(*) Chương 57 các cô lên WordPress giải pass rồi đọc nhé, tui muốn mấy cô dễ góp ý hơn nên sẽ tiếp tục đăng trên đây, đăng hết ngoại trừ mấy chương đặt pass nha.
Tui cũng đã bắt đầu up lại mấy chương trước rồi đóa.
Một câu của Úc Sâm trực tiếp chặn miệng của ba người.
Trên thực tế đây cũng là thứ bọn họ lo nhất, khi cô gái Hồng Vũ Hài biểu diễn trên sân khấu dường như xuất hiện một loại mê hoặc, có thể làm người xem lâm vào trạng thái như linh hồn xuất khiếu, đến lúc đó xui xẻo trúng chiêu, bọn họ lại ngồi hàng đầu, giống như vị trí khiêu khích, người ta không giết họ thì giết ai?
Tư Tuyên Dương định để một ít đồ vật bén nhọn trên người, chắc hẳn cảm giác đau đớn, có thể sẽ không bị mê hoặc một cách dễ dàng.
Nhưng biện pháp nhân tạo này tồn tại độ rủi ro nhất định, đến lúc đó nếu đau đớn ngoài da không có hiệu quả, hoặc là bọn họ xuất thần, vậy đó là trí mạng.
Thoạt nhìn vài lần này, cường độ thân thể của Úc Sâm tuy rằng suy yếu, nhưng độ nhạy bén đối với nguy hiểm lại tựa như tăng lên, ít nhất mạnh hơn so với họ, cho nên biện pháp tốt nhất, kỳ thật chính là để anh ngồi ở hàng đầu, cùng với họ.
Nhưng Tư Tuyên Dương vẫn không muốn: "Quá nguy hiểm, em cảm thấy không ổn......"
"Đàn ông không thể nói mình không được!" Úc Sâm trừng hắn, lắc đầu, ý cười khẽ hiện lên, "Hiện tại anh khôi phục chút sức lực, cũng không hôn mê nữa, hơn nữa đến lúc đó anh chỉ phụ trách giúp các em không ngất xỉu, còn đấu tranh anh dũng ám sát gì đó, cũng đều giao cho các em, anh rất an toàn, yên tâm đi! Quyết định vậy nha!"
Hắn dùng tay che miệng Tư Tuyên Dương, một câu cũng không cho hắn đáp, hi hi ha ha cười, đến gần tựa trán với Tư Tuyên Dương, hôn một cái lên mu bàn tay mình, đôi mắt cong như trăng non: "Nghe anh."
Không lay chuyển được anh, Tư Tuyên Dương chỉ phải bất đắc dĩ đồng ý, cũng liên tục lệnh cho anh không được làm bất kỳ hành động nguy hiểm nào.
- ------------------------------------
Hai giờ sau, biểu diễn hôm nay mở màn.
Úc Sâm ngồi hàng đầu cùng Tư Tuyên Dương bọn họ, anh hơi nghiêng người dựa vào vai Tư Tuyên Dương, nương theo ánh đèn mờ nhạt trộm ngủ gật, dưỡng tinh thần một chút.
Một lát sau lại ngồi thẳng dậy, sợ quỷ quái trong bóng đêm cảm thấy hắn dễ bắt nạt, đến lúc đó mục tiêu thứ nhất chính là anh.
Anh nhớ đến người vừa chết vì cành hồng vào ngày hôm qua, nghĩ nghĩ, lại đột nhiên cảm thấy kỳ quái, người nọ hẳn là bị giết khi hoảng thần lúc cô gái Hồng Vũ Hài biểu diễn, nhưng khi đó rõ ràng cô gái Hồng Vũ Hài trên sân khấu, Hồng Vũ Hài cũng mang trên chân, làm thế nào có thể giết gã?
Chẳng lẽ xa xa một ánh mắt có thể giết chết mục tiêu? Không đến mức đó đi.
Huống hồ căn cứ vào nội dung tiết mục và đạo cụ đồng hồ treo tường cung cấp, hoa hồng đỏ là thứ giết cô gái Hồng Vũ Hài, cô ta hẳn là phải sợ nó mới đúng, tại sao lại cũng dùng nó để giết người?
Ngoại trừ....!Có một người khác dùng hoa hồng đỏ giết người.
Chẳng lẽ là Nguyễn Hân không có bớt kia? Úc Sâm chống cằm suy nghĩ, loại nhân vật đặc thù này, cuối cùng đều có chút quan hệ với nhiệm vụ.
Nguyễn Hân lớn lên giống nhau như đúc với cô gái Hồng Vũ Hài, nhưng trên mặt không có bớt, chân lại bị thương, còn cô gái Hồng Vũ Hài mỗi khi biểu diễn trên sân khấu, sẽ dùng phấn dày che kín mít vết bớt trên khuôn mặt, nhưng loại trang điểm này trong đời sống hiện thực, khẳng định không có khả năng đưa lên sân khấu.....!
Thật khó để người ta không nghĩ đến thế thân gì đó: chị gái chân bị thương không thể khiêu vũ, em gái thay thế bổ sung, lại bởi vì dung mạo, nên chỉ có thể dùng tên tuổi chị gái, kỹ năng múa tinh xảo của em gái thanh danh truyền xa, nhưng dưới sân khấu nhận hết vinh quang và yêu mến, đều chỉ tập trung lên người chị gái, ánh đèn sân khấu một khi tắt, em gái cái gì cũng không có, có lẽ bởi vì vết bớt nên bị người nhạo báng, cứ thế mãi, oái khí khẳng định ngày càng tăng.
Nhưng nếu như vậy, cô gái Hồng Vũ Hài với Nguyễn Hân phải có ngăn cách mới đúng, làm không tốt, cô gái Hồng Vũ Hài bởi vì oán hận sẽ hại chết tất cả mọi người trong rạp hát.
Cứ như vậy, những người bọn họ muốn giết cô gái Hồng Vũ Hài, Nguyễn Hân hẳn là vui sướng mới đúng, tại sao ngược lại lại giết hết một người trong số họ?
Tâm phụ nữ thật đúng là mò kim đáy bể!
Có chút đau đầu xoa thái dương, Úc Sâm thở nhẹ một hơi, tay phải vẫn không có chút sức nào, thân thể này thật sự quá yếu, ngay cả động não một tý cũng cảm thấy mệt mỏi, đừng nói đến chuyện anh phải nhảy một đống lầu như lúc ở thế giới tang thi.
......!
Trình tự của tên vở kịch với tiết mục đơn giống nhau, không có gì mới, thời gian bữa tối như thường lệ, Úc Sâm lại cảm thấy dạ dày bắt đầu cáu kỉnh.
Nhưng anh lười quan tâm, đau đau thành thói quen, kỳ thật nếu nói thần kinh của anh mẫn cảm, vậy đại khái cũng vì bị đau dạ dày tra tấn ra, nếu dạ dày không đau, có lẽ buổi tối ngày đầu tiên lúc anh đến chỗ này đã chết thẳng cẳng.
Ngay từ tiết mục đầu tiên anh đã nhéo ngón tay của Tư Tuyên Dương để chơi, lúc này lực nhéo thay đổi chút, Tư Tuyên Dương tất nhiên đoán được chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: "Đau dạ dày?"
"Ừm, muốn ăn canh khoai mỡ sườn non....." Úc Sâm uể oải ỉu xìu nói.
"Chờ đêm nay kết thúc, ngày mai liền có thể ăn." Tư Tuyên Dương nắm ngược lại tay anh, chậm rãi ấn huyệt hổ khẩu, giúp anh giảm đau.
Úc Sâm khẽ cười, liếc mắt nhìn Tư Nam và Lạc Vũ bên cạnh, nghĩ nghĩ, Lạc Vũ đã gặp qua ba mẹ Tư Nam, dù muốn hay không cũng phải đi gặp cha mẹ Tư Tuyên Dương để dọa bọn họ chứ?
Ngẫm lại đột nhiên liền có chút mong đợi!
......!
Biểu diễn gần kết thúc, Tư Tuyên Dương bọn họ cũng ngồi ngay ngắn, giữ vững tinh thần, tiết mục cuối cùng -- Hồng Vũ Hài điệu vong chi luyến, bắt đầu trong tiếng nhạc.
Thần kinh của Úc Sâm dần dần khẩn trương, cả người đều căng thẳng, kéo theo dạ dày truyền đến đau đớn bén nhọn, đau đến không bao lâu liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Anh thở dài trong lòng: Đến, với loại đau đớn này, cho dù muốn bị vũ đạo mê hoặc, ước chừng cũng không có khả năng.
Hàng đầu cách sân khấu gần nhất, vũ đạo quỷ dị điên cuồng kia cũng xem rõ ràng nhất, ngược lại, bởi vì ánh đèn trên sân khấu, thân thể của bọn họ cũng gần như bại lộ từ trong bóng tối.
Biểu tình trên mặt cô gái Hồng Vũ Hài lạnh lùng, hung ác, điên cuồng, thậm chí là tà ác, Úc Sâm nhìn đến rõ ràng, thân thể không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả hoa hồng đẫm máu được vẽ ra từ đôi giày múa, anh cũng cảm thấy đó thật sự mang theo mùi máu tươi, khiến người buồn nôn.
Đầu có chút choáng váng, Úc Sâm cắn răng, dùng sức đè bụng, cơn đau như thủy triều kèm dao nhỏ nháy mắt khiến trước mắt anh tối sầm, nhưng ngược lại, cũng cực đại kích thích thần kinh của hắn ở một mức độ nào đó, khi mở mắt ra lần nữa, bất ngờ thấy rõ ràng -- cô gái Hồng Vũ Hài trên sân khấu đang cười ác liệt.
Trong lòng anh run lên, dùng sức bóp chặt tay của Tư Tuyên Dương, đúng lúc này, ánh sáng trắng hạ trên sàn nhà trước mặt, lại đột nhiên có một bóng đen hiện lên..
Danh Sách Chương: