Lúc đi ngang qua cầu, một đám người vây quanh thành nhóm chặn hết đường. Mặc Kỳ Kiêu xuống ngựa nhìn, phát hiện ra là hai cô nương tự nguyện bán thân lấy tiền xem bệnh cho phụ thân.
Hắn đi đến gọi hai cô nương trong xe: “A Thiến, hai muội sau này cũng phải có nha hoàn, hai cô nương này từng theo cha mẹ đi diễn xiếc, cũng có chút công phu, có thể bảo vệ hai muội. Nhìn thật đáng thương, huynh muốn mua bọn họ cho muội cùng nhị cô nương, hai muội xuống xem coi có vừa ý không?”
Hai tỷ muội xuống xe nhìn vào đám đông, quả thật là hai tiểu cô nương 13 -14 tuổi, khóc thật đáng thương. Tiểu cô nương có vẻ là tỷ tỷ quỳ lết đến bên chân A Thiến: “Cô nương, cầu cô nương mua chúng ta đi, chúng ta việc gì cũng làm được, cha ta còn chờ tiền để được xem bệnh.”
Tử Thiến trong lòng cũng khó chịu, liền gật đầu với Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu liền an bài Tiết Lục đưa bạc cho bọn họ, đưa về nhà trước, ngày mai hãy đến Vệ phủ.
“Muội đặt tên cho hai nàng đi, về sau họ là nha hoàn của muội.” Kỳ Kiêu nói.
A Thiến nghĩ nghĩ rồi nói: “Gọi là Đan Quế, Ngân Quế đi. Hề nhi thấy được không?”
Nước mắt Tử Hề theo mạn che mặt rơi xuống, nghẹn ngào gật đầu. Cây đan quế và ngân quế trong Nhiễm gia phủ chính là ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ hai nàng.
Từ Vĩnh Hàn không hiểu sao nữ nhân này nhiều nước mắt dữ vậy, thật sự là phiền đến chết.
Lúc đi ngang qua trước cửa nha môn Thuận Thiên phủ, xe ngựa bị một đám người chặn lại.
Tiếng chiêng trống vang rộp trời, một gã quan viên cưỡi trên con ngựa cao to giơ lên cao hoàng bảng, thần tình nghiêm túc, quan binh hộ vệ hai bên không ngừng đẩy đám người vây quanh tách ra, thì ra hôm nay là ngày yết bảng thi Hương.
Sau khi hoàng bảng được dán lên, đám đông lập tức xông vào. Nhất thời vang lên tiếng khóc, tiếng cười, lại có tiếng nổi điên chửi bậy.
Một người hô lớn: “Tống Dật đứng nhất Giải Nguyên là thế nào.”
Một người bên cạnh cười nói: “Đó là tất nhiên, Giải Nguyên ở kinh thành cho Tống Dật đúng rồi, chúng ta tâm phục khẩu phục. Sang năm thi Hội, Tống Dật nếu không trúng Trạng Nguyên, vậy toàn bộ Quốc Tử Giám chúng ta không còn mặt mũi nào ở kinh thành nữa.”
Mặc Kỳ Kiêu trong lòng trầm xuống, Tống Dật có phải là Tống Dật có hôn ước với A Thiến không?
Hắn không nhìn được biểu tình của A Thiến trong xe ngựa, nhưng có thể khẳng định nàng có nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nàng từng là thiên kim Hầu phủ, có thể cùng nàng định thân từ bé thì sao quá kém được. Tống Dật rốt cuộc là người như thế nào, thật muốn sớm gặp được hắn.
Đến Vệ phủ, sau sai vặt thông truyền, một vị phụ nhân đầy phong độ trí thức bước nhanh ra, giữ chặt A Thiến đánh giá từ trên xuống dưới.
“Dì”. Tám năm không gặp, sao không lệ nóng tràn khóe mắt.
“Con của ta” Vệ phu nhân Tần thị ôm A Thiến, thất thanh khóc rống.
A Thiến nằm ở đầu vai bà cũng oa oa khóc lớn. Khóc đến Kỳ Kiêu lắc đầu, hận không thể ôm nàng ôn nhu an ủi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tần thị kéo Tử Hề qua: “Đây là Hề nhi?”
Tử Hề cũng đã rơi lệ đầy mặt, kêu dì.
“Dì, mấy năm nay, người có nghe được tin tức của cha mẹ không?” A Thiến lo lắng hỏi.
Tần thị nhìn lướt qua, cúi đầu gạt lệ cho Tử Hề, chậm rãi lắc đầu, nhìn A Thiến thất vọng rũ mắt, cắn môi. Lại an ủi nói:“Không có tin tức, chính là tin tức tốt. Nghe nói nguyên Cảnh Dương hầu một nhà mười người đều chết vì ôn dịch, đã tuyệt hậu, không có tin tức là chứng minh bọn họ hoàn hảo còn sống.”
A Thiến cùng Tử Hề đều sợ hãi run lên, vừa lo lắng, vừa có điểm yên tâm, nhưng vẫn còn thở dài bất an.
Mọi người vào phòng ngồi xuống, Tần thị phân phó gã sai vặt nhanh đi Quốc Tử Giám thỉnh lão gia trở về, nói cháu gái đến đây. Vệ Bác là tiến sĩ Quốc Tử Giám, tên ông có một chữ bác, lại làm tiến sĩ, mọi người cười nói ông sinh ra là để làm tiến sĩ.
A Thiến giới thiệu với Tần thị:“Vị này là tiểu vương gia Việt vương phủ, vị này là Từ tướng quân Định quốc công phủ, là hai người họ hộ tống con cùng Hề Nhi đến kinh thành.”
Tần thị kinh hãi, không biết làm sao cháu gái có thể quen biết quý nhân như vậy. Mặc Kỳ Kiêu ôn hòa cười cười, tiến lên hành lễ với Tần thị:“Kỳ Kiêu cũng định đi Quốc Tử Giám đọc sách, trước hết kêu người một tiếng sư mẫu.”
“Này...... Thế này thì....” Tần thị quẫn bách không dám nhận lễ.
Hai bên lại hàn huyên vài câu, rồi hai nam nhân đứng dậy cáo từ. Kỳ thật Mặc Kỳ Kiêu không muốn về, hắn muốn gặp Vệ Bác. Nhưng không có biện pháp, hắn phải tiến cung đi thỉnh an.
Hoàng thượng thấy cháu trai đột nhiên đến kinh thành, tự nhiên vô cùng cao ứng, mang theo hắn đến Thanh Ninh cung của Thái hậu.
Thái hậu hai ngày nay cảm thấy người không thoải mái, đang nằm trên tháp ăn cháo tổ yến, thấy tiểu tôn tử bướng bỉnh bộ dạng đã cao đến như vậy, lại còn anh khí bừng bừng, tự nhiên cao hứng cười toe tóe, lại nhịn không được mắng Việt vương:“Phụ vương con thật bất hiếu, đã nhiều năm không trở về kinh, cả ngày chỉ biết sa vào tử sắc, cũng không yêu quý thân thể của mình. Ngay cả ca ca con cũng là bộ dáng ma ốm bệnh tật, ai! Làm cho ai gia đau nát tâm, con trở về thì tốt rồi, năm nay cũng đã 17, nên phong Quận vương cho con rồi.”
Quy củ Hoàng gia, con trai Hoàng thượng phong Thân vương, thế tử kế tục tước Thân vương, con trai thứ phong Quận vương, Quận vương thế tử kế tục tước Quận vương, con trai thứ phong Phụ Quốc tướng quân. Nếu có chút công lao đều được tấn phong lặp lại như vậy.
Hoàng thượng luôn luôn nhân hiếu, thấy Thái hậu cao hứng, cũng theo tức đáp:“Kiêu nhi trở lại rồi, bệnh Hoàng tổ mẫu con sẽ rất nhanh bình phục. Phong hào lấy tên là Khang đi, gọi là Khang quận vương, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ tấn phong. Mẫu hậu ý như thế nào?”
Thái hậu gật đầu tán thưởng, lại hỏi vương phủ an bài như thế nào?
Lúc trước Việt vương không thích, tìm cách trốn đi, làm Thái hậu tức giận, Hoàng thượng liền đem Việt vương phủ thưởng cho Hoài vương. Nay trong kinh không có vương phủ trống, lệnh cho Công bộ xây, một chốc cũng xây không xong. Chỉ còn một tòa Hộ Quốc công phủ, một tòa An Bình hầu phủ bị phong bế từ tám năm trước do Án ngũ công nhớ nhà.
Hoàng thượng nghĩ rồi nói:“An Bình hầu phủ quá nhỏ, không thích hợp làm vương phủ, liền lệnh công bộ ba tháng tu chỉnh cho tốt Hộ Quốc công phủ đi, trước cuối năm có thể cho Kiêu nhi dọn vào ở.”
Thái hậu gật đầu, lại hỏi Kỳ Kiêu đến kinh thành như thế nào, lại được tôn nhi báo cho biết là đi cùng Từ thất thiếu gia, gật đầu:“Từ gia không phải người ngoài, toàn thân thích, con trước hết cứ ở chỗ Vĩnh Hàn, còn có thể học một ít võ nghệ.”
Kỳ Kiêu nói:“Tôn nhi muốn ban ngày đến Quốc Tử Giám đọc sách, buổi tối đến chỗ thất ca nghỉ ngơi, cùng huynh ấy luận bàn võ nghệ.”
“Đến Quốc Tử Giám đọc sách gì? Con ở trong cung cùng ta đọc sách không phải tốt hơn sao.” Một người thanh niên mặc áo mãng bào màu vàng, thắt lưng bằng ngọc đái, đầu gắn kim quan, đi vào Thanh Ninh cung, cười quỳ xuống thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng thượng.
“Đại ca.” Mặc Kỳ Kiêu cười nghênh đón.
Người tới đúng là Đại hoàng tử Mặc Kì Sính, hắn lớn hơn Mặc Kỳ Kiêu một tuổi, nhìn qua lại trầm ổn hơn nhiều. Hoàng thượng con nối dòng đơn bạc, chỉ có hai hoàng tử, đại hoàng tử do cố Hồ hoàng hậu sinh, nhị hoàng tử năm nay 10 tuổi, là Hoàng hậu nương nương hiện tại, từng là Lệ phi sinh. Bọn họ đều đồng trang lứa, tuổi lớn nhất là đại hoàng tử, Việt vương cũng có hai con trai, và cuối cùng là con Hoài vương - Mặc Kỳ Tuấn.
“Đại ca có ý tốt, đệ tâm lĩnh, chỉ là vài năm nay đệ không ở trong kinh, rất nhiều người không quen, đệ muốn đi Quốc Tử Giám kết giao với thanh niên tài tuấn, chúng ta huynh đệ cảm tình, vô luận là không phải sớm chiều ở chung, đều là vậy.” Mặc Kỳ Kiêu nói.
Đại hoàng tử biết hắn không muốn ở trong cung, vốn không muốn cưỡng cầu.
Thái hậu luôn thích đại hoàng tử, nhìn đến hai tôn tử thân thiết hòa thuận, càng thêm vui mừng, oán trách Kỳ Kiêu nói:“Kiêu nhi đúng là không có phúc, nếu đến sớm nửa năm, lúc tháng ba tuyển phi cho hoàng huynh con, thuận tiện cũng tuyển cho con luôn. Nay Sính nhi đã cùng trưởng tôn nữ Anh quốc công Trương Quyên đính thân, tháng chạp năm nay là đại hôn. Tuấn nhi cũng định thân với thiên kim Hộ bộ Thượng thư, mùa thu sang năm đại hôn. Con nhìn xem con, sớm một chút không đến kinh thành, nên không có phúc hưởng.”
Mặc Kỳ Kiêu hì hì cười cọ bên người Thái hậu:“Tôn nhi không phúc, nhưng hoàng tổ mẫu có nhiều phúc mà, về sau tôn nhi thường đến chỗ hoàng tổ mẫu ngồi chơi một chút, tự nhiên liền dính được phúc khí, còn lo lắng tìm không thấy vợ tốt sao?”
Thái hậu ha ha cười:“Con nói ngọt quá à. Chờ phủ đệ con tu sửa xong, mùa xuân sang năm cho con tuyển phi.”
Do Hoàng hậu mang nhị hoàng tử đi Pháp Hoa tự dâng hương, không ở trong cung, ngày khác Kỳ Kiêu lại đến bái kiến.
Ở trong cung Thái hậu dùng Ngọ Thiện, Thái hậu lại thưởng hắn một đống thứ tốt, nói chuyện thêm một chút, mới cho hắn đi Quốc Tử Giám báo danh.
Thái giám Tổng quản bên người Hoàng thượng tự mình dẫn Khang quận vương đi gặp tế tửu Quốc Tử Giám, làm lão phu tử sợ tới mức không biết an bài vị vương gia này như thế nào mới tốt.
Mặc Kỳ Kiêu tiễn bước thái giám Tổng quản, cùng tế tửu đi dạo một vòng Quốc Tử Giám, đại khái đã biết phương hướng.
“Quận Vương gia người xem, tận cùng sân này, bên trong trồng cây hoa quế có một gian phòng ở chính là chỗ Tống tướng công, vừa mới được yết bảng thi Hương, hắn thi đậu thứ nhất Giải Nguyên đó.” Tế tửu vui tươi hớn hở khoe môn sinh mình đắc ý nhất.
Khang quận vương cười nói:“Vậy tất cả đều là dựa vào tế tửu đại nhân dạy dỗ tốt, nhưng không biết Tống tướng công này là người ra sao, ta cũng muốn gặp mặt hắn.”
“Phụ thân Tống Dật là Giang Tô lương đạo, hàng năm nhậm chức bên ngoài, trong nhà chỉ có tổ mẫu, mẫu thân, hắn lại không kiêu căng, khổ tâm đọc sách, có thể là thi Hội sẽ trúng Trạng Nguyên. Hắn hôm nay về nhà chờ người phi ngựa báo tin, ngày mai Quốc Tử Giám chúng ta có lộc minh yến, Vương gia tự nhiên sẽ gặp được hắn.” Tế tửu liên tiếp gật đầu, lòng tràn đầy khen ngợi.
Khang quận vương trong lòng không hờn giận, lười vòng vo, liền xoay người đi. Tế tửu vội hỏi chỗ ở an bài làm sao?
Kỳ Kiêu chỉ vào căn phòng dưới gốc cây hoa quế:“Bổn vương muốn ở phòng này.”
Tế tửu vội vàng gật đầu, không dám trái ý hắn, chỉ là đổi phòng ở, đem phòng Tống Dật lần lượt quét tước dọn dẹp. Quốc Tử Giám tư nghiệp, tiến sĩ, trợ giáo cùng nhóm phu tử đến hành lễ với Khang quận vương.
Kỳ Kiêu cũng không ở tại Quốc Tử Giám, mà là về Định quốc công phủ, đem những thứ Thái hậu, Hoàng thượng thưởng này nọ chọn hai kiện hiếu kính lão thái quân, cái khác phân phó Tiết Lục thu thập, ngày mai mang qua cho A Thiến.