Tần thị nhìn thấy biểu cảm mừng thầm của hắn, liền hiểu được vài phần, tỷ muội Nhiễm gia đều là mỹ nhân khó gặp, nhiều hơn vài phần linh động so với tiểu thư khuê các ở kinh thành, thêm một ít cao quý nhàn nhã, trong đám mỹ nhân cũng có vị thế.
“Dương Duệ, đây là cháu bên nhà ngoại của ta, cô nương Nhiễm gia, tên gọi là Tử Thiến và Tử Hề, theo lý cũng gọi con là biểu ca.”
Nghe Tần thị nói vậy, Nhiễm Tử Thiến cúi đầu hành lễ: “Biểu ca”
Tử Hề không tình nguyện, nhưng là một cô nương có gia giáo, nàng cũng nhỏ tiếng kêu một tiếng biểu ca.
Một tiếng biểu ca mang theo ba phần không tình nguyện, lại có ba phần âm kiều mỵ của Giang Nam, còn có ba phần cố ý lãnh đạm, hỗn hợp lại thành một âm thanh đẹp nhất trên đời, làm cho lòng nam nhân xao xuyến.
Từ lão thất hừ một tiếng, đi thật nhanh ra khỏi điện thờ.
Dương Duệ si ngốc nhìn qua, cảm thấy nơi này nhiều người không thích hợp nhìn chằm chằm người ta, vội vàng chắp tay thở dài: “Chào hai vị biểu muội.”
Tần thị không để ý đến hắn, mang theo hai cô nương ra khỏi điện.
Từ lão thái quân híp mắt nhìn qua, thấy Tử Hề lạnh mặt với Dương Duệ, thái độ thật vừa ý bà. Bà cười thầm trong lòng: “Giỏi cho lão thất, xem con còn dám chối nữa không. Để lâu cô nương người ta sẽ thành vợ người khác.”
Rất nhiều người ngồi không đến giờ tý, lần lượt ra về. Dương gia không có người ra chiến trường, tụng kinh hết một canh giờ thì thấy đã đủ thành kính, Dương Duệ đưa tổ mẫu cùng mẫu thân trở về. Tống lão thái thái rất muốn kiên trì đến giờ tý, nhưng thân thể không còn khỏe như xưa, chống đỡ không nổi nên cũng trở về. Tống Dật đưa tổ mẫu về, gặp Tần thị đang tán gẫu việc nhà cùng Từ lão thái quân. Hắn không dám giống Dương Duệ thoải mái ngồi kế bên cô nương, mà chỉ dám đứng ở cửa đại điện lẳng lặng chờ, chờ mọi người nhắm mắt tụng kinh tiếp.
Lão thái quân lẳng lặng tìm hiểu được hai cô nương còn chưa đính hôn, năm nay đều 14 tuổi, đã biết được tin tình báo quan trọng, bà vui vẻ nhắm mắt lại tụng kinh tiếp.
Dương Duệ tiến vào, cười hì hì kêu một tiếng mợ, rồi lại quỳ lên bồ đoàn bên trái của Tử Hề.
Tử Hề nhíu mày, chậm rãi đứng dậy đi đến kế bên A Thiến, ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tai muội hơi ngứa, tỷ xem giúp muội có gì hay không?”
A Thiến không rõ chuyện gì, còn thật sự nhìn kỹ, lắc đầu nói không có.
Tử Hề nhẹ nhàng dạ một tiếng, thuận thế quỳ vào bồ đoàn bên phải của A Thiến, né tránh Dương Duệ. Cho dù da mặt Dương Duệ dày đến thế nào, lúc này cũng không dám đổi chỗ. Tống Dật thấy các nàng đều nhắm mắt tụng kinh, mới đi qua, quỳ xuống bồ đoàn bên phải cách A Thiến ba người.
Hắn thầm cầu nguyện cho A Thiến có thể gả cho chính mình. Hắn sẽ trân trọng nàng cả đời, che chắn nàng, yêu thương nàng, cho dù hắn nhận mọi đau khổ, nàng cũng không phải chịu một chút ủy khuất nào. Giống như bây giờ, hắn điên cuồng muốn quỳ kế bên A Thiến, nhưng hắn kiềm chế, hắn không muốn phá hư thanh danh của nàng. Hắn ở chung một nơi với nàng, làm cùng một động tác giống nàng, so với tám năm xa cách, hắn cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
Hương hoa cúc bị gió đêm thổi vào đại điện, thấm vào ruột gan, làm người say mê.
Hai cô nương chăm chú vì cha mẹ cầu phúc, nên chưa chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm từ hai bên trái phải. Sau khi chuông vang lên, Dương Duệ cười hì hì đưa ra ý muốn đưa Tần thị về, đã bị Tần thị uyển chuyển cự tuyệt. Tống Dật hành lễ với sư mẫu, tuy không nói thêm gì, ánh mắt vẫn đảo qua nhìn A Thiến.
Tần thị đưa hai cô nương về, sắc mặt còn lạnh hơn sương cuối mùa tháng 9. Cô nương xinh đẹp, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của thiếu niên, nhưng cứ như vậy, bà sợ xảy ra nhiễu loạn. Tỷ muội Nhiễm gia cúi đầu như đứa nhỏ làm chuyện sai lầm. Hôm nay hỗn loạn như vậy, làm dì khó xử, trước khi đại ca đến, hai nàng vẫn không nên ra khỏi nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tần thị không dám lưu lại, mang theo bọn nhỏ rời đi. Xe ngựa chỉ có thể đứng ở ngoài cổng chùa, lúc đi đến bên cạnh xe, Nhiễm Tử Thiến đội khăn che mặt lặng lẽ nhìn hai bên. Buổi tối Khang Quận vương không có lộ diện, có thể thấy được hắn tức giận, rõ ràng người tức giận là nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng thấy mặt hắn.
Quả nhiên, dưới tán cây hoa hòe, một thân ảnh như ngọc đang đứng ngắm cảnh cùng Từ Vĩnh Hàn.
Tử Hề quay mặt về hướng tỷ tỷ đang nhìn, thấy hai nam nhân đứng đó, nàng vội vàng cúi đầu, nhìn mặt đất không chớp mắt, hoàn toàn quên mất mình đang đội khăn che mặt.
Tử Thiến vốn cũng cúi đầu, vẫn không nhịn được liếc nhìn qua. Nàng trông thấy một thiếu niên mặc nam trang màu tím, cưỡi con ngựa trắng như tuyết, đi đến gần Mặc Kỳ Kiêu. Khang Quận vương ngẩng đầu nhìn người đó cười thật tươi, đưa tay dìu hắn xuống ngựa. người nọ mặc dù mặc nam trang, nhưng thần thái, động tác rõ ràng là nữ nhân. Mười mấy người đi phía sau nàng cũng đều mặc nam trang, nhưng không một ai giống nam nhân, cũng không ai cao lớn giống Từ lão thất.
Nàng cao ngạo hất cằm liếc nhìn Từ lão thất. Từ Vĩnh Hàn đang đứng nghiêm mặt, nhanh chóng quay lưng rời đi, hoàn toàn coi thường ánh mắt đó, chỉ ném lại một bóng lưng vững chãi.
Mặc Kỳ Kiêu còn nói giỡn với nàng, còn ra vẻ lơ đãng nhìn sang bên này.
Hắn cười tươi như nắng, A Thiến lại cảm thấy mây đen che phủ. Thì ra tính tình hắn tốt như vậy, không chỉ với nàng, mà còn với nữ nhân khác, còn đích thân dìu nàng ta xuống ngựa...
A Thiến không hề nhìn hắn, yên lặng lên xe ngựa.
Vào tháng mười, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Hai cô nương vứt bỏ ý định xuất môn, chỉ ở trên lầu phía sau hoa viên, chuyên tâm làm quần áo và giày cho Nhiễm Tử Lâm. Tám năm nay, các nàng đã quen với mùa đông ôn nhu của Giang Nam, đối với gió lạnh vi vu phương Bắc, các nàng không thích ứng nổi.
Hôm nay Quốc Tử Giám nghỉ, sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh trò chuyện của Vệ Dục và Dương Duệ. Hôm trước, họ đã đem một gốc cây tuyết lan có thể chống cự lạnh giá vào đặt sau hoa viên. Hôm nay, họ lại đến dường như là xem hoa mọc chưa hay đã chết. Vệ Viện mời hai biểu tỷ đến xem náo nhiệt, nhưng hai nàng đã từ chối.
“Tỷ tỷ, tỷ giận dỗi với hắn sao?” Tử Hề cúi đầu vá áo choàng ngủ màu xanh, nhẹ giọng hỏi. Đan Quế cùng Ngân Quế đang làm đế giày dưới lầu, trong phòng chỉ có hai tỷ muội.
Nhiễm Tử Thiến đang làm đế giày, mùa đông lạnh giá, sợ nước thấm vào giày, cố ý lót đế thật dày. Đầu tiên dùng dùi tạo một cái lỗ, rồi dùng kim lớn xuyên chỉ gai vào, rồi phải dùng sức cột chặt lại, sáu bảy ngày mới có thể làm được một đôi giày. Đã làm một đôi cho đại ca, nàng lại sợ không đủ nên mới làm thêm một đôi này.
“Muội nói cái gì?” A Thiên lơ đãng nói.
Tử Hề đã vá xong tay áo, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, một tháng nay tỷ tỷ đã gầy đi, sắc mặt có chút trắng bệch, hốc mắt vì không ngủ đủ đã hõm vào, làm người ta thấy đau lòng. “Tỷ tỷ, Khang Quận vương gần một tháng nay không đến, trước đây, cứ cách vài ngày, hắn lại đến thăm tỷ...”
“Hắn vốn không nên đến đây, chúng ta có quan hệ gì với hắn? Hắn có đến, tỷ cũng không muốn gặp.” A Thiến dùng sức chọc cái dùi.
Tử Hề cúi đầu cắn chỉ, lại dùng khung thêu gắn áo vào, nàng muốn thêu đóa hoa quế màu lam nhạt. “Tỷ tỷ, tỷ gầy đi, một tháng nay chưa từng cười qua.” Nàng không đành lòng nhìn tỷ ấy như thế, rõ ràng là thích, nhưng lại tự tra tấn chính mình.
A Thiến ngừng việc trong tay, yên lặng thở dài: “Hề Nhi, muội thích Từ tướng quân phải không?”
Tử Hề không nghĩ đến đề tài lại chuyển đến chuyện của mình, tay run lên, kim đâm vào tay, nàng ngậm ngón tay vào miệng, phương thức đơn giản nhất để cầm máu.
Loại lời này chỉ nên nói với tỷ muội tốt, nếu không người ta sẽ chê cười. Hai tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Chỉ là trước giờ hai người còn nhỏ tuổi, chưa từng nói đến đề tài này.
“Muội... không biết, chắc là không thích.” Tử Hề cúi đầu tiếp tục thêu hoa, nghe nói thích một người một ngày không gặp như cách ba thu, giống như tỷ tỷ, tuy miệng tỷ ấy không nói, thật ra mỗi ngày đều nhớ đến người kia. Từ tướng quân, nàng không nhớ đến hắn. Tử Hề chỉ tín nhiệm hắn, bởi vì nhân phẩm hắn tốt, nửa tháng dưỡng thương kia, hắn chưa một lần nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bạc như Dương Duệ. Lúc thương thế hắn tốt lên, ngay tại thư phòng, nàng ngồi gian ngoài làm quần áo cho hắn. Hai người chỉ cách bức rèm, nhưng vô sự, chưa bao giờ có hành vi thất lễ nào.
Tử Hề biết gia tộc mình xuống dốc, vừa không thể cho trượng phu tương lai một hậu thuẫn, vừa không có nhiều đồ cưới, nàng chỉ có thể cho người ta một trái tim toàn tâm toàn ý, một thể xác và tinh thần trong sạch.
“Tốt nhất là không thích, ngàn lần đừng đánh mất trái tim, rồi không biết làm thế nào cho tốt.” A Thiến tự nói, không biết là nói cho ai nghe.
“Tỷ tỷ, có phải là có hiểu lầm gì không? Hắn không đến, tỷ có thể truyền lời qua Đan Quế.”
Nhiễm Tử Thiến cười lạnh: “Muốn tỷ đi cầu hắn? Hừ! Cả đời cũng đừng mong, nếu lòng hắn có ta, sao lại nhẫn tâm như vậy?”
Tử Hề thấy mắt tỷ tỷ rưng rưng, nên không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Không biết đại ca đi đến đâu rồi? Sao còn chưa đến kinh thành?”
A Thiến thấy quần áo đã làm xong hết rồi, đại ca cũng nên đến rồi. Đại ca vẫn tốt nhất, yêu thương nàng cả đời, vĩnh viễn cho nàng ỷ lại, không giống thiếu niên bạc tình kia, thoáng nóng thoáng lạnh. Vài ngày nay, nàng tự nhủ phải quên người kia đi, nhưng từ sáng đến tối, trong đầu đều là bóng dáng của hắn.
Tiếng bước chân vang lên, Vệ Viện tròn trịa cười tươi như hoa, bước chân nhe nhàng nhảy lên bậc thang cuối, hào hứng nói: “Hai vị biểu tỷ, Nhiễm gia đại biểu ca đến rồi.”