“Cái này cũng không phải là ta nhìn ra được.” Bạch Tử Thạch khoát khoát tay, lộ ra một nụ cười xấu hổ: “Thật ra ta cũng không nghĩ tới bên trong sẽ có phỉ thúy tốt như vậy, chẳng qua là cảm thấy mao liêu 70 vạn dùng 1000 điểm là có thể mua được rất có lợi, hơn nữa nghe người khác nói khối nguyên thạch này biểu hiện rất tốt.”
Owen nét mặt ngốc trệ một cái, tiếp đó đám người chung quanh truyền ra tiếng cười ‘Phốc’, sau đó những tiếng cười này càng lúc càng lớn, thú nhân lỗ tai tốt, thật xa cũng có thể nghe được, Vincent trong đám người nhìn tiểu đông tây (vật nhỏ, ở trường hợp là gọi bé thụ) đứng giữa vòng người kia khóe miệng cũng không khỏi cong lên, tiểu đông tây này. . . Thật đúng là khả ái a.
Không nghĩ tới. . . cư nhiên là lý do như vậy. . . Lắc đầu, Owen ngẫm lại lý do Bạch Tử Thạch đưa ra, cũng nhịn không được cười lên: “Bích Khê, tiểu đông tây ngươi mang đến này thật là thú vị, ôm ý nghĩ đó mà lại mua được phỉ thúy thế nước tốt thế này, vận khí thật đúng là vô địch.”
Nghe lý do của Bạch Tử Thạch, Bích Khê cũng dở khóc dở cười, đây cũng không phải mua quần áo, được giảm giá cảm thấy có lời liền mua! Bích Khê có lòng nói cậu hai câu, nhưng nhìn đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy vô tội của Bạch Tử Thạch, cũng chỉ đành nuốt xuống, dù sao cũng đổ trướng, chờ sau khi trở về sẽ nói rõ lại.
Bạch Tử Thạch nghe tiếng cười thiện ý chung quanh, cũng không có phản ứng gì, dù sao ta đây cũng đổ trướng, cho các ngươi vui vẻ theo chút cũng được. Owen nhìn Bạch Tử Thạch cúi đầu, còn tưởng rằng mọi người cười làm cậu ngượng ngùng, hòa giải nói: “Bạch. . . Đúng không? Ta nhớ ngươi lúc nãy không phải còn mua một khối mao liêu sao? Không bằng thừa dịp này giải luôn đi.”
Á thú nhân vừa nghe được tiểu oa nhi vừa mới đổ trướng còn có mao liêu muốn giải, cũng dần dần thu tiếng cười. Bạch Tử Thạch đang định đem khối mao liêu hình tròn giải ra bán, Owen đề nghị thật đúng lúc, cậu gật đầu, dùng tấm bảng gỗ trong tay mở xe ra, đem khối mao liêu tròn trịa kia ôm ra, để ở một bên trên đất trống.
Bích Khê vẫn là lần đầu tiên thấy Bạch Tử Thạch chọn lựa mao liêu, khối mao liêu này vỏ đen vàng đan xen, không có trứng muối càng đừng nói đến mãng đái, ngoại trừ tròn quá mức ra thì cái gì đặc sắc cũng không có, liền suy nghĩ một chút tác phong làm việc của Bạch Tử Thạch, hắn hỏi dò: “Bạch, ngươi không phải là nhìn thấy khối mao liêu này tròn mới mua đi?”
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu lên nhìn hắn, chớp chớp mắt, nét mặt đặc biệt vô tội cùng khả ái: “Chỗ đó nhiều mao liêu như vậy, tiền của ta chỉ đủ mua hai khối giá tiền thấp nhất, cũng chỉ có khối này dáng vẻ đặc biệt nhất!”
Được! Thật đúng là để cho hắn đoán đúng! Bích Khê nhịn không được đỡ trán, hắn có chút hoài nghi mình khích lệ Bạch Tử Thạch đi theo con đường đổ thạch sư có phải sai lầm hay không, chơi như vậy, bao nhiêu tiền cũng không đủ a.
“Ha ha ha. . . Thú vị, thật thú vị. . .” Owen cười lớn lên, đám người chung quanh lại càng buồn cười, hài tử còn nhỏ như vậy đổ thạch rất hiếm thấy, chọn mao liêu kiểu này lại càng hiếm thấy, đứa nhỏ này đúng là rất đáng yêu!
Nhịn xuống dục vọng sờ sờ đầu Bạch Tử Thạch, Owen một bên vui mừng, vừa nói, “Nhưng thật ra Bạch chọn thế cũng có thể hiểu được, mao liêu này là từ đống nguyên liệu thừa lựa ra, nhìn đống mao liêu, không phải là người có kinh nghiệm, có nhãn lực trong giới đổ thạch thì cái đống này thật đúng là không dùng được, còn không bằng giống như Bạch nhìn khối nào thuận mắt chọn khối đó đâu!”
Bích Khê nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, thở dài một hơi, đem tảng đá ôm đến giải thạch cơ : “Bạch, lần này chính ngươi tới cắt đi.” Dù sao cũng là khối nguyên liệu thừa, vừa lúc để cho Bạch luyện tay một chút.
Bạch Tử Thạch thế nhưng biết khối này có phỉ thúy, trực tiếp cắt thạch nếu đem phỉ thúy cắt thành hai nửa, vậy sẽ thua lỗ lớn, cho nên cậu ngửa đầu hỏi: “Không thể sát thạch sao?”
Người chung quanh một trận im lặng, tảng đá kia còn cần sát thạch? Lúc này mọi người coi như hoàn toàn tin, vừa rồi đổ trướng khối mao liêu kia tất cả đều là dựa vào vận khí, tiểu oa nhi này tuyệt đối là một cái tiểu thái điểu. (là tay mơ, ko có kinh nghiệm)
Bích Khê cũng không để ý, bất kể là sát hay là cắt, luyện một chút cũng không sao cả, Bạch cao hứng là tốt rồi: “Ta cảm thấy mao liêu này không cần thiết phải sát, nhưng nếu ngươi muốn sát, vậy thì sát đi.”
Bạch Tử Thạch lộ vẻ thật cao hứng: “Ân, ta thấy Bích Khê vừa nãy cũng sát ra phỉ thúy.” Bích Khê lúc này cũng không biết nói gì cho phải, thì ra muốn sát thạch là bởi vì cảm thấy vừa rồi phỉ thúy là được sát ra, bây giờ sát không chừng cũng có thể sát ra phỉ thúy, thật không biết Bạch lấy đâu ra nhiều ý nghĩ như vậy!
Bạch Tử Thạch cũng mặc kệ, nếu thật sự cắt một đao cậu mới hối hận a! Cầm lấy đá mài, Bạch Tử Thạch tùy tiện chọn một chỗ, đem đá mài đặt lên, thanh âm ma sát của đá mài cùng tảng đá vang lên, từng mảnh đá vụn xám trắng rơi ra, đại khái là cảm thấy nhìn một khối mao liêu không thể nào đổ trướng rất lãng phí thời gian, á thú nhân chung quanh dần dần tản mát ra, chỉ chốc lát sau vốn là chỗ vây đầy người chỉ còn lại có Bích Khê, Owen và mấy cái á thú nhân chờ giải thạch.
Bạch Tử Thạch cũng mặc kệ những người này, hết sức chăm chú cẩn thận thao tác đá mài, công cụ chà sát của Bác Nhã đại lục cậu lần đầu tiên dùng, so với địa cầu thì nặng hơn nhiều, vì vậy cậu thao tác hơi có chút phí sức, phải toàn lực nhìn chằm chằm, bỗng nhiên cậu lấy đá mài ra, cầm lấy bàn chải lông nhỏ bên cạnh, quét chỗ mảnh vụn rơi ra, lại dội chút nước lên. Một mảnh phỉ thúy cỡ chỉ bằng cái móng tay lộ ra, không phải là màu xanh biếc thường gặp, mà là một điểm lam ngập nước, màu lam kia không tính là đậm, chỉ là loáng thoáng lờ mờ, nhưng nhìn thế nước của mảnh nhỏ, thật đúng là không tệ, mặc dù không đạt đến Băng Chủng, nhưng Thủy Chủng nhất định là chạy không thoát.
“Sát trướng? ! Cư nhiên sát trướng? !” Tiếng kinh hô của Bích Khê cũng không tính nhỏ, vốn á thú nhân đã tản ra nghe được sát trướng lại phần phật xông tới, khối mao liêu này mọi người mới vừa rồi đều xem qua, ngay cả lão bản cũng thừa nhận đây là nguyên liệu thừa lại, nhưng chỉ trong chốc lát cư nhiên sát trướng! Quả thực là rất bất khả tư nghị.
Thấy một mảnh nhỏ màu lam, Bích Khê nhất thời kinh dị xích tới, cẩn thận quan sát một lúc, rồi không khỏi cong lên khóe miệng, ánh mắt tỏa sáng nhìn Bạch Tử Thạch, nhìn cậu có chút kinh ngạc, nhưng là hắn cái gì cũng chưa nói, chẳng qua là cầm lấy một bộ công cụ sát thạch khác, “Tiếp theo hay là để ta đi.”
Bạch Tử Thạch lúc này cánh tay mỏi không thôi, Bích Khê đề nghị đúng lúc hợp ý của cậu, cậu gật đầu, sau đó lui về một bên, Bích Khê bắt đầu dọc theo chỗ ra phỉ thúy cẩn thận sát, phỉ thúy sát ra càng lúc càng lớn, người vây quanh tình tự cũng từ từ lên cao, nhưng toàn bộ không có một ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm mao liêu trong tay Bích Khê, điều này cùng hoàn cảnh huyên náo chung quanh tạo thành đối lập rõ ràng cực độ. Nguyên bản tâm tình Bạch Tử Thạch còn tương đối thả lỏng, đột nhiên cảm thấy tim mình đập dị thường nhanh, phảng phất có một lực áp bách vô hình thúc đẩy khiển cậu không thả lỏng nổi, trong lòng đã biết rõ, nhưng cái cảm giác vội vàng muốn biết đáp án này vẫn khiến cậu khẩn trương chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Đại khái sát ra một cái cửa sổ cỡ bàn tay thú nhân, Bích Khê bỗng nhiên ngừng máy móc trong tay, xối chút nước lên, ở một bên quan sát, á thú nhân tinh mắt liền thấy được bên cạnh cửa sổ một lớp đạm mỏng màu trắng: “Là sương mù! Là sương trắng.” “Sương mù”của phỉ thúy là chỉ một loại Jadeite bán ô-xy hoá, hơi phong hóa trên mặt và bên trong hay còn gọi là ruột phỉ thúy, trên thực chất nó cũng là một phần phỉ thúy, màu sắc sương mù và sự tồn tại của nó có thể nói rõ bên trong phỉ thúy tạp chất bao nhiêu. Sương trắng thông thường đều nói nên Phỉ Thúy Lão Chủng, còn tính chất kiền tịch.
Một á thú nhân cạnh đó ngồi xổm xuống nhìn một chút phỉ thúy sát ra, ngẩng đầu đối với Bạch Tử Thạch nói: “Mao liêu này thế nước đầy đủ, Băng Chủng không dám nói, thượng phẩm Thủy Chủng vẫn đạt được, hơn nữa là lam nhạt hiếm thấy. Bây giờ phỉ thúy sát ra cũng không tính nhỏ, nhưng phỉ thúy này rốt cuộc ăn vào bao nhiêu, ai cũng không nói chính xác được. Như vậy, ta ra 100 vạn, mao liêu này ngươi bán cho ta, được không?”
Một trăm vạn, cái giá tiền này đối với khối mao liêu này mà nói đã là cái giá rất phải chăng, dù sao người mua mao liêu vẫn gánh chịu rủi ro rất lớn, trong ngành này có một câu “Thà mua một đường, không bán một mảnh”, một đường là nói, khả năng phỉ thúy ăn vào lớn, an toàn một chút, nhưng mua một mảnh, đừng thấy khối này khả quan, nếu là khối chỉ có một lớp mỏng phỉ thúy lục gần kề vỏ, đó chính là thua lỗ lớn.
(lục gần kề vỏ/lục sát vỏ – 靠皮绿: là 1 hình thức biểu hiện của màu xanh trong phỉ thúy nguyên thạch. Vì nó có đặc tính sinh trưởng ẩn tại lớp vỏ của phỉ thúy nên được gọi vậy. Có hình dạng mảng/mảnh, dải, hoặc các điểm rải rác, nhìn từ bên ngoài nguyên thạch nó gây cho người ta ảo giác nhìn thấy 1 mảnh lục rất lớn, nhưng cắt ra lại vô cùng mỏng, chỉ có 1 mảnh nhỏ không đủ để sử dụng)
Lại là một trăm vạn! Bạch Tử Thạch nhất thời cảm thấy có chút lâng lâng, ngay tại hai giờ trước, cậu chỉ là người có hơn hai ngàn điểm trong thẻ từ, mà bây giờ cậu lại có thể dễ dàng có được hai trăm vạn! Tương phản to lớn như vậy làm cho cậu nhất thời có chút cảm khái, không trách được biết rõ đổ thạch mười lần đánh cuộc chín lần thua mà vẫn có nhiều người nối gót nhau lao vào như thế.
Nhưng là một trăm vạn. . . Cậu nhìn khối mao liêu kia, trầm ngâm một chút, đối với á thú nhân ra giá nói: “Thật xin lỗi, ta muốn đem giải ra.” Cảm giác, cảm thấy trong khối mao liêu này phỉ thúy cũng sẽ không nhỏ.
Tây Ân đứng lên, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa? Không chừng chút nữa sát, liền sụp, ta ra giá đã rất cao.” Á thú nhân chung quanh cũng không khỏi gật đầu, Tây Ân cũng nổi tiếng có con mắt độc trong giới đổ thạch Maca thành, hắn ra giá như vậy cũng rất chuẩn, mà hôm nay giá tiền khối mao liêu này đã cao hơn giá trong lòng bọn họ, bằng không lúc Tây Ân ra giá bọn họ cũng sẽ đấu giá theo.
Bạch Tử Thạch gật đầu: “Nghĩ kỹ.”
Bích Khê chờ bọn họ nói xong, mới bắt đầu tiếp tục sát thạch, mao liêu này của Bạch, muốn bán hay là sát cũng do cậu ấy, bất quá hắn vẫn hy vọng có thể có một khối phỉ thúy tốt ra đời từ trong tay mình, nghe được Bạch trả lời hắn rất nhanh tiếp tục thao tác, mặc dù có chút mệt, nhưng trong lòng thỏa mãn khó nói lên lời.
Bích Khê đem tầng sương mù kia sát ra, màu lam đậm hơn trước ánh vào tầm mắt mọi người: “Trướng! Lại sát trướng! Mao liêu này cư nhiên là đại trướng! ! !”
“155, bán cho ta đi!”
“160 vạn!”
“Ta ra 170 vạn!”
“Không bán, ta muốn đem giải ra.” Bạch Tử Thạch không ngẩng đầu hô một câu như vậy, cậu nhìn phỉ thúy dần dần lộ ra dáng vẻ thật, trong lòng càng kích động, nắm tay bị cậu nắm thật chặt, đứng ở bên cạnh cẩn thận chăm chú nhìn, tuyệt không bận tâm đến đá vụn bắn lên người. Sau nửa giờ, một khối phỉ thúy hình tròn màu băng lam được lấy ra. Cỡ chừng một quả bóng rổ, thông thấu như nước, sáng bóng nhu hòa, tuyệt vời chính là, khối phỉ thúy này hình dáng giống khối mao liêu kia, tròn không giống bình thường.
Bạch Tử Thạch ôm khối phỉ thúy xinh đẹp khó nói lên lời, vốn cậu đã vô cùng yêu phỉ thúy, trong lòng cư nhiên sinh ra một cỗ xung động không nỡ bán.
“Khối phỉ thúy này, ngươi bán không?” Đang lúc Bạch Tử Thạch do dự nên bán hay không, một giọng nam băng lãnh như sắt đá vang lên hỏi.
Bạch Tử Thạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về đám thú nhân bên ngoài, cậu cơ hồ là liếc mắt liền thấy được cái thú nhân vẻ mặt lạnh lùng nhưng tướng mạo tuấn mỹ kia.
Không sai, chính là cái người thú nhân gọi là Vincent!
Danh Sách Chương: