Bất chợt, Long Phá Thiên một tay cầm hắc bào của hắn, một tay cầm minh châu của ta:
- Áo là ngươi đắp cho ta? Minh châu này cũng cho ta phải không?
- Trả lại ngay. - Ta rối rít đáp lại.
Nhưng Long Phá Thiên dường như chẳng nghe lời ta nói, hắn thong dong cất viên minh châu vào trong ngực áo. Ta gấp đến độ quên cả sợ hãi, tức giận xông đến đòi lại đồ của ta. Ta bổ nhào về phía hắn. Người ngồi lên bụng hắn. Một tay ta nắm lấy cánh tay Long Phá Thiên vì sợ hắn cất minh châu đi mất. Một tay ta cố mở những ngón tay của hắn hòng lấy lại viên minh châu. Nhưng hắn nào chịu ở yên, cứ cố gắng giơ tay thiệt xa không cho ta với tới. Ta dùng toàn bộ sức người vươn ra cướp lấy, cố hết sức mà cũng không lấy được. Đến lúc ta cảm thấy có điều gì đó bất thường thì cả người ta đã nằm sấp trên người Long Phá Thiên.
Không gian trong hang động tự nhiên có phần ngượng ngùng. Ta nằm dài trên người hắn. Tay phải níu lấy ngực áo của Long Phá Thiên. Tay trái với ra xa nắm lấy một bàn tay của hắn. Long Phá Thiên hơi ngây người nhìn ta. Thân thể hắn căng cứng, vành tai hơi đỏ. Môi mỏng mấp máy, ánh mắt cúi xuống ngại ngùng. Chóp mũi của hắn kề sát vào má của ta. Hai gương mặt gần nhau trong gang tấc. Ta dường như còn ngắm nhìn được ánh mắt ba phần kinh ngạc bảy phần thẹn thùng và hàng lông mi cong dài khẽ lay động của Long Phá Thiên. Ta và hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà không biết phải làm sao. Tiếp theo, để tránh cho trái tim của ta đập nhanh đến nhảy khỏi lồng ngực, ta luống cuống rời khỏi người hắn rồi chạy qua một góc ngồi. Ta thật sự không muốn hắn nhìn thấy gương mặt đỏ như quả gấc chín của ta lúc này. Sau đó ta lén nhìn qua thì thấy hắn cũng từ từ ngồi dậy, ngó ra ngoài như ngắm cảnh xung quanh hay suy tư gì đấy. Nhưng vành tai và phần cổ của hắn cũng đỏ lên trông thấy.
Thân là một tiểu tiên nữ thanh thuần mới trưởng thành, ta đỏ mặt xấu hổ thì là lẽ thường tình. Nhưng tên Ma tôn này lại làm sao thế này? Sống bao nhiêu năm rồi, còn có cả Ma hậu tương lai chờ đợi hắn quay trở về, sao hắn lại giống như những tiểu đồng trên tiên cung e thẹn, ngại ngùng mỗi khi gặp ta vậy chứ. Ta lấy làm khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bỡi lẽ, có một việc trọng đại làm cho ta quan tâm hơn.
Lúc này, ta sửa sang lại y phục gọn gàng rồi hướng ra cửa động mà bước đi. Long Phá Thiên đứng ngay phía ngoài, hắn mặc dù không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn lên tiếng:
- Lại muốn trốn đi đâu.
- Đói.. - Ta hậm hực bỏ lại một chữ rồi cất bước rời đi.
Nhưng khi ta đang quan sát khắp các hướng trong rừng để chuẩn bị tìm kiếm những cây to có quả dại tươi ngon thì một tiếng động lớn vang lên. Ầm một tiếng, con suối nhỏ gần đó như nổ tung bọt nước trắng xóa. Cá từ trong suối nhảy cả lên bờ. Chúng giãy dụa và thở thoi thóp như sắp chết. Ta lật đật chạy đến ôm những con cá này lên đựng trên vạt áo, rồi chạy đến bờ suối thả chúng xuống. Sau khi nhìn thấy những con cá bơi lội tung tăng, ta cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều nên vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt chúng.
Đến khi ta xoay người lại đi về hướng cây cổ thụ thì bất chợt nhìn thấy Long Phá Thiên đang ngồi trên tảng đá to, hắn hiếu kì nhìn ta:
- Chê?
- Ngươi có thể nói chuyện rõ ràng hơn một chút không? Ta không hiểu. - Ta nói.
- Chê cá ta bắt được sao?
Ta tức giận lên tiếng:
- Này cũng gọi là bắt cá à? Đúng là Ma tôn có khác, khiến ta đại khai nhãn giới. Nhưng ta không ăn đồng loại của mình.
Long Phá Thiên cười to:
- Còn biết không ăn đồng loại của mình? Chết đến nơi còn thanh cao.
- Con người phàm trần có đói có khát cũng không ăn đồng loại của mình. Ta cũng sẽ không ăn đồng loại của ta. Dù nó là con cá mới sinh ra, chưa có thần trí hay những con cá sống lâu năm. Tất cả đều không ăn. Trên đời ai lại ăn đồng loại có mình chứ.
Long Phá Thiên cúi đầu im lặng không nói. Mãi một lúc sau, hắn mới khẽ khàng lên tiếng:
- Có chứ. Long tộc..