• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Chân chính săn thú?” Vincent ngẩn ra, cúi đầu nhìn Bạch Tử Thạch, tiểu á thú nhân khuôn mặt tái nhợt rũ mắt xuống, thần sắc nhìn qua có hơi khẩn trương.

“Đúng.” Bạch Tử Thạch mấp máy môi, “Thú triều tháng là dạng cảnh tượng thế nào?”

Vincent nâng mắt, sắc mặt lạnh lùng không có biểu tình gì: “Cũng không có gì để nói, chúng ta phải làm chính là tiến vào rừng rậm, phát hiện con mồi, giết chết nó, sau đó mang về.”

Mặc dù hắn nói rất đơn giản, nhưng Bạch Tử Thạch từ trong đó ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, cậu nhớ tới hình ảnh xem qua ở nhà Bích Khê, cái thú nhân kia đưa tay nắm hàm trên dưới của con dã thú, cứ như vậy tay không tấc sắt đem dã thú xé thành hai nửa, sức lực mạnh mẽ cùng tràng diện huyết tinh như vậy đã làm cả người cậu lạnh như băng, chỉ cảm giác mình đã nhận thức được sinh tồn tàn khốc của tinh cầu này, song khi cậu thật sự đứng ở đấu trường, trong khoảng cách gần lĩnh hội được khí thế thảm liệt, lại phát hiện nhận biết của mình vẫn còn ít ỏi và không chịu nổi một kích. Đối mặt với hình ảnh xem ở nhà Bích Khê thật giống như xem phim kịnh dị trên địa cầu, lúc nhìn rất sợ, nhưng sau đó sẽ không để ở trong lòng. Mà một khắc kia khi cậu thật sự nhìn thấy cạnh tượng đó, mới phát hiện bản thân mình nhỏ bé cùng nực cười như vậy, đầu óc của cậu gần như trống rỗng, trận thi đấu kia coi chuyện sinh tử không là gì, công kích hung tàn như vậy khiến cậu chấn động làm cậu hầu như không đứng thẳng nối, cậu còn nhớ rõ cảm giác mà lực áp bách của cỗ khí thế kia đè nặng trên người mình, giống như là trong nháy mắt bị quăng vào biển sâu, áp lực nước chung quanh chợt tăng cường, khí huyết toàn thân cũng nhịn không được dâng lên, làm cho người ta hít thở không thông.

Cả thể xác và tinh thần đều bị đả kích làm trong đầu cậu chỉ có một phản ứng là ngừng cuộc chiến này lại, bất kể trận thi đấu này là như thế nào bắt đầu, tại sao lại bắt đầu, chỉ cần nhanh chóng kết thúc là tốt rồi, chỉ cần Vincent không bị thương là tốt rồi. Bạch Tử Thạch vừa nghĩ tới cậu ngay cả tỷ võ là cái dạng gì cũng không biết rõ, thế mà cứ như vậy bừa bãi trả lời Vincent, liền không nhịn được ảo não chửi mình bản thân quá mức qua loa, rõ ràng đã liên tục tự nói với bản thân mình đây là một tinh cầu nguy hiểm.

“Thật xin lỗi.” Bạch Tử Thạch kéo y phục của Vincent, ngửa đầu nghiêm túc hướng hắn nói lời xin lỗi, vừa nãy cơ thể đột nhiên cứng ngắc sau đó thì run rẩy làm cậu đến bây giờ tay vẫn không có tý sức lực nào.

Vincent mặc dù cũng không biết Bạch Tử Thạch tại sao lại muốn xin lỗi mình, nhưng hắn nhìn cái tiểu á thú nhân trong ngực luôn mang theo nụ cười nhu hòa trên mặt nhưng bây giờ tràn đầy nghiêm túc, trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy ý chân thành xin lỗi khi mắc lỗi, cậu ngửa đầu nhìn mình, giống như đã làm chuyện gì thật có lỗi với mình. Tiểu á thú nhân này rõ ràng còn chỉ là một đứa bé, rõ ràng là có thể tùy hứng một chút, rõ ràng trong trận đấu đó người chịu tổn thất là cậu. . .

Vincent chỉ cảm thấy trong lòng như bị cái gì nhẹ nhàng va chạm một chút, mấp máy môi, hắn nhẹ nhàng trả lời: “Đây không phải là lỗi của ngươi.”

Bạch Tử Thạch tâm tình hơi tốt lên một chút, cậu bây giờ đã rúc vào sừng trâu rồi, bị vây trong tình trạng tự phủ định mình, những chuyện xảy ra từ hôm qua đên hôm nay làm cậu thực sự ý thức được bản thân mình khờ khạo, rõ ràng quyết định nghiêm túc sống tiếp ở nơi này, rõ ràng quyết định dung nhập vào cái thế giới này, nhưng vẫn nhịn không được dùng tư duy trên địa cầu để đối đãi với mọi thứ ở nơi này, như vậy có phải quá ngu ngốc cũng quá đà điểu không?

Bây giờ còn bị người khác ôm vào trong ngực. . . Lại còn là ôm ngang, giống như nữ nhân. . . Không đúng, ở chỗ này mình chính là tương đương với một cái nữ nhân. . .

Nữ. . . Nhân. . .

Vincent khó hiểu nhìn tiểu á thú nhân sau khi nghe mình nói xong lộ ra sắc mặt càng thêm u ám, tiểu đông tây này làm sao vậy? Bộ dạng giống như đưa đám.

“Vincent, ngươi nói ta có phải là rất vô dụng hay không?” Bạch Tử Thạch hữu khí vô lực hỏi.

Vô dụng? Vincent dưới chân dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Mặc dù ngươi yếu ớt đến nỗi ngay cả một chút lực đạo của á thú nhân cũng có thể làm ngươi bị thương. . .”

Một chút lực đạo. . . Bạch Tử Thạch khóe miệng cứng ngắc lại một cái.

“Gần như là á thú nhân yếu nhất ta từng thấy. . .”

Lần nữa cứng ngắc. . .

“Không, không phải gần như, chính xác là thế.” Vincent suy nghĩ một chút sửa lại.

Bạch Tử Thạch bắt đầu cuộn mình lại.

“Không có khí lực gì. . . Thoạt nhìn cũng không có sở trường đặc biệt gì. . . Có đôi khi cũng rất kỳ quái cứ xoắn xuýt mấy chuyện không cần thiết. . . Có đôi khi thoạt nhìn ngây ngốc. . .”

Bạch Tử Thạch ngu người, cảm thấy mình tốt nhất là nên biến mất một lúc.

“Nhưng là. . . Làm một người á thú nhân thành niên, ngươi đã làm rất tốt, lúc một cái á thú nhân trưởng thành hơn nữa có ưu thế vô cùng cao hơn ngươi đưa ra lời khiêu chiến, ngươi có thể dũng cảm ứng chiến, đã là rất tốt. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lúc đó lại bỏ cuộc.”

Bạch Tử Thạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vincent, thú nhân vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng lúc này trong mắt lại mang theo chút nhu hòa, dáng vẻ cúi đầu nhìn mình nhìn qua rất ôn nhu. . . Bạch Tử Thạch cư nhiên quỷ dị cảm thấy thật ngượng ngùng, kiểu công nhận này mặc dù không phải lời khen ngợi quá rõ ràng, lại làm cho trong lòng cậu cảm thấy một hồi ấm áp cùng mềm mại, tối thiểu cho cậu một chút lòng tin, cậu có thể ở cái tinh cầu này bắt đầu cuộc sống mới thật tốt, coi như là rời xa người quen cùng hoàn cảnh, rời xa các quy tắc xã hội quen thuộc, cậu cũng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để sống sót.

“Cám ơn ngươi.” Bạch Tử Thạch tự đáy lòng nói lời cảm tạ.

… Mặc dù ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là khen ta hay là chê bai ta.

Về chuyện bỏ cuộc. . . Bạch Tử Thạch cảm thấy vẫn là phải nói gì đó: “Cái kia. . . Ta lúc trước không nghĩ tới các ngươi đánh nhau cư nhiên nguy hiểm như vậy. . . Thật xin lỗi, nếu như ngươi bị thương, kia cũng là lỗi của ta.” Hơn nữa, ta quả thật có bị dọa sợ.

