Tư Nam nhảy lon ton một vòng rồi trở về, đến bên cạnh Úc Sâm bọn họ rồi nói: "Đã nói rõ cho họ, có mấy người không tin, hôm nay định lấy gương soi thử xem."
“Có thể có chút mạo hiểm hay không? Bọn họ nghĩ ra chỗ tốt để soi lén chưa?" Úc Sâm hỏi.
“Không có cách nào là không mạo hiểm, chỗ này, ai lại có thể tránh được mạo hiểm," Tư Nam nuốt một quả cà chua nhỏ, liếc mắt nhìn Nguyễn Hân bên kia, trong lòng có chút sợ hãi, "Tối hôm qua chẳng phải chúng ta cũng mạo hiểm mạng sống mới phát hiện ra manh mối này hay sao."
“Cậu nói, nếu chúng ta trực tiếp đi hỏi chị gái nữ quỷ này, cô có chị em song sinh gì đó hay không, có thể bị cô ta đập chết không?" Úc Sâm chống cằm xuất thần.
“Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu kìa, quả nhiên khi yêu đương chỉ số thông minh sẽ thành số âm sao?" Tư Nam ghét bỏ trợn mắt, “Cậu hoàn toàn khác với Úc ca khốc suất cuồng bá duệ trước kia, chẳng lẽ cậu cũng có một người anh em song sinh à?"
Tư Tuyên Dương nhíu mày, như suy tư gì đó mà nhìn Úc Sâm, cảm thấy người này có chút đa nhân cách.
Úc Sâm: “......!Đây là ánh mắt gì thế, em tin lời của một tên ngốc sao?"
Tư Tuyên Dương lập tức nắm lấy tay Úc Sâm nhéo nhéo: "Không tin, chỉ tin anh."
Tư Nam: “......!Úc ca, ý của em ấy là chỉ tin lời của tên ngốc là cậu đó, em ấy đang nói cậu ngốc, cậu hiểu chứ?"
“Cậu không được châm ngòi ly gián!”
Úc Sâm liếc xéo anh, thoáng nhìn hai người đang ngồi đối diện bàn của Nguyễn Hân, lén lút đem gương ra định dựng lên bàn chiếu đến Nguyễn Hân, nhưng chỉ cách ba bốn mét, bọn họ lại không dám trắng trợn công khai, cầm gương đặt dưới bàn, chậm chạp không lấy lên.
Đúng lúc này, một nữ sinh ăn bắp ngồi bàn bên cạnh Úc Sâm bọn họ dường như không cầm chắc, lõi ngô vô tình rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, vừa lúc lăn đến chân Nguyễn Hân, còn nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, chân Nguyễn Hân giống như chịu kích thích lớn, đột nhiên co giật người, biểu tình trên mặt trầm xuống, rũ mắt nhìn chằm chằm lõi bắp bên chân.
Nhìn dáng vẻ chân hẳn là có vấn đề, Úc Sâm híp mắt lại, thấy Nguyễn Hân chậm rãi nhìn qua bọn họ, trái tim bỗng chốc thắt lại.
Nhưng khi định thần lại, lại nhận ra Nguyễn Hân chỉ đang nhìn chăm chú nữ sinh đã làm rơi lõi bắp kia, mặt vô biểu tình, ánh mắt nặng nề, không nói gì.
Nữ sinh sợ đến mức sắp khóc, hai người ngồi bàn đối diện Nguyễn Hân lén lút lấy gương ra, thừa dịp lúc Nguyễn Hân nghiêng đầu, chiếu kính về phía cô.
Tuy mặt đã hiện trong gương, Nguyễn Hân lại không có biến hóa gì, bớt, sẹo gì đó, toàn bộ đều không có, bản thân cô dường như cũng không có phản ứng gì với việc bị gương soi, như cũ nhìn chằm chằm nữ sinh làm rơi lõi bắp.
Úc Sâm bọn họ nhìn nhau, xác định đây không phải Nguyễn Hân ở trong phòng của Tư Nam vào tối hôm qua.
Nhìn chằm chằm khoảng chừng năm phút, thẳng đến khi nữ sinh kia sắp bị dọa chết, Nguyễn Hân mới đứng dậy, chậm rãi bước đi, rời nhà ăn.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ sinh sống sót sau tai nạn bị dọa đến cả người toàn mồ hôi lạnh xụi lơ tại chỗ ngồi, tay phải che ngực, thở dốc từng cơn.
Tư Nam nhỏ giọng nói: “Xem ra đây là một người tương đối thiện lương, sẽ không giết người, tại sao vận khí tối hôm qua của tôi lại không tốt như vậy?"
Vừa dứt lời, Úc Sâm nghi hoặc nhìn bộ dáng của nữ sinh, đồng tử co lại: "Cô làm sao vậy?"
“Cái gì?”
Bị câu nói của anh làm kinh ngạc, mọi người đưa mắt về phía nữ sinh còn đang cố bình tĩnh kia, lập tức có người nhìn ra khác thường.
“Mặt cô ——!”
“Trời ạ! Mặt cô ấy làm sao vậy!?”
“Xong rồi xong rồi xong rồi......”
“Mẹ tôi ơi đây là muốn hù chết người à!"
......!
Từng câu nói mang theo khủng hoảng, kinh ngạc, thương hại vang lên từng đợt, nữ sinh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mặt mình xuất hiện dị thường, giọng nói the thé phát run: "Cái gì!? Cái người đang nói gì thế? Mặt tôi làm sao?"
“Cô soi gương đi."
Cô kinh hoảng sợ hãi lấy gương ra, đặt trước mặt, chợt phát ra một tiếng gào thảm thiết thê lương.
Úc Sâm thở dài dời tầm mắt, vừa rồi mặt cô chỉ xuất hiện một đốm đỏ lúc ban đầu, sau đó lan ra khắp bốn phương tám hướng, hiện tại, đốm đỏ dần thối rữa, kéo theo cả khuôn mặt bao gồm ngũ quan cũng bắt đầu thối rữa theo.
.
Truyện Tiên Hiệp
Thịt thối rơi xuống từng chút một, thậm chí đã dần hướng đến cổ, không bao lâu sao, chắc hẳn sẽ lấy mạng cô.
“A a a a a a a ——!!!!”
Nữ sinh thống khổ thét lên, trong mắt chảy ra huyết lệ, cô như nổi điên hất đồ ăn từ trên bàn xuống đất, thậm chí ném văng cả ghế, chỉ là không dám đụng vào mặt mình.
Toàn bộ người trong nhà ăn vô pháp cứu cô, cũng không biết làm thế nào để cứu cô.
Úc Sâm nhìn dáng vẻ của cô, dạ dày bắt đầu ẩn ẩn phát đau, thậm chí còn dâng lên chút Pantothenic acid, muốn nôn, anh kéo áo Tư Tuyên Dương, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Lúc này, một ít người khác cũng đã rời nhà ăn, muốn nhanh chóng rời xa thảm cảnh này.
“Được.” Tư Tuyên Dương kéo tay anh đứng lên.
Úc Sâm bọn họ cách khá gần nữ sinh kia, vừa bước vài bước, nữ sinh phía sau điên cuồng cầm gương giơ lên cao, bỗng nhiên đập xuống đất.
“Loảng xoảng ——!”
Một thanh âm vang lên, mặt kính chia năm xẻ bảy, mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất, bắn lên theo lực va chạm mạnh.
Một mảnh kính sắc nhọn vô tình cố ý, bắn lên bay vút qua Úc Sâm ngay lúc anh vừa buông tay xuống, mang theo một đường cắt màu máu.
“Ui —— đệt!”
Úc Sâm tránh tay Tư Tuyên Dương, đau khổ che lại tay bên kia, máu đỏ sậm từ khe hở ngón tay chảy ra, tạo ra mùi máu tươi nồng nặc.
“Đệt mẹ nó sao lại xui xẻo như vậy hả ——!”
Tác giả có điều muốn nói:
Vết cắt từ cổ tay Úc ca là lễ vật tâm ý, chúc mọi người quốc khách vui vẻ ~.
Danh Sách Chương: