Vỗ vỗ cỏ bám trên người, ta đánh giá bốn phía, mặc dù đã vào được, nhưng muốn tìm được người cũng khá phiền toái, nhìn sắc trời, sờ sờ cái bụng ta tính toán xếp việc tìm người ra sau, tìm phòng bếp trước đã.
Nhưng vòng quanh vườn vài vòng ta bất đắc dĩ thở dài gạt bỏ quyết định vừa rồi, phòng bếp mặc dù lớn đó, nhưng tìm so với tìm người cũng chẳng dễ hơn, hiện tại ta vừa mệt vừa đói, quay đầu lại muốn bắt cóc một kẻ dẫn đường nhưng đến nửa cái bóng cũng chẳng thấy, chẳng lẽ phân đà Lai Châu xảy ra chuyện gì? Hay Tử Minh không thích ồn ào toàn bộ đều bị đuổi đi giống ta? Lấy tính tình của y mà nói cũng không phải không thể.
“Còn không mau đem đồ lên, nếu chậm trễ làm Hữu hộ pháp đại nhân phật ý, chúng ta đảm đương không nổi đâu.” Góc rẽ truyền đến tiếng người, ta nhanh chóng nấp sau toà sơn giả.
“Dạ dạ dạ” Một thân thanh y tiểu tư liên tục gật đầu, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi, liên tiếp đáp lời.
“Chậm chút, để rơi đồ ngươi đừng mong sống” Tổng quản nhìn gã sai vặt cước bộ bối rối, nhanh chóng ổn định hòm trong tay gã, xem bộ dáng kia không biết trong hộp gấm kia có vật gì quý giá.
Mà mặc trong đó có cái gì, cũng thật tiện cho ta, lặng lẽ theo đuôi gã sai vặt, kỳ thật đối với tên tiểu tư gà mờ đó, ta trắng trợn theo sau gã đại khái cũng sẽ không phát hiện.
“Người nào?” Thủ vệ ngăn gã sai vặt kia lại, tựa hồ kiểm tra cái gì, ta chạy qua một bên, nhân cơ hội bám lên tường viện leo vào, nơi này tường thấp so với bên ngoài đơn giản không biết bao nhiêu lần.
Ta nhìn bên trong vườn, đường lối vòng vèo xem ra phải qua vài cửa nữa, trầm ngâm một chút, ta trốn sau tường, chờ gã sai vặt kia đi qua liền đánh ngất, thuận tay lột y phục mặc vào, mở hộp gấm mạ vàng thấy bên trong là cái chén ngọc, ngọc xanh trong suốt hẳn phải được chạm từ ngọc thượng đẳng, mặc dù vô giá nhưng ta cũng chẳng để vào mắt, có chút thất vọng đậy lại nắp, quý tới đâu hiện tại cũng không bằng cái bánh nướng.
Chỉnh y phục, cúi người khúm lúm mà đi, quả không ngoài sở liệu, phía trước lại có thủ vệ trông coi, nhân số còn gấp đôi vừa rồi, quả là thủ vệ sâm nghiêm.
“Ai?”
“Tổng quản sai đến đưa đồ.” Nói xong đưa hộp trong tay lên để những người kia kiểm tra.
“Ngươi mới tới?” Có kẻ trong đó không bị chén ngọc làm loá mắt, ngược lại vòng quanh ta hai vòng, mặt ta ngồi ở cửa bốn ngày, không biết có bị nhận ra không.
Ta gật đầu, trực tiếp đưa mặt cho gã xem, nếu bị nhận ra thì nhận ra đi.
Người nọ xem hành động của ta, cười “Ngươi đừng để ý, giờ không giống trước, vài ngày trước Tam Nhiên đình có chuyện, làm bề trên vô cùng giận dữ, nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện gì thật khó ăn khó nói —— “
Ta giả bộ khó hiểu nhìn gã, trong lòng lại nhớ tới Lam Y Bạch Thưởng, có làm gì thì người cũng đã chết, nghĩ nhiêu vô ích.
“Ha ha, quên mất là ngươi mới tới, mau đi đi, có nhớ đường không?”
Ta chần chờ nói: “Tổng quản có dặn.”
Thủ vệ kia vừa thấy ta như vậy, sợ ta thật sự đi nhầm, lại đem đường lối Tuyên Hoá lâu, Điêu Phong các chỉ kỹ lưỡng một lần, sợ ta khiến gã gặp phiền toái gì.
Ta cười không ngớt lời cảm ơn, cẩn thận tiếp nhận cái hộp kia, theo đường gã nói mà đi, vậy là không lo lầm đường. Nếu không phải hiện tại trong ruột ta rỗng tuếch, thì mắt mày đã hồng hào xuân phong đắc ý rồi.
Chuyển qua một khúc tường trúc, tiến vào một tiểu lâu, lâu không lớn lại tinh xảo, không cao lại làm cho người ta dâng lên cảm giác đồ sộ vững chắc, có lẽ là cũng chỉ có một nơi có tiểu lâu như vậy, quét mắt nhìn kiến trúc bốn phía, quả nhiên là cái gì cũng không thiếu, ta không khỏi cảm thán, phân đà Lai Châu kỹ thuật dựng nhà đúng là số một, hay trong thời gian ta vắng mặt U Minh giáo đã giàu tới cỡ này…
Đi vào tầng một của lâu, xa xa liền thấy ngay ba chữ Điêu Phong các, lâu này vốn có năm lầu, ba lầu thấp, hai lầu trên có thể nói là che cho ba lầu, ở giữa là cây đại thụ cao vút trời xanh, có chút hương vị cổ kính, đáng tiếc nơi này không có vực sâu vạn trượng cũng không có Phật âm miên nhạc, chỉ có một tên xui xẻo ôm hộp tìm người.
Ta thử gõ cửa gỗ điêu khắc tinh xảo trước mắt, lại không hề có hồi âm, cẩn thận đẩy ra, phòng trong thế nhưng không có người nào, lại nhìn lư hương bên cạnh hương vẫn toả, hẳn rời đi không lâu, người có lẽ vẫn ở gần đây, thuận tay cầm ba bốn miếng điểm tâm trên bàn nhét miệng, ta mới ôm hộp đi tìm người, có điều hẳn người kia cũng biết ta tới, nếu không sao lại để ta ở đây đi lại lung tung.
Còn kẻ theo dõi phía sau, ta từ đầu đã không quan tâm, mấy ngày nay mỗi động tác đều bị mấy kẻ đó nhìn đi rành mạch, hiện tại cho dù ta có tâm giấu diếm cũng giấu không nổi, huống hồ ta thật sự không có thừa tâm tình phản ứng với mấy việc vặt đó, huống chi những kẻ đó không biết ta đã chú ý bọn hắn lâu rồi, lâu đến độ bọn hắn mới xuất hiện đã bị ta phát hiện, võ công mất thì mất, nhưng kinh nghiệm, trừ phi ta quên sạch quá khứ không thì không có khả năng mất.
Nhấc chân xuống lầu, phía Tây Nam lầu là tiểu hồ, giữa hồ có tiểu đình, mà người ta muốn tìm đang ở đó, sa mỏng thấp thoáng gian nơi này càng tiểu giác của ta ở Tây Hoa Sơn, lắc đầu không nghĩ lung tung nữa, vẫn là nhanh chóng lấy Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn mới là chính sự.
Tử Minh đã sớm nghe thấy động tĩnh từ xa, nhưng không định mở mắt, dứt khoát tựa trên bàn giả say, nhìn xem người nọ đến tột cùng muốn làm gì.
Ta xốc màn lụa lên, chỉ thấy bầu rượu nghiêng, trong chén vơi quá nửa, mà người ta muốn tìm đã gục trên bàn, nghĩ thầm cơ hội này rất khó có được, ta muốn lấy giải dược, mở miệng yêu cầu cũng là một biện pháp, nhưng Vũ Hoa Ngọc Lộ há lại ai y cũng chịu cấp, vạn nhất y cố ý làm khó dễ hoặc ân tình của ta không đủ, hết thảy coi như thực đánh thủy phiêu.
Hơn nữa nói là mở miệng, nhưng ta phải mở miệng thế nào? Chẳng lẽ muốn ta trực tiếp hét lên bắt y lấy ra? Vậy phải giải thích thế nào chuyện ta trúng độc? Tính lên tính xuống không bằng ta trộm cho nhanh, chờ ta nuốt rồi, hẳn y cũng không bắt ta phun ra.
Nghĩ đến đây ta không tiếp tục chần chờ nữa, thử khẽ gọi “Uy?”
“Hữu hộ pháp?”
“Tử Minh?”
“Tử Tử?”
“Minh Minh?”
“Minh bảo bảo?”
“Tiểu tâm can?”
Tử Minh khẽ hạ mi động tác nhỏ không thể thấy, đối với mấy kiểu xưng hô thật dở khóc dở cười, thật không biết nên phản ứng thế nào, vì thế đành tiếp tục giả vờ say, nhưng trong lòng thì không thể kiềm được cảm giác vui sướng thoả mãn, từ khi nào y đã bắt đầu khoan dung mặc người này làm càn như thế ——
Ta thấy người gục trên bàn không hề có động tĩnh gì, quyết định bỏ qua, tay lần vào ngực đối phương, cẩn thận sờ soạng, có thể là tư thế ta không đúng không mò được thứ gì, trong lòng hết nhẫn nại, dứt khoát kéo vạt áo y.
Tử Minh nhắm mắt khẽ nghiến răng, còn tưởng rằng hắn có tiến bộ, giờ xem ra nửa điểm tiến bộ cũng không có.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta đang chuyên tâm lột áo, thanh âm bất thình lình truyền tới làm giật bắn, có tật giật mình nhảy ra hai bước, ánh mắt còn lưu luyến trên bụng của y.
Tử Minh không nghĩ tới người nọ vẫn dám nhìn chằm chằm hạ thân mình, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, trên mặt lại nổi lên một tầng phấn hồng, đáng tiếc ta chỉ lo chuyên chú tới giải dược, bỏ phí mỹ cảnh.
.
.
.