Cái câu sau Bạch Tử Thạch không muốn nói ra, cậu ở trong mắt Vincent đã đủ vô dụng rồi, cũng không muốn ở trong mắt đối phương lại thêm một cái ấn tượng không tốt là nhát gan.

Vincent gật đầu, coi như là tiếp thu lời xin lỗi của cậu: “Cái loại trình độ tỷ thí đó cũng chẳng hề đáng ngại.”

Bạch Tử Thạch khóe miệng trừu rút, nói cách khác, kỳ thực cậu hoàn toàn chỉ là buồn lo vô cớ?

Vincent thấy bộ dánh cậu bị đả kích, suy nghĩ một chút, an ủi: “Ngươi chẳng qua là xem không hiểu mà thôi.”

Bạch Tử Thạch sờ sờ đầu. . . = = cái này là xem thường đi, đúng không, đúng không?

Ngô. . . Mặc dù xem không hiểu đúng là sự thật.

Bạch Tử Thạch quyết định không nói thêm gì nữa, cho nên dọc đường đi hai người liền trầm mặc đối trầm mặc. Thật lâu sau trong mắt Vincent mới ánh lên nghi hoặc, tiểu đông tây này. . . làm sao vậy?

Bích Khê thật xa theo sát phía sau hai người, một đường đi theo, nhìn bóng dáng của Bạch Tử Thạch cùng cái thú nhân cao lớn tuấn mỹ kia, chỉ cảm thấy rất hòa hài, mặc dù Bạch còn bảy năm nữa mới trưởng thành, nhưng nếu như từ bây giờ đã bắt đầu chung đụng, đến sau này trưởng thành tình cảm sẽ tốt hơn đi. . .

Hai người liên tục đi vòng quanh khu vực này một tiếng, Bích Khê cũng vẫn đi theo một tiếng. Bỗng nhiên, thú nhân phía trước ngừng lại, xoay người, nhìn nhìn mình. Bích Khê xác định đối phương là đang gọi mình đến đó. Cho nên hắn đi tới.

Vincent nhìn cái á thú nhân liên tục đi theo phía sau bọn họ này, nhẹ nhàng đem tiểu á thú nhân để xuống: “Thân thể của cậu ấy bây giờ đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, nhưng trong cơ thể phỏng chừng bị một số chấn động, sau khi trở về nhớ kỹ điều trị thật tốt cho cậu ấy.”

Bạch Tử Thạch cũng cảm giác tay chân mình tựa hồ khôi phục chút khí lực, nhưng nghe thấy Vincent nói, cậu liền kinh ngạc: “Ta bị thương?”

Vincent cùng Bích Khê bốn con mắt đồng thời nhìn chăm chú cậu, ánh mắt nhìn cậu như nhìn động vật quý hiếm.

Bích Khê cảm thấy cái loại cảm giác vô lực quen thuộc lại trở về trên người mình: “Ngươi chẳng lẽ không cảm giác thấy gì? Vừa rồi khí thế của Vincent cùng Edward đối với ngươi tạo thành áp lực cực lớn. Ban nãy nếu như không phải ta đem ngươi kéo xa ra, ngươi có lẽ đã hộc máu hôn mê. Bạch, thân thể của ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn yếu đuối hơn.”

Bạch Tử Thạch có chút im lặng dừng một chút nói: “Chẳng qua là cảm thấy ngực rất khó chịu, có một chút đau, sau đó cơ thể toàn thân cứng ngắc, rồi không có khí lực gì.” Ta nghĩ là mình bị chấn động nên cảm thấy thế là bình thường.

Vincent yên lặng nhìn cậu một hồi, mới hỏi: “Ngươi. . . làm thế nào thành công lớn lên vậy?”

Bạch Tử Thạch quay đầu, địa cầu kỳ thực rất an toàn, có đúng không?

Không muốn bị nhìn như vậy, Bạch Tử Thạch nói sang chuyện khác: “Phỉ thúy đã cho Cheshire đi. . .”

Nói đến phỉ thúy, trên mặt Bích Khê hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng khó hiểu: “Cho.” Hắn nhìn về phía Bạch Tử Thạch, “Bạch, Cheshire làm như vậy. . .”

