Mà tiếng gõ cửa vang thiên vọng địa kia, cũng thành công biến thành tĩnh lặng.
Bên trong động tĩnh lớn như vậy ta tự nhiên là nghe rõ ràng, do dự một chút vẫn là thu tay về, chọc một cái lỗ nho nhỏ, chỉ thấy một phòng hạ nhân quỳ trên đất, co rúm lợi hại, đang muốn nhìn một chút người nọ tức tới cỡ nào, đã bị một chén trà bay qua, cũng may cửa này đủ dày nếu không này mảnh vỡ còn không tổn thương mắt ta?
Mím môi, ta thử dùng một lực rất nhỏ gõ lên cửa gỗ, thấy bên trong không có động tĩnh gì, vì thế lực đạo lại lớn hơn, lại lặp lại, rốt cục người bên trong chịu không nổi, rống một tiếng.
“Đem người vào đây cho ta” Ta nghĩ nghe được —— đáng tiếc ——
“Đá văng hắn đi cho ta” Đây mới là Tử Minh rống ra.
Ta bi ai nhìn cửa tầng tầng khép lại, gian nan bò dậy, dục vọng trên người kêu gào lợi hại, nhưng vẫn khó có thể cản được bi ai của ta, ta làm sao lại quên, người bên trong là gia hỏa yêu thích ném “đồ”, không bị bỏ trên vách núi đã xem như may mắn, nhưng lần này vì sao y không không ném ta xuống chân núi? Rõ ràng cơn tức lần này so với những lần khác đều lớn hơn ——
“Ngươi ở đây làm gì?” Thanh âm ôn nhã ở phía sau truyền đến, ta quay đầu nhìn lại, cũng một người thư sinh bạch y hồng đái.
Ta đang nhìn Hàn Đàm, Hàn Đàm cũng đang nhìn ta, đến khi ta nhìn mệt, hắn mới đi tới, kéo ta lên khỏi mặt đất, động tác ôn nhu, ta cũng có vài phần “thụ sủng nhược khinh”, không rõ vị Tả hộ pháp đại nhân vốn “chỉnh” ta sau lại đối đãi với ta như thế, tương phản không khỏi hơi lớn quá mức, dù sao hắn trước đó ở đại điện chỉ ra nội tình của ta rất có thể là muốn mạng ta.
“Ngươi đừng sợ” Hàn Đàm thấy bộ dáng ta như thế, không khỏi hướng ta mỉm cười, khóe môi hơi gợi lên, thoáng chốc xuân phong phất diện lục thủy sinh ba, ta không khỏi có chút thất thần.
Người này —— thập phần giống một người ba mươi năm trước, cũng ôn nhuận như ngọc, tựa thủy vô ba, cười rộ lên khiến người ta như tắm gió xuân…
Hàn Đàm đột nhiên nhăn mày, gương mặt mới rồi còn cười ôn nhu cũng lạnh xuống, ta theo tầm mắt hắn dời xuống, lập tức thấy một đôi tay như bạch ngọc, mà đôi tay ấy lúc này lại bị ta giữ chặt lấy…
Cảm giác trắng mịn lạnh lẽo, khiến dục vọng toàn thân ta không ngừng kêu gào càng thêm khó ức chế, cười khổ một tiếng thu hồi móng vuốt của mình, ta chỉ biết người trước mắt dù thế nào cũng bính không được, so với người sau cánh cửa kia còn khó bính hơn, có lẽ ta nên về tìm hàn đàm hạ hoả tốt hơn, dính vào đâu cũng đều phiền toái, phiền phức sau lại lớn hơn phiền phức trước, phiền toái đến độ ta không muốn tiếp tục chạm phải ——
Rõ ràng là cả người hưng phấn vì xuân dược, vì sao ta lại cảm giác mệt mỏi như thế? Ấn nhu cái trán, hoài nghi chẳng lẽ là di chứng do nghẹn lâu sinh ra.
“Ngươi làm sao vậy?” Hàn Đàm nhíu mi nhìn người hỗn hỗn độn độn trước mắt, trừ sắc mặt uể oải, thật nhìn không ra kẻ nhìn thân cường thể tráng này có chỗ nào không tốt.
Nhưng mới nghĩ như vậy, người hình như không ngủ đủ kia lung la lung lay nghiêng về phía hắn, thân thể mềm nhũn như sợi mỳ.
Bất đắc dĩ lại đưa tay tiếp được, Hàn Đàm trên mặt mặc dù không có diễn cảm, trong lòng lại có chút chán ghét, nhưng vẫn không buông tay, cứ như vậy mặc người treo trên người mình.
Khẽ dựa lên thân thể ấm áp kia, ta lập tức sợ run cả người, toàn thân mạo hiểm mà hưng phấn, không tự chủ được liền vươn tay ra sờ eo người ta, thắt lưng kình gầy hữu lực, quanh thân tràn ngập vị hương thanh nhã, khiến đầu ta vốn đã hỗn độn lại càng không thấy một tia thanh minh.
Hàn Đàm cả người cứng đờ, thở mạnh, đưa tay ——
“A nha” Ta cứ như vậy trở lại mặt đất…
Nhìn thân ảnh màu trắng xoay người không nhanh không chậm rời đi, ta tự động xem nhẹ lá rụng sau mỗi bước chân hắn, đám xanh xanh giống như bột mịn kia ta không thích, mà có thể biến lá cây xanh mượt thành bông tuyết như thế, hiển nhiên người này cũng không rộng lượng như biểu hiện bên ngoài, ít nhất người ôn nhu trước kia chưa từng có như vậy.
Nội các Phi Ngô Hiên, Tử Minh đứng ngồi không yên, ánh mắt thỉnh thoảng hướng ra ngoài, mày cũng nhăn lại.
Vốn tưởng nghe thấy tiếng gào khóc không ngừng, tên đáng ghét kia lại thật sự yên tĩnh sao? Không phải thuộc hạ y không biết nặng nhẹ đánh người bất tỉnh rồi chứ?
“Oành” Một chưởng vỗ lan can khắc hoa bằng gỗ, vẫn thê thảm như những thứ khác.
Doanh Nguyệt cẩn thận sai người lên quét dọn đồ vỡ, nghe một tiếng mạnh như vậy, lập tức chân mềm nhũn phốc liền quỳ xuống, cả người run rẩy, tâm can nhảy loạn, dung nhan mỹ lệ đã sớm không nhìn ra.
Lúc này lại nghe bên cạnh vang lên một tiếng trầm đục, nguyên lai có người sớm chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, Doanh Nguyệt cẩn thận hít sâu một hơi, nâng cổ ngắm trộm sắc mặt Tử Minh, chỉ thấy người ngồi trên ghế tử đàn tựa hồ nghĩ đến cái gì vẫn nhìn ra ngoài điện, tinh thần không định, hai mi như ngọn núi dính chặt vào nhau, đúng là không cảm giác được một chút động tĩnh quanh thân.
Khẽ hạ một hơi, Doanh Nguyệt cẩn thận đứng dậy rời khỏi điện, còn kéo Cung Tập vẫn canh giữ bên ngoài nói chuyện.
“Thế nào?” Người nọ lại bị ném ra ngoài, Cung Tập dở khóc dở cười lại không khỏi có chút bận tâm, nhìn bộ dạng người vội vàng tới đây, không chừng có chuyện gì đó, huống chi Hữu hộ pháp có tâm tư gì hắn cũng không thể suy đoán rõ ràng.
Hơn nữa hắn vừa rồi nhận được tin, người nọ tựa hồ vừa chọc Hữu hộ pháp nổi giận, mà vừa rồi lại không biết phạm cái gì lại lập tức bị ném ra, lại bị ném lộn ra, tiếp tục lần thứ ba, chỉ là dù thương tiếc thế nào, chỉ sợ cũng bị gây sức ép cạn sạch.
Doanh Nguyệt lắc lắc đầu, ý bảo Tử Minh còn đang tức giận, tiếp theo nhỏ giọng nói: “Ngài mau đi xem người vừa rồi văng ra còn ở đây hay không, nếu vẫn còn ——” Doanh Nguyệt quay đầu lại nhìn nội điện một cái, mấp máy cánh môi anh đào “Có thể để hắn trở lại.”
Hầu hạ lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư chủ tử ——
…
Đỉnh Tây Hoa Sơn, tại Bích Hải Triều Sinh các, thúy vân vờn quanh, như yên như hải, tiếng đàn ngân lên như thấu thiên, bôn đằng chi thế, uyển chuyển chi thái, hồi đãng phiếu miểu chi âm, thanh thúy duyệt nhĩ chi minh, trầm thấp hùng hậu chi ngâm, không có dạng nào không đủ để ngạo thị thiên địa.
Bạch Liêm ngồi trên đài, chỉ điều cung thương, cái tẩu huy vũ, tay áo theo gió bay lên, vạt áo cuốn mây mà bay, phiêu phiêu chi thái, như trích tiên độc nhất vô nhị, đáng tiếc không có một ai, không có một người nào trong chính đạo sẽ nghĩ đến người này quả nhiên là thần tiên ——
Bích Hoa cùng một thị tòng đứng bên ngoài nín thở, sợ quấy rầy nửa điểm hưng trí của người kia, tuy rằng đứng cách khá xa, nhưng nhìn người ngồi ngay ngắn tại nơi cao nhất của Tây Hoa Sơn, Bích Hoa vẫn ngăn không được si mê, hắn biết mình yêu người này đến thế nào, hắn không cho rằng hắn có cái gì không tốt, hắn là người U Minh giáo, hắn toàn tâm toàn ý yêu vị thần cao nhất U Minh giáo, hắn muốn ở bên người này, dâng toàn bộ bản thân, thế nhưng hắn không mong được người kia yêu, người cao cao tại thượng vạn người tôn sung kia, mặt nào cũng cách xa hắn, xa đến độ hắn không dám mong người kia sẽ liếc xuống hắn, nhưng hắn vẫn ảo tưởng bất trị, ảo tưởng bản thân sẽ có một ngày có thể —— có thể đứng bên cạnh hắn ——
Vì thế hắn không thể cho phép việc xấu tồn tại ——
Bích Hoa cắn răng, âm thầm hít sâu một hơi, nhấc chân cẩn thận tới trước, nền gạch lưu ly kim sắc phản chiểu thân ảnh kính cẩn, lại không có vẻ thấp hèn.
Vật không thể có, nếu hắn dùng thủ đoạn cứng rắn đoạt lấy, nhất định sẽ thất bại ——
“Chuyện gì?”
Lúc này Bạch Liêm vừa lúc thu tay, hiển nhiên một khúc đã hoàn.
Bích Hoa mạnh mẽ quỳ xuống, dập đầu, đối với động tác của hắn, Bạch Liêm cũng không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng điều chỉnh cầm huyền, gẩy ra vài tiếng vang, cổ phác hồn hậu, không biết vừa rồi người nọ làm thế nào dùng cầm này đạn ra thanh âm suối reo róc rách thanh thúy vừa rồi.
“Bích Hoa có việc không biết có nên nói hay không”
Thấy Bạch Liêm không đáp, Bích Hoa cố ý làm bộ như chần chờ nói: “Kỳ thật cũng không phải đại sự gì ——” Tuy Bạch Liêm vẫn bộ dạng cũ, nhưng Bích Hoa biết, người này đã mất kiên nhẫn, vì tên tình địch, hắn lại khiến người trước mắt không vui, nghĩ như vậy, Bích Hoa vội vàng đem chuyện muốn nói đổ ra, bất quá vẫn dùng ngữ khí rất chi là diễn cảm mà nói, hắn đã sớm chần chừ không dưới trăm lần “Bích Hoa sáng nay thấy một bằng hữu cũ, từ chỗ y nghe được một tin tức.”
“Không biết giáo chủ có còn nhớ đến Khinh Trúc?”
Nghe được hai chữ Khinh Trúc, động tác Bạch Liêm rõ ràng dừng một chút, Bích Hoa cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn con kiến cắn, móng tay dưới ống tay áo cạo lên sàn nhà cứng rắn, mơ hồ phát đau, nhưng chỉ có vậy mới có thể hoà dịu cảm giác như châm đâm trong lòng hắn, không phải một cây, mà là ngàn vạn cây kim đâm vào.
Chẳng qua là một cái tên, chỉ là một cái tên mà thôi, Khinh Trúc kia có gì hảo? Bộ dạng xấu xí, tuổi tác thoạt nhìn còn lớn hơn giáo chủ, thậm chí công phu hầu hạ cũng không bằng hắn, vì sao —— vì sao cô độc lại là hắn?
“Khinh Trúc làm sao?” Bạch Liêm thấy Bích Hoa không lên tiếng, cũng không trách tội, chỉ nhíu mày hỏi.
“Khinh Trúc công tử tựa hồ bị bệnh” Bích Hoa cúi đầu thấp hơn, thanh âm cẩn thận từ dưới truyền lên, tựa hồ sợ Bạch Liêm trách hắn lấy việc nhỏ này phiền nhiễu hắn.
“Bị bệnh?” Bạch Liêm quay đầu lại nhìn Bích Hoa.
“Vâng” Bích Hoa cẩn thận đáp “Tựa hồ là nhiễm phong hàn, nhưng giáo chủ yên tâm, bên cạnh Khinh Trúc luôn có Thất Ái chiếu cố, nghe nói Thất Ái cùng Khinh Trúc là tri kỷ, hẳn là không có chuyện gì lớn”
Bạch Liêm nhớ tới cảnh trước khi mình rời đi ngày đó, thủy lao âm hàn người nọ lại không mảnh vải che thân, không bị bệnh mới kì quái, chỉ không biết có nặng hay không.
Nghĩ đến đây dứt khoát đứng dậy “Đến Khung Ngọc viên”
“Vâng” Bích Hoa đứng dậy đuổi theo Bạch Liêm, cảm thấy chua sót, người này thật sự đến đó ——
Hắn để Thất Ái kê đơn Khinh Trúc, vốn muốn khiến Khinh Trúc mê loạn cùng Thất Ái gian díu, sau đó nghĩ cách dẫn Bạch Liêm đến, đem mối đại họa trong lòng nhổ tận gốc, nhưng Bạch Liêm lại làm thật như bố trí của hắn, hắn lại nửa điểm cũng vui không nổi, Khinh Trúc kia chẳng qua là sinh bệnh, giáo chủ đã nóng lòng đuổi tới, ân sủng như thế hắn cầu còn cầu không được.
.
.
.