“Muội không đi, ca ca tự mình câu đi.” Hắn kiên quyết không cho nàng gọi tiểu vương gia, nàng đành phải gọi ca ca theo ý hắn.
“Nhưng tay huynh chưa khỏi, không thể mắc mồi vào lưỡi câu được.”
“Nhưng...” Tử Thiến do dự nhìn về phía Tử Hề.
Tử Hề cười, cổ vũ nói:“Tỷ tỷ đi đi, cả ngày ở trong khoang quả thật rất buồn.” Nàng cảm thấy nam nhân này rất tốt, hắn thật tình thích tỷ tỷ, nếu có thể gả cho hắn, nói không chừng có thể giúp đỡ cha mẹ rời khỏi Thương Lang sơn trở về đoàn tụ với hai nàng.
A Thiến vốn tính tình hoạt bát, lại quen biết với Kỳ Kiêu đã lâu, không khách khí, mang mạn che mặt, ra khoang thuyền.
Kỳ Kiêu vui sướng giúp nàng ngồi ở trên boong thuyền, nhờ nàng hỗ trợ mắc mồi vào lưỡi câu.
“A Thiến, huynh kêu thị vệ lui ra khỏi khoang thuyền, muội gỡ mạn che mặt ra đi, ngồi với đại ca cần gì thủ lễ như vậy.”
A Thiến suy nghĩ, liền gỡ mạn che ra, bỏ vào phòng, rồi ngồi sóng vai với hắn trên boong thuyền.
“Oa! Phong cảnh nơi này thật đẹp.” Tuy rằng hai nàng ở trong khoang thuyền có thể nhìn được mơ hồ phong cảnh, nhưng không nhìn được xa như vậy.
Hai bên bờ sông là hàng hàng đàn sơn uốn lượn, một mảnh xanh ngắt ướt át, một mảnh lá đỏ như phù sa, còn thêm nước sông xanh biếc, ánh nước long lanh như bầu trời, mây trắng từng cụm từng cụm, thật sự là bức họa nhân gian.
Kỳ Kiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thỏa mãn nở nụ cười: “Huynh gọi muội ra là điều đúng đắn phải không.”
“Dạ, Hề Nhi, bên ngoài đẹp quá, muội có muốn ra xem hay không?” Nàng quay đầu gọi muội muội.
Từ thất thiếu gia xuyên qua rèm cửa nhìn hai người trên boong, nếu không luận gia thế, kỳ thật cũng xứng đôi. Nhiễm gia đại cô nương hay cười, không giống Nhị cô nương hay khóc, đáng ghét. Nàng cười rộ lên rất đẹp, khó trách Mặc Kỳ Kiêu không buông tay được.
Tử Hề cũng muốn đi ra ngoài xem, nhưng... “Muội không đi.”
A Thiến không cưỡng cầu, Hề Nhi luôn thích ngồi lẳng lặng một mình.
Hai người vừa tán gẫu vừa cười rộ lên, Kỳ Kiêu thật thông minh, đầu tiên hắn nhắc đến đại ca đang thi Hương, A Thiến tự nhiên nhớ thương, vì thế hắn liền an ủi nàng đại ca chắc chắn sẽ trúng cử. Còn nói thêm chính hắn sẽ thay đại ca chăm sóc nàng, làm cho A Thiến không thể trốn tránh nữa.
A Thiến cũng hiểu được vài hôm nay đã cô phụ ý tốt của hắn, nàng liền buông thả tâm tư, cùng hắn nói chuyện phiếm, hỏi hắn chuyện ở kinh thành.
“A Thiến, Tống Dật là người thế nào?” Hắn nhìn trộm nàng, không muốn bỏ qua một biểu tình nào của nàng.
“Huynh ấy? Trước đây có gặp qua, muội cũng không nhớ rõ bộ dáng của huynh ấy.” A Thiến cúi đầu, nói đến vị hôn phu, nàng ngượng ngùng.
Kỳ Kiêu cười gượng hai tiếng nói:“Đại ca không đến, huynh phải xem xét kỹ cho muôi, không để muội bị người ta gạt.”
A Thiến nhìn hắn có phong phạm huynh trưởng, không nói gì, có điểm không được tự nhiên, liền đứng dậy nói:“Muội về phòng.”
“Đừng, ai! Có cá.” Cần câu đột nhiên run lên, khẳng định là có cá lớn cắn câu, hắn dùng lực nâng cần lên, một con cá lớn bị kéo lên văng đến đầu thuyền, giẫy đành đạch.
“A Thiến, mau bắt nó.”
“Dạ.” A Thiến hoảng loạn không biết vươn tay bắt như thế nào, chụp hai lần cũng chưa bắt được, vảy cá rất trơn.
“Huynh đến đây.” Kỳ Kiêu ném cần câu, tiến lên bắt lấy cá lớn,“Mau, nắm cái đuôi nó, nếu không nó sẽ chạy trốn.”
A Thiến nghe lời vươn hai tay nắm thật chặt cái đuôi đang quẩy mạnh, hắn dùng chân cuốn dây câu, hai tay dùng sức nắm, đem con cá bỏ vào túi lưới.
“Muội nắm lấy đừng buông tay a, chúng ta đem nó đến phòng bếp đi.”
Cánh tay A Thiến giao nhau với tay hắn, cùng nhau đứng dậy, cẩn thận đem cá đến phòng bếp.
Tám gã thị vệ luôn ở trong khoang thuyền nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vụng trộm học tuyệt kỹ tán gái của tiểu vương gia, giờ thấy bọn họ đi men theo mép thuyền đi lại, đều lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ nhìn ra.
Thân thuyền hơi nghiêng, Kỳ Kiêu đứng bên ngoài bảo vệ A Thiến, phòng nàng rơi xuống nước. A Thiến cũng biết dưới chân trơn trượt, khó đứng vững.
Kỳ Kiêu và A Thiến cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, lúc đi ngang qua phòng thị vệ, hắn dùng chân đá cửa sổ. Bị phát hiện, bọn thị vệ vội vàng tản ra, thân thuyền lại một lần nữa lay động.
Mặc Kỳ Kiêu vội vàng đem cá ném chuẩn xác vào khoang thuyền, một tay nắm eo nhỏ của A Thiến:“Không có việc gì, đi lại đây.”
“Hoàn hảo.” A Thiến ngượng ngùng cười cười.
“Nha đầu ngốc, huynh là đại ca, muội thẹn thùng cái gì, muội tưởng tượng huynh thành Nhiễm Tử Lâm là được rồi.” Hắn vươn ngón trỏ gấp khúc búng trán nàng một cái, bởi vì hắn từng thấy Nhiễm Tử Lâm làm như vậy với nàng.
Nhớ tới đại ca, A Thiến bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn về phòng bếp:“Cá lớn như vậy, làm món gì bây giờ?”
“Nhà đò làm cá kho mấy ngày nay rồi, quả thật ăn không ngon, thật lãng phí một mẻ cá như vậy. A Thiến, muội làm một lần đi, huynh muốn nếm thử món muội làm.”
A Thiến bướng bỉnh cười cười:“Muội nấu ăn không ngon bằng Hề Nhi, muội nghĩ nên ăn cá nướng, kêu Hề Nhi làm cá nướng đi. Muội làm món trứng cá, Hề Nhi am hiểu nấu ăn, muội am hiểu làm mì phở.”
“Tốt.” Chỉ cần được ăn món A Thiến làm, món gì cũng được.
A Thiến theo mép thuyền hướng vào phòng,“Hề Nhi, Kiêu ca ca câu được một con cá lớn, muội ra làm cá nướng muối tiêu đi, tỷ muốn ăn món đó a.”
Tử Hề nói:“Cá nướng có thể, nhưng muối tiêu thì không được a.”
Từ thất thiếu gia trong lòng chợt động, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nàng đã nói.
Từ khi phát hiện những nốt đỏ trên tay hắn, nàng cố gắng nghiên cứu, rốt cuộc sau hai ngày, hai tròng mắt sáng trong đến nói với hắn, hắn bị như vậy là do ăn muối tiêu. Nói hắn dị ứng với tiêu, về sau cũng không thể ăn thực vật loại này nữa, nhất là muối tiêu không thể ăn.
Hắn lúc ấy cũng không để ý, nhưng nàng cảm thấy rất thành công, hưng phấn cam đoan với hắn về sau sẽ tránh những loại thức ăn ấy. Quả nhiên về sau có thật, tình huống dị ứng không còn thấy nữa.
Tử Hề không chịu làm cá nướng muối tiêu, quả thật là vì hắn không có thể ăn tiêu. Không phải cố ý lấy lòng hắn, mà là nhìn bộ dáng hắn gãi gãi da sưng đỏ thật sự khó chịu, đổi thành người khác, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Cuối cùng nàng dựa vào đồ gia vị tổ hợp hiện có, làm một món cá nướng đặc sắc. Lúc chín, mùi hương bay thoang thoảng làm mọi người thèm chảy nước miếng.
Kỳ Kiêu dùng mọi cách hoa ngôn xảo ngữ khuyên bảo, tỷ muội Nhiễm gia cuối cùng đã đồng ý ăn tối cùng huynh đệ bọn họ trên khoang thuyền, cũng không mang mạn che mặt.
Đêm đó họ vui vẻ ăn tối với nhau, hai nam nhân uống nhiều rượu, hai cô nương không uống rượu. Từ khi đó, Kỳ Kiêu cùng A Thiến không còn xa cách nữa.
Qua vài ngày, chính là đêm Trung Thu. Buổi tối, Tử Hề làm rất nhiều đồ ăn, bọn họ muốn cùng mừng Trung Thu, Tử Hề nhìn về phía xa tưởng nhớ cha mẹ.
Hai bên bờ sông là vái ánh đèn của một trấn nhỏ, thuyền chậm chậm trôi trên dòng nước, cột thuyền treo lồng đèn đỏ lay động theo gió, bao phủ hai cô nương đẹp như tiên nữ. Món ngon, mỹ nữ, thật hữu tình.
Ánh trăng tròn trịa lộ ra khỏi đám mây đen, chiếu sáng mạn thuyền. Bỗng nhiên, A Thiến tức cảnh sinh tình.
“Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?
Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,
Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.
Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân” (1)
Tám năm trước, đêm Trung thu, hai nàng cùng mọi người trong nhà quây quần dưới tàng hoa quế ăn bữa cơm đoàn viên, cha mẹ cùng Nhị thúc, nhị thẩm thi đấu thơ đấu rượu. Phụ thân dùng chiếc đũa nhỏ dính một giọt rượu bỏ vào miệng A Thiến, đắng đến nàng nhảy dựng lên.
A Thiến thất thần nhìn ánh trăng, đột nhiên cầm lấy bầu rượu trên bàn tự mình đổ chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, hai má rất nhanh ửng đỏ một mảnh, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
Kỳ Kiêu ngẩn ra, đầu tiên nghĩ đến Tống Dật cùng nàng là thanh mai trúc mã, ai oán liếc nhìn nàng một cái, nói:“Nhà ai tối nay lên thuyền con? Nơi nào tương tư Minh Nguyệt lâu? A Thiến tưởng nhớ đến ai?”
Tử Hề nước mắt tuôn rơi như mưa trên mặt, nàng đương nhiên biết tỷ tỷ tưởng nhớ đến ai.
Từ Vĩnh Hàn cúi đầu ăn cơm, chuyện cùng hắn không quan hệ. Hắn lấy thân phận một tướng quân phân tích ba mươi sáu kế, phía dưới nên thế nào cũng có một kế.
A Thiến vỗ vỗ tay Tử Hề, ôn nhu an ủi nói:“Hề Nhi đừng khóc, đại ca đã nói qua, chúng ta đều do cốt nhục của cha mẹ biến thành, cho dù cách xa nhau vạn dặm, chỉ cần chúng ta mỗi ngày đều sống thật vui vẻ, bọn họ nhất định có thể cảm nhận được, hãy an tâm.”
Nàng rót hai chén rượu, loạng choạng đứng lên, mặt hướng phương bắc, từng bước một hướng về rào chắn đầu thuyền đi đến.
“Cha, nương, nữ nhi sẽ trở lại kinh thành, các ngươi đang ở nơi nào? Hai người khi nào thì về nhà?” A Thiến rốt cuộc nhịn không được rơi lệ đầy mặt, lời đại ca nói nàng không tin, nhưng mấy năm nay nàng vẫn lừa mình dối người, vẫn duy trì một khuôn mặt tươi cười. Nàng biết, ở Thương Lang sơn xa xôi, cha mẹ nhìn không tới, nhưng cảm xúc của nàng đại ca có thể nhìn đến, bộ dáng không ưu tư, đại ca sẽ an tâm.
Nàng biết đại ca mỗi ngày đọc sách đến đêm khuya, một lòng muốn thi đậu, tiến lên tam giáp. Trời chưa sáng liền rời giường luyện võ, mười tám món binh khí đều tinh thông, vì muốn cứu cha mẹ trở về. Nàng không thể ở trước mặt đại ca khóc nháo, không thể gia tăng áp lực cho hắn.
Mặc Kỳ Kiêu nhìn nàng có ba phần men say, dưới chân không vững, cảm xúc lại kích động, vội vàng đứng dậy đuổi theo:“A Thiến trở về, cẩn thận rơi xuống nước.”
Nhiễm Tử Thiến đắm chìm trong bi thương của chính mình, làm sao có thể nghe được lời hắn nói, bên tai nghĩ, trong đầu hiện lên nụ cười của cha mẹ.
“Phụ thân không bao giờ có thể giảng chuyện xưa cho A Thiến nữa. Nữ nhi đã có thể tự đọc chuyện xưa, nhưng nó không còn gì hay nữa. Nương, A Thiến đã tám năm không ăn được bánh hoa quế người làm, đan quế cùng ngân quế trong Nhiễm gia chúng ta không biết còn sống khôg? Nữ nhi kính hai người cùng nhị thúc, nhị thẩm một chén rượu, nguyện trăng tròn người nhà đoàn viên, toàn gia vĩnh bình an!”
Nàng tay trái nâng chén uống một hơi cạn sạch, tay phải đem chén rượu tát vào trong nước.
Trong tay hai cái chén, một cái rớt vào nước, một cái rơi xuống boong thuyền lăn đến bên chân Kỳ Kiêu, người đã nằm ở trên lan can thất thanh khóc rống.
Kỳ Kiêu luôn luôn đứng phía sau nàng hai bước để che chở cho nàng, giờ phút này thấy nàng khóc lung lay sắp ngã, lòng dĩ nhiên đau nát, rốt cuộc không còn nghĩ đến nam nữ hữu biệt nữa, một phen kéo tay nàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình run run kia, để nàng tựa vào bả vai hắn mà khóc.
A Thiến đã say chuếnh choáng mê ly, khóc đến sắp hôn mê, áp lực nhiều năm như vậy, đến giờ phút hồi kinh này bộc phát ra. Trong đầu, sao còn có thể nghĩ đến quy củ lễ pháp, liền dựa vào trên vai hắn thống khoái mà khóc lớn một hồi.
Kỳ Kiêu tay trái nắm eo nhỏ, giúp nàng chống đỡ thân mình, tay phải nhẹ vỗ về mái tóc dài, ôn nhu an ủi:“Đừng khóc, huynh sẽ nghĩ biện pháp mang bọn họ trở về.”
A Thiến khóc đến khan cổ họng, thân mình không được vững, trước mắt đều là bóng dáng cha mẹ, căn bản không nghe đến hắn nói câu nói kia.
Nhưng Tử Hề nghe được, nàng nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên nhìn thoáng qua bên kia, thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong gắt gao ôm tỷ tỷ thân mình run run, vẻ mặt đau lòng. Hắn là con cháu hoàng gia, hắn yêu thương tỷ tỷ như vậy, có lẽ thật sự có thể cứu cha mẹ trở về.
Từ Vĩnh Hàn rốt cuộc ăn không vô nữa, ném chiếc đũa, mắt lạnh nhìn. Nhiễm gia lão thất phu tính kế thật tốt, cháu gái lớn của hắn thành công ôm lấy vương tôn thật tình. Rồi lại liếc mắt một cái nhìn Nhiễm Tử Hề, nàng cùng tỷ tỷ khác nhau, nàng yêu khóc, nhưng chưa bao giờ lên tiếng khóc lớn, chỉ biết yên lặng rơi lệ, hoặc là nước mắt rưng rưng, một đôi mắt to ngập nước đáng thương chăm chăm nhìn người khác.
Giờ phút này, ánh mắt nhiễu lòng người đang nhìn lén hai người kia, có vài phần sầu bi, vài phần hâm mộ. Nàng không dám nhìn nhiều, rất nhanh cúi đầu, ánh mắt dao động lại nhìn đến trên người hắn.
Từ Vĩnh Hàn nghiêm mặt trừng mắt với nàng, ở trong lòng thầm mắng một tiếng lão thất phu, đứng dậy đi về phòng.
Tử Hề cảm giác được có một đạo nhìn chăm chú ánh mắt, vì thế nhìn lướt qua, nhưng là lại thấy được trong mắt hắn khinh thường cùng hèn mọn.
Lần này nàng không khóc, nàng có thể vì cha mẹ thân nhân khóc, cũng không nguyện vì một người không có một chút quan hệ nào, một người xem thường mình khóc.
Kỳ Kiêu ôm lấy A Thiến đã ngất xỉu, đưa nàng về phòng, Tử Hề theo sau hỗ trợ.
Nhẹ nhàng đem nàng đến trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, Kỳ Kiêu nhịn không được đau lòng nâng tay muốn lau cho nàng. Lại nhìn đến Tử Hề ở sau người, liền cắn răng đứng dậy, không buông tha rời đi.
Tử Hề dùng khăn mặt nóng lau tay và mặt cho tỷ tỷ, tháo tất, đắp chăn, giúp nàng nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng chính nàng lại không muốn ngủ một chút nào, xem bên trong hành lý lấy ra một quyển tranh cuốn, lại rút ra một thanh địch bằng ngọc trúc mình yêu thích, đi ra phía đầu thuyền.
(1) Trích bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư. Nghĩa:
“Thấy trăng thoạt mới là ai?
Trăng sông thoạt mới soi người năm nao?
Người sinh mãi, kiếp nào cho biết,
Nhìn trăng sông năm hệt không sai.
Trăng sông chẳng biết soi ai”