Bạch Tử Thạch cắt đứt lời nói của hắn: “Thực ra ta có thể hiểu cách làm của Cheshire, có những lúc, người cho dù là biết chuyện như vậy không đúng, nhưng có lý do nhất định phải làm, hắn rất yêu Edward, hơn nữa, hắn làm như vậy cũng không phải là không có cái giá phải trả a.”

Bích Khê thở dài một hơi: ” Danh tiếng của Cheshire gần như sẽ bị phá hủy, điều này đối với cuộc sống đổ thạch của hắn rất bất lợi. Sau này thời điểm hắn cùng người khác giao dịch. . . danh tiếng như vậy. . .”

Bạch Tử Thạch trầm mặc một chút: “Tại sao biết rõ sẽ có hậu quả như vậy, hắn còn muốn làm thế chứ?”

Bích Khê sờ sờ tóc Bạch Tử Thạch: “Nói tới cũng là có lý do, Cheshire hắn cũng là một cô nhi, 50 năm trước thú triều tháng, Cheshire chỉ có 11 tuổi, đến phiên a ba của hắn làm tiên phong thú triều tháng. Đó là một cái thú nhân rất ưu tú, một nhà Cheshire cũng rất hạnh phúc, nhưng lần đó a ba hắn lại không thể trở về được. A cha hắn cảm thấy là lỗi của mình, bởi vì bản thân hắn là một đổ thạch sư, lại không thể vì bạn lữ của mình tìm được nhiều phỉ thúy hơn, làm bạn lữ của hắn càng mạnh hơn, mới tạo thành kết quả như vậy. A cha hắn liên tục truyền thụ cho Cheshire ý nghĩ như vậy, phải làm một cái đổ thạch sư ưu tú, tương lai có thể đem đến đầy đủ phỉ thúy tiến hóa cho bạn lữ của mình.”

“Bởi vì mồ côi cha, a cha hắn đối với hắn rất nghiêm khắc, với lại nhãn lực của Cheshire ở Maca thành cũng là xếp hàng đầu, điều này khiến Cheshire ở phương diện đổ thạch rất kiêu ngạo, thậm chí có chút tự phụ. Lần này hắn biết Edward phải làm tiên phong của thú triều tháng, chắc là cũng chịu vài kích thích, nghĩ đến tình huống của a cha hắn, liền quyết tâm tìm đầy đủ phỉ thúy cho Edward, chúng ta cũng khuyên hắn trực tiếp đi đến cửa hàng của chính phủ mua, hoặc là trực tiếp tại giải thạch trường mua minh liêu. Hắn không nghe, muốn tối đa lợi ích hóa tiền trên tay, kết quả vận khí không tốt, tiền mất hơn phân nửa, lại chỉ đổ được một khối phẩm chất bình thường. Này đối với Cheshire mà nói là đả kích rất lớn. Hơn nữa còn lo lắng cho Edward cùng vấn đề về thời gian, tiền bạc. . . Lúc hắn thấy khối Lam Phỉ Thúy này, quả thật người đều có chút cử chỉ hơi điên rồ . . . Phỏng chừng cũng là cảm thấy chuyện tình đến nước này, tìm được phỉ thúy ít như vậy, tự mình phải chịu trách nhiệm, cho nên dù liều mạng thanh danh không tốt, cũng muốn có được khối lam phỉ này, dù sao lam phỉ hấp thu cũng nhanh hơn một chút “

Vincent cau mày một cái: “Coi như có chút chịu trách nhiệm. Nhưng. . . .Đổ nguy cơ lên người khác là không đúng. Chẳng lẽ người khác phải chịu cái xui xẻo này?”

“Ai nói không phải, đi tới một bước này là điều ai cũng không muốn thấy.” Bích Khê nhắc tới sự tình của Cheshire cũng là cảm thán không thôi.

Bạch Tử Thạch nghe bọn họ nói chuyện lại có rất nhiều điều không giải thích được: “Bích Khê, Edward làm tiên phong của thú triều tháng, chẳng lẽ cái gì cũng phải tự chuẩn bị sao?” Chính phủ còn cho quân đội tiếp tế mà!

“Còn có, phỉ thúy trọng yếu như vậy, chẳng lẽ không do bộ lạc hoàn toàn khống chế trong tay sao?” Trên địa cầu, nguồn năng lượng như dầu hỏa, điện lực đều là do quốc gia khống chế mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK