• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi Úc Sâm tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau, hoàng hôn ánh chiều tà xuyên qua khe hở bức màn, dừng trên chăn tuyết trắng, chiếu ra một ít màu cam đỏ.

Anh mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chùm ánh sáng kia, hơi quay đầu, thấy Tư Tuyên Dương ngồi trên sô pha bên cạnh giường bệnh.

Đại khái người sau cũng say rượu mới tỉnh không bao lâu, quần áo còn chưa đổi, mùi rượu trên người còn như ẩn như hiện, sắc mặt chôn trong bóng tối vừa âm trầm vừa bực bội.

Thấy anh tỉnh, Tư Tuyên Dương nhanh chóng đứng dậy, bước vài bước đến, khom lưng cụp mắt, giọng nói mềm nhẹ: "Anh cảm thấy thế nào? Muốn nôn không?"
Úc Sâm muốn lắc đầu, nhưng bỗng nhiên ý thức được trên đầu quấn băng vải thật dày, đành phải thẳng tắp bất động, nhỏ giọng nói: "Không muốn nôn, chỉ là có chút chóng mặt."
"Ừm, bác sĩ nói não anh bị chấn động nhẹ, một ngày không ăn gì, khả năng tụt huyết áp cũng tương đối nghiêm trọng, muốn uống chút cháo không? Hoặc là uống chút canh?"
Úc Sâm ngó nhìn đầu giường, trên đó đặt bốn cái hộp giữ nhiệt, giống như đang ở cữ (1).

[(1) Ở cữ: tháng đầu tiên sau khi sinh.]
“Không uống, sợ buồn nôn.”
Tư Tuyên Dương mím môi, trong mắt hiện lên một tia áy náy và đau lòng: "Xin lỗi, tôi không nên để anh trễ như vậy còn đến đây, tôi uống say, không biết chừng mực....."
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ có một cái lỗ thôi, thân thể tôi khá tốt, sẽ nhanh hồi phục."
Úc Sâm trong lòng có quỷ, xem chừng có thể dùng cái này làm khổ nhục kế, nói cũng không dám nói nặng.

Song thấy anh không phát giận, Tư Tuyên Dương ngược lại càng tự trách: "Rất xin lỗi, lúc ấy đầu óc tôi nóng lên, cồn lên não, cái gì cũng không quan tâm...."
“Hôm qua có phải em thấy Tư Nam bên nhau với Lạc Vũ phải không?" Úc Sâm nhanh chóng đình chỉ tự khiển trách của hắn.


Tư Tuyên Dương sắc mặt cứng đờ, biểu tình khó coi tới cực điểm: “Anh đã biết?”
“Ít nhiều có thể đoán được một chút." Úc Sâm có chút mất tự nhiên xê dịch thân thể, bị Tư Tuyên Dương một phen đè lại.

“Đừng nhúc nhích, muốn vết thương nứt ra sao?"
Úc Sâm thật cẩn thận nhìn hắn, không phát giác ra có gì không đúng, ngón tay nhẹ nhàng nâng chăn bông cho anh, dừng vài giây, như hạ quyết tâm, nói: "Vậy hiện tại anh đã biết, anh muốn làm thế nào? Mặc kệ anh làm gì, tôi đều sẽ giúp anh."
“......”
Úc Sâm bỗng chốc bị kinh sợ, làm gì cũng giúp anh?
Vậy nếu anh nói muốn chặt Tư Nam thành tám khúc, Tư Tuyên Dương chẳng lẽ sẽ giúp anh phân thây sao?
Nhưng ánh mắt của Tư Tuyên Dương lúc này lại quá kiên định quá trong suốt, trần ngập chỉ chứa một người là anh, Úc Sâm như bị nhấn chìm, không hiểu sao lại tin sẽ có khả năng là vậy.

Chân tướng liền càng thêm khó có thể mở miệng.

