“Chúng ta sẽ vào kinh, phải học cách ăn mặc trang điểm, muội còn nhớ nhóm quý nữ ăn mặc ra sao không? Đương nhiên, chúng ta kém người ta, nhưng cũng không thể keo kiệt.”
Trong trí nhớ lúc nhỏ, vẫn còn những hình ảnh ấy, nhưng hiện tại không thể so sánh, muốn học cũng chưa chắc học được, chỉ có thể chấp nhận tình thế.
Trên bàn ăn, Từ thất thiếu gia nói có hai người thị vệ Từ gia chưa đến, thuyền cũng không tìm được, quyết định không đi đường thủy nữa, buổi chiều sẽ đi mua xe ngựa, theo đại đạo đi trực tiếp vào kinh.
Mặc Kỳ Kiêu đồng ý biện pháp này, hai cô nương cũng không có ý kiến.
“A Thiến sáng nay vẫn ăn chưa no, buổi trưa ăn nhiều một chút, huynh toàn gọi món chiêu bài của tiệm đấy.” Kỳ Kiêu ân cần đẩy dĩa rau đến trước mặt A Thiến.
“Dạ, huynh cũng ăn nhiều một chút.”
Tử Hề gắp một đũa trong dĩa măng xắt sợi xào trước mặt Từ thất thiếu gia, rồi lẳng lặng uống nước xua đi vị cay, sau đó bưng dĩa chân giò lợn kho đến ăn chung với Tử Thiến.
A Thiến thích ăn lạt, tưởng Tử Hề chăm sóc mình, liền nhìn nàng cười trộm một chút.
Từ lão thất cong cong mu bàn tay, lúc này đã học ngoan, nha đầu kia có mấy phần thông minh, nàng không cho ăn gì thì hắn kiên quyết không thể ăn.
Đại đạo đi về kinh thành thên thang bằng phẳng.
Hoàng hôn mấy ngày sau đã đến kinh thành, bọn họ lại không biết nhà Vệ Bác ở đâu, đành phải kéo nhau đến phủ Định Quốc công, sáng mai sẽ an bày cho hai cô nương.
Mặc Kỳ Kiêu ngồi trên lưng ngựa, nghĩ đến ngày mai sẽ từ biệt A Thiến, dì của nàng sẽ lo liệu chuyện hôn ước, về sau sẽ khó gặp nàng, đến tin tức cũng khó nhận được. Kêu Tiết Lục đến, thấp giọng phân phó vài câu, khiến hắn tách ra đi về hướng khác.
Người gác cổng thấy Từ Vĩnh Hàn, sợ ngây người:“Thất thiếu gia đã trở lại, Thất thiếu gia, ngài đã ba năm không về nhà, nhanh đi nói cho lão thái quân.”
Từ thất thiếu gia lười cùng bọn họ dong dài, chỉ ừ một tiếng, liền mang theo ba người còn lại đi nhanh vào nội viện.
Phía sau, người gác cổng cùng mấy gã sai vặt đã chụm đầu bàn tán về hai cô nương che mặt. “Hắc, thấy không, Thất thiếu gia chúng ta ba năm không trở về, mà đã cưới được hai người vợ nhỏ rồi.”
Trước cửa phòng, một phu nhân trẻ tuổi cao gầy đi ra, thấy Từ Vĩnh Hàn, sửng sốt một chút, sau đó cười to: “ Đừng trách tẩu chê lão thất đệ nha, sao đệ thành một khối than đen thui vậy? Ha ha ha.”
[Nên nói thì nói, không nên nói cũng nói] Tam phu nhân nhà họ Từ.
Từ Vĩnh Hàn liếc mắt đến tam tẩu đang cười đến run cả người, hỏi: “Tổ mẫu đâu?”
“Ở trong phòng chờ đệ thỉnh tội đó.” Tam phu nhân cười xấu xa.
Từ Vĩnh Hàn đi nhanh vào cửa, tam phu nhân muốn đi theo vào, bỗng nhiên phát hiện phía sau còn đi theo một công tử tuấn dật cùng hai cô nương đang đeo mạn che mặt.
Nàng đối công tử không có hứng thú, đối hai cái cô nương khả thượng tâm, dừng lại cười, yên lặng chờ các nàng tháo xuống duy mạo, nhìn xem lư sơn chân diện mục.
Ôi! Hảo tuấn tú! Hai vị tiểu mỹ nhân. Sắc trời đã tối muộn, vẫn có thể nhìn ra các nàng quốc sắc thiên tư.
Tam phu nhân nhiệt tình tiếp đón bọn họ đi vào, muốn bẩm báo lão thái quân. Lại thấy Từ Vĩnh Hàn quỳ rạp trên mặt đất, lão thái quân đang dùng quải trượng đầu rồng quất phía sau lưng:“Ngươi đồ tôn tử bất hiếu, vừa giận dỗi bỏ chạy đi ra ngoài ba năm, viết cho ngươi bao nhiêu phong thư cũng không hồi âm, ngươi cái thứ vô liêm sỉ này......”
Lão thái quân là người luyện võ, mặc dù đã qua tuổi bán trăm, quải trượng vụt lên xuống vẫn còn rất uy vũ sinh phong.
Tử Hề thật sự nhìn không được, nhỏ giọng nói:“Lão thái quân, Từ tướng quân phía sau lưng bị trúng tên, vừa mới hồi phục.”
“A?” Lão thái quân lập tức ném quải trượng, kéo Từ Vĩnh Hàn:“Tôn nhi, ngươi trúng tên? Sao không nói sớm.”
“Không có việc gì, đã khỏi rồi ạ, tổ mẫu tái đánh con vài cái bớt giận đi, tôn nhi chịu được.” Kỳ thật, lão thái quân không dùng sức đánh tôn tử, quải trượng kia đánh lên người không đau, bà đắn đo gắng sức la mắng, Từ thất thiếu gia cũng hiểu được, không cho tổ mẫu đánh vài cái, lão nhân gia người không bớt giận được.
“Đánh ngươi, ta ngại đau tay.” Lão thái quân vừa đau lòng vừa tức giận trừng mắt với hắn.
Từ Vĩnh Hàn cười hai tiếng, đến trước mặt một vị phụ nhân đoan trang xinh đẹp hành lễ:“Đại tẩu.”
“Thất đệ từ xa về vất vả, mau ngồi xuống uống chén trà đi.” Đại phu nhân ngữ khí ôn hòa.
Lão thái quân nhìn Mặc Kỳ Kiêu, nói:“Đây là nhị công tử của Việt Vương gia à? Cao lớn không ít nha.”
Kỳ Kiêu cười hì hì tiến lên hành lễ:“Lão thái quân nhãn lực thật tốt, vài năm không gặp, vậy mà còn có thể liếc mắt một cái nhận ra con.”
Tam phu nhân nhịn không được, tiến lên nói:“Lão thái quân còn chưa nhìn về bên này đâu, Lão Thất mang về đến hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc.”
Sao có khả năng không nhìn thấy, hai cô nương vừa vào nhà, bà liền nhìn thấy tâm hoa nộ phóng, cố ý xoay tròn quải trượng đánh hắn, muốn nhìn một chút biểu tình của hai cô nương.
Tam phu nhân não thẳng, nàng cảm thấy Lão Thất nếu mang về nhà, khẳng định nữ nhân của hắn, nói tiếp:“Không thể tưởng được Lão Thất này ba năm dài biệt tích, lập tức liền......”
“Đừng nói loạn” Lão thái quân chặn lời của nàng, thấy tôn tử chỉ có sở trường đánh giặc, phương diện nữ nhân hắn mù tịt, liền nhìn hai cô nương cười nói:“Tam tẩu Hàn nhi là người của nhà sa cơ thất thế, nói chuyện miệng không thể chặn được, nó nói sai rồi, các con cũng đừng sợ, chỉ cần hung hăng chê cười nó là được rồi.”
Hai cô nương ôn nhu cười cười, xấu hổ, không biết nói cái gì.
Lão thái quân nhìn về phía Từ Vĩnh Hàn, ý nói ngươi còn không giới thiệu?
Trà quá nóng, Từ thất thiếu gia đang thổi chén trà, đành phải buông nói:“Con bị thương ở Thúy Bình Sơn, Nhiễm gia lão Thái công đã cứu ta, lúc hồi kinh, nhờ con hỗ trợ dẫn hai cháu gái vào kinh. Hôm nay sắc trời đã tối muộn, đành phải mang về nhà chúng ta, ngày mai sáng sớm con sẽ đưa các nàng đến nhà người thân.”
“Uhm, vậy phải đa tạ ân cứu mạng của Nhiễm gia.” Lão thái quân nhìn tam phu nhân liếc mắt một cái, ngươi dám nói loạn, tôn tử mình còn không hiểu biết sao, ta biết Lão Thất ở phương diện nữ nhân này vẫn mãi mù tịt.
“Vị này là đại cô nương, tên......” Từ Vĩnh Hàn phát hiện mình thậm chí vẫn không biết nàng đại danh gọi là gì, chỉ biết Kỳ Kiêu mỗi ngày kêu A Thiến A Thiến.
Tử Thiến vui vẻ đáp:“Con gọi là Nhiễm Tử Thiến, đây là muội muội con Nhiễm Tử Hề, gặp qua lão thái quân.” Hai mỹ nhân tiên tử cùng nhau mỉm cười hành lễ, mấy người phụ nhân Từ gia vẫn ngơ ngác.
Bà tử tiến vào báo cơm đã chuẩn bị xong, hỏi lão thái quân dọn lên luôn không. Hôm nay có khách quý, lão thái quân kêu làm thêm vài món ăn.
Ngồi xuống bên bàn, lão thái quân nhiệt tình tiếp đón mọi người kêu đừng khách khí, quay đầu nhìn Từ Vĩnh Hàn nói:“Lão Thất nha, hiện tại là tháng 9, năm nay con đã hai mươi mốt, khi nào có cháu cho ta đây?”
Từ lão thất không muốn về nhà là bởi vì tổ mẫu bức hôn, nhưng tuổi càng lúc càng lớn, biết tránh không thoát.“Tổ mẫu cứ an bài là tốt rồi.”
“Thật sẽ cho tổ mẫu an bài à?” Lão thái quân không tin được hắn.
“Thật.” Từ Vĩnh Hàn cúi đầu khổ não ăn cơm.
“Không cho ngươi tìm cái vừa ý nhi, liền ngươi này quật lừa tính tình, tổ mẫu như thế nào yên tâm? Ngươi nếu có chút trung ý liền cùng tổ mẫu nói, bất luận môn phiệt bộ dạng, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi.”
Từ lão thất có điểm phiền, loại này nói để làm chi trước mặt ngoại nhân nói,“Không có thích, ngài sẽ theo liền an bài đi.”
Lão thái quân đương nhiên biết trước mặt người bên ngoài bàn về hôn sự của hắn là không thích hợp, chỉ xem thử tâm ý hắn, ai ngờ tiểu tử này đối với hai cô nương như hoa như ngọc một chút ý tưởng đều không có, dọc theo đường đi cũng không biết giao tiếp như thế nào.
“A Thiến, mệt mỏi rồi, ăn nhiều một chút.” Kỳ Kiêu nghĩ đến ngày mai không được gặp A Thiến, khổ sở trong lòng, liền đưa cho nàng đĩa rau, thỉnh thoảng nhìn nàng một cái.
Trước mặt nhiều người như vậy, A Thiến đương nhiên ngượng ngùng, thấp giọng nói:“Không cần, cám ơn tiểu vương gia.”
Kỳ Kiêu phiền muộn liếc nhìn nàng một cái, tâm sự thiếu niên biểu lộ không bỏ sót.
Từ Vĩnh Hàn tiếp tục vùi đầu ăn, mặc kệ người khác làm gì. Chiếc đũa chạm đến một đĩa thịt kho tiêu, Tử Hề nhẹ nhàng ai một tiếng, đũa Lão Thất dừng lại, vòng một cái, chọc vào đĩa rau xào bên cạnh, gặp đưa vào miệng.
Đây là tình huống gì?
Từ gia ba vị phu nhân lập tức đem mắt hướng về Mặc Kỳ Kiêu cùng A Thiến, khóe mắt liếc đến Lão Thất bên này, xem người của mình, không giấu ý định. Hơn nữa lão thái quân, đều buông đũa xuống, chuyên tâm nhìn tôn tử, sợ bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt hắn, ai ngờ hắn cùng Tử Hề không còn trao đổi nữa, cúi đầu ăn cơm, đến tận cuối bữa, Từ Vĩnh Hàn cũng không đụng đến đĩa thịt kho.