Huyền Thiên cung cùng U Minh giáo từ trước đến nay đối địch, Thiên Huyền cung trước không chiếm được Cửu Hoả, nếu có thể tìm được Viêm Thiên kiếm, đại khái có thể vãn hồi liệt thế lần nữa trở lại U Minh giáo, thậm chí là tiếp quản U Minh giáo, ngược lại, nếu Viêm Thiên kiếm rơi vào tay U Minh giáo, Huyền Thiên cung dựa vào lời thề ngày đó tất nhiên phải khuất phục dưới chân U Minh giáo.
Còn trên giang hồ, Viêm Thiên kiếm chính là thần binh bảo khí, hơn nữa có đồn đại Cửu Hỏa bí tịch giấu trong Viêm Thiên kiếm, chỉ sợ sẽ kích người tranh đoạt ——
Cách Ngạo Sinh trầm ngâm không nói, ta nhìn hắn cũng trầm ngâm không nói, Viêm Thiên kiếm hay Cửu Hỏa tin rằng không ai hiểu rõ bằng ta, từ lúc hai mươi tuổi ta đã không còn động kiếm, sau đó ba năm lại ngay cả hứng thú luyện võ cũng không có, Viêm Thiên cùng Cửu Hỏa cũng đều bị ta ném vào mật thất phía sau núi, hiện tại ngẫm lại không biết là Viêm Thiên bị người trộm mất hay Viêm Thiên kiếm xuất hiện trên giang hồ là đồ giả?
Mật thất sauu núi là tự ta bố trí nếu muốn đi vào e là không dễ, nhưng cũng không phải không thể, cho nên hiện tại ta cũng không dám khẳng định kia là thật hay giả, bất quá ta còn biết rõ, Viêm Thiên kiếm thực sự, bình thường lấy ra khảm đồ vật này nọ là nửa điểm vết cắt cũng không có, nếu muốn khắc trên thân Viêm Thiên kiếm chỉ sợ phải nung chảy nó mà làm lại, đương nhiên tin tưởng cũng không ai dám mang nó đi huỷ, cho dù muốn hủy cũng không dễ gì, nếu không nó cũng được xưng là cái gì mà thần binh bảo khí.
Đúng lúc này một thân ảnh hồng sắc vụt tiến vào “Phụ thân, Cách đại ca?”
Ta vừa thấy nhất thời nghiến răng nghiến lợi, không phải ‘cây leo’ Phó Hồng Hương thì còn là ai, thoáng chốc lại nghĩ tới chuyện ta trúng độc, sắc mặt nhất thời xanh mét, Cách Ngạo Sinh còn cố tình cười đáp một tiếng Hồng Hương, hảo! Ta rời đi một lát không ngờ đã tiến triển nhanh như vậy, hảo, Cách Ngạo Sinh ngươi đã là người của ta còn dám hồng hạnh xuất tường ——
“Không biết trên dưới, đến lúc đó chỉ sợ không ai muốn lấy ngươi.” Phó Thanh Vân giả giận, nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịch, đủ biết y không hề giận.
“Phụ thân” Phó Hồng Hương liếc Cách Ngạo Sinh một cái, lại trừng mắt oán trách Phó Thanh Vân.
“Hảo hảo hảo, ta không nói ta không nói, chỉ sợ đến lúc thật sự không ai muốn lấy ngươi, cũng đừng kêu ca.” Nói xong chuyển hướng Cách Ngạo Sinh “Hiền chất ngươi xem nữ nhi của ta thế nào?”
Cách Ngạo Sinh vốn là thiếu niên nổi trội trong số đồng lứa, một thân võ công chỉ sợ còn hơn y, Phó Hồng Hương trúng ý Cách Ngạo Sinh, Phó Thanh Vân cũng không phản đối.
“Này ——” Cách Ngạo Sinh nhất thời đỏ mặt, nếu hắn còn không rõ ý tứ của Phó Thanh Vân vậy thật sự là sống vô dụng hơn hai mươi năm rồi.
Phó Hồng Hương kia lại hờn dỗi kêu phụ thân, bất quá lần này thanh âm hiển nhiên nhỏ đi nhiều, nhìn bộ dáng có vẻ thẹn thùng kia, ta cười lạnh một tiếng đập mạnh xuống bàn, chén trà liền rơi xuống “Không biết thẹn!”
Ba từ rơi ra, áp khí trong phòng nhất thời trầm xuống, sắc mặt Phó Thanh Vân xanh mét, Phó Hồng Hương sững sờ tại chỗ, căn bản không nghĩ tới lại có người nói nàng như vậy, chờ phản ứng lại, thì xấu hổ, muốn một kiếm phanh thây ngàn mảnh tên ‘đệ đệ’ Cách Ngạo Sinh dẫn đến, cuối cùng lại không thể làm gì, chỉ có thể oán hận giậm một cước chạy ra ngoài.
Nữ nhân, cũng dám đấu với ta, năm đó ta thê thiếp vô số cũng chưa từng thấy kẻ không giáo dưỡng như vậy.
Cách Ngạo Sinh lập tức lạnh mặt “Hồ nháo, còn không mau xin lỗi!”
Ta mới nói nàng một câu, đã chịu không được, hừ, được lắm, được lắm, ngươi thích thì đi mà thú thiếu nữ xinh đẹp của ngươi đi, hung hăng trừng mắt nhìn Cách Ngạo Sinh một cái, ta xoay người bỏ đi.
“Phó trang chủ, gia đệ thơ dại, tiểu chất trở về sẽ hảo hảo dạy dỗ, mong trang chủ bớt giận.”
Phó Thanh Vân nhìn bóng lưng đang phẫn nộ rời đi có chút xuất thần, thân ảnh đứa bé kia, ánh mắt quả thực —— giống người kia ——
“Cách hiền chất, đứa nhỏ này rốt cuộc từ đâu tới? Đừng nghĩ ta già mà lẩm cẩm, phụ thân ngươi có mấy nhi tử ta vẫn cũng biết a.”
“Này, đứa nhỏ này là ta gặp ở ngoài thành, ta có ân, không đành lòng thấy nó lưu lạc bên ngoài —— “
“Là vậy a?” Phó Thanh Vân vuốt râu, thần sắc bất định “Cách hiền chất vẫn nên cẩn thận chút, đứa nhỏ này chỉ sợ không đơn giản ——” vừa rồi ánh mắt khí thế không phải là thứ đứa trẻ nên có.
Hắn bày vẻ mặt đó cho ai xem chứ, thực là, thực là phản rồi, ta tức giận đem vật gì đó bên chân đá văng, nghĩ ta hô phong hoán vũ nhiều năm, lại ăn trên ngồi trước, kẻ khác thấy ta ai không kinh hoàng trước sau nịnh bợ, không nói hắn dám thay lòng nhanh như vậy, chỉ nghĩ đến hắn dám dùng cái giọng đó nói với ta, hắn dám giận ta.
Phó Hồng Hương kia có gì tốt chứ, khó coi, tính khí nóng nảy, có cái gì hảo, ngay cả so với thị thiếp của ta còn kém, Cách Ngạo Sinh ngu ngốc thế nào lại trúng ý nàng?
Ta càng nghĩ càng giận, sinh khí lớn nên ngay cả mình ra Kim Đao môn lúc nào cũng không biết, chờ ta ý thức được mình nên trở về hảo hảo coi chừng Cách Ngạo Sinh để ngừa có kẻ thừa dịp làm trò sau lưng thì trăng đã lên cao còn mình không biết đang đứng ở nơi nào rồi.
Ngã tư đường lãnh lãnh thanh thanh, chỉ có vài tửu lâu khách *** còn mở một góc cửa, đèn ***g giấy khẽ động, ta ngay cả tức giận đều có chút vô lực, ngẫm lại ta thật sự nên trở về, Cách Ngạo Sinh là dạng người gì ta nhiều ít vẫn biết, cho dù hắn thật sự muốn thú Phó Hồng Hương kia cũng không phải ta chạy ra ngoài một chút liền có thể giải quyết, huống hồ —— ta đã qua nửa đời người, có năng lực bồi hắn được bao lâu?
Nhìn nhìn tứ chi ngắn ngủn gầy yếu, xem ra bộ dáng mình như thế quá lâu, lâu đều quên mình là ai, cũng quên kỳ thật mình đã năm mươi bảy tuổi.
Đi về phía trước, xuyên qua mấy con đường dần dần trở nên náo nhiệt, một đường ngập ánh sáng hồng hồng từ đèn ***g, ta cười khổ một tiếng, đã trễ thế này trừ bỏ nơi phong nguyệt này thì còn đâu náo nhiệt hơn, nếu đã đến đây ta vào ngồi một chút cũng không sao. Chỉ không biết Cách Ngạo Sinh tìm được ta ở đây sẽ có bộ dạng gì. Nhưng ta còn chưa kịp cất bước, liền có một cái miệng bao vải chụp xuống, ngay sau đó ta bị gõ một gậy, thiên hôn địa ám, bất tỉnh nhân sự, đáng tiếc ta còn chưa kịp chống trả được cái nào, nên ta vạn phần khẳng định, số kiếp trong lời Thần Toán Tử đã qua ba mươi năm còn chưa chấm dứt ——
.
.
.