- Giao thuốc giải cho ta.
- Không có thuốc giải. - Ta cười cười lên tiếng.
Trương Hàn nóng giận vô cùng nên lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
- Bắt lại cho ta. Nhanh..
Lúc này ta lấy phi tiêu vảy cá ra chuẩn bị ném đi. Ba chiếc phi tiêu nằm gọn trên bàn tay trắng ngần của ta bất cứ lúc nào cũng được phóng ra. Chỉ cần bọn chúng tiến đến gần một chút, ta lập tức động thủ ngay. Nhưng khi ta chuẩn bị ra tay thì đám người đang hung hăng xông đến bị đánh bay ra thật xa. Bọn chúng rơi trên mặt đất, phun ra một ngúm máu rồi bất tỉnh. Những kẻ khiêng kiệu giật mình sợ hãi nên bỏ lại Trương Hàn mà co chân bỏ chạy. Ta cảm thấy cực kì khó hiểu. Không phải ta đã trở thành cao thủ võ lâm rồi chứ. Ta nhớ ta còn chưa sử dụng chiếc phi tiêu nào mà. Sao bọn chúng lại bỏ chạy như vậy rồi. Nhưng sau đó, ta cảm thấy không khí xung quanh vô cùng không ổn. Sát khí đâu đó bao trùm lấy ta. Hiện tại ta cũng không quan tâm lắm điều này. Ta chỉ lo quan sát kĩ tên Trương Hàn đang vừa bò vừa lăn khỏi vị trí của mình. Ánh mắt hoang mang, thân thể muốn tháo chạy nhưng không thể. Khi ta nhìn gần hắn mới thấy vẻ mặt khiếp sợ thảng thốt rõ ràng của Trương Hàn. Nhưng ánh mắt này lại không nhìn về hướng ta đứng mà nhìn về phía sau lưng ta. Sau đó, ta dõi theo hướng nhìn của hắn thì thấy.. thì thấy.. Thôi, ta quyết định tốt nhất là co chân chạy cho nhanh. Ta sợ sẽ bị đánh chết mất thôi. Sau lưng ta nổi bật một nam tử anh tuấn, hắc bào chìm trong đêm tối càng tăng thêm sự ma mị. Ánh mắt thâm trầm không giận mà uy. Còn ai khác ngoài Ma tôn đại nhân Long Phá Thiên nữa chứ. Nhưng có vẻ động tác của ta thật sự quá chậm so với vị tổ tông đang đứng sau lưng này. Ta chưa kịp co chân chạy thì hắn đã xách cổ áo ta lên như xách một con gà bé nhỏ rồi. Sau đó, mặc kệ tiếng kêu la tức giận của ta, hắn cứ thế đem ta trở lại Long Thiên Cung.
Về đến tẩm điện, hắn mới thả ta xuống. Tiếp theo hắn không nhanh không chậm lên tiếng:
- Vừa đến vài ngày đã muốn trốn à?
- Ta không bỏ trốn. Chỉ muốn đi dạo chơi một chút thôi. - Ta phản bác lại.
Hắn vừa nhìn ta cười khinh thường vừa lên tiếng:
- Đi dạo tới mức có hẳn một đám người muốn đuổi giết ngươi luôn à?
Ta mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, khẳng khái lên tiếng:
- Do bản cô nương xinh đẹp nên người ta ghen tị. Không được hả?
Ta giương ánh mắt kiêu ngạo lên nhìn đối diện với hắn. Lần đầu tiên ta có cảm giác thành tựu như vậy. Vì ta có thể hiên ngang đứng đối đáp với kẻ đáng sợ này rồi. Ta không còn sợ hãi hắn như lúc đầu nữa. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo của ta, chẳng hiểu sao Long Phá Thiên không phản ứng lại. Hắn nhìn ta chăm chú, môi mỏng khẽ nhếch lên cười nhẹ. Sau đó hắn mới đáp lại vỏn vẹn ba chữ rồi bỏ đi trước:
- Đúng là đẹp..