Sương mù chắn hết mọi thứ của con đường, đi vào trong đó, ngay cả những thứ cách xa hai mét cũng không thấy rõ.
Úc Sâm đi đến bên người Tư Tuyên Dương, lúc này hai người đứng cạnh nhau, da thịt đụng chạm, Tư Tuyên Dương sợ anh thấy không rõ, cũng không né tránh.
Đại khái là phát giác được Úc Sâm đang nhìn hắn, Tư Tuyên Dương hơi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Ánh mắt vẫn không rời khỏi người dẫn đường, trong sương mù đêm tối như vậy, nếu ai đó bị mất dấu, phỏng chừng phải dựa vào duyên phận hư vô mờ mịt kia.
“Không có gì,” Úc Sâm chen chen về phía hắn, "Em sợ sao?"
“Không sợ, khi còn nhỏ tôi thường xem phim ma." Tư Tuyên Dương cười cười, tận sức hòa hoãn quan hệ tình cảm với vợ anh trai, "Anh nên hỏi anh tôi, trước kia lúc anh ấy xem phim kinh dị thường bị dọa đến há mồm cắn tôi, cho nên khi tôi còn nhỏ luôn cảm thấy, so với quỷ, anh trai tôi phiền hơn."
“Cậu ta là chó sao, cắn em là có thể không sợ......” Úc Sâm trợn mắt, tròng mắt linh động xoay chuyển, “Tôi đây nếu như bị dọa, cũng có thể cắn em sao?”
“......”
Tư Tuyên Dương khô cằn nhìn chằm chằm phía trước: “Tôi thấy anh lá gan rất lớn, hẳn là không bị dọa được, nếu bị dọa thì cắn anh tôi đi, dù sao da anh ấy cũng dày.”
“Chậc! Vậy không phải thành cắn nhau sao." Úc Sâm ngẫm lại hình ảnh kia cảm thấy chịu không nổi, Tư Nam nếu dám cắn anh, miệng còn chưa mở không chừng đã bị anh một chân đá bay.
Tư Tuyên Dương cũng nghĩ đến cảnh tượng kia, không biết vì sao, trong lòng có chút cấn đến hoảng, không thoải mái.
***
Đi ước chừng mười phút, đến trước cửa phủ đệ, phía trên đỉnh đầu treo bảng hiệu viết hai chữ Lý phủ.
Gã sai vặt mặt quỷ dẫn đường đứng bên cửa trong chốc lát, quay đầu âm trắc trắc cười với bọn họ, thanh âm lúc mở miệng tựa như âm sắc lần đầu tiên Úc Sâm nghe Tư Nam kéo đàn violon, giống như cưa gỗ.
“Nhóm khánh quý đến thật đúng lúc, lễ nghi của đại hôn lễ đã kết thúc, thỉnh vào trong phủ ngủ."
Úc Sâm nhướng mày: Hôn lễ kết thúc tại sao lại ‘đúng lúc’? Anh còn muốn nhìn xem hôn lễ cổ đại là cái dạng gì ở khoảng cách gần.
Cửa gỗ đào của phủ kẽo kẹt một tiếng mở ra, khí lưu trào ra tựa hang động u ám trăm năm không thấy ánh sáng, như rắn quấn quanh người, như giòi phụ cốt, khiến người sởn tóc gáy da đầu tê dại.
“Tôi không biết rốt cuộc có nên đi vào nơi này hay không." Úc Sâm xoa cánh tay.
Nhưng bốn phía đều là sương mù, tựa như có vô số đôi bàn tay vô hình, lùa bọn họ đến nơi này như lùa vịt.
Tư Nam ngược lại rất lạc quan: "Đã đến nơi này, dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần."
“Đầm rồng hang hổ ngược lại không dọa người như vậy, chỉ sợ nơi đây là âm tào địa phủ." Úc Sâm u u (1) lạnh giọng nói.
[(1) Cách nói nhẹ nhàng, phảng phất như thanh âm rất nhỏ nghe không được.
Dùng để miêu tả nv9 nội tâm chua xót khó tả (theo gg).]
“......” Bước chân Tư Nam bị ghim tại chỗ.
Bầu không khí ngừng trệ sau một lúc lâu, Lạc Vũ chậm rãi mở miệng: “Úc ca anh đừng dọa anh ấy, làm sao có trò chơi nào lại lâm vào tử cục ngay ngày đầu tiên, hơn nữa anh xem, nếu chúng ta không đi vào, người dẫn đường kia không biết sẽ làm gì với chúng ta."
Ý bảo vệ trong đây thật sự rất rõ ràng, Tư Tuyên Dương nhíu mày, không nói gì.
Úc Sâm ý vị thâm trường cười cười: “Tôi đương nhiên là nói giỡn, dù sao đe dọa Tư Nam đã là hoạt động thường quy của tôi."
Tư Nam trợn mắt: “Cậu còn biết à, tiểu Lạc đừng để ý đến cậu ấy, quen là ổn.”
“......!Ừm.”
***
Vào phủ đệ, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy màn sương trắng chướng mắt kia, nương theo ánh trăng cùng ánh nến, tầm mắt rộng mở thông suốt.
Cảnh vật chung quanh khu vườn theo phong cách đình viện Tô Châu, nhưng không tinh xảo như vậy, thêm chút phong cách cổ kính cùng nặng nề, lại có vẻ cổ xưa.
Khi đi ngang qua đại đường đối diện, Úc Sâm liếc mắt, thấy trên tường cao dán chữ hỉ, nến đỏ, táo đỏ long nhãn trên bàn, bên cạnh bàn còn bày chiêng trống và kèn xô-na, vụn giấy đỏ đầy đất, lại không có một bóng người.
Anh thò đầu về phía trước muốn nhìn rõ hơn, gã sai vặt dẫn đường lại bỗng nhiên duỗi đến gần mặt anh.
Da người chảy xệ bao bọc xương, đôi mắt như lỗ đen che khuất toàn bộ tầm mắt anh, nhìn chằm chằm vào anh, như muốn đem anh hút vào.
Trái tim Úc Sâm đều bị dọa đến đập loạn vài nhịp, lui về sau một bước, được Tư Tuyên Dương đỡ lấy.
"Khách quý thỉnh đi bên này." Gã sai vặt mở cái miệng nhợt nhạt, cánh tay vươn về phía hậu viện, miệng hoạt nhìn tựa hồ có thể mở đến lớn vô cùng.
Chậc! Nhìn cũng không cho nhìn, đủ keo kiệt, Úc Sâm sờ ngực trái, mẹ nó! Lại bị dọa nữa rồi, nhìn dáng vẻ này sớm muộn gì cũng bị bệnh tim.
Anh bĩu môi ‘hứ’ một tiếng, thuận tay đem Tư Tuyên Dương đẩy lên phía trước, mình thì theo phía sau.
“Em trai Dương Dương, ca hôm nay chấn kinh đến thanh HP đều thấy đáy, em thay tôi chắn đi."
Thẳng thắn vậy sao? Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười, câu ca bảo hộ em kia, cũng không biết ai nói.
Gã sai vặt đưa bọn họ đến phòng chuyên môn thiết trí cho khách nhân ở hậu viện.
Nói là thiết trí cho khách nhân, Úc Sâm lại cảm thấy có chút giống nơi ở của đám tôi tớ.
Trong phòng bày biện đơn sơ, vách tường còn có mảnh lớn sơn bị bong tróc rơi xuống, cũng không quá sạch sẽ, trong bóng tối loang lổ như rỉ sắt, giường đệm tương thông dài như nhau, trên mặt đất song song mấy bộ gối đầu đệm chăn nhìn không ra hình dáng.
Úc Sâm ngửi ngửi, may mắn mùi của chăn ngược lại không kỳ quái, nếu không khó tránh khỏi sẽ liên tưởng thoáng một chút chăn này có phải dùng để bọc qua thứ gì đó hay không.
Trước khi gã sai vặt muốn bước ra ngoài, Úc Sâm chợt nghĩ đến gì đó, gọi gã lại: "Ngoại trừ bốn người chúng tôi ở ngoài, còn có khách nhân khác đến không?"
Gã sai vặt lại phảng phất như không nghe thấy, còng lưng, cánh tay gầy như que củi chậm rãi kéo cửa lại.
Úc Sâm: “......”
Anh đây là bị bơ sao?
Tư Tuyên Dương cười một tiếng, vẫy tay về phía anh: "Anh đừng phí sức nữa, tôi thấy gã ta sẽ không cho anh tin tức gì đâu, vẫn nên chọn chỗ ngủ của anh đêm nay đi."
Nói rất có đạo lý, Úc Sâm thỏa mãn híp mắt lại.
"Tôi muốn ngủ chính giữa em cùng Tư Tư!"
Tư Tuyên Dương: “......” Cậu không nên hỏi.
Ho khan một tiếng, Tư Tuyên Dương quyết định làm lơ ý nguyện của Úc Sâm, trực tiếp an bài: “Anh ngủ trong cùng bức tường, anh tôi gần anh, tôi gần anh tôi."
“Vì sao!" Úc Sâm trợn mắt.
Không nghĩ tới, Lạc Vũ thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh cũng nhỏ giọng oán giận: “Tôi không muốn ngủ ở bên ngoài......!Tôi có chút sợ......”
Tư Tuyên Dương mờ mịt, sợ cái gì mà sợ? Cậu dám lái xe xông vào đàn tang thi, lại từ biển lửa lái xe bay ra, xoay người ba vòng trên không trung rồi ngã trước mặt họ, kệ xương gãy uống xong thuốc —— dũng mãnh như thế, còn có thể sợ ngủ bên ngoài sao?
Hắn cạn lời: “Đừng dong dài, tôi mệt rồi, đêm nay ngủ trước vậy đi, có vấn đề gì sáng mai thương lượng sau."
Úc Sâm nghiêng mặt cười: “Dương Dương, em thật độc tài.”
Mặc dù ba người đều không hài lòng với cái kiểu sắp xếp chỗ ngủ này, nhưng cả ba đều thua Tư Tuyên Dương, đấu tranh thất bại, đành phải từ bỏ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cùng tiếng ngáy khiến người vô cùng ghét bỏ của Tư Nam, sau khi Úc Sâm nhìn chằm chằm hốc tường đếm mấy chục con cừu, mới nặng nề ngủ.
Trong mộng có gió, có tơ liễu phiêu tán, có mũ phượng nến đỏ, có người ngâm xướng tân hôn hạ khúc, làn điệu u u, mang theo một cổ u sầu khó hiểu bên trong.
***
Úc Sâm ngủ ngon, dậy cũng sớm, đại khái khí hậu nơi này không đúng, khi tỉnh lại còn có cảm giác môi khô nứt, sau khi nhấp một nhấp, đầu lưỡi nếm ra một chút vị của máu.
Lười nhác chớp mắt vài cái, thích ứng ánh sáng, anh lại bỗng chốc ngừng động tác, thân thể cứng còng.
—— nơi này không phải gian phòng tối qua bọn họ ở.
Một cổ hàn ý lạnh như băng từ lòng bàn chân bò lên gáy, anh dừng vài giây, cứng đờ quay đầu qua, nhìn qua phía bên trái, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn, nằm bên trái vẫn là Tư Nam ngốc sỉ, không phải nữ quỷ văn vật Hán Đường từ trong quan tài sống lại.
Còn Tư Tuyên Dương và Lạc Vũ còn ngủ say ở vị trí giống tối hôm qua, ngoài phòng ánh nắng mới vừa phá vỡ tầng mây.
Nhưng nhà lại bị sao thế này?
Tối hôm qua nơi bọn họ ở rõ ràng chính là cổ trạch, nhưng hiện tại.....!Tại sao lại giống phòng của khách sạn thanh niên (2)?
[(2) Khách sạn thanh niên (青年旅社) (Youth Homestay): là nơi mà mọi người, đặc biệt là những người trẻ tuổi, có thể ở lại với giá rẻ trong thời gian ngắn khi họ đi du lịch.
]
Phòng đơn sơ như cũ, nhưng trước sau không mang theo một chút cổ kính, vách tường sơn đến trắng bệch, giường đệm kê sát nhau bằng khung sắt, đối diện giường đệm là hai cái bàn bằng kim loại, trên trần nhà là hai ngọn đèn dây đốt không mở, cạnh cửa còn có chốt mở.
Cực kỳ hiện đại.
Đầu óc Úc Sâm có chút mơ hồ.
Bốn phía rất yên tĩnh, bộ dạng không giống như sẽ xảy ra việc gì lạ, anh vươn chân ra khỏi chăn, đá về phía mông Tư Nam.
“Ai da tôi đệt!”
Tư Nam hét thảm một tiếng giống như sấm sét, đem hai người khác đồng thời đánh thức, Lạc Vũ còn bị dọa đến bật dậy, đôi mắt như thỏ con tràn ngập cảnh giác.
“Có quỷ! Có quỷ! Mới nãy có quỷ dùng chân đá tôi!" Tư Nam hoảng sợ rống to.
Úc Sâm: “......!Là ông đây.”
“A?” Tư Nam mộng bức (3).
[(3) Mộng bức (懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’.
Cách dùng: 1.
Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
2.
Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.]
“Cậu mở to đôi mắt kim cương nhân tạo của cậu xem rõ ràng đi, hiện tại chúng ta đang ngủ ở chỗ nào."
Tư Tuyên Dương thanh tỉnh nhanh nhất, nhìn quanh bốn phía, có chút không xác định mở miệng: “Khách sạn?”
“Đúng vậy! Tại sao chúng ta lại ở khách sạn? Không phải chỗ hung trạch kia sao?" Tư Nam kinh ngạc nhảy xuống giường trái bay phải lượn, thiếu chút nữa đem giường lật qua.
Ngoài phòng truyền đến động tĩnh, Úc Sâm sờ sờ khăn voan đỏ dưới gối đầu, còn đó, hai thứ khác cũng còn, nói: "Đi, chỉnh lý một chút, ra ngoài nhìn xem."
***
Đơn giản sửa sang lại xong, Úc Sâm đẩy cửa ra, ngoài tường hành lang gạch trắng, vừa vặn mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông vừa đi ra từ phòng đối diện.
Người nọ đeo một chiếc kính gọng mạ vàng, tóc ngắn gọn gàng, bộ dạng hào hoa phong nhã, giống như thầy giáo, gật đầu chào hỏi với Úc Sâm, hỏi: "Tôi tên Lâm Kiến Xuyên, các người cũng bị vật ở chợ second-hand đưa vào đây à?
Úc Sâm đáp đúng, nói tên mình, trực tiếp hỏi gã: "Tối hôm qua anh ngủ ở chỗ nào?"
Lâm Kiến Xuyên hiểu rõ cười: “Cổ trạch.”
Úc Sâm nhướng mày, lại không quá kinh ngạc, trò chơi mà, tất nhiên tất cả người chơi đều có đãi ngộ giống nhau.
Lâm Kiến Xuyên nhìn ba người phía sau Úc Sâm, ngón trỏ đẩy mắt kính trên mũi, ánh mắt hơi tối, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy, khách sạn này có lẽ xây ở phía trên hung trạch cổ đại kia.".
Danh Sách Chương: