Nhưng khi ta vừa hạ răng xuống cắn thì cánh tay này đột nhiên hất văng ta ra khỏi hồ. Cả thân mình ta bay thẳng lên bờ, lưng đập vào một cây cổ thụ lớn. Sau đó, cả người văng ra mặt đất. Ta dường như cảm nhận được sự đau đớn khó tả này. Toàn thân không còn sức lực. Tay chân giống như không còn thuộc về bản thân mình nữa. Do lí trí xác định được bản thân đang gặp nguy hiểm nên mí mắt ta gắng gượng mở to đầy cảnh giác. Chứ nếu không thì chắc ta cũng trực tiếp ngất đi cho khỏi suy nghĩ nữa rồi..
Lúc này đây, ta trông thấy nước trong hồ từ tĩnh lặng chuyển sang sôi trào dữ dội. Từng đợt sóng nổi dậy, cuồn cuộn và bắt đầu bốc khói nghi ngút. Sau đó một thân ảnh từ dưới nước bay lên giữa không trung. Ầm một tiếng thật lớn, người này phá nước bay thật nhanh như muốn thể hiện uy lực của bản thân. Nước phía mặt hồ bắn tung tóe vào người, vào mặt khiến ta đau rát. Giữa luồng ánh sáng kì lạ và huyền ảo xuất hiện một nam tử vóc người cao lớn. Nói chính xác đây là một mĩ nam tử nhan sắc khuynh thành. Hắn vận một bộ y phục đen tuyền, vai khoác trường bào. Trên tà áo và thân áo được thêu viền bằng chỉ vàng óng ánh. Dáng người hắn cao lớn, vai to khỏe và cánh tay hữu lực. Nhưng xuất chúng nhất vẫn chính là gương mặt kia. Mĩ nam tử có khuôn mặt nam tính, da trắng sáng, mắt phượng xinh đẹp, mũi cao thẳng. Đôi môi hắn mím chặt thể hiện sự uy nghiêm và vương giả. Tuy là mĩ nam nhưng trên mình hắn lại tỏa ra tà khí và thể hiện rõ bốn chữ: "Muốn sống chớ đến gần". Ta ở trên Tiên giới bao nhiêu năm nay nhưng cũng chưa từng gặp được người đàn ông nào tuấn tú như thế. Nếu Hoàng đế phàm trần mà thích nam sủng thì tên trước mặt ta đây dám cũng có thể tiến cung tranh giành vị trí chính cung Hoàng hậu.. Khoan đã! Hình như ta có phần đi lệch chủ đề rồi thì phải..
Dù tâm tư có phần choáng ngợp trước nhan sắc của người trước mắt nhưng ta cũng chỉ dừng lại ở mức thưởng thức cái đẹp. Sau đó ta liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Bởi vì ta biết, tên mĩ nam yêu nghiệt này không dễ đối phó chút nào. Khi ta hồi thần trở lại thì nghe nam tử này lên tiếng:
- Dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Đúng là tự tìm đường chết mà.
Sau đó hắn giơ nhẹ tay lên, ánh sáng phát ra từ bàn tay của hắn chiếu thẳng vào thân ảnh của ta đang nằm trên đất. Cả người ta bay về phía hắn. Hắn dùng một bàn tay siết chặt cổ họng của ta. Ta ra sức giãy dụa, chân đạp mạnh vào khoảng không, hai tay nắm lấy cánh tay của hắn. Ta dùng hết sức bình sinh để gỡ tay hắn ra, hy vọng có thể hít thêm vào ngụm không khí để cứu sống bản thân. Nhưng cánh tay của hắn to khỏe và rắn chắc. Mọi thứ ta làm dường như không mang lại lợi ích gì. Đến lúc ta gần như tuyệt vọng, cổ họng đau nhức kinh khủng thì hắn đột nhiên buông tay. Hắn ném ta một phát rơi tự do xuống đất. Sau đó hắn cười nhếch mép nói:
- Quên mất. Cho người chết thế này thì nhẹ nhàng quá. Tiểu tiên nữ ở Tiên giới à. Ta sẽ để ngươi được sống. Nhưng ta thích cái kiểu sống không bằng chết hơn. Từ giờ ngươi đi theo ta, phục tùng mọi mệnh lệnh của ta. Nếu ngươi làm tốt, Ma tôn ta sẽ cho người sống thoi thóp thêm vài ngày nữa..
Toàn thân ta dường như chấn động, ta không nghe được thêm lời gì nữa sau hai chữ "Ma tôn". Là Ma tôn bị phong ấn ở núi Nghênh Phong ư? Sao có thể ở đây? Hắn rời khỏi đó bằng cách nào chứ? Ta thật sự hoảng sợ.. Tương truyền khi Ma tôn phá bỏ được phong ấn thì thiên hạ sẽ đại loạn. Không phải vừa ra khỏi nhà là ta đã "may mắn" đến mức gặp phải tên yêu nghiệt độc ác nổi tiếng Lục giới chứ. Ta tự cảm thấy ngày tháng sau này của mình sẽ "hết sức nhiệm màu" rồi đây..