“Phong vân xuất tụ, Viêm Thiên kiếm tẩu, Cửu Hỏa niết bàn, phong vân bãi thủ” Cách Ngạo Sinh đem ta từ trên bàn kéo xuống, ôm vào ngực, cũng có chút bộ dạng thất thần “Cửu Hỏa niết bàn này sợ là chỉ Cửu Hỏa tầng thứ chín đi?”
“Không sai” Phó Thanh Vân rốt cục hoàn hồn, khuôn mặt nghiêm túc, lại quay lại vấn đề, vô luận là ai thì cũng đã qua ba mươi năm, hiện tại nhắc tới cũng vô ích “Người nọ năm đó náo loạn giang hồ một là dựa vào Viêm Thiên kiếm, nhưng quan trọng hơn là Cửu Hoả kia, Cửu Hỏa có chín tầng, tục truyền nói ma giáo giáo chủ đương nhiệm Bạch Liễm đã luyện thành tầng thứ bảy, không biết là thật hay giả.”
“Vô luận là thật hay giả Huyền Thiên cung sợ đều sẽ có hành động, mà Vương gia một nhà bị thảm sát sợ cũng không thoát khỏi liên quan.”
Phó Thanh Vân đứng dậy “Ba mươi năm trước ma giáo giáo chủ Hợp Hư đột nhiên mất tích, trong giáo cao thấp ồ lên, chia làm hai phái, một bên không tiếc đại khai sát giới tìm giáo chủ, một bên muốn bảo tồn lực lượng trong giáo chờ giáo chủ trở về, hai phái tuy đều nói phải tìm Hợp Hư, vậy mà người còn chưa tìm thấy đã xảy ra nội chiến, hai phái vốn không ai nhường ai, đều chỉ trích đối phương bất trung với giáo chủ, thậm chí còn nghi Hợp Hư bị đối phương hại chết, mắt thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng mà Hợp Hư lại chậm chạp không xuất hiện, vì phòng chỉ giáo chúng tàn sát lẫn nhau, Tả hộ pháp Hán Nghiêu Sinh cùng Hữu hộ pháp Chung Minh Ngọc liên hợp mười trưởng lão trước giáo chúng lập một quy định, phàm kẻ đầu tiên có được Viêm Thiên kiếm hoặc Cửu Hỏa, toàn bộ trên dưới trong giáo phải nghe lệnh, người kế nhiệm cần thống lĩnh toàn bộ giáo tìm được tiền giáo chủ Hợp Hư đem U Minh giáo phát dương quang đại.” Phó Thanh Vân dừng một chút “Vốn sự tình đến đây nên có một kết quả, hai phái nên tìm Viêm Thiên kiếm, nên tìm Cửu Hỏa, kỳ thật hai thứ này đều là vật bất ly thân của Hợp Hư, tìm được đồ so với thấy người cũng không khác biệt gì, nhưng ba năm sau, con nuôi của nguyên trưởng lão Hợp Kỳ, Hà Lân Sinh lại mang theo Cửu Hỏa tầng thứ hai xuất hiện trên đài ở U Minh, giáo chúng trong giáo lại ồn ào, Hà Lân Sinh kia khi Hợp Hư rời đi bất quá cũng chỉ mười tuổi, qua ba năm bất quá mới mười ba tuổi, mặc dù không bằng Hợp Hư năm đó nhưng cũng là thiếu niên thành tài không gì sánh được, hơn nữa hắn vốn là con nuôi của Hợp gia, mà U Minh giáo giáo chủ các thế hệ đều là người nhà, để hắn trở thành giáo chủ kỳ thật cũng không có gì không thể, nhưng sau đó không biết từ đâu nghe được tin Hợp Hư đã chết, Hà Lân Sinh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, từ đó bệnh liền ba năm.”
Ta giật giật tóc Cách Ngạo Sinh, lăng lăng có chút xuất thần, sớm dự đoán được việc ta mất tích sẽ gây chút phiền toái, nhưng không nghĩ tới lại tới tình trạng này, thậm chí ngay cả lão hồ ly Hợp Kỳ cũng không áp xuống nổi, vuốt ve mấy sợi tóc trơn bóng, ta bất đắc dĩ thở dài, cũng tại năm đó quá mức không coi ai ra gì nên mới cái bẫy Tiên Tửu kia, không biết ta làm gì đắc tội hắn, mà hắn ‘báo đáp’ ta như vậy.
“Hà Lân Sinh tuy rằng chiếm được Cửu Hỏa, nhưng cũng không phải thân thích của Hợp Hư, vả lại Cửu Hỏa chiếm được không trọn vẹn, hắn có thể luyện đến tầng thứ hai đã là không tồi, còn muốn tiến thêm thì khó càng thêm khó, lúc trước ngụm máu tươi đã ẩn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, kể từ đó giáo chủ kế nhiệm cũng gác lại, hơn nữa trong giáo đối với chuyện hắn luyện được Cửu Hỏa thập phần nghi ngờ.”
Ta nhắm mắt trầm tư, Cửu Hỏa chỉ truyền cho người trong nhà, Lân Sinh mặc dù là con nuôi lại mang họ “Hà’ không phải “Hợp”, ta lúc đầu đem Cửu Hỏa tầng thứ nhất truyền cho nó đã là không nên, lại không biết nó làm thế nào phát hiện nơi ta giấu đống sách kia, thật sự là hồ nháo, sách kia vốn là tổ tiên truyền lại, trong đó viết hỗn loạn lại chêm vài câu Cửu Hỏa nội công tâm pháp, ta vốn phải hủy sách kia, nhưng vì nhìn thấy mới lạ nên giữ lại, không nghĩ tới lại bị tiểu quỷ kia tìm được, nó đã luyện Cửu Hỏa tầng thứ nhất tự nhiên sẽ thấy sách kia viết không đúng, thế nào còn dám luyện, thật là ngại mạng quá dài a.
Ta trong lòng tức giận, cắn ngón tay Cách Ngạo Sinh một cái, thuận đường đem răng mài mài, Cách Ngạo Sinh cũng không tức giận, thậm chí còn giật giật ngón tay muốn chọc đầu lưỡi ta, ta tự nhiên không chịu cho hắn tới, kết quả là hắn động thủ ấn lên đầu lưỡi ta, trong lúc nhất thời biến thành đùa đến bất diệc nhạc hồ.
“Sau đó U Minh giáo lại tiếp tục một phân thành hai, Hữu sứ Hán Nghiêu Sinh lôi kéo người, xây dựng Thiên Huyền cung, mà Hạ Lân Sinh hai mươi ba năm trước kế nhiệm giáo chủ thống lĩnh U Minh giáo, mà lúc này U Minh giáo sớm đã không bằng trước, Hán Nghiêu Sinh mang đi một phần ba, Bất Phục ly khai giáo tự tìm kiếm giáo chủ Hợp Hư cũng mang theo một phần ba, còn lại miễn cưỡng cũng chỉ là một phần ba “
“Hai mươi năm này ma giáo nghỉ ngơi lấy sức cũng yên ổn, chỉ không biết còn có thể bình yên được bao lâu…”
“Vì sao không thừa dịp bọn hắn cánh chim chưa lành mà diệt trừ?” Cách Ngạo Sinh cố gắng đem ngón tay rút khỏi miệng ta.
“Mười lăm năm trước võ lâm từng có một lần bao vây tiễu trừ, Cách hiền chất cũng biết?”
“Gia phụ mơ hồ đề cập qua, tựa hồ căn bản không có cùng ma giáo giao thủ.” Hắn không bao lâu liền bị đưa lên núi luyện võ, đối với chuyện trong giang hồ biết rất ít cũng không kỳ quái.
“Lúc ấy ngươi còn nhỏ, huống hồ lại nói cũng không phải chuyện quang minh gì, phụ thân ngươi không muốn nhắc tới cũng là chuyện có thể hiểu.” Dứt lời còn dở khóc dở cười thở dài.
“Nga?” Y nói như thế khiến ta cũng hưng trí, cũng không cắn ngón tay Cách Ngạo Sinh nữa, hảo hảo vểnh tai nghe.
“Năm đó các đại môn phái tụ tập tại Quỷ Cốc, lại không nghĩ mới đi vào không lâu đã bị vây ở trong Đào Chướng mất phương hướng ” Phó Thanh Vân lại lắc đầu thở dài “Cao thủ của các đại môn phái đều bị hao tổn, vốn tưởng rằng toàn quân sẽ bị diệt, không ngờ người Thiên Huyền cung đến, chẳng những cứu thoát hào hiệp sắp bị vây, còn đưa thuốc tặng y bán một cái nhân tình thật lớn, dưới tình huống đó chúng ta không thể không nhận.” Không nhận chắc chắn sẽ chết không rừng hoa đào đó, cho dù hiện tại nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi, vô luận đi thế nào cũng là đường cùng, trước mắt vĩnh viễn là một mảnh phấn hồng kia, tươi đẹp tới cực điểm cũng khủng bố tới cực điểm “Võ lâm các phái phàm là có chút thể diện đều nhận nhân tình của Thiên Huyền cung, Thiên Huyền cung chủ lại là hạng người xảo ngôn lệnh sắc, ngôn ngữ lăng mạ như mưa xuân phun tới, nháo cái mặt xám mày tro thậm chí ngay cả nước miếng bên mép cũng không kịp vuốt.”
Ta bĩu môi, các ngươi thực không biết điều, nếu không phải Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh không muốn sinh thêm sự cố, bọn hắn nửa điểm cũng không muốn xông vào đào hoa quỷ chướng khó có mạng đi ra, xem ra Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo cũng không căng thẳng như ta tưởng.
Nghĩ đến đây ta lại không khỏi thở dài, không nghĩ tới ta trở về, trong giáo đã muốn tứ phân ngũ liệt như vậy.
.
.
.