• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngốc ở bệnh viện đến ngày hôm sau, sáng sớm Úc Sâm bị một mùi hương dụ tỉnh.

Anh mở mắt ra tìm nơi phát ra mùi hương, nằm trên giường, buồn ngủ mông lung hỏi: "Đây là gì?"
Tiểu Trần ân cần thấu đáo tiến lên giới thiệu: "Đây là cháo cá lát của Bát Bảo Cát bán, ăn rất ngon! Thịt cá tươi ngon, nêm gia vị vừa ăn, bí chế độc nhất vô nhị, mỗi một hạt gạo kê đều được nước canh tẩm đến thấm, một miếng cá lát một muỗng cháo, nuốt một ngụm quả thực hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, mỗi ngày số lượng có hạn, tuyệt không bán thêm, rất nhiều người vì muốn nếm một chén, buổi sáng sáu bảy giờ đã xếp hàng ở Bát Bảo Các.

“Ồ, cho nên đây là kết quả của sáu bảy giờ sáng đi xếp hàng của cậu?" Úc Sâm ngửi thử, mùi xác thật rất thơm.

Tiểu Trần lắc đầu, tiện hề hề làm mặt quỷ với Úc Sâm: "Không phải, đây là do nhị thiếu gọi cho chủ của Bát Bảo Các, chuyên môn làm mang đến cho anh."
Úc Sâm nhìn bộ dáng bát quái hưng phấn của cậu, thở dài: “Cậu đừng cười như vậy, rất giống thái giám."
Tiểu Trần: “......”
Tay cầm muỗng dừng một chút, Úc Sâm đột nhiên phản ứng lại: “Không phải tôi bảo em ấy mua cho tôi lẩu gà chua cay cá phi lê với tôm hùm đất sốt cajun sao! Lẩu gà chua cay với tôm hùm đất sốt cajun còn chưa mua! Cá lát này còn không phải chua cay! Lẽ nào lại như vậy! Em ấy đâu!?"
“Không có đến.” Tiểu Trần vô tội chớp mắt.

“Không có đến? Tôi vì em ấy mới biến thành một người tàn tật đẳng cấp, em ấy không ngờ lại không đến," Úc Sâm dỗi, "Thật quá đáng, tôi muốn gọi điện thoại khiển trách em ấy!"
“Đừng mà ca!” Tiểu Trần một phen giữ chặt cái tay muốn lấy điện thoại của anh, "Ca anh không biết sao, khoảng cách mới có thể sinh ra cái đẹp!"
“......!Ồ, tiểu tử cậu cũng biết điều như vậy? Còn hiểu khoảng cách sinh cái đẹp, cậu biết quan hệ giữa tôi với Tư Tuyên Dương?"
“Còn không phải cái kia sao.” Tiểu Trần cười đến ái muội.

“Cái nào? Cậu đừng đánh đố tôi."
“Yêu đương vụng trộm!” Tiểu Trần mặt đầy kích động.


“......”
Úc Sâm trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, mặt vô biểu tình, tuy nói trên đầu quấn băng vải, nhưng khí thế ít nhiều gì cũng còn.

Tiểu Trần có chút hoảng hốt, vội vàng trịnh trọng tỏ thái độ: “Dù sao đại thiếu không phải cũng ngoại tình sao, anh với đại thiếu vốn là một đôi, hai người cho nhau xanh (1), cũng không tính là chuyện thiếu đạo đức! Lại nói, tôi thấy dáng vẻ của đại thiếu cũng không quá để ý......"
[(1) Xanh: cắm sừng.]
“Con mắt nào của cậu thấy em ấy không ngại?” Úc Sâm bất mãn, “Em ấy không phải đặc biệt ghen sao?"
"Đúng đúng đúng.....!Đương nhiên ghen, vì anh mà mắng đại thiếu không phải thứ tốt." Úc Sâm vừa nói vừa chửi thầm: Tuy rằng ngày thường mắng không ít.

“Ai,” Nghĩ đến đây Úc Sâm khó có được mà có chút áy náy, "Tư Nam đáng thương, bởi vì cái này gặp Dương Dương ít nhiều gì cũng bị khinh thường."
Tiểu Trần không thể tưởng tượng nhìn anh một cái, thật sự cảm thấy người này thiệt là kỳ ba, không ngờ bởi vì thái độ nhân tình đối với chính quy mà đau lòng chính quy, mấu chốt là chính quy này đã sớm ngoại tình, mà anh đối với việc này không ngờ một chút phản ứng kịch liệt cũng không có.

Quả thật là người kỳ ba!
Tiểu Trần do dự một chút, thử mở miệng: “Vậy......!Vậy anh nên đối xử với đại thiếu tốt một chút"
Úc Sâm liếc cậu một cái: “Nói rất có đạo lý.”
“......”
Tiểu Trần mặt gỗ ra cửa tìm bác sĩ, cậu không tin đây là đầu óc của người bình thường.

Nhất định là tối hôm qua bị ngã hỏng rồi!
- ------------------------------------
Liên tiếp mấy ngày, Tư Tuyên Dương đều không đến bệnh viện, Úc Sâm được Tiểu Trần khuyến khích, một lần cũng không gọi cho cậu.

Song thật ra mỗi ngày Bát Bảo Các đều đưa cháo trắng rau xào không trùng lặp đến bệnh viện, tuy rằng thanh đạm, nhưng hương vị đều thoải mái nhẹ nhàng ngon miệng, Úc Sâm ngẫu nhiên hỏi qua một lần, người đưa đồ ăn đáp, là Tư nhị thiếu phân phó, nói là bao thức ăn cho người cậu ấy không cẩn thận đâm bị thương."
Cuối cùng người đưa đồ ăn còn mắt tràn đầy ý cười nói: "Tuy nói rằng vào bệnh viện không phải chuyện tốt, nhưng bị Tư nhị thiếu đâm vào viện, vậy khẳng định là chuyện rất tốt, phòng bệnh VIP miễn phí ở, cung phụng ăn ngon uống tốt không nói, tiền bồi thường kia nhất định là một số lớn, nửa đời sau không cần đi làm nha người anh em."
Nói xong còn chớp mắt nhướng mày với anh: “Sướng đi?”
“Sướng cái rắm!” Úc Sâm nghiến răng nghiến lợi.

Hóa ra đây là thức ăn bồi thường! Hơn nữa còn tiền bồi thường đâu? Một xu anh cũng chưa thấy!
Nếu muốn hoàn toàn thành người lạ thì cũng phải bồi đến cho hết không phải sao!
Đây không phải buộc anh dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (2) sao!
[(2) Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: là câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du, diễn tả nỗi nhớ Thúc sinh của Thúy Kiều.

Một nỗi nhớ đậm đà, cho dù bị vợ lớn "dần cho tơi tả", cho dù nàng phải xa anh chàng họ Thúc này.

Nàng lòng vẫn tràn thương nhớ khi nàng phải rơi vào lầu xanh lần hai này, khi nàng hồi tưởng những ngày qua (gg).]
Tư Tuyên Dương tên lục trà biểu (3) này!
[(3) Lục trà biểu (Green Tea Bitch): ám chỉ mấy cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, thật ra thì tâm cơ sâu hơn ai khác (trà xanh thì ai cũng biết rồi =))) thấy trend trà xanh mà tức á, sai hết định nghĩa cmnr).]
Úc Sâm cắn chăn lăn qua lăn lại trên giường bệnh ngao ngao kêu, tâm tình như có vuốt mèo cào trong lòng, không đau nhưng ngứa, câu đến người mất hồn mất vía.

......!

Tư Nam vừa vào cửa liền thấy Úc Sâm trên giường đang uốn éo như thủy sinh dưới nước, khóe miệng run rẩy một chút: “Cậu đừng nhúc nhích, để ý cái đầu như pha lê kia của cậu!"
“Sao cậu lại tới đây?” Úc Sâm dừng động tác lại có chút choáng váng, nhìn Tư Nam ra bóng chồng.

"Tôi muốn tìm cậu, gọi điện thoại cậu lại tắt máy, thuận miệng hỏi Dương Dương một câu, kết quả em ấy nói cho tôi cậu đang ở bệnh viện, cậu cũng quá có tình anh em rồi, vào viện cũng không gọi cho tôi."
Tư Nam một bên ríu rít lên án anh, một bên tùy tay uống cháo hải sâm bào ngư Bát Bảo Các đưa cho Úc Sâm.

“Ừm, hương vị thật không tệ.”
“Đó là của tôi!” Úc Sâm âm trắc trắc nhìn chằm chằm chén trong tay anh, ngón tay niết đến cụp cụp vang.

“Uống chút thì làm sao! Hộp giữ ấm còn lớn như vậy! Đừng có keo kiệt thế," Tư Nam liếc xéo anh, "Di, hương vị này hình như là Bát Bảo Các, bọn họ từ khi nào có thể giao hàng đến? Hộp còn là hộp giữ ấm, thật đúng là quá nhân tính.

"
Úc Sâm mắt trợn trắng: “Cái rắm bên ngoài, là em cậu phân phó người mang đến."
Tư Nam ngẩn người: “Dương Dương? Em ấy săn sóc như vậy?”
“Vô nghĩa, em ấy hại tôi bị thương, bao thức ăn thì làm sao, tôi còn phải tìm em ấy đòi tiền bồi thường." Úc Sâm chua nói.

“Cái gì!?” Tư Nam tạch đứng lên: “Dương Dương hại cậu bị thương?”
“Đúng vậy, em ấy không nói cho cậu sao?" Vẻ mặt Úc Sâm đau lòng, "Cái tên tiểu nhân gian trá, tránh nặng tìm nhẹ, cứ như vậy vứt khuyết điểm của mình ra sau đầu, thật sự kỳ cục!”
“Đúng vậy!” Tư Nam nhìn băng vải trên đầu Úc Sâm, tràn đầy áy náy, “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giáo dục em ấy, để em ấy chịu trách nhiệm với cậu."
“Ừm,” Úc Sâm tự động tỉnh lược mấy chữ, “Nói được thì làm được, nhất định phải để em ấy chịu trách nhiệm với tôi."
“Tuyệt đối không thành vấn đề!” Tư Nam bỗng nhiên lại có chút lo lắng: “Vậy vết thương này của cậu, sẽ không mang vào trong thế giới trong đồng hồ treo tường đi? Vậy đến lúc đó chạy chạy nhảy nhảy, rất khó chịu."
Úc Sâm ngẩn người, vấn đề này anh ngược lại thật sự không có nghĩ đến, Lạc Vũ bị thương trong thế giới của đồng hồ treo tường, ngược lại chờ vết thương của cậu tốt mới mở thế giới tiếp theo, nhưng bị thương trong thế giới hiện thực, tám phần sẽ bị đồng hồ treo tường trực tiếp xem nhẹ.

Nói cách khác, quãng đời còn lại sau này mỗi ngày đều bị thương, không phải có thể vĩnh viễn không tiến vào thế giới của đồng hồ treo tường?
“Hẳn là sẽ có chút ảnh hưởng,” Úc Sâm nhíu mày nói, “Nhưng vết thương của tôi cũng không quá nghiêm trọng, cẩn thận chút đại khái không thành vấn đề.”
Lời nói là như vậy, thật đến lúc đó, anh cũng chỉ có thể oán than dậy đất.

Ba ngày sau, bọn họ lại lần nữa bị truyền tống vào dị giới của đồng hồ treo tường.

- ------------------------------------
Đầu tiên Úc Sâm cảm giác được nửa người trên của mình được ai đó nửa ôm nâng dậy, theo sau đó là một trận trời đất quay cuồng, đầu rơi lên trên một bờ vai có chút thon gầy, lại không nhỏ hẹp.

Anh chậm rãi mở mắt, khuôn mặt tuấn tú lâu ngày không thấy của Tư Tuyên Dương xuất hiện trước mắt.

“......!Cậu là ai?”
Tư Tuyên Dương: “......!Tỉnh thì đứng lên, đứng lên được không?"
“Tới tới tới, Úc ca tôi đỡ cậu ha.” Tư Nam tung ta tung tăng chạy đến.

“Đỡ cái rắm mà đỡ, tôi không có tàn phế.” Úc Sâm vịn cánh tay Tư Tuyên Dương chậm rãi đứng lên.

Đại khái là trạng thái sau khi tỉnh trong chốc lát sẽ có chút tốt lên, anh cảm giác không còn choáng như khi vừa mới tỉnh, nhưng thân thể vẫn trống rỗng, không có chút sức lực nào, đầu đau từng cơn.


Úc Sâm sờ ót, không có băng vải cũng không có miệng vết thương.

Xem ra đồng hồ treo tường đem vết thương ở thế giới hiện thực chuyển thành nội thương, lấy trạng thái lúc này của anh, vậy chẳng phải là thật sự trở thành nhược kê ở thế giới này?
“Làm sao vậy? Còn chóng mặt?” Tư Tuyên Dương nhìn anh ngây người, do dự muốn lắc lắc ngón tay trước mặt anh.

“Em muốn làm gì? Chọc mắt tôi?” Úc Sâm cảnh giác nhìn hắn.

“......” Tư Tuyên Dương chớp mắt cứng người, nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, cười lạnh một tiếng tránh ra.

“Hừ.”
“Ai nha, Dương Dương nóng giận thật lớn......” Tư Nam nhỏ giọng nói bên cạnh Úc Sâm.

“Đúng vậy, cũng không biết là ai trước đó nói muốn giúp tôi giáo dục em ấy, kết quả vừa đến trước mặt đã trở thành túng bao (4)."
[(4) Túng bao: một người hèn nhát, nhút nhát.]
Tư Nam xấu hổ cười cười: “Đó không phải vì tôi xem em ấy còn rất quan tâm cậu hay sao, động tác đỡ đều cẩn thận như vậy......"
Không kém nhiều lắm, Úc Sâm nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Tư Tuyên Dương chậc một tiếng: Vịt chết mỏ vẫn còn cứng.

***
Chỗ lần này bọn họ rơi xuống như cũ là vùng hoang vu dã ngoại, khi đồng hồ treo tường mờ nhạt, xuất hiện ba vật phẩm khác nhau là: Một quyển Kinh Thánh, một thánh giá bằng bạc, một kiện áo choàng trùm đầu màu hồng nhạt bằng sa.

Bốn người đều có chút mờ mịt.

"Vừa bắt đầu đã đưa bộ nữ trang là có ý gì? Cosplay?" Tư Nam mờ mịt gãi đầu.

Lạc Vũ nhặt tờ giấy nhiệm vụ trên mặt đất, thì thầm: "Thiêu chết Vampire tóc bạc."
“Oa, lần này là Vampire!” Úc Sâm tinh thần tỉnh lại, “Khẳng định rất đẹp.”
Tư Tuyên Dương: “......!Vậy anh còn chờ gì nữa, trực tiếp đem cổ dâng đến miệng anh ta đi."
Tư Nam trong lòng lộp bộp: Tại sao anh lại cảm thấy ngữ khí em trai nhà mình có gì đó sai sai?
Úc Sâm âm dương quái khí hừ hừ hừ vài tiếng, liếc mắt nói: “Dương Dương, tôi khuyên em đừng mạnh miệng, miễn cho đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”
Tư Tuyên Dương lạnh lùng nhìn anh: “......!Tôi lo lắng thừa, da mặt anh dày hơn cả tường thành, thoạt nhìn Vampire hẳn là cắn không thủng da."
“......”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK