Thú triều hàng năm đều vào tháng năm, phần lớn dã thú đều động dục ở tháng này, lúc đó chúng nó cực kỳ có sức công kích, rất nhiều dã thú thích sống một mình vì tìm bạn đời mà phải chạy khắp nơi tìm kiếm, chúng sẽ thường đi ngang qua những lãnh địa của các dã thú khác, nên thường sẽ đánh nhau một trận. Chúng sẽ săn giết rất nhiều các động vật khác, có con là vì lấy lòng bạn đời, có con lại vì phô bày sức mạnh cường đại của mình với bạn đời. Dã thú rời đi chỗ chúng thường hoạt động mở rộng khu vực di chuyển của chúng, thường xuyên sẽ chạy tới vùng phụ cận thành thị của bộ lạc, thú nhân á thú nhân ra ngoài rất dễ bị tập kích. Vì vậy, thú triều tháng cũng là thời cơ tốt nhất để thú nhân săn giết, bất kể là vì rèn luyện bản thân, hay là để giành được con mồi bình thường không dễ gặp.
Hàng năm thời điểm này, nhu cầu của thú nhân đối với phỉ thúy cũng sẽ đạt tới đỉnh cao, có người bình thường không nỡ dùng phỉ thúy, đến lúc này, cũng lôi ra hết. Á Thành thân là quê hương của phỉ thúy, tháng ba hàng năm sẽ tổ chức đại hội đổ thạch trong thời gian khoảng một tháng.
Ở trung tâm thành phụ – thành Quenthel ở phía tây bắc Á Thành có một hội trường cực lớn, hàng năm đại hội đổ thạch đều cử hành ở đây, do tổng công hội đổ thạch sư và phủ thành chủ Á Thành đảm nhận. Do đó, những đổ thạch sư thuộc cấp trong tổng công hội đổ thạch sư sẽ không được rảnh rỗi. Năm nay Bạch Tử Thạch vừa thông qua tư cách đổ thạch sư học đồ cấp 1 nên những ngày tháng thảnh thơi rảnh rỗi của cậu đến đây đã kết thúc.
Một tờ chiếu chỉ của công hội đổ thạch sư triệu tập tất cả những học đồ chưa giành được tư cách đổ thạch sư chính thức đến, bảo bọn họ phụ trách ghi lại số hiệu của hội trường, giấy chứng nhận gian hàng, số thứ tự vào hội trường, bố trí giải thạch trường v.v…, tóm lại khái quát hết những việc này mà nói, thì những việc linh tinh vụn vặt đều là việc của bọn họ tất!
Những học đồ bị chia thành vài cặp, dựa theo cấp bậc đổ thạch sư để xác nhận quan hệ phụ thuộc, đội trưởng của Bạch Tử Thạch là một vị đổ thạch sư học đồ cấp 5, trông cũng không còn trẻ tuổi, chỗ khóe mắt chân mày đều có thể thấy những nếp nhăn nhỏ. Đội trưởng Rio là người rất ôn hòa, nói là ôn hòa, chẳng bằng nói là một lão tốt bụng chẳng bao giờ biết tức giận, mặc cho ai đến cầu xin cũng sẽ dễ dàng đáp ứng giúp đỡ người khác, nên làm cho đội viên của mình oán thán dậy trời dậy đất.
Liên tục vài ngày tăng ca khiến cho Bạch Tử Thạch cũng oán thầm trong lòng, bất quá Bạch đồng chí khắc sâu đạo lý kính già yêu trẻ mà Thiên triều giáo dục nên cuối cùng cũng không oán trách ra khỏi miệng, điều này làm cho Rio có ấn tượng tốt với cậu hơn gấp bội, Bạch Tử Thạch mặc dù chỉ là một đổ thạch sư học đồ cấp 1, nhưng danh tiếng tiền đồ của người ta khó ai sánh nổi, mà mấy ngày nay bởi vì vấn đề tính cách của ông nên rước lấy không ít công việc ngoài lề, người bên cạnh ít nhiều cũng oán trách ông, có người tính tình không tốt, nói chuyện khá là không khách khí. Bạch Tử Thạch đồng chí trầm mặc không nói một lời lại lọt vào trong mắt ông lão tốt bụng, đây chính là chuyện tốt, hơn nữa lúc phân công cậu làm việc, cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện đùn đẩy từ chối. Nên đội trưởng liền hướng về phía cậu, lúc làm việc khá là chiếu cố Bạch Tử Thạch.
Đối với cách làm này của đội trưởng, Bạch Tử Thạch cũng thật bất đắc dĩ, rõ ràng chả làm gì, sao đội trưởng Rio lại chiếu cố mình chứ? Vốn còn quan hệ ôn hòa với các tổ viên khác, lần này xem như không xong rồi, ông lão tốt bụng có lòng tốt lại gây ra chuyện xấu một chút cũng chẳng hề hay biết khốn cảnh của Bạch Tử Thạch, còn cảm thấy chiếu cố những việc nhỏ nhất là chuyện nên làm. Loại lòng tốt này làm cho Bạch Tử Thạch muốn giải thích mà không biết phải nói thế nào.
“Bạch, đem những tài liệu này phát cho chủ các cửa hàng từ số 200 đến số 250, và xác nhận với bọn họ, nếu có gì sai thì dùng bút đánh dấu rõ ràng lại. Maiken, đưa những thứ này ra khu vực ngoài cho đội trưởng Casa, Doha, Sama, cùng bọn họ xác định lại lần nữa vị trí các cửa hàng lưu động, rồi đem về đây.” Đội trưởng Rio lại lần nữa phân công nhiệm vụ, chờ Bạch Tử Thạch và Maiken chia nhau đem một đống tài liệu nhận lấy, đội trưởng đại nhân mới xoay như con quay chạy đi nơi khác.
Bạch Tử Thạch nhìn sắc mặt không tốt của Maiken, thở dài trong lòng. Mùa đông ở Bác Nhã đại lục rất ngắn, mùa hè tương đối dài, bây giờ gần tháng ba khí trời đã bắt đầu nóng lên, hơn nữa lúc này hơi nước rất nhiều, nóng bức muốn chết. Đội trưởng Rio phân công hai nhiệm vụ, mặc dù nhìn qua lượng công việc của Bạch Tử Thạch khá lớn, nhưng cửa hàng số 200 đến 250 là cửa hàng mao liêu, ở trong đại hội trường Janidos, không ở ngoài trời lại còn có hệ thống điều hòa Á Thành lắp đặt riêng, ở bên trong khá mát mẻ. Khu vực ngoài thì hiển nhiên là ở ngoài trời, bên ngoài oi bức, đi theo mấy vị đội trưởng, tức là Maiken phải ở bên ngoài rất lâu.
Nhận được một cái trừng mắt hung ác và những ánh mắt trần trụi của những đội viên khác, Bạch Tử Thạch buồn rầu xoa xoa mũi, giá trị cừu hận này kéo lên thật oan uổng. Lúc đầu được đội trưởng Rio chiếu cố cậu cũng không phát giác ra, đợi đến lúc nhận ra, các đội viên đã ngầm bắt đầu bài xích cậu. Lúc đó cậu còn có lòng vãn hồi, cố ý đổi công việc cho người khác, kết quả lúc báo cáo công tác, đội trưởng Rio mặc kệ hết, trực tiếp lôi người kia ra mắng một trận, nói người kia không biết chiếu cố người dưới, chọn nhẹ sợ nặng, không nghe chỉ thị. . .
Lúc đó, Bạch Tử Thạch suýt nữa nội ngưu (-> TT^TT). Trong lòng cậu âm thầm suy đoán, đội trưởng Rio, ta với ngươi không có thù oán đúng không!
Kết quả tất nhiên khỏi phải nói, không dành được ấn tượng tốt ngược lại còn bị tiếng xấu là dối trá có tâm kế, tình cảnh của cậu càng tệ hơn, sau đó cậu lại làm một vài cố gắng, ví dụ như mang chút điểm tâm, giúp một vài việc gì đó, kết quả điểm tâm không ai cầm, còn bị chanh chua nói: ‘Ai, thì ra chúng ta nghèo đến mức này, điểm tâm cũng không tự mua nổi?’ giúp cũng không cho giúp: ‘Ấy chớ, ngài nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa đội trưởng thấy, lại bảo chúng ta làm không đúng mất.’
Sau vài lần, Bạch Tử Thạch cũng lạnh lòng, đã bị bài xích phiến diện, thì dù cậu có làm nhiều hơn nữa cũng sẽ bị nói xiên xẹo đi, Bạch Tử Thạch dứt khoát chỉ làm tốt việc đội trưởng giao cho, không nhiều chuyện nữa. Đơn giản là, lúc mới đầu bởi vì thanh danh của cậu cùng với Rio dầu gì cũng là đổ thạch sư học đồ cấp 5, nên không ai tìm cậu phiền phức. Bất quá, khi lòng tốt bụng của đội trưởng Rio càng lúc càng thâm nhập vào lòng người, cậu cũng không lộ ra đại tính tình gì, thì có người lại không an phận. Maiken chính là một trong số đó.
“Bạch Tử Thạch, ta tạm thời có vài việc, có thể phiền ngươi chạy hộ một lát không?” Mới ra khỏi tầm mắt của đội trưởng Rio, Maiken liền dừng bước, lời tuy là xin người khác giúp đỡ, nhưng cằm thì hất cao, chẳng hề che giấu ánh mắt chán ghét làm Bạch Tử Thạch tức hết chỗ nói. Lần trước hắn cũng nói thế, nhưng kết quả khi Bạch Tử Thạch quay về, đã thấy hắn ở trong hội trường nhàn nhã ngồi, ăn đồ ăn rồi ba hoa khoác lác.
Làm một lần là đủ rồi, Bạch Tử Thạch mặt không chút biểu tình giơ giơ tài liệu trong tay: “Xin lỗi, ta cũng có việc. Ngươi tìm người khác đi.”
Sắc mặt Maiken cứng đờ, lập tức âm dương quái khí nói: “Mấy việc kia ngươi có thể lập tức làm xong, ngay cả tý chuyện cũng không muốn giúp sao? Cũng khó trách, Nhã Gia Sigma là sư phụ ngươi, Bác Gia Garcia là bạn lữ của ngươi, xem thường chúng ta những học đồ cấp thấp là chuyện bình thường. . .”
Bạch Tử Thạch nhíu chặt mày, không muốn nghe tiếp những lời chanh chua của hắn: “Xin lỗi, ta phải đi làm việc, tạm biệt.”
Bộ dạng không muốn để ý đến hắn này càng làm Maiken giận sôi gan, hắn không phục, từ lúc mới đầu bị phân cùng một chỗ với Bạch Tử Thạch đã rất không vừa mắt cậu ta rồi, con người nhạt nhẽo, chả biết Bác Gia Garcia vừa ý cậu ta ở điểm nào, không phải vận khí tốt một tý thôi sao? Nhã Gia Sigma nói không chừng là nhìn mặt mũi Bác Gia mới thu cậu ta thôi! Chỉ là một tên đổ thạch sư học đồ cấp 1, đã ra vẻ khinh thường người khác. . . Nếu người Bác Gia coi trọng là ta. . . Ta sẽ càng xuất sắc hơn cậu ta!
Bước ra ngăn trước mặt Bạch Tử Thạch, Maiken vẻ mặt âm trầm: “Đợi đã, ta còn chưa nói hết! Ngươi chỉ là học đồ cấp 1, ta là cấp 2, tiền bối nói chưa dứt lời ngươi đã muốn đi, khinh thường người cũng phải có hạn độ thôi chứ! Đừng ỷ vào đội trưởng thiên vị ngươi, ngươi liền không biết mình là ai?! Ngươi bất quá chỉ là kẻ đến từ cái chỗ Maca thành rách nát, kẻ đáng thương không ai cần, đừng tưởng rằng lên làm đổ thạch sư học đồ đã là tài trí hơn người, sai ngươi giúp tý chuyện thì sao hả? Đó là coi trọng ngươi!”
Bạch Tử Thạch nhìn Maiken càng nói càng hưng phấn hăng say, chân mày cũng nhíu lại một chỗ: Tên này không có bệnh chứ? Nghe không nhịn được, Bạch Tử Thạch trực tiếp vươn một tay ra, dựng thẳng trước ngực, tỏ ý ngừng lại: “Nói nửa ngày, hóa ra là ngươi ghen tỵ.”
Vẻ mặt hưng phấn của Maiken nhất thời cứng ngắc, giống như bị giậm phải đuôi la lên: “Ta ghen tỵ?! Ta, Scan Maiken, học đồ cấp 2 mà lại ghen tỵ với ngươi một kẻ học đồ cấp 1?!” Sau đó lại bắn liên thanh tiếp, đại ý là Bạch Tử Thạch có chút bối cảnh nên đắc ý không biết trời đất là gì, dựa vào hậu trường, kiêu ngạo ương ngạnh, chanh chua vô lý. . .
Nhưng vẻ mặt ‘Ta hiểu ngươi’ của Bạch Tử Thạch làm những lời của hắn nói dần dần tắt ngấm, Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn, khéo hiểu lòng người đem tài liệu của hai người trao đổi: “Hai người chúng ta trao đổi đi, chuyện tốt quả thật không thể để mình ta chiếm hết.”
Đây chẳng phải vẫn là nói hắn ghen tỵ sao? Maiken trừng mắt nhìn Bạch Tử Thạch, tức giận hổn hển: “Ngươi có ý gì?!”
“Ta bây giờ rất hiểu tâm tình của ngươi. . .” Vẻ mặt Bạch Tử Thạch thập phần chân thành, khóe mắt chân mày lộ ra vẻ đồng tình mà ai nhìn cũng thấy rõ. Lồng ngực Maiken bắt đầu phập phồng kịch liệt, hắn há mồm muốn nói, Bạch lại mau mồm mau miệng ngăn chặn: “Ngươi yên tâm, những lời vừa nãy ta không để ở trong lòng đâu.” Cậu càng khéo hiểu lòng người, thì mắt Maiken càng trừng lớn, há hốc mồm. . .
“Mấy thứ ngươi nói không cần nói lại nữa, ta sẽ không nói với người khác đâu. Ta đi trước nhá, Scan.” Bạch Tử Thạch cực kỳ chân thành, cuối cùng còn thân thiết gọi tên hắn, Maiken đồng học tức đến mức chỉ có thể thở hổn hển trừng mắt nhìn bóng lưng Bạch Tử Thạch đã đi xa.
“Ha ha ha ha ha! ! ! Bạch, thật không ngờ, ngươi còn có một mặt như vậy.” Bạch Tử Thạch vừa mới rẽ cái ngoặt, đột nhiên bị Allan nhảy ra làm sợ hết hồn, phía sau hắn có một thú nhân đi theo, trên mặt cũng không giấu nổi nét cười, khuôn mặt anh tuấn đến mức làm Bạch Tử Thạch nhớ tới thần Thái Dương trong thần thoại Châu Âu.
Danh Sách Chương: