Khi gặp Nhiễm Tử Hề vào ba tháng trước, hắn đã cảm thấy nàng là một cô nương động lòng người, lúc này nàng đang chơi cùng Từ Mộng, lại toát ra một vẻ đẹp mê người. Nàng làm cho nam nhân có một loại xúc động khác thường.
“Hề tỷ tỷ, Tuyết Tuyết muội giao cho tỷ, tỷ xem nó rất thích tỷ nè.” Từ Mộng thấy Tử Hề thật tình thích chó con giống nàng ta, nên quyết định tặng cho nàng một con. Dù sao các ca ca có bản lĩnh, nếu nàng ta muốn, Tam ca nhất định sẽ mang về nữa.
Tử Hề thật sự rất thích Tuyết Tuyết, nhưng trong lòng cũng hiểu đây không phải giống chó cỏ thông thường, mà là một giống chó Tây Dương quý báu. Nàng e ngại nhận một món quà quý như vậy.
“Thôi, chú chó này rất quý hiếm, tỷ không thể nhận.”
“Ai nha! Không quý hiếm gì đâu, chỉ là một chú chó nhỏ thôi.”
Tử Hề lắc đầu, không dám nhận.
Từ thất gia nhìn hai cô nương rối rắm, cảm thấy rất buồn cười, nói: “Muội muội, nếu Nhiễm cô nương không nhận, muội đừng tặng. Muội nhờ nàng mang về chăm sóc, qua mấy ngày, hai người so coi người nào chăm sóc tốt hơn. Sau này, Nhiễm cô nương không muốn chăm nữa, thì muội ôm lại về nhà.”
Biện pháp này vẹn cả đôi đường. Tử Hề vui vẻ gật đầu, Từ Mộng cũng cười nói: “Cầu Cầu của muội nhất định mau lớn hơn, Hề tỷ tỷ phải cố gắng hơn. Thất ca, huynh càng ngày càng thông minh.”
Từ thất gia cười đắc ý, Tử Hề nắm chân của Tuyết Tuyết xoay qua nói với hắn: “Tuyết Tuyết cảm ơn Từ tướng quân.”
Thanh âm cô nương mềm mại, mang phong vị của Giang Nam. Tâm tình nàng vui vẻ, lại bắt chước giọng chú chó nhỏ, mang vài phần làm nũng, làm nam nhân trong lòng ngứa ngáy, hạt dẻ hắn vừa ăn vào hình như ngọt hơn hạt trước.
“Ha ha ha...” Từ thất gia thoải mái cười to, bàn tay duỗi ra xoa nhẹ đầu của Tuyết Tuyết, rồi nhéo bàn chân nhỏ nhắn một cái, lúc thu tay lại đụng phải ngón tay trắng nõn ấm áp của Tử Hề, hình như có một tia lửa nóng truyền qua đầu ngón tay, làm cho hắn ngượng ngùng kéo tay về.
Nhiễm Tử Hề chưa kịp xấu hổ, Tuyết Tuyết bị đau, kêu ầm lên rồi chui rúc vaò lòng nàng.
“Tuyết Tuyết đừng sợ, Từ tướng quân giỡn với ngươi thôi.” Trên mặt Tử Hề hiện lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu vỗ về chú chó, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn.
“Hai nha đầu ngốc, chỉ lo đút cho chó, không lo ăn gì hết.” Hắn đem chén hạt dẻ mình vừa lột xong đưa qua, nhìn hai cô nương lau tay, rồi cầm hạt dẻ lên ăn.
Thì ra cảm giác thích một người là như vậy, bất luận nàng nói gì, làm gì, ngay cả khi nàng đừa giỡn với chó con, chỉ cần nàng ở trong tầm mắt, tâm tình hắn đều vui vẻ. Nhìn nàng ăn hạt dẻ hắn lột, trong lòng còn ngọt ngào hơn khi hắn ăn, đôi môi đỏ mọng khéo léo ngậm lấy hạt dẻ, hàm rắng trắng nhẹ nhàng cắn nửa hạt, rồi tinh tế thưởng thức. Cái miệng nhỏ nhắn giống như anh đào trước gió, làm hắn không nhịn được muốn nhấm nháp thử một lần.
Trong lúc này, có hai người núp sau cây dẻ, Tam phu nhân ra hiệu cho phu quân nhìn qua: “ Tiểu Thất này ngốc thật, huynh xem hắn đã đánh mất linh hồn nhỏ bé, mà còn không thừa nhận là thích người ta.”
Từ tam gia khó hiểu: “Nếu thích, sao không đi cầu hôn. Lo không môn đăng hộ đối ah?”
“Không phải, lão thái quân không quan tâm đến dòng dõi, đã hỏi hắn mấy lần, hắn đều nói không cưới.”
Từ tam gia suy nghĩ rồi nói: “Qua mấy ngày nữa, ta sẽ tìm tiểu Thất nói chuyện, chắc không phải là hắn cảm thấy nha đầu kia mảnh mai, không có sức lực trên giường chứ?”
Tam phu nhân tức giận đá hắn một cước, cả ngày không đứng đắn, lúc nào đầu óc cũng nghĩ chuyện đó.
Về phía thảm cỏ trống trãi, sau khi giảng giải hết phương pháp, Nhiễm Tử Lâm đỡ A Thiến lên ngựa. Chú ngựa trắng động đậy, A Thiến gắt gao nắm chặt dây cương, không dám dùng chân kẹp bụng ngựa.
Cứ như vậy chậm chạp di chuyển mà A Thiến đã đổ mồ hôi.
“A Thiến, muội đừng sợ, không ngã được đâu.” Trương Táp ở bên cạnh thoải mái cổ vũ nàng.
Nhiễm Tử Lâm cẩn thận bảo vệ, chuẩn bị tiếp ứng nàng, nhìn qua phía Khang Quận vương lại thấy một ánh mắt sâu kín. Hắn muốn hỏi muội muội chuyện gì đã xảy ra? Tâm sự của Mặc Kỳ Kiêu hắn hiểu được, từ năm ngoái, mới gặp muội muội đã nhất kiến chung tình, nhưng A Thiến lại chưa động lòng. Nói muội ấy yêu Tống dật cũng không giống.
Dì đã nói với hắn thái độ của Tống gia, hôm qua, Tống Dật tìm hắn ôn chuyện cũ, cho thấy không hết tình với A Thiến. A Thiến vào kinh hai tháng, hắn không biết lòng nàng như thế nào. Lúc này có cơ hội tốt, nhưng Trương Táp lại nhiệt tình giúp nàng cưỡi ngựa, không thể đuổi nàng ta đi.
Nhiễm Tử Lâm thận trọng đỡ yên ngựa, nhắm mắt theo đuôi, theo sát sau chú ngựa trắng, không ngại những cây cỏ vàng xung quanh.
“A Thiến có đại ca thật tốt.” Trương Táp thầm nghĩ. Nàng ta có một tỷ tỷ ruột, tuy nói cũng thương nàng, nhưng lại quản giáo đủ điều, không thể giống đại ca nuông chiều nàng ta. Hai đệ đệ khác mẹ cũng không thân thiết.
Kiêu ngạo lớn nhất của A Thiến là có một đại ca yêu thương nàng, nay được người hâm mộ, càng thêm đắc ý, lại càng làm nũng: “Đại ca, muội muốn đi mau một chút, huynh chạy theo muội nha.
Nhiễm Tử Lâm sảng khoái đồng ý. A Thiến phóng ngựa càng lúc càng nhanh, hai cái chân làm sao chạy lại bốn cái chân, Nhiễm Tử Lâm hô to: “Chạy chậm chút, muội còn chưa thành thạo đâu.”
Hắn trở lại tìm ngựa của mình đuổi theo. Lại thấy Mặc Kỳ Kiêu phi ngựa qua: “Đại ca, đệ sẽ dẫn nàng về.”
A Thiến dựa theo phương pháp đại ca dạy, càng chạy càng nhanh. Ban đầu coi như vững vàng, lúc sau địa thế thay đổi, trọng tâm của nàng bắt đầu không vững. Nàng còn chưa học dừng ngựa, chỉ phải cố gắng ổn định thân mình, nắm chặt dây cương, trên ngựa đổ mồ hôi lạnh.
Chú ngựa tiến vào đường nhỏ trong rừng, phóng qua một cái hố trên đường. A Thiến lay động phải trái, sợ quá hô lớn: “Đại ca cứu muội.”
Bên phải có nhánh cây nhô ra ngoài, mắt thấy sắp đụng vào, A Thiến cúi thấp thân mình vượt qua nhánh cây. Vừa ngẩng đầu lên lại thấy một gốc cây chiếm nửa đường bên trái, nàng kéo ngựa qua phải, mà chú ngựa vẫn chạy thẳng, nàng buộc lòng phải tự nhiên nghiêng qua, thân hình chao đảo như xuống ngã xuống: “Kiêu ca ca...”
A Thiến giật mình phát hiện mình không sao, trước khi rơi xuống đã có người ôm lấy nàng đặt lên lưng con ngựa khác.
Mặc Kỳ Kiêu ôm thật chặt cô nương trong lòng, kinh hoàng xoa mặt của nàng: “Nàng không sao chứ?”
A Thiến quay đầu nhìn thấy đôi mắt lo lắng, nghẹn khuất nhiều ngày liền bạo phát, hai hàng lệ tràn mi, kêu một tiếng: “Kiêu ca ca...”
“A Thiến đừng sợ, Kiêu ca ca ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng.” Lúc nãy hắn cũng sợ hãi, giờ phút này ôm chặt thân mình run rẩy của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng.
Một tháng giận hờn ghen tuông, ba mươi ngày tương tư tra tấn, vừa rồi lo lắng hãi hùng, hỗn hợp lại làm hắn hận không thể đem nàng khảm vào thân thể hắn, mãi mãi không xa rời.
Hắn cúi người hôn lên nước mắt của nàng, càng hôn càng nhiều, làm hắn đau lòng không biết làm thế nào cho phải.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đường cong khóe môi tuyệt đẹp, má đào hây hây, chỉ nhìn thoáng qua, khiến cho tim đập thình thịch. Da nàng trắng nõn, trong suốt như hoa tuyết, mềm mại như cánh hoa, làm người ta choáng váng, tâm tình rung động.
Như hoa tuyệt mỹ, như nước tươi mát. Một tháng tương tư đổi thành nụ hôn trằn trọc, hắn dùng môi bao vây nụ hoa, đầu lưỡi thô ráp quấn quít lấy đầu lưỡi của nàng. A Thiến dung nhan sớm đỏ ửng, tóc đen tán loạn hai bên vai, ngượng ngùng nhắm mắt lại, yên lặng đón nhận hắn...
“A Thiến, ngày đó ở Bạch Tháp tự sao không đến nơi hẹn ước, lại nói chuyện với Tống Dật?” Hôn đến nàng choáng váng hắn mới buông nàng ra.
“Ngày đó, lùm cây quá gần ven đường, người ta sao lại không biết xấu hổ mà đi qua? Tình cờ gặp được Tống Dật, nói mấy câu là thiếp đi về.”
Mặc Kỳ Kiêu nhớ tới nàng ôm heo con nói chuyện với Tống Dật liền hận nghiến răng nghiến lợi, cắn vành tai nàng một cái: “Biết phạm sai lầm sao không tìm cơ hội giải thích với ta.”
A Thiến bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Ai phạm lỗi, thiếp hỏi chàng, ngày đó, lúc chúng ta rời Bạch Tháp tự, mỹ nhân nữ phẫn nam trang kia là ai? Chàng còn giúp nàng ta xuống ngựa, hừ! Ngoài đại ca và chàng, chưa có nam nhân khác chạm qua tay thiếp, chàng lại đi sờ loạn nữ nhân khác.”
A Thiến càng nói càng tức, giãy giụa muốn xuống ngựa. Mặc Kỳ Kiêu đâu chịu thả, vừa vòng hai cánh tay ôm chặt nàng, vừa hồi tưởng lại, đột nhiên cười lớn: “ Hèn chi nàng lãnh đạm với ta lâu vậy, thì ra là ghen tị. Ha ha ha...”
“Chàng còn dám cười, thả thiếp ra.” A Thiến tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đánh hắn.
“Không nói cho nàng biết, ta thích nhìn thấy nàng ghen như vậy đó.” Mặc Kỳ Kiêu vô lại cười xấu xa, hôn lên môi nàng một cái.
A Thiến tức giận trừng mắt, vốn muốn tuyệt giao với hắn, nhưng lúc ngã ngựa, chỉ nhớ đến hắn. Yêu chính là yêu, làm loạn đến cỡ nào cũng không thể buông tay ngay được.
“Chàng mau nói rõ ràng, nếu không thiếp không bao giờ để ý đến chàng nữa.” A Thiến nghiêm mặt nói.
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, Mặc Kỳ Kiêu nhịn không được hôn một cái: “Nói cho nàng biết, nha đầu ngốc, đó là cửu công chúa, tuy rằng lớn hơn ta một tuổi, nhưng là cô cô ruột của ta. Nàng nghĩ ta nguyện ý đỡ công chúa xuống ngựa à, đó là việc làm của thái giám, ta lười làm. Ta chỉ muốn đỡ A Thiến của ta xuống ngựa, về sau đừng ăn giấm chua bậy nữa, sẽ đau bụng đó. Ha ha.”
“Ngày đó, thiếp thấy người kia cao quý, thật xứng đôi với chàng, thiếp...” A Thiến cúi đầu nói không nên lời.
Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt nàng ôn nhu cười: “Nha đầu ngốc, hai chúng ta mới xứng đôi nhất, không được suy nghĩ miên man. Một tháng này ta không gặp nàng, không phải đa phần vì hờn dỗi, tháng chạp là đại hôn Lục đại hoàng tử, gần đây ta và Kỳ Tuấn đều phải làm việc tại Lễ bộ. Vào kinh chính là như vậy, làm quan không tự do, nàng hiểu không?”
A Thiến gật đầu, ngước đầu nhìn hắn, lại bị hắn hôn sâu một cái.
“Chúng ta trở về đi, đi lâu như vậy, sẽ có người hoài nghi.” A Thiến ngượng ngùng vỗ mặt, hai má nóng rực từ từ hồi phục.
“Được rồi.” Đâu chỉ hoài nghi, chỉ sợ mọi người thấy tình hình này đều đoán được hết sự việc. Cũng may đều là người trẻ tuổi, không có gì đáng ngại.
Chú ngựa trắng đang ở gần đó ăn cỏ, Mặc Kỳ Kiêu bắt nó trở về, ôm A Thiến lên ngựa, thận trọng che chở, đi song song với nhau.
“A Thiến, vừa rồi lúc ngã ngựa, sao nàng biết ta đang đuổi theo nàng...”
“Thiếp không biết chàng đuổi theo. Chỉ là dưới tình thế cấp bách...”
“Dưới tình thế cấp bách, nàng hy vọng người cứu nàng là ta, đúng không?” Mặc Kỳ Kiêu đảo hai tròng mắt, A Thiến cúi đầu từ chối cho ý kiến.