• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân Tiên bơ Bách Thiên Hạo, vào nhà vệ sinh để rửa mặt " ôi dời, dạo này đi bên ngoài mãi nên da dẻ của cô gái này bị lên mụn mất rồi, cơ thể yếu đuối này làm mình khó chịu quá đi "

Cô bước ra thấy đồ ăn đã được dọn lên, " Tiểu Mai mau qua đây hôm nay tôi hầm canh gà cho cô bồi bổ cộng thêm một cốc trà thảo mộc giúp cải thiện da dẻ cho cô này"

" cảm ơn anh, mà khoan!! anh chê tôi bị mụn xấu nên mua mấy thứ này cho tôi à "

" Không...!!, do tôi thấy cô dạo này bận bịu không chăm sóc da dẻ với sức khỏe nên mua cho cô để cô bồi bổ cho sức khỏe cô thôi, tôi đâu nào có ý như cô nói"

Bách Thiên Hạo thì thầm trong miệng " bởi vì cô bây giờ trông có ra sao thì vẫn luôn đẹp trong mắt tôi"

" này đừng linh tinh, tôi nghe nhá "

" Tôi có nói gì đâu!!!mau ăn đi nguội hết đấy"



Lục Vân Tiên lườm Bách Thiên Hạo một cái rồi cười thầm " cái tên này cũng chu đáo với tinh tế quá nhỉ, trước giờ mình chưa được ai chăm sóc như thế cả, chắc đây là lí do khiến mình có cảm giác lạ khi ở gần tên này"

Sau khi ăn và dọn dẹp xong, Lục Vân Tiên và Bách Thiên Hạo cùng lên sofa ngồi xem phim

" Lâu lắm rồi mới thấy phim này được chiếu lại, lúc tôi còn nhỏ, tôi rất thích xem phim này luôn"

"Có vẻ tôi với cô cũng có điểm chung, đây cũng là bộ phim mà lúc nhỏ tôi thường xem với ba tôi, chỉ tiếc là...."

" Anh còn có ba, tôi thì...tôi là trẻ mồ côi"

" Phải mà tôi được sống ở cô nhi viện thì cũng tốt quá rồi, nhưng không..tôi từ nhỏ phải chịu rất nhiều sự áp lực, không nhà, không người thân, một đứa trẻ phải lang thang tự mình kiếm ăn"

" Một đứa trẻ bị lừa bán đi khắp nơi, suốt 8 năm, đến một ngày tôi gặp được ông ấy, người tuy có vẻ không được tốt đẹp nhưng lại có một trái tim ấm áp, tôi xem ông ấy như là ba của mình..."

" nhưng rồi, người thân duy nhất cũng bỏ tôi mà đi" Lục Vân Tiên lúc này không kiềm nổi cảm xúc, cô bật khóc nhưng rồi lại vội lau đi.

Bách Thiên Hạo thấy liền kéo cô dựa vào vai mình rồi nói " tôi hiểu cô đã trải qua những gì, nhưng bây giờ không phải cô đã tốt hơn rồi sao, đừng khóc...bởi vì tôi cũng không kém phần gì cô đâu"

" ba mẹ tôi ly hôn nhau khi tôi chỉ mới 3 tuổi, tôi sống cùng ba, khoảng thời gian đó tôi sống rất vui vẻ, rồi ông ấy cũng tiến thêm một bước nữa, tôi nghĩ là người mẹ mới cũng sẽ yêu thương chăm sóc tôi"

" Nhưng tôi đã lầm, họ lúc nào cũng đi chơi, đi du lịch cùng nhau, bỏ tôi một mình với cô bảo mẫu, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là họ bận công việc quá thôi"



" đến khi họ có con với nhau, thì tôi đã thật sự tin rằng mình đã bị bỏ rơi, ba tôi không còn quan tâm và yêu thương tôi như trước nữa, ông ấy chỉ quan tâm vợ và con riêng của mình"

" tôi từ một đứa trẻ hoạt bát, vui tươi trở một con người sống hoàn toàn khép kín, tôi như trầm cảm, tự nhốt mình trong phòng, mãi đến năm tôi 18 tuổi, Bách Thiên Hạo tôi mới hiểu và tự tháo khỏi rào cản mà bản thân đã tạo ra"

Lục Vân Tiên ngóc đầu nhìn Bách Thiên Hạo rồi nói " nếu vậy, xem ra chúng ta đều có quá khứ bất hạnh như nhau nhỉ"

" Đều gặp những chuyện khiến mình phải tự thay đổi"

Bách Thiên Hạo nắm tay cô rồi nói " Tiểu Mai, cảm ơn cô đã cho tôi hiểu thế nào là phải biết quan tâm, và chăm sóc một người"

Lục Vân Tiên ngơ ngác nhìn anh hỏi " tôi đã làm gì giúp anh đâu chứ, anh nói linh tinh gì vậy"

" Tôi trước giờ chưa bao giờ quan tâm hay chăm sóc cho một ai cả, cô là người đầu tiên đó, có vẻ như tôi bị rung động trước cô rồi"

Lục Vân Tiên nghe xong liền rút tại lại, cô đứng dậy rồi nói " Bách Thiên Hạo, anh có biết mình đang nói gì không vậy hả, tôi có cái gì khiến anh rung động chứ"

Bách Thiên Hạo đứa dậy nhìn cô " tôi cũng chả biết, nhưng sao cô lại phản ứng thái quá như vậy, dù gì cũng chỉ mới rung động một chút thôi mà"

" Bách Thiên Hạo tôi nói anh hay bỏ cái suy nghĩ đó đi, đừng bao giờ thích hoặc yêu tôi, Tiểu Mai tôi cũng sẽ thế, tôi buồn ngủ rồi, ngủ sớm đi"

Lục Vân Tiên bỏ mặt Bách Thiên Hạo, đi một mạch lên phòng rồi đống sầm cửa lại, Bách Thiên Hạo ngồi xuống ghế, anh gác tay lên trán nghĩ

" Cái cảm giác này có vẻ không còn là rung động nữa rồi, nghe những lời từ cô ấy nói ra, tim mình lại đau nhói thế này "

Lục Vân Tiên lên phòng đóng sầm của lại rồi cô đến ban công đứng ngắm nhìn bầu trời, cô tự nói " Bách Thiên Hạo xin lỗi anh, tôi thực sự không muốn nói những lời như vậy với anh"

" thốt ra những lời đó, sao tim mình lại nhói đến vậy nè, không lẽ...., không được Lục Vân Tiên mày phải tỉnh táo lên, bây giờ người ta rung động đâu phải là mày, đây không phải thân xác của mày"

" Phải tìm nhanh các mảnh ghép để trở về như cũ trước khi mọi chuyện đi quá xa thôi"

...----------------...

( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK