“Anh Cẩn Minh, anh có muốn uống nước hay không? Uống nhiều rượu hại thân thể, anh ăn nhiều thức ăn vào.” Lục Lộ xum xoe, còn cầm lấy đũa gắp thức ăn cho anh.
Thịnh Cẩn Minh nghiêm mặt, không có động tác gì, cũng không đáp lại, giống như một pho tượng.
Trong phòng rơi vào bầu không khí lúng túng quỷ dị, Lục Lộ tính tình tiểu thư, cũng không kiên trì mặt nóng dán vào người người mông lạnh, cho nên sau đó nhịn không được, ném đũa. Ngồi chỗ đó hờn dỗi, nhưng mà ánh mắt lại nhìn Thịnh Cẩn Minh không dời.
“Cô là trợ lý mới của anh Cẩn Minh, tại sao lại ngồi gần anh ấy như vậy? Tâm tư của cô gái hai mươi mấy tuổi, tôi đều hiểu. Ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, muốn câu rể vàng không làm mà hưởng, sau này không lo ăn mặc, chỉ cần làm phu nhân.” Lục Lộ bĩu môi, đưa tay chỉ một cái, trong mắt lộ ra vài phần khinh bỉ.
Kiều Văn Văn ngẩng đầu nhìn cô, quả thực không thể hiểu được, tai bay vạ gió.
Lục Lộ dường như còn chưa nói đủ, lại nói tiếp: “Huống chi tư sắc của cô một phần cũng không có, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cách anh Cẩn Minh của tôi xa một chút, chỉ dựa vào cô, sao có thể ngồi bên cạnh anh ấy!”
Đối với người bịa đặt, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy buồn cười. Cô nhìn Trịnh Thạc nháy mắt, muốn để anh ta nói vài lời giải vây.
Dù sao cũng làm đồng nghiệp được một thời gian, bây giờ boss giống như trí tuệ chậm phát triển không trông cậy được. Nào biết Trịnh bí thấy cô nháy mắt, chỉ nhếch khóe miệng cười dịu dàng với cô, sau đó lấy chén trà uống vào trong bụng.
“Lục tiểu thư, không thể lấy người ta ra công kích. Huống chi cô cũng là cô gái hai mươi mấy tuổi, không cần dùng một cây gậy tre đánh chết tất cả mọi người.” Kiều Văn Văn chỉ có thể tự cứu mình.
Cô không đợi Lục Lộ phản bác, liền chỉ Trịnh Thạc là mầm tai họa: “Tôi sắp kết giao với bạn trai, trái lại Trịnh bí và boss cả ngày ở với nhau như hình với bóng. Lúc tiểu thư rất xinh đẹp lại thông minh, chao ôi - -”
Kiều Văn Văn giả vờ giả vịt thở dài một hơi, ánh mắt cùng khẩu khí đều lộ ra ái muội, chỉ thiếu chút nữa nói kỳ thật người trong lòng boss là Trịnh Thạc, thiếu chút nữa làm Trịnh Thạc bị hù dọa phun trà ra.
Lục Lộ đập mạnh vào bàn một cái, đồng ý nói: “Cô nói rất đúng ý tôi! Lúc tôi học trung học, là hoa hậu của lớp, làm sao có người có thể không thích tôi được chứ! Hóa ra, hóa ra…” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trịnh Thạc, dường như có vài phần khó mở miệng, “Trịnh Thạc, anh cũng rất đáng giận, bác Thịnh sẽ không bỏ qua cho anh!”
Trịnh Thạc rất hối hận, thầm nghĩ: Tiểu nhân và con gái khó dưỡng. Tâm địa Kiều Văn Văn rất độc ác, chỉ không giúp cô giải vây, anh liền bị hại đến danh tiết cũng không còn!
“Không có, Lục tiểu thư, boss thẳng tắp thẳng tắp, tôi bảo đảm. Sếp đã từng kết giao bạn gái…” Anh dự định thanh minh, nhưng mà chỉ rước lấy Lục Lộ càng thêm khinh bỉ mãnh liệt.
Trịnh Thạc thật sự là hết đường chối cãi, bởi vì ngoại trừ boss và anh léng phéng, những lời Kiều Văn Văn nói đều là sự thật. Anh là thư ký của boss, đương nhiên là như hình với bóng, làm như là anh nguyện ý ấy! Là boss bức bách.
“Quay về.” Thịnh Cẩn Minh vốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bị bọn họ đánh thức, đứng dậy, “Trịnh Thạc lái xe, trợ lý Kiều làm tốt công việc của mình.”
Có thể anh đứng lên quá mạnh, nói xong câu đó trực tiếp ngã lên người Kiều Văn Văn, nhắm mắt giống như là đang ngủ.
“Anh Cẩn Minh, vậy em thì sao? Em đỡ anh có được không, trợ lý Kiều có bạn trai rồi.” Lục Lộ lập tức tiến đến, duỗi tay đến gần mặt anh.
Không nghĩ tới Thịnh Cẩn Minh lui về phía sau, nhưng mà lảo đảo, nếu như không có Kiều Văn Văn kịp thời đỡ lấy anh, có lẽ anh sẽ ngã xuống đất.
“Trong lúc làm việc không được nói chuyện yêu đương, cô kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đi!” Anh phất tay, giống như đuổi ruồi bọ, so với lúc thanh tỉnh càng thiếu kiên nhẫn.
Nói xong, anh hoàn toàn treo trên người Kiều Văn Văn, mượn cô chống đỡ mới đi được bình thường. Cảm nhận được boss coi trọng thân mật như vậy, Kiều Văn Văn quả nhiên bị dọa toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Cũng may Trịnh Thạc có lương tâm, đi lên giúp một tay, ba người cứ như vậy rời đi. Lục Lộ cắn chặt môi dưới, mặt lộ vẻ không cam lòng, cầm ví lên đi theo, còn chen lấn đến bên cạnh Kiều Văn Văn.
Thịnh Cẩn Minh tựa hồ không thoải mái, duỗi tay đem caravat cởi ra, phát hiện người bên cạnh thay đổi, chân mày nhíu chặt hơn. Anh nghiêng đầu khách khí nói với Lục Lộ: “Tôi muốn ói.”
Lục Lộ vẫn đỡ cánh tay anh, sống chết không chịu buông tay. Sắc mặt Thịnh Cẩn Minh không tốt, giống như đứa bé giận dỗi, chính là không cho phép Lục Lộ chạm vào anh, thật sự ói ra.
Giày Lục Lộ đang đi là bản số lượng có hạn, cứ như vậy bị hỏng, bị nôn vào, chắc hẳn sẽ không dễ chịu.
“A - - em…” Lục Lộ lập tức buông tay, cô không sống chết quấn quít lấy Thịnh Cẩn Minh nữa, cũng không phải đau lòng đôi giày, chỉ là hơi mờ mịt lúng túng.
Thịnh Cẩn Minh nhìn cô một cái, lấy khăn tay ra lau khóe miệng sạch sẽ, Kiều Văn Văn lập tức đi tới đỡ lấy anh.
Ba người lên xe, Thịnh Cẩn Minh giống như bũn nhão tựa vào cửa sổ xe, đợi xe khởi động, anh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Đợi lát nữa gọi cho nhị cẩu tử, bảo nó liên lạc với Lục Lộ.”
Trịnh Thạc gật đầu, Kiều Văn Văn liên tục suy đoán nhị cẩu tử là ai, cho đến khi xuống xe Trịnh Thạc gọi điện thoại cho người kia, kêu một tiếng nhị thiếu, cô mới hiểu được.
Hóa ra một tiếng nhị cẩu tử của boss là gọi em trai mình.
**
“Trợ lý Kiều, tôi đi trước, nhiệm vụ tiếp theo là của cô.” Trịnh Thạc giúp cô đỡ Thịnh Cẩn Minh đến giường, vỗ vỗ tay rời đi.
Không còn cách nào, Kiều Văn Văn thay anh cởi giày, cầm khăn lông lau mặt cho anh, cũng không dám cử động nữa. Đỡ phải ngày mai boss tỉnh lại, cho rằng cô cũng say rượu mất lý trí.
“Boss, uống thuốc.” Trong tay cô cầm một ly nước nóng và hai viên thuốc giải rượu.
Thịnh Cẩn Minh nằm ờ trên giường, vẫn không nhúc nhích, giống như là không nghe thấy.
“Thịnh Cẩn Minh? Boss? Thịnh tiên sinh?” Liên tiếp mấy tiếng cũng không gọi thần chí anh quay lại, Kiều Văn Văn âm thầm cắn răng, quyết định phát đại chiêu: “Đại cẩu tử?”
Thịnh Cẩn Lãng là nhị cẩu tử, là anh trai chỉ có thể là đại cẩu tử.
Trong giấc mộng dường như Thịnh Cẩn Minh nhạy cảm với từ “Cẩu” này, mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn giơ một tay tát cô. Người say rượu không có khí lực, một cái tát này tựa như gãi ngứa.
Kiều Văn Văn đút anh uống thuốc, đối với trạng thái này của anh không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, làm người tốt như thế thì không làm, hết lần này tới lần khác bị người ta gọi là chó thì tỉnh lại.
Được lắm, đại cẩu tử!
**
Lúc Kiều Văn Văn tới nhà hàng Tây, thiếu chút nữa là muộn giờ, may mắn Lý Gia Viễn không ngại.
Một người đàn ông toàn thân tây trang ngồi ở chỗ đó, bộ dáng không có chút nào thiếu kiên nhẫn vì đợi người, thậm chí trên mặt còn tươi cười.
Kiều Văn Văn còn đặc biệt nhìn thoáng qua gạt tàn thuốc, một cái tàn thuốc cũng không trông thấy, thấy rõ người đàn ông này không hút thuốc, tâm tình cô tốt hơn. Có đôi khi cô có một loại so sánh cố chấp, đối với tình tiết nhỏ gần như là hà khắc.
“Đói bụng không, thịt bò bít tết ở đây phải đợi một lát nữa, tớ đã tự quyết định gọi cho cậu bảy phần chín.” Anh thay cô rót một chén nước.
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến.
Kiều Văn Văn cảm động anh tỉ mỉ, trước khi từ nhà boss đi, cô biết mình nhất định sẽ đến muộn, dứt khoát gửi tin nhắn báo trước một tiếng. Không nghĩ tới Lý Gia Viễn không chỉ không trách cô, trái lại còn rất tri kỷ thay cô gọi đồ ăn trước, làm cô đến đây có thể ăn luôn, không cần phải đợi.
“Cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tớ sẽ bị cảm động mà khóc mất. Tăng thêm năng lượng khi tớ làm việc bị ức hiếp, gặp được cậu cũng được cứu vớt. Bạn học Lý Gia Viễn, cậu quả thực chính là đại thiên sứ trị bệnh!” Cô bỏ ví xuống, không thể chờ đợi được mở nắp.
Mùi thức ăn hấp dẫn thèm trùng ăn của cô nổi lên, cả người đều buông lỏng không ít, cộng thêm thời gian gần đây, hai người thường xuyên hẹn gặp ăn cơm, càng thêm hiểu biết rất nhiều, cho nên nói đùa.
Cô cảm thấy, ở cùng một chỗ với Lý Gia Viễn rất thoải mái.
Lý Gia Viễn thấy cô không thèm che giấu bộ dáng đói quá, không khỏi mỉm cười, “Kiều Văn Văn, vậy cậu có thể làm tiểu thiên sứ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm bạn tớ, tớ sẽ chữa khỏi cho cậu, được không?”
Miếng thịt bò rất tươi mới, hương vị thơm ngon, Kiều Văn Văn ăn rất hăng say. Đột nhiên nghe được câu này, cô thiếu chút nữa bị sặc.
Người với người chung đụng rất thần kỳ, sau khi Lý Gia Viễn và cô tốt nghiệp trung học, có khoảng trống bảy năm. Gần đây mới trở nên quen thuộc hơn, không biết tại sao, rõ ràng thời gian không tính là thật lâu, nhưng trong lòng Kiều Văn Văn, đã đem vị trí của anh cao bằng Tần Vũ.
Có lẽ người cũng nhìn mặt, trời sinh Lý Gia Viễn có gương mặt anh tuấn, hơn nữa tính cách anh lại săn sóc chu đáo, Kiều Văn Văn khó mà không vùi sâu trong đó.
Anh nói câu này giống như là tỏ tình.
“Cậu, tớ…” Tay chân Kiều Văn Văn hơi luống cuống.
Cho dù trong lòng cô cảnh báo vô số lần không nên nghĩ nhiều, nhưng mà đối mặt với sự dịu dàng của anh, lúc nào cô cũng không giữ được.
Lý Gia Viễn là một người đàn ông dịu dàng, bây giờ đang lưu hành một lời nói để hình dung, chính là cao thủ trêu chọc em gái. Kiều Văn Văn ở cùng anh càng lâu, bất cứ lúc nào cũng đều có cảm giác mình bị trêu chọc.
Lý Gia Viễn cười khẽ một tiếng, duỗi tay lấy khăn giấy đưa cho cô, sờ khóe miệng mình, ý bảo cô trên miệng dính bẩn.
“Xin lỗi, hù dọa cậu. Nhìn cậu giống như con thỏ nhỏ, liền nhịn không được muốn nói thế. Cậu với tớ cùng cảnh ngộ, công việc đều không được như ý. Nhưng mà vừa gặp được cậu, tớ cảm thấy giống như mình được cứu vớt, cho nên hy vọng bất cứ lúc nào cũng có thể kết bạn với cậu, chữa khỏi cho tớ.”
Giọng nói của Lý Gia