạo tự phụ bậc nhất. Với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không gặp ta vào thời điểm suy sụp này, lại càng không muốn đối diện Liễu Vô Huyễn. Có lẽ, hắn chưa bao giờ để ý đến lòng cảm kích của Liễu Vô Huyễn, thậm chí còn sợ rằng nếu Liễu Vô Huyễn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, sẽ đau lòng đến rơi nước mắt. Một cảnh tượng như vậy chỉ càng khiến hắn thêm khổ sở mà thôi.
Tuy nhiên, dù có bao nhiêu suy đoán, ta vẫn nên cố gắng hết sức. Vì vậy, ta nhìn Diêu Ca, nói:
“Không dám giấu, yêu châu của hắn là để cứu mạng một người bạn của ta. Vì hắn đột nhiên biến mất, chẳng để lại một lời, người bạn đó đã khổ tâm tìm hắn nhiều năm. Lần này cùng ta đến Côn Lôn, cũng chỉ mong gặp hắn một lần. Có thể nhờ Diêu Ca thay ta cầu kiến Phục Hợp sư tôn không?”
Diêu Ca đáp: “Chuyện này e rằng Phục Hợp sư tôn cũng không thể quyết định được. Cần phải để Cầm Tô tự mình lựa chọn.”
Ta gật đầu: “Biết rõ kết quả, nhưng vẫn muốn cố gắng lần cuối. Nghĩ đến bạn ta, hẳn cũng sẽ làm như vậy.”
Diêu Ca lặng yên hồi lâu, không biết đang nghĩ gì.
Ta cũng ngồi yên đối diện hắn, không nói lời nào.
Thêm một lúc sau, chỉ nghe một tiếng thở dài bất đắc dĩ, Diêu Ca rốt cuộc lên tiếng: “Ta sẽ đích thân đến chỗ Phục Hợp sư tôn một chuyến. Ngươi chờ tin tức của ta.”
Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng chắp tay cảm tạ:
“Đa tạ.”