“......!Mặc kệ tôi làm gì, em đều sẽ giúp tôi?”
“Đúng vậy.” Tư Tuyên Dương yên lặng nhìn hắn.

“Vậy em có thể đáp ứng......!Chờ lát nữa đừng động thủ đánh tôi được không? Tôi bây giờ, nếu bị em đánh một quyền, tôi có khả năng sẽ chết.”
“Tại sao tôi lại có thể đánh anh?" Tư Tuyên Dương mờ mịt nhíu mày, song nhìn đến ánh mắt vô cùng thành khẩn của Úc Sâm, cũng liền trịnh trọng chuyện lạ gật đầu.

Có lẽ......!Loại yêu cầu này là do di chứng của chấn động não, tư duy logic bị rối loạn, Tư Tuyên Dương cảm thấy có thể lý giải.

“Yên tâm, mặc kệ anh làm gì, tôi cũng sẽ không đánh anh."
“Được, tôi tin.” Úc Sâm thở ra một hơi, đôi mắt nhìn thẳng trần nhà, căn bản không dám nhìn vào mắt Tư Tuyên Dương, như đọc rap nói nhanh một câu.

"Tôi không phải chị dâu của em cũng không phải bạn trai Tư Nam!"
Không khí đình trệ hồi lâu, lâu đến mức Úc Sâm có thể nghe cả tiếng tim mình đập, nhịn không được ngó qua nhìn biểu tình Tư Tuyên Dương, lúc này Tư Tuyên Dương lại không quá xác định mở miệng.

“Anh......!Muốn chia tay với anh ta?”
“......”
Đây là mạch não gì thế?
Úc Sâm cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không kích thích như vậy, tâm tình cả người chợt lên chợt xuống, dở khóc dở cười.

Sự tức giận dâng cao bị làm rối loạn, lại muốn khoái đao trảm loạn ma (2) nhanh như vậy cũng không có dũng khí.

[(2) Khoái đao trảm loạn ma: dao sắt chặt đay rối, xong một cái, giải quyết dứt khoát, chặt phanh (ví với việc giải quyết nhanh chóng, quyết đoán.)]
Úc Sâm đáng thương hề hề nhìn hắn, nghĩ chết sớm chết muộn gì cũng là chết, chân thành nói: "Ý anh là, anh trai em và anh trước nay chưa từng nói qua luyến ái, từ sau khi chúng anh quen biết ở trường học, mãi cho đến hiện tại, đều vô cùng thuần khiết là —— tình huynh đệ!”
Mặt đối mặt nói chuyện là vô pháp rút về.

Đây là lần đầu tiên Úc Sâm trải nghiệm qua cảm giác không khí lạnh đến đóng băng, thân thể lạnh vèo vèo, tâm cũng lạnh vèo vèo.


Sau một lúc lâu, trước khi Úc Sâm lạnh thành một cây kem, Tư Tuyên Dương ngược lại không giống như tác phẩm điêu khắc trên băng nữa.

Song ngữ khí kia lại như điều hòa thổi ra khí lạnh: "Anh nói các anh chưa từng ở bên nhau?"
Úc Sâm nhận mệnh nuốt nước miếng: “Chưa từng.”
“Không có ngủ với nhau như người yêu?"
!!! Loại lời nói này Tư Tuyên Dương có thể xuất khẩu sao! Úc Sâm khiếp sợ nhìn hắn: "Thượng đế của tôi! Đương nhiên không có! Em còn nhỏ tuổi, tại sao trong đầu lại có nhiều phế liệu màu vàng thế!?"
"Đây cũng không phải do não anh chấn động nên hồ ngôn loạn ngữ?"
“......!Anh thật sự thanh tỉnh.”
“Vậy từ trước đến giờ đều là anh gạt tôi? Anh chơi tôi?"
Ngữ khí kiêu ngạo của Úc Sâm trong nháy mắt yếu xuống, ánh mắt phiêu đãng bất định, không dám tiếp tục nhìn hắn: ".......!Anh nhớ rõ anh hình như.....!Nói qua không có rõ ràng.....!Anh là bạn trai của anh em, cũng không tính là lừa em....."
Tư Tuyên Dương giận quá hóa cười, giọng nói âm lãnh đến giống như có thể tạo ra vụn băng: "Anh được lắm Úc Sâm, anh cũng thật biết cách chơi, chơi tôi đến xoay quanh, cuối cùng còn tẩy trắng mình đến sạch sẽ, hóa ra đều là tôi sai sao?"
“Không không không......!Em không sai, em khẳng định không sai! Em tốt nhất!”
Biểu tình Tư Tuyên Dương vặn vẹo, khóe miệng run rẩy, đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa.

Úc Sâm vừa thấy, lập tức phán định: Người này đại khái bị chọc giận muốn nổ! Muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh! Người thành người lạ với anh! Muốn tách ra đi đường Dương Quan và cầu độc mộc (3)!
[(3) Đường Dương Quan và cầu độc mộc: đường ai nấy đi, việc ai người ấy làm, không can thiệp chuyện của nhau.

Dùng để diễn tả khi quan hệ của hai người rạn nứt, từ đây về sau hai người đoạn tuyệt không còn liên hệ gì mữa; hoặc từ chối nghe theo lời khuyên của người khác, kiên quyết làm theo quyết định của mình, không muốn đối phương can dự vào nữa.

Chú ý: Dương Quan Đạo ở tây nam tỉnh Cam Túc, Trung Quốc, là con đường lớn rộng thời cổ đại.]
Vậy sao được!
“Ai da đau muốn chết! Em có phải sẽ mặt kệ tôi hay không!"
"Đầu tôi thật choáng....!Tôi muốn ngất xỉu.....!Ai da gáy có chút ướt, miệng vết thương chắc nứt ra rồi....!Em đi nhanh đi, tôi có thể tự mình khâu miệng vết thương, không cần phiền em....."
Tay nắm lấy then cửa của Tư Tuyên Dương đột nhiên dừng lại, không thể nhịn được quay đầu lại, hô hấp hỗn loạn cùng ngực phập phồng hướng đến Úc Sâm lộ ra hắn đã tức giận đến cực điểm, phải trút giận.

Úc Sâm kinh hồn táng đảm, tổng cảm thấy then cửa kia một giây sau liền sẽ bị hắn bóp nát.

Tư Tuyên Dương hung tợn nhìn chằm chằm anh: “Úc Sâm anh lại giả vờ đúng không, choáng đến như vậy mồm miệng còn có thể phát ra câu ý rõ ràng phân minh ngụy biện? Còn mẹ nó tự khâu! Anh tự khâu hình đóa hoa đi!”
Úc Sâm vô lực nhìn hắn phát hỏa, đột nhiên có một trận cảm giác, run run rẩy rẩy vươn tay ra từ trong chăn, hoảng sợ vẫy vẫy hắn.

“Dương Dương, nứt ra thật rồi.....!Lúc nãy rống ra câu kia dùng sức quá mạnh, giọng nói bổ vết thương ra....!Má ơi......"
“......!Thật muốn đập chết anh......”
“Trước tiên mau gọi bác sĩ đến đi, lần này thật sự không lừa em, khâu xong rồi đập chết tôi sau cũng được." Úc Sâm động cũng không dám động một chút.

Tư Tuyên Dương nhìn dáng vẻ của anh không giống làm bộ, sắc mặt lại đen vài phần, bước nhanh đến đầu giường ấn chuông, dùng tay cố định giữ đầu anh: “Đừng cử động.”
“Trước xin em bớt giận, đợi chút nữa hãy lấy đầu tôi xuống sau."
“......!Câm miệng!”

......!
Bác sĩ một lần nữa xử lý tốt miệng vết thương, Úc Sâm mới thật vất vả từ trong choáng váng cảm giác được chút đói khát, đáng thương vô cùng nhìn Tư Tuyên Dương:"Tôi đói."
Tư Tuyên Dương lạnh lùng liếc anh một cái: “Đừng tìm tôi, tôi đã thăng thiên.”
“......!Đừng như vậy mà, canh kia là canh gì? Có phải là canh sườn non khoai mỡ? Tôi ngửi được mùi, tôi muốn uống."
Tư Tuyên Dương đã bất đắc dĩ đến không biết nên nói cái gì, lẽ ra hướng phát triển của cốt truyện không phải nên thế này, nhưng da mặt Úc Sâm đã dày đến mức vừa mới thẳng thắn được nửa tiếng đã có thể quấn lấy hắn đòi uống canh, thứ vô lương tâm.

Đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không đến chỗ đau, hắn muốn đập đồ, cố tình nơi này lại là bệnh viện, động tĩnh lớn tám phần sẽ bị người quay thành video y nháo phát lên mạng.

Một đống lửa giận bị ngăn lại cứ như vậy đấu đá lung tung trong lòng, ngay cả chỗ phát giận cũng không có.

Hắn lạnh mặt, gọi Tiểu Trần vẫn luôn đứng canh ngoài cửa vào, để cậu nhìn Úc Sâm, còn mình thì âm u đi ra ngoài một mình.

Úc Sâm vội vàng gọi hắn lại: “Ai em muốn đi đâu!?”
“Anh quan tâm cái rắm!” Tư Tuyên Dương mở miệng liền hối hận, đều ‘liên quan đến hắn cái rắm’, còn trả lời làm gì! Trực tiếp đi còn không phải tốt sao!
Không có tiền đồ!
“Em có phải muốn về tắm rửa phải không? Vậy đêm nay có đến không?" Úc Sâm giống như người không có việc gì lảm nhảm nói, "Không đến cũng không sao, tôi không sợ, nhưng mà ngày mai tôi muốn ăn lẩu gà chua cay cá phi lê với tôm hùm đất sốt cajun, lúc em đến nhớ mang cho tôi....."
Cửa phòng bệnh phanh một tiếng đóng sầm.

Nghe loáng thoáng ngoài cửa truyền đến tiếng người chỉ trích, Úc Sâm thở dài, tận tình khuyên bảo Tiểu Trần: "Cậu nhớ bảo ba mẹ anh chị em ấy quản lý giáo dục thiệt chặt đối với cảm xúc của em ấy, đối đãi với người bệnh sao có thể như vậy, mới nãy thiếu chút nữa dọa nứt vết thương của tôi."
Tiểu Trần xấu hổ cười cười, tối hôm qua lúc gặp mặt, cậu thật sự không biết vị này hư hư thực thực là bạn trai chính quy của đại thiếu, lại là phong cách dạng này.

“Khụ khụ......!Tư nhị thiếu tính tình vẫn luôn không được tốt lắm, nhưng mà tôi thấy ngài ấy đối xử với ngài ngược lại cũng không tệ." Tiểu Trần tự đáy lòng nói.

Giận thành như vậy cũng không đánh không mắng, còn gọi là không tốt sao?
Tiểu Trần hồi tưởng đến mấy màn kia lúc ở quán bar, tổng cảm thấy người trước mặt lớn lên rất đẹp này, chẳng những có một chân với đại thiếu, có lẽ còn có một chân với nhị thiếu!
Chậc chậc chậc...!
Kinh thiên tiểu liêu, bí mật hào môn!
Kích thích!
Tiểu Trần kiềm chế nội tâm kích động, giọng nói run rẩy hỏi: “Úc tiên sinh, ngài bị thương thành như vậy, muốn gọi cho đại thiếu đến đây quan tâm chăm sóc không?"
Úc Sâm trừng mắt: “Còn ngại mọi chuyện chưa đủ loạn sao? Không cần!"
Tiểu Trần hít hà một hơi: Bí mật thật sự!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK