- Thích không?
- Thích lắm. - Ta nói.
- Thích thì tốt rồi. Có tương lai. - Long Phá Thiên nhếch môi cười.
Ta thắc mắc:
- Tương lai gì?
- Tương lai làm nô tì trong cung của ta. Nô tì Ma giới đều mặc như thế.
- Ngươi.. Ta và ngươi là quan hệ hợp tác đi tìm Băng Sơn sương. Chứ ta không phải nô tì của ngươi. - Ta tức giận đáp trả lại.
Long Phá Thiên như nghĩ ngợi điều gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng đáp trả lại. Sau khi cười như không cười nhìn ta, hắn đột nhiên áp sát tới, giơ tay chạm vào eo ta, đưa ta bay lên cao. Ta tức giận la lên:
- Ngươi buông tay ra. Tên sàm sỡ.. Buông tay..
Khi ta chưa kịp phát tiết cơn tức giận thì Long Phá Thiên đã đưa ta đằng vân bay lên cao, hướng bay rõ ràng là núi Băng Sơn. Nhưng khi vừa ổn định trên đám mây, Long Phá Thiên nghe thấy những lời ta nói, sắc mặt hắn đang vui vẻ chợt âm trầm tỏa ra sát khí. Vì thế, vừa buông tay khỏi eo thon của ta xong, hắn lại áp sát người vào ta lần nữa. Lần này hắn nắm lấy chiếc cằm bé nhỏ của ta, bắt ta phải đối diện với hắn. Đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ tỏa ra sát khí, hắn nhìn ta đầy cảnh cáo:
- Bổn Ma tôn thiếu nữ nhân đến mức phải sàm sỡ ngươi à? Ma giới thiếu gì nữ nhân muốn vào tẩm cung của ta hầu hạ. Chỉ bằng ngươi.. xứng sao? Chán ghét ta đến như vậy à? Vậy thì cả đời này cũng phải ở bên cạnh ta. Rõ chưa?
Ánh mắt hắn âm lãnh, môi mỏng gằn từng tiếng một. Hơi thở mang đầy vẻ bực bội và tức giận. Đối diện với đôi mắt ấy, ta cảm thấy mình sắp rơi vào một hố băng khổng lồ rồi. Nếu không ai vớt ta ra sớm, chắc ta sẽ chết chìm trong sự nguy hiểm này. Ta biết hắn đang tức giận nên để cứu vớt lấy mình, ta thức thời đáp lại:
- Rõ.. rõ.. rõ rồi..
Sau khi nghe được đáp án tạm cho là hài lòng, hắn buông ta ra rồi quay sang nhìn hướng khác như không muốn để ý đến ta nũa. Có phải ta cảm nhận sai không? Ma tôn hắn.. hình như giận rồi. Ta cảm thấy mình như vừa mới vượt qua một kiếp nạn lớn trong đời nên lúc này hắn làm gì cũng kệ. Ta bảo vệ mạng nhỏ của mình trước mới là vấn đề quan trọng nhất.
Từ lúc đó trở đi, hắn đưa ta đằng vân đi đến núi Băng Sơn nhưng không ai nói với ai một lời nào. Ta cũng thức thời mà lẳng lặng nhìn ngắm khung cảnh phía trước. Ta lơ đễnh hết nhìn mây trời, đến ngắm cả rừng cây rậm rạp bạt ngàn và vài ngôi nhà tranh thu nhỏ phía dưới những đám mây. Đột nhiên, khi sắp đến nơi, ta phát hiện ra ở Băng Sơn có sự khác thường..
Dưới chân núi Băng Sơn lúc này xuất hiện một đội nhân mã với vũ khí, áo giáp đầy đủ đang chờ sẵn. Đối với ta mà nói, đội ngũ này phi thường quen thuộc. Họ mặc áo giáp màu trắng viền xanh, đầu đội mũ trắng, tay cầm thương bạc. Cả người toát ra tiên khí ngút trời. Còn ai vào đây nữa chứ. Họ đều là những thiên binh thiên tướng mà lúc trước ta rất hâm mộ. Tất cả họ là những anh hùng trong mắt của các tiểu tiên nữ như Ngư Lạc ta đây. Hầu hết họ đều được tuyển chọn kĩ càng và huấn luyện nghiêm ngặt. Sau khi trải qua nhiều thử thách, họ sẽ chính thức trở thành những trụ cột bảo vệ sự an toàn cho Tiên giới. Nhưng bây giờ thiên binh thiên tướng lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh thế này.. Không nói thì ta cũng biết họ đang muốn nghênh đón sự xuất hiện của ai rồi. Sự hấp dẫn của Ma tôn thiệt là to lớn. Mới đằng vân một chút mà Tiên giới đã xếp hàng dài muốn bắt hắn ta về núi Nghênh Phong lại rồi..