• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vincent tìm được một khách sạn đơn giản sạch sẽ, bên trong không có đồ trang trí phức tạp, ưu điểm lớn nhất chính là có vẻ sạch sẽ vệ sinh. Khiến Bạch Tử Thạch khi nhìn thấy gian phòng sạch sẽ bỗng nhiên lại cảm thấy muốn tắm rửa. Vincent nhìn thoáng qua gian phòng: “Ngươi muốn tắm sao?”

Bạch Tử Thạch gật đầu, Vincent liền đi ra ngoài. Cậu cũng không chú ý là Vincent cầm đi chìa khóa phòng, đi vào phòng tắm, đem cả người ngâm trong dòng nước ấm áp, Bạch Tử Thạch thật sâu thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười thoải mái. Đã lâu không được ngâm nước nóng thế này rồi.

Một mực ở bên trong đem da ngâm đến mức nhăn nhíu lại, cậu mới lưu luyến đi ra, nhìn quần áo bẩn trên mặt đất cùng quần áo khách sạn chuẩn bị sẵn, Bạch Tử Thạch thực phát sầu, quần áo cậu mua vẫn còn để trên phòng xe, quần áo bẩn không thể mặc nữa, quần áo khách sạn mặc vào lại không thoải mái. Ngay lúc cậu đang buồn rầu, một tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

“Ai?!” Bạch Tử Thạch cảnh giác quát lên.

“Là ta.” Nam âm trong trẻo lại lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, là Vincent, “Ta đem quần áo của ngươi đến.”

Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, cậu trần chuồng, núp sau cửa, đem cửa phòng tắm mở ra một khe hở nhỏ, vươn một cánh tay ra, quần áo mềm mại liền chạm tới tay cậu, Bạch Tử Thạch nhận lấy, đóng cửa lại: “Cám ơn ngươi, Vincent.”

Vincent có chút thất thần nhìn cánh tay trắng noãn tinh tế mà mềm mại kia biến mất ở sau cửa, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại: “. . . Không có gì.”

Cúi đầu, Vincent tuyệt không bất ngờ khi cái chỗ nào đó đang trướng lên, hắn nhăn mày, thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ não. Làm sao bây giờ, Bạch năm nay mới 23 tuổi, đợi cậu ấy trưởng thành, còn cần bảy năm. . . bảy năm, điều này mọi khi đối với Vincent mà nói cũng không phải thời gian quá dài, nhưng bây giờ lại khiến hắn ảo não thiếu chút nữa phát điên.

Bảy năm, phải cứng rắn nhẫn nại đến bảy năm sao? ! Không hiểu sao, Vincent bỗng nhiên cảm thấy bầu trời trở nên ảm đảm tối tăm. Vincent nhanh chóng rời khỏi căn phòng, chỉ cần đứng ở chỗ này, tưởng tượng thấy phía sau cửa thân thể Bạch trắng nõn nà xích lõa, duỗi cánh tay dài đem áo mặc vào như thế nào, cúi sống lưng xinh xắn xuống mặc quần vào như thế nào, sẽ khiến hắn cảm thấy không chịu đựng nổi.

Đứng ở trên ban công, Vincent nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, thở ra, một hồi lâu mới đem xao động cuồng nhiệt trong cơ thể bình ổn lại. Song đúng lúc này, Bạch Tử Thạch đẩy cửa đi ra, mang theo vẻ tươi mát khi vừa tắm xong, cơ thể vốn trắng nõn bị ngâm nước nóng lộ ra sắc hồng phấn nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Vincent không thể không ép mình ngừng hô hấp, sau đó bi ai phát hiện xao động vừa mới bình ổn xuống lại dễ dàng cứ như vậy bị khơi dậy, Bạch rõ ràng cũng không có làm gì!

“Vincent, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi.” Bạch Tử Thạch tinh thần rất tốt nói. Vincent rất muốn nói mình không đi, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng loại hành hạ ngọt ngào này.

Khi Allan lái xe đến nơi, hàn ý trên mặt Vincent càng nhiều hơn trước đây ba phần, ban đầu hắn sợ hết hồn, nhưng sau lại chú ý tới vẻ mặt nhẫn nhịn dục cầu bất mãn của tên thú nhân nào đó, loại kinh sợ lo lắng này liền biến thành vui sướng trên nỗi đau của người khác một cách lộ liễu. Bị ánh mắt lạnh như băng của Vincent trừng cũng không dừng lại niềm sảng khoái ngầm trong lòng.

Buổi tối Bạch Tử Thạch ngủ trên đệm mà Vincent cố ý chuẩn bị đem tới, không có xóc nảy trên xe, một đêm vô mộng cho đến tận sáng. Ở khách sạn ăn điểm tâm xong, Bạch Tử Thạch liền theo hai người đi ra phố. Tây Dã mặc dù hẻo lánh, nhưng cũng đã có trường xe tốc độ rất nhanh, bọn họ trước tiên phải đem phòng xe trả lại cho thương gia cho thuê, bên cho thuê nhận lại xe thì sẽ trả lại cho đối phương tiền thế chấp, sau đó mua vé trường xe đến thủ đô của bộ lạc Aggreko, loại xe này giống như tàu hỏa, nó ở Bác Nhã đại lục rất phổ biến. Tiếp đó cần chuẩn bị một số đồ ăn chín, ở trên trường xe hai mươi ngày sẽ không có cách nào nổi lửa nấu cơm, thức ăn trên trường xe Bạch nhất định sẽ không ăn nổi.

Bạch nhàm chán nhìn Vincent và Allan cùng lão bản cho thuê xe thương lượng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, Vincent suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh cậu: “Bạch, nơi này cách khu phố đổ thạch không xa, ngươi có muốn đi đến đó trước xem một chút không? Việc này rất vụn vặt, còn cần tốn một khoảng thời gian nữa, đến buổi trưa ta đi tìm ngươi, được không?”

Bạch Tử Thạch rất nhanh gật đầu, Vincent đi cùng đưa cậu đến cửa khu phố đổ thạch, nhìn Bạch đi vào mới vòng trở lại.

Bất kể là Maca thành hay Tây Dã thành, khu phố đổ thạch vẫn đều náo nhiệt như vậy. Bạch Tử Thạch nhìn khu phố ồn ào, cảm thán. Sau đó cậu tùy ý chọn một cửa tiệm đi vào, đây là một cửa hàng có mặt tiền rất lớn, chia làm hai phần, phần phía trước tới gần cửa là chỗ đặt giải thạch cơ, phía sau là chỗ để mao liêu.

Mao liêu được chia thành mấy đống, từng đống ngổn ngang nằm trên mặt đất, góc phía trên là ghi chú có màu sắc tươi sáng ghi giá tiền và số hiệu mao liêu. Có bán đổ cũng có toàn đổ, bán đổ phần lớn đều là mở cửa sổ, bất kể có lục hay không đều đặt trên giá riêng biệt, ghi rõ giá tiền, khác nhau chính là mao liêu bên trong có lục thì giá trên trời, còn lại thì giá thấp.

Bạch Tử Thạch tìm tìm, ở bên cạnh tìm thấy một đống mao liêu loại gạch liêu. Cậu hiện tại trong thẻ từ chỉ còn lại có bốn mươi mấy vạn, khối Huyết Phỉ đã đưa cho Vincent, Du Thanh Chủng vẫn chưa bán ra, nên tương đối thiếu tiền. Xuất phát từ suy nghĩ tối đa hóa lợi ích, cậu vẫn nên hạ thủ với những khối gạch liêu đi.

Những khối gạch liêu bị tùy ý ném ở một bên này phía trên một tí trứng muối mãng văn đều không thấy, lớp vỏ thô ráp, các hạt tinh thể phía trên kết cấu rời rạc lại còn thô to. Bạch Tử Thạch cũng không bất ngờ, hơi có chút trứng muối mãng văn đều bị chủ tiệm lựa đi rồi. Cậu cũng không để ý, nếu như không phải như vậy, cậu làm sao có thể kiếm lời được từ những sai sót chứ? Bất quá, lần này vận khí của Bạch Tử Thạch cũng không tốt lắm. Tổng cộng tất cả 56 khối mao liêu lớn nhỏ, tốt nhất cũng chỉ hơi có phản ứng, cho dù ra lục, đoán chừng cũng chỉ là Cẩu Thỉ địa, dù sao cũng là loại rất kém.

Hiện tại Bạch Tử Thạch vẫn chưa cảm ứng được đầy đủ về phỉ thúy, cũng không thể đoán chính xác phẩm chất phỉ thúy, xác định năng lượng cao hay thấp, chỉ đại khái phỏng đoán một chút. Cậu đang có ý định xây dựng hệ thống cho riêng mình, dù sao thì cảm ứng được cũng không có nghĩa là nhìn thấy được. Bất quá, Bạch Tử Thạch cảm thấy như vậy so với nhìn thấy càng tốt hơn. Sự thần bí của đổ thạch cũng là một trong những nguyên nhân nó hấp dẫn nhiều người, nếu như cái gì cũng quá rõ ràng, thế thì mị lực của nó hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà mình có thể cảm ứng được phỉ thúy, thì có thể ở trong mức mạo hiểm cực thấp, hưởng thụ loại kích thích mông lung này.

Ở trong đống gạch liêu không tìm được phỉ thúy gì, Bạch Tử Thạch chỉ có thể đổi sang một đống toàn đổ mao liêu khác, cậu cẩn thận xem xét toàn đổ mao liêu trong những liêu tử giá tiền tương đối thấp. Thấy bốn mươi vạn trở xuống sẽ ngồi xổm xuống nhìn, đầu tiên là nhìn vẻ bề ngoài lớp vỏ, tự làm một cái phán đoán cơ bản trước, rồi mới đưa tay đặt lên, mở ra lực cảm ứng của mình.

Không biết hôm nay vận khí của Bạch Tử Thạch thật sự là không tốt, hay là thế nào, mà liên tiếp xem mấy khối không phải là không có phỉ thúy, thì là phỉ thúy bên trong lực cảm ứng thấp, mua lại chắc cũng chỉ lời được một chút. Bạch Tử Thạch có chút thất vọng lắc đầu, thở dài nói tên lão bản này thủ pháp chọn mao liêu cũng quá tàn nhẫn đi.

Trong đống mao liêu giá thấp không tìm được gì khiến mình vừa lòng, Bạch Tử Thạch dứt khoát nhìn xung quanh, thấy mao liêu nào thuận mắt sẽ đi tới dò xét một tí. Không ngờ rằng kiểu hành động này của cậu lại bị người khác để ý, lại là một cái tiểu á thú nhân cảm thấy tò mò về đổ thạch. Nào có ai xem đổ thạch mà công cụ gì cũng không mang theo, lại chỉ nhìn một hồi sờ sờ rồi đi ?

Để xuống một khối mao liêu vỏ hồng sa hơn 10 kg, Bạch Tử Thạch lộ ra vẻ hơi tiếc nuối, khối phỉ thúy này vỏ nhẵn nhụi, mãng văn tương đối rõ ràng, một đoàn trứng muối cuốn lấy mãng văn, biểu hiện tương đối không tệ, hơn nữa không chỉ như vậy, phỉ thúy bên trong cảm ứng lực cũng không yếu, phỏng chừng là Thủy Chủng. Nhưng đáng tiếc, khối mao liêu này yết giá là 43 vạn. Hơn nữa kích cỡ phỉ thúy bên trong Bạch Tử Thạch cũng không biết, 43 vạn này đối với cậu mà nói đã là lực bất tòng tâm.

Để xuống khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch bị một trận tiếng người nói hấp dẫn chủ ý. Tò mò xoay người đi qua, Bạch Tử Thạch liếc mắt liền thấy cái á thú nhân đã gặp ngày hôm qua, hôm nay hắn cũng bị rất nhiều người vây quanh, nụ cười trên mặt vẫn rất ôn hòa. Bọn họ tựa hồ đang xem một khối đổ thạch.

Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, liền chen vào. Tiếng thảo luận sôi nổi truyền vào tai Bạch Tử Thạch.

“Ta cảm thấy khối mao liêu này đổ tính có vẻ tương đối lớn. Mặc dù bên cạnh có vết nứt nhỏ, nhưng từ tình trạng lục lộ ra mà nhận xét, một chút cũng không thương tổn đến phỉ thúy.” Người á thú nhân đang nói lấy ra cường quang khí của mình, rọi vào cái khe nứt trên mao liêu, “Hơn nữa, nhìn màu sắc này, lục khẳng định ăn vào trong.”

Đó là một khối mao liêu đại khái 60, 70 kg, cả khối cơ bản là hình hộp chữ nhật, dựng trên một khoảng đất trống, trên lớp vỏ nâu đỏ có một mảng rêu đậm, bên cạnh đám rêu còn cuộn lấy ba bốn đoàn trứng muối, cách đó không xa còn có một vệt nứt rộng khoảng một ngón tay, mơ hồ thấy có lục sắc lộ ra. Lục ý dịu dàng thực khiến người yêu thích, lục lộ ra nhàn nhạn tựa hồ có tính chất mềm mại, nếu như lục thật sự ăn vào, phẩm chất phỉ thúy ở trong mao liêu có khả năng lớn đạt đến Băng Chủng thậm chí gần đến cao Băng Chủng. Nhìn như vậy, nó thực sự là một khối mao liêu biểu hiện thượng giai (cấp cao, loại cực kỳ tốt), nhưng điểm phá hư là, xung quanh vết nứt kia còn lác đác phân bố vài vệt “Lữu” (kiểu như đường gân, vết rạn. Bị tách ra thì gọi là ‘nứt’, còn vết nứt đã khép lại hoặc được đổ đầy vật chất bên trong gọi là ‘lữu’- theo baidu ; có nên đổi luôn thành ‘rạn’ cho dễ đọc, dễ hiểu ko ? =.= ??), nó khiến cho các khối mao liêu trở nên không xác định được, trong ngành đổ thạch còn có một câu thuật ngữ. Gọi là “Không sợ đại nứt chỉ sợ tiểu lữu” .

Vết rạn nứt là nguy hại cực lớn đối với phỉ thúy, vết nứt lớn rất dễ quan sát được, dễ thấy rõ mức độ ảnh hưởng của nó đối với phỉ thúy, mà lữu bởi vì quá nhỏ hơn nữa rất dễ phát sinh biến hóa, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc sâu hoặc cạn, khiến người ta khó có thể nắm bắt, bởi vì lữu có tính ẩn nấp và tính biến hóa, làm người ta khó có thể nắm chắc, thế nên mới có câu nói “Không sợ đại nứt chỉ sợ tiểu lữu” này.

Bất quá đi kèm với nguy hiểm, thường thường cũng có kỳ ngộ, phỉ thúy nguyên thạch biến hóa liên tục, mao liêu có lữu mặc dù nguy hiểm rất lớn, kết cấu ngọc thạch bên trong rất có thể cũng sẽ bị những vết lữu nhỏ này phá hỏng, nhưng cũng có thể những thứ này đều là rạn nứt hậu sinh, cái gọi là rạn nứt hậu sinh, là chỉ sau khi phỉ thúy sinh ra, nó mới hình thành, rạn nứt như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến phỉ thúy bên trong, hơn nữa tỷ lệ ra cực phẩm cực cao.

Mọi người cũng không xác định được chính xác, ở chỗ này tranh luận không ngừng, bất quá xu hướng nói chủ yếu vẫn là có thể đánh cược được. Bạch Tử Thạch chú ý tới á thú nhân kia vẫn không nói gì, chỉ chuyên chú nhìn những vết lữu nhỏ.

Nhất thời tò mò, Bạch Tử Thạch đi vào sờ soạng một cái, sau đó cậu liền lộ ra nét mặt đáng tiếc, lui lại, phỉ thúy ở bên trong tử khí trầm trầm, cậu biết, những vết lữu này nhất định đã đem cả khối phỉ thúy phá hỏng rồi.

Tại lúc mọi người ở đây tranh luận không ngừng, á thú nhân kia cuối cùng cũng mở miệng, xác thực hướng về phía Bạch Tử Thạch nói: “Cậu bạn nhỏ này, ta vừa mới thấy ngươi đi đến xem khối mao liêu này, ý của ngươi thế nào?”

Endymi xem rất lâu cũng cảm thấy khối mao liêu này có thể đặt cược được, vừa định nói ra kết luận của mình, thì thấy tiểu á thú nhân này tò mò đi tới sờ một cái, rồi lại lui về, nhìn qua rất là khả ái. Vừa đúng lúc, vậy thì lấy câu trả lời của cậu ấy làm lời dẫn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK