Mục lục
Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư đệ” Lâm Minh Tiêu chần chờ, nhưng nếu không nói rõ, hôn sự này hắn sao có thể an tâm “Sư đệ, đệ —— “

“Sư huynh có chuyện gì cứ nói, phàm là Ngạo Sinh có thể giúp đỡ nhất định không chối từ, hai ngày nữa chính là ngày đại hỉ của sư huynh, chúc huynh cùng Phó muội sống đến đầu bạc răng long, ân ái vô song.” Hai người có thể bên nha ấy là duyên phận tu được mấy kiếp, là thứ duyên phận hắn cầu cũng không được, đầu bạc răng long —— Cách Ngạo Sinh cười khổ, nếu ta có thể cùng nhau sống đến đầu bạc, thế gian này còn cầu gì hơn.

Cách Ngạo Sinh lấy từ tay áo ra một cái hộp, đây là ngọc kiếm mẫu thân hắn lưu lại, vốn mong có ngày hắn trao một vị nữ tử, nhưng hiện tại xem ra không còn cơ hội đó, thay vì trao cho một nữ nhân mình không thương, chẳng thà tặng đôi tình nhân chân chính, cũng không bôi nhọ này đôi ngọc kiếm này.

Lâm Minh Tiêu nhận cái hộp, không khỏi cả kinh, đôi bội kiếm trong hộp, thật giống như một khối, quang hoạt như tế chi, thanh thúy như mi đại, dùng thứ ngọc phỉ thúy tốt nhất sở chế thành, Lâm Minh Tiêu từ nhỏ sống tại Cách gia, tự nhiên biết lai lịch ngọc kiếm này, cuống quít đem trả về.

“Sư đệ sao có thể tùy tiện đem vật ấy tặng người, mau mau cất kỹ, cẩn thận sư phó trách cứ.” Ngọc kiếm này chính là vật đính ước của phụ mẫu Cách Ngạo Sinh, sau khi Cách mẫu mất Cách phụ đem ngọc kiếm này giao cho Cách Ngạo Sinh, một là sợ nhìn vật nhớ người, hai cũng là hi vọng tương lai Cách Ngạo Sinh có thể gặp được một nữ tử giống như mẫu thân hắn, dùng ngọc kiếm ước hẹn, phải biết Cách Ngạo Sinh trước nay đều cực kỳ quý trọng vật ấy, hiện tại lại lấy ra tặng người, sao lại không khiến Lâm Minh Tiêu rối rắm.

“Sư huynh, ngọc kiếm với đệ đã là vô dụng, còn bôi nhọ chân ý trong đó, huynh cùng Phó muội ông trời tác hợp, xứng với nó hơn, xin đừng từ chối.” Cả đời này hắn chỉ yêu một người, sao còn để ý tới ai ngoài người đó.

Lâm Minh Tiêu mím môi, tâm tình phức tạp “Sư đệ, đệ hãy nói thật với sư huynh, có phải đệ thích Phó cô nương?” Không sao lại nói gì mà bôi nhọ chân ý trong đó, không sao lại dễ dàng đem tặng di vật của mẫu thân như vậy, không thì sao từ Độc Tịch về lại buồn bực không vui.

Cách Ngạo Sinh cả kinh “Sư huynh vì sao lại nghĩ như vậy?”

“Sư đệ nếu đệ thật sự thích Hồng Hương ——” Thích, nếu thích thì thế nào, Lâm Minh Tiêu trong lòng như bị đóng đinh, hít sâu một hơi “Ta —— “

Cách Ngạo Sinh cuống quít ngắt lời Lâm Minh Tiêu, tuy không biết Lâm Minh Tiêu tại sao lại có suy nghĩ hoang đường như vậy, nhưng hắn cần giải thích, không thể vì mình mad phá hủy nhân duyên người khác “Sư huynh quá lo lắng, đệ cùng Phó cô nương bất quá là tình huynh muội, Phó cô nương đối sư huynh một mảnh chân tình, hai ngày nữa chính là ngày đại hỉ, sư huynh nhẫn tâm khiến Phó cô nương thương tâm sao?”

Lâm Minh Tiêu cười khổ một tiếng “Sư đệ, ta thấy, Hồng Hương nàng thích đệ ——” Nếu không như thế, hắn sao lại có ý nhường, nếu không muốn thành toàn hai người, hắn thế nào lại ăn không ngon ngủ không yên, ngóng trông hỉ sự nhưng lại ưu sầu không yên.

Cách Ngạo Sinh nóng nảy “Sư huynh, Phó cô nương ở U Minh giáo chính miệng hứa hôn, chẳng lẽ còn là giả sao.”

“Nàng —— bất quá là cảm kích ta cứu nàng thôi.” Nhớ tới những chuyện xảy ra ở U Minh giáo, lòng Lâm Minh Tiêu vừa ngọt vừa chua “Sư phó vốn có ý để đệ thú Phó cô nương.” Hắn lúc xưng Phó cô nương, hồi lại bảo Hồng Hương, khi muốn kéo khoảng cách, hồi lại khó dứt bỏ, đến đến đi đi vài lần, sớm bị gây sức ép tiền tuỵ không chịu nổi.

“Sư đệ, hai người các ngươi vốn là một đôi, nếu không phải ta —— “

“Sư huynh” Cách Ngạo Sinh thấy Lâm Minh Tiêu nói ngày càng thái quá, rốt cuộc bất chấp tất cả “Sư huynh, đệ tuyệt đối không thích Phó cô nương” Cách Ngạo Sinh cũng không dám tiếp tục gọi Phó muội gì nữa, chỉ sợ Lâm Minh Tiêu lại nghĩ nhiều “Đệ đã thích một người, không, đệ đã yêu một người, cả đời này đệ chỉ thương mình hắn…”

Lâm Minh Tiêu đang ủ rũ, nghe Cách Ngạo Sinh nói hắn có người thích, không khỏi tròn mắt.

“Sư huynh quá lo lắng, đệ cả đời này chỉ thích một người như vậy, sao còn thích Phó cô nương, Phó cô nương đối sư huynh một mảnh tình ý, sư huynh chớ cô phụ nàng, có thể cùng tương thủ tương tri, là điều đệ muốn cầu cũng chẳng được.”

Lâm Minh Tiêu nghe ra thứ gì đó “Chẳng lẽ là nữ tử phong trần (kỹ nữ)?”

“Sư đệ yên tâm, sư phó tuy rằng nghiêm cẩn, nhưng cũng không phải bất thông tình lý, nếu hai người thật tâm yêu nhau, tin rằng sư phó cũng sẽ không làm khó.” Nói thì nói như thế, Lâm Minh Tiêu cũng không dám bảo đảm, dù sao Cách Ngạo Sinh từ nhỏ đã lên núi tập võ, không thể hiểu tính tình Cách Khâu như hắn, nếu không chấp nhận, chắc chắn sẽ phá đôi uyên ương “Sư huynh nhất định đứng về phía đệ.” Biết Cách Ngạo Sinh yêu người khác, Lâm Minh Tiêu liền phấn chấn, bất kể thế nào cũng muốn giúp sư đệ đạt tới sở nguyện.

Cách Ngạo Sinh lắc đầu cười khổ “Hắn không phải nữ tử phong trần gì” Thậm chí không phải nữ tử.

“Chẳng lẽ —— chẳng lẽ là ——” hữu phu chi phụ (phụ nữ có chồng)? Lâm Minh Tiêu líu lưỡi, có chút choáng váng, hắn chưa bao giờ biết sư đệ lại —— như vậy ——

Cái này thật phiền toái, nếu là quả phụ còn được, nhưng phá hoại gia cang người khác ——

“Sư huynh, huynh rốt cuộc nghĩ gì vậy, người nọ —— ai!” Cách Ngạo Sinh thở dài, người nọ không phải hữu phu chi phụ, mà có là hữu phụ chi phu, nhớ tới mấy người trong Bích Hải Triều Sinh ngày ấy, lại thở dài, có thể đứng bên người ấy, cũng không phải nhân vật đơn giản.

Lâm Minh Tiêu nghe không hiểu, không phải nữ tử phong trần cũng không phải hữu phu chi phụ, vậy còn gì có thể ngăn cản hai người?

Cách Ngạo Sinh nhìn cánh hoa hồng nhạt rơi đầy đất, lại thở dài một hơi, cười ưu sầu lại quyết không oán hận, chỉ là bất đắc dĩ, hận, hận không nổi, oán, oán không nỡ, giống như hoa rơi hàng năm, tuy rằng tán thưởng tiếc hận không cam lòng, lại cũng chỉ có thể tiếc nuối, giữ không được, cũng như hắn với người nọ.

“Hắn lớn tuổi hơn đệ nhiều”

Lâm Minh Tiêu an ủi “Sinh bất đồng thì cũng không còn cách nào, tuổi tác lớn một chút cũng không sao.” Cảm thấy líu lưỡi, nguyên lai sư đệ thích lão cô nương.

“Cái kia, không phải thường nói đối thê tử cung kính như đãi mẫu thân, kính, không, chiếu cố vậy, lớn tuổi chút cũng hợp, khụ” Lâm Minh Tiêu nói xong cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Cách Ngạo Sinh nghe vậy, bất giác buồn cười.

Lâm Minh Tiêu lại càng xấu hổ “Cũng không phải tiểu nha đầu mới yêu, kỳ thật, kỳ thật cũng có đạo lý.” Nói xong đem tầm mắt chuyển qua một bên.

“Quả có vài phần đạo lý” Cách Ngạo Sinh gật đầu, chỉ cần là người tốt, sao không đạo lý, “Chẳng qua —— “

“Chẳng qua, người nọ mạnh hơn đệ nhiều, cần gì đệ chiếu cố.”

Lâm Minh Tiêu lại líu lưỡi, nữ nhân còn mạnh hơn nam nhân thật là không thể tưởng tượng, quả thật có chút tổn hại mặt mũi, nhưng bổn phận an ủi người, Lâm Minh Tiêu vẫn nói: “Mạnh mẽ cũng không phải chuyện xấu”

“Bên cạnh hắn còn có rất nhiều người.”

Kiểu nữ nhân gì vậy? Lâm Minh Tiêu khóe miệng co giật “Ờ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

“Ai! Hắn là người của Ma giáo…”

Lâm Minh Tiêu há mồm đang muốn nói, người của Ma giáo cũng là người, bỗng nhiên sửng sốt “Ma, ma, ma giáo?”

Cách Ngạo Sinh cười khổ gật đầu, chẳng những là người của Ma giáo, còn là người đứng đầu Ma giáo, chẳng những không phải nữ tử, mà còn là một lão đầu tử.

“Sư đệ còn có việc, đi trước.” Bỏ lại Lâm Minh Tiêu đang nghẹn họng trân trối, xoay người đi.

Ta từ sau bụi hoa chuyển thân, nhìn hướng Cách Ngạo Sinh rời đi, trong lòng vừa xúc động lại đau lòng, xúc động vì hắn lại yêu ta như thế, đau lòng chính là ta lại tổn thương hắn như thế.

Đến thân ảnh kia thật sự khuất bóng, ta mới xoay người đuổi theo Lâm Minh Tiêu thất hồn lạc phách mà đi, hai thanh ngọc kiếm kia, thế nào cũng là của nhạc mẫu đại nhân lưu lại, sao có thể đưa cho ngoại nhân, muốn đưa, cũng phải đưa lão nhân gia ta mới phải.



Trong một khách *** tại Nhạc Dương ——

“Thế nào?”

“Người đang ở Cách phủ, có cần thuộc hạ —— “

Hà Lân Sinh mím môi, chén trà trong tay dừng lại, thật lâu sau mới phất tay ý bảo người lui ra.

Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn mây bay như máu lại như khói, một đường đuổi tới đây, để làm gì ngay chính y cũng không rõ.

Mà ở cách vách, Bạch Liêm cũng đang nghe thuộc hạ hồi báo.

“Đi xuống đi”

“Thuộc hạ cáo lui” Hắc y nhân cẩn thận lui ra, lúc này ba chủ tử cùng hạ sơn, tất cả đều kinh hoàng.

Tử Minh nhìn ngoài cửa sổ, một quyền nện xuống khung cửa “Ngươi nói, lão già chết tiệt đó rốt cuộc muốn bao nhiêu người?”

“Ta chỉ đang nghĩ, thành thân vì sao không phải Cách Ngạo Sinh” Bạch Liêm nâng ly trà lên, một ngụm uống cạn.

.

.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK