• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bạch Tử Thạch tin trên thông báo sát hạch của công hội đổ thạch sư, câu đó tuyệt đối không phải vô duyên vô cơ viết lên. Suy nghĩ một chút, Bạch Tử Thạch quyết định đi tìm Sigma, có một lão sư là đổ thạch sư cấp 8 của công hội đổ thạch sư, bây giờ không dùng thì đúng là lãng phí!

“Nói vậy, ngươi muốn ghi danh vào kỳ sát hạch đổ thạch sư?” Sigma khoanh tay, trầm ngâm nói, “Chuyện này cũng không phải là không thể. Nhưng hơn phân nửa sẽ là một cái kết quả thất bại. Phần thực tiễn ta không lo lắng ngươi, nhưng thi viết thì không phải dễ qua như vậy. Ngươi bây giờ mới học được hơn một tháng. . .”

Bạch Tử Thạch cũng không bất mãn với kết luận cậu sẽ thi rớt của Sigma: “Ta biết, cho nên mới đến tìm lão sư. Một là, muốn hỏi thử xem lão sư có thể lấy được những đề thi viết trước của kỳ sát hạch đổ thạch sư không, hai là, muốn hỏi xem ‘Nếu như có ngoại lệ, thì quyền giải thích cuối cùng của lần sát hạch này thuộc về tổng công hội đổ thạch sư.’ trong câu này, cái ngoại lệ kia là trường hợp nào.”

Sigma đầu tiên là sửng sốt, sau lại không nhịn được cười lớn: “Ha ha. . . Ngươi nha, thật là tinh ranh, cả cái này cũng làm ngươi nhìn ra môn đạo.”

Đây là nói, câu nói cuối cùng kia xác thực là có huyền cơ. Mắt Bạch Tử Thạch sáng lên: “Sư phụ, vậy. . .”

Sigma ngừng cười, nói: “Từ khi chế độ sát hạch đổ thạch sư được xây dựng, chỉ xuất hiện hai loại ngoại lệ, loại thứ nhất, chính là danh sách đề cử của những lão già chúng ta đây. Mỗi lần sát hạch có thể đề cử một người, cầm danh thiếp của chúng ta tham gia sát hạch, ngươi có thể thông qua một trong hai hạng mục sát hạch, đó còn phải xem ngươi chọn cái nào.”

Mắt Bạch Tử Thạch càng sáng rực lên, nhìn Sigma lắc đầu liên tục: “Cái này ngươi đừng hy vọng, danh sách này lúc ngươi còn chưa tới học đã được định cho người khác rồi.”

Bạch Tử Thạch như đưa đám, con đường này nhất định là bước không qua, Sigma thân là đổ thạch sư cấp 8, nói chuyện đương nhiên phải giữ lời: “Vậy loại ngoại lệ còn lại thì sao?”

“Một loại ngoại lệ còn lại — ngươi phải biết rằng, thiên tài có môn giỏi cũng có môn kém nhưng dù sao vẫn là thiên tài. Ngươi nếu như có thể lấy được mãn điểm (max điểm) phần thi thực tiễn, thì cũng rất có khả năng được thông qua. Đây chỉ là có khả năng thôi, nếu như ngươi thi viết trực tiếp 0 điểm, thì dù có mãn điểm cũng không cho ngươi qua, nhưng nếu như thành tích thi viết của ngươi không quá tồi, và hơn phân nửa giám khảo nhắm một con mắt mở một con mắt thì cũng thả cho ngươi qua.” Sigma nhìn Bạch Tử Thạch, kỳ thực cũng thấy không khả quan lắm khi đồ đệ đi đường này, từ khi xây dựng chế độ thi tới nay, người có thể đi qua con đường này có thể đếm không quá năm đầu ngón tay, hơn nữa kinh nghiệm từng trải của những người thông qua khi đó đều không ít, ông không kìm được mà khuyên nhủ, “Bạch, ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, kỳ thực cũng không cần nóng vội. Năm năm sau, ngươi cũng gần trưởng thành, khi đó mới thập phần nắm chắc.”

Bạch Tử Thạch cười một tiếng, cũng không giải thích, năm năm đối với người trên Bác Nhã đại lục mà nói không phải là quá dài, nhưng đối với cậu mà nói, năm năm đối với cậu mà nói có thể chính là một phần mười sáu sinh mệnh: “Sư phụ, ta muốn thử một chút. Dù thi không đậu, ta đi thể nghiệm một lần cũng không tổn thất gì.”

Điều này cũng đúng. Sigma khẽ mỉm cười: “Vậy đi đi, nhưng không cần gây áp lực tâm lý quá lớn cho mình. Ngươi còn nhỏ lắm!”

“Vâng, ta biết.” Bạch Tử Thạch hướng Sigma cười cười, “Vậy sư phụ, đề thi. . . ?”

“Ngày mai tới lấy đi,” Sigma suy nghĩ một chút, lại nói, “Vậy đi, kể từ bây giờ đến khi sát hạch bắt đầu hai tháng này, buổi chiều mỗi ngày sau khi tan học, ngươi cứ đến chỗ này của ta, ta giúp ngươi một khóa cấp tốc, xem thi viết có thể thông qua không.”

“Vậy cám ơn sư phụ trước!” Hiện giờ Bạch Tử Thạch rất cao hứng, Sigma ở công hội đổ thạch sư lâu như thế, đối với đường lối thi chắc chắn khá quen thuộc, có ông phụ đạo cho trọng điểm, biết đâu lại chó ngáp phải ruồi, qua được thì sao!

Sau khi sự việc có cách giải quyết, cả người Bạch Tử Thạch cũng nhẹ nhõm hơn, ngày báo danh sát hạch đổ thạch sư là 12 tháng 10, ngày sát hạch là 12 tháng 12. Hơn hai tháng thức ngày thức đêm, cậu không tin thi viết mình lại không được điểm nào! Chỉ cần thành tích thi viết không phải quá mức thê thảm, thì cậu có thể trở thành loại ngoại lệ thứ hai!

Bạch Tử Thạch ngâm nga hát khi về nhà, Vincent đã sớm chờ cậu, nhìn dáng vẻ tiểu á thú nhân nhẹ nhàng thoải mái, liền đi qua ôm người vào lòng: “Sao cao hứng thế?”

“Ân. Ta muốn ghi danh sát hạch đổ thạch sư. Nga, đúng rồi, Vincent, bắt đầu từ mai sau khi tan học ta sẽ đến chỗ sư phụ, ông dạy bổ túc cho ta, có lẽ sẽ về rất trễ. Ngươi không cần chờ ta ăn cơm đâu.”

“Ừ.”

Nếu đã quyết định phải thi qua, Bạch Tử Thạch tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào chuyện đó, tinh thần chịu khó có thể so với học sinh thi cao đẳng ở Thiên triều, ngay cả thời gian nghỉ ngơi khi hết tiết cũng không lãng phí, làm cho Kenaf vốn ung dung không có áp lực cũng khẩn trương hề hề. Sau khi về nhà càng kinh khủng hơn, ăn cơm tối xong liền cắm đầu vào sách, ngay cả lúc nói chuyện với Vincent cậu cũng không tập trung, có đôi khi phiền, trực tiếp đẩy người ra khỏi phòng.

Thú nhân đáng thương không chỉ không thực hiện thành công kế hoạch ‘Mật y’ của hắn, mà ngay cả phúc lợi ôm người yêu ngủ cũng mất tiêu. Dạng lãnh đạm này khiến cho Vincent cực kỳ không thoải mái. Nhưng thú nhân cũng không phải là người không biết lý lẽ, hắn biết Bạch Tử Thạch gấp gáp như vậy là bởi vì cái gì, năm năm một lần sát hạch thật sự là quá dài, bọn họ không chờ nổi năm năm.

Vincent yên lặng lùi kế hoạch ‘Mật y’ lại sau, nhận được Tử Nhãn Tình xong, hắn cũng không ra ngoài săn giết nữa, đang chuẩn bị đem sinh hoạt thường ngày an bài cho thật tốt. Mấy ngày nay ngay cả cơm trưa cũng làm xong rồi đem đến trường cho Bạch Tử Thạch, tiểu á thú nhân tranh thủ từng giây từng phút nên tiết kiệm luôn cả thời gian về nhà ăn trưa, đổi thành ăn ở trường học. Vincent cảm thấy đồ bên ngoài không có dinh dưỡng, những thứ đồ hắn tẩm bổ cho Bạch Tử Thạch tốt nhất là không nên ngừng, hơn nữa gần đây tiểu á thú nhân lao động trí óc tương đối nhiều, nên mặt này cần phải bổ sung thêm.

Loại săn sóc thầm lặng này của Vincent dẫn đến một đống người hâm mộ ghen tỵ oán hận Bạch Tử Thạch. Ngươi nói ngươi xem, bạn lữ là Bác Gia Garcia mà hàng ngàn hàng vạn á thú nhân nhìn chảy nước miếng cũng không có được đã đành, nếu như ngươi ôn nhu săn sóc chiếu cố tốt Bác Gia, thì thôi không tính. Mấu chốt là, ngươi nha, cư nhiên lại là bên được chiếu cố! Bác Gia thanh lãnh cao quý như minh nguyệt thế mà lại nấu cơm cho ngươi! Nấu cơm đã đành, hắn còn đưa cơm cho ngươi nữa chứ!!! Được rồi một thú nhân cường đại giỏi việc nước đảm việc nhà như thế, ngươi im lặng cười trộm thì thôi, lại còn mang ra khoe khoang! ! ! Suýt nữa thì chọc mù mắt chó của chúng ta rồi!

Mấy ngày nay bị mắt đao đâm đầy người, trải qua cảm giác nổi hết da gà da cóc lúc đầu, thì dần dần cũng bình tĩnh lại. Những ghen tỵ trần trụi kia thực ra cũng làm cậu cảm thấy không ít hư vinh, thậm chí cảm thấy lâng lâng. Điều này cũng trực tiếp dẫn đến lực kháng cự của Bạch Tử Thạch đối với sự ôn nhu của Vincent thẳng tắp giảm xuống, trong lòng cũng dâng lên chút áy náy, nói ra thì lúc sống chung với nhau mình quả thật là phía trả giá tương đối ít. Ngô. . . Nếu không. . . lúc Vincent đưa ra yêu cầu gì gì đó một chút, thì cứ gật đầu là xong. Nếu như. . . Nếu như hắn muốn tiến vào, thì không thể. Cũng không phải đến tận bây giờ rồi mà cậu còn đôi co gì đó, bạn lữ dù sao vẫn phải đi đến một bước kia, nhưng giữa bọn họ có một vấn đề cực kỳ quan trọng chưa giải quyết được — thiết bị không khớp! Lắp ra lắp vào cũng không chạy được!

Bạch Tử Thạch cảm thấy có chút áy náy cho nên đêm đó liền đẩy ngã thú nhân, hai tay cùng lên, sờ sờ trên, sờ sờ dưới, lại vận động lên vận động xuống, khiến thú nhân dấy lên dục hỏa đốt người, đem người đè úp sấp trên giường, hai chân cùng tiến hung hăng vận động một phen.

Nếm được mùi ngon mắt Vincent sáng ngời, lại nghĩ ra phương pháp tốt để làm Bạch Tử Thạch ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Suy nghĩ của Bạch Tử Thạch hắn cũng đoán được ít nhiều, vốn có mục đích gì gì đó, nên thú nhân cũng không khuyên nhủ cậu, mà lại càng tỉ mỉ chiếu cố cậu hơn, thậm chí lúc Bạch Tử Thạch chủ động đề nghị giúp hắn cái gì gì đó, Vincent còn lễ phép cự tuyệt, lý do là — bây giờ ngươi đang ở thời điểm quan trọng, không cần lo cho ta quá nhiều. Lại phối hợp với bộ dạng kìm nén dục vọng giày vò, làm cho Bạch Tử Thạch vô cùng ngượng ngùng.

Vincent cố nhịn xung động muốn đem người áp đảo, săn sóc khẽ cười: “Đợi sát hạch xong, ta sẽ tự lấy bồi thường.” Bạch Tử Thạch cho đây là trấn an mình, cảm động: “Uh.”

“Ta đi tắm.” Nhìn thú nhân chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, Bạch Tử Thạch càng cảm động hơn, học tập càng cố gắng hơn.

Trải qua hai tháng huấn luyện ma quỷ y như địa ngục, ngày 12 tháng 12 ngày sát hạch đổ thạch sư cuối cùng cũng đã tới. Bạch Tử Thạch sáng sớm đã chuẩn bị hết các đồ dùng cho cuộc thi, rồi đi đến trường Oliver, có thể sắp xếp cho nhiều người như vậy cùng thi một lúc, ở Á Thành cũng chỉ có mỗi trường Oliver mới làm được.

Tham gia ghi danh sát hạch lần này tổng cộng có 670.000 thí sinh, Á Thành tổng cộng có 13.000 người, thi viết ở cùng ngày cùng giờ hôm đó luôn, cũng chính là bắt đầu từ 9h sáng ngày 12 tháng 12. Phần thi thực tiễn còn lại là ở trong ba ngày từ 13/12 đến 15/12, 13.000 người tổng cộng chia làm năm nhóm, mỗi nhóm thí sinh đều có nửa ngày để chọn mao liêu. Trong thời gian này, phố mao liêu ở phố Đông của Á Thành sẽ bị phong tỏa, do thú nhân chịu trách nhiệm canh gác mỗi cổng vào. Mỗi ngày buổi sáng từ 8h đến 12h, buổi chiều từ 2h đến 6h là thời gian chọn mao liêu, thí sinh căn cứ vào số báo danh của mình để đi vào. Khi đến giờ, sẽ cấm đường.

Mỗi thí sinh sẽ được 5 cái thẻ đánh số do công hội đổ thạch sư phát cho, phải chọn 5 khối mao liêu, rồi dán thẻ đánh số lên. Tiền mao liêu là tự mình trả, chủ cửa hàng chịu trách nhiệm niêm phong mao liêu đã được dán thẻ đánh số vào rương trước mặt thí sinh. Những cái rương này đều là rương đặc biệt của công hội đổ thạch sư, chìa khóa ở trong tay hội trưởng ủy ban thi. Bảo đảm công bằng ở mức độ lớn nhất cho cuộc sát hạch lần này.

Sau khi kết thúc hai ngày rưỡi thời gian lựa chọn, bắt đầu từ ngày 16 tháng 12, chính là thời gian giải thạch tại chỗ, lúc đó sẽ có máy hiện ảnh phát sóng trực tiếp đến toàn bộ Bác Nhã, và ghi hình lại. Khoảng thời gian này sẽ khá dài, ở Á Thành, sân bãi lớn đủ để cung cấp cho 100 người cùng giải thạch một lúc tổng cộng có 10 cái, nói cách khác có thể đủ cho 1000 người giải thạch cùng một lúc. 1000 người làm một nhóm, một nhóm thí sinh có thời gian cả một ngày, tổng cộng cần 13 ngày. Mỗi thí sinh còn được công hội đổ thạch sư phát cho một cái rương nhỏ, mỗi cái rương có năm tầng, dùng để đặt phỉ thúy được giải ra. Cái rương một khi khóa kín, thì không thể mở lại ra, chìa khóa cũng đặt ở chỗ hội trưởng ủy ban thi.

Sát hạch từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc diễn ra trong mười bảy ngày, còn thời gian tuyên bố thành tích, lại ở ngày thứ 20.

Bạch Tử Thạch báo danh khá sớm, số báo danh là số 256, xếp thứ 6 trong phòng thi số 6, dùng cách nói của Thiên triều, là lục lục đại thuận (rất thuận lợi, số may mắn). Bất kể ngạn ngữ Thiên triều có dính dáng gì đến đây hay không, tâm Bạch Tử Thạch cũng nhờ con số này mà có được chút an tâm.

Bài thi rất nhanh đã phát xuống, Bạch Tử Thạch nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi, bình ổn tâm thần, bắt đầu làm bài. Đầu tiên là nhìn từ đầu đến đuôi bài thi một lần, sau khi xem xong, Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, có thể thấy không ít câu biết làm. Đương nhiên cũng có rất nhiều câu hoàn toàn chả biết tý gì, bất quá cái này cũng không làm Bạch Tử Thạch khẩn trương lắm, chủ yếu là bài thi này so với cậu hy vọng đã tốt hơn rất nhiều rồi, dù sao thì đối với điểm số phần thi viết của kỳ sát hạch đổ thạch sư, những người từng thi qua đều nói đề mục phi thường biến thái. Cậu có thể thấy không ít câu quen mắt, thì so với dự tính trong lòng, đã khiến cậu an tâm không ít. Dù sao Bạch Tử Thạch đã chuẩn bị tâm lý để toàn lực ứng phó với phần thi thực tiễn.

Trong hai giờ thi, Bạch Tử Thạch hoàn toàn là làm nhảy cóc, tổng thể mà nói, không biết làm so với biết làm nhiều hơn. Nhưng những phần biết làm cậu có thể đảm bảo mình làm đúng. Đương nhiên, không biết làm cậu cũng không để trống, chịu giáo dục thi cử của Thiên triều đã lâu Bạch Tử Thạch cũng giữ vững truyền thống tốt đẹp trước sau như một của học sinh Thiên triều, không biết làm cũng không để trống, không biết đúng không thì chém gió là được, không chừng lão sư thấy ngươi viết nhiều nhiều, lại mềm lòng cho ngươi vài điểm công vất vả viết.

Mười một giờ, cuộc thi chính thức kết thúc, tất cả thí sinh cũng buông bút trong tay. Giám khảo đi xuống một lần thu bài, Bạch Tử Thạch nhân cơ hội liếc mắt nhòm bài thi thí sinh bên cạnh một phát, rất tốt, rất nhiều chỗ trống. Lòng Bạch Tử Thạch nhất thời được an ủi.

Chỉ bằng cái nhìn này, tâm lý sau khi thi xong của Bạch Tử Thạch cũng có chút bình tĩnh. Lúc về đến nhà, Vincent thấy vẻ mặt bình thản của cậu, cũng yên lòng, không có vô duyên hỏi cậu thi thế nào. Mà đem chiếc xe H sáng long lanh đã mua từ lâu nhưng mãi không có cơ hội đưa ra: “Cho ngươi đó.”

Mặt Bạch Tử Thạch xoẹt một phát liền sáng rực, bao nhiêu uể oải lúc này đều bị quẳng lên chín tầng mây tuốt. Nam nhân ít ai lại không yêu xe, Bạch Tử Thạch cũng không ngoại lệ, lúc cậu mới tới Á Thành thấy có người lái xe, đã định lúc nào đó mua một chiếc, nhưng luôn bị chuyện này chuyện kia làm chậm trễ, bây giờ đột nhiên lại thấy một chiếc bày ra ở trước mặt mình. . .

Vincent nhìn tiểu á thú nhân cười toe toét nhào lên xe, bộ dạng tràn ngập vui sướng không cần hỏi cũng biết là thích đến mức nào, hắn cũng mỉm cười: “Chờ khi sát hạch kết thúc, trường học cũng gần đến kỳ nghỉ. Đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi lái xe, chờ ngươi thi được bằng lái xe, thì đi chỗ nào cũng thuận tiện hơn nhiều. Thích không?”

“Thích!” Hai mắt Bạch Tử Thạch sáng rực gật đầu liên tục, vuốt ve đường cong lưu sướng ở thân xe một lúc lâu mới bình ổn tâm tình của mình, nhìn dáng đứng cao ngất của Vincent , chạy đến kéo áo hắn xuống, tặng cho một nụ hôn triền miên: “Cám ơn ngươi, Vincent.”

“Ngươi vĩnh viễn không cần nói cám ơn với ta.” Thú nhân vươn tay xoa tóc cậu, nụ cười ấm áp mà mê người trên khóe miệng, nồng đậm sủng nịch và bao dung, Bạch Tử Thạch gần như nhìn đến say mê, “Huống chi, ta đã nói là tự ta sẽ lấy bồi thường.”

“Uhm!” Hiện tại đang cao hứng, Bạch Tử Thạch đáp ứng cực kỳ sảng khoái, mở cửa xe chui vào xem xét bên trong xe Bạch Tử Thạch không hề nhìn thấy khóe miệng của thú nhân ở phía sau vẽ lên một nụ cười thần bí.

Buổi trưa ăn cơm xong, Bạch Tử Thạch đánh một giấc, thẳng từ giữa trưa cho đến lúc mặt trời ngả về tây, thần kinh căng thẳng hai tháng nay cuối cùng cũng được thư giãn, thoải mái đến mức cậu chả muốn tỉnh lại. Mở mắt ra đã thấy Vincent ngồi ở bên giường, bật một chiếc đèn nhỏ buông tầm mắt đọc sách.

“Tỉnh? Tổ ma ma mới gọi điện cho ta, bảo ngươi đi đến chỗ ông ấy một chuyến, chắc là định tính thử điểm thi buổi sáng cho ngươi, thuận tiện ở lại chỗ ông ăn cơm luôn.”

Nhắc tới cuộc thi, bao nhiêu buồn ngủ còn sót lại của Bạch Tử Thạch biến mất sạch, từ trên giường nhảy dựng lên, mặc quần áo tử tế, rửa mặt: “Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên nào.” “Được, để ta bay, sẽ nhanh hơn một chút.”

Sau khi hai người đến chỗ ở của Sigma, Sigma chỉ lên tiếng chào hỏi Vincent qua loa, rồi kéo Bạch Tử Thạch vào thư phòng của mình, sau khi cuộc thi chấm dứt, ông liền đòi một phần đề thi từ chỗ ủy ban thi. Bạch Tử Thạch dựa vào trí nhớ, làm lại bài thi từ đầu đến đuôi một lần nữa. Xong xuôi liền giao cho Sigma phê chữa.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sigma, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy hô hấp cũng khẽ đi mấy phần, mười phút sau, Sigma để bút xuống ngẩng đầu: “Quả nhiên hai tháng vẫn còn quá miễn cưỡng.” Lòng Bạch Tử Thạch trầm xuống, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

“Bất quá, chỉ có hai tháng ngươi đã đạt tới trình độ này đã là vượt xa khỏi dự tính của ta rồi. 48 điểm, Bạch, cách điểm tiêu chuẩn ít hơn 12 điểm.”

“Có thể đạt mức điểm này, ta đã rất thỏa mãn.” Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười. Sigma trông thấy nụ cười của cậu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm, ông cứ sợ Bạch sẽ bế tắc đâm đầu vào ngõ cụt.

Nếu đã vậy, thì ngày mai chỉ có thể toàn lực ứng phó thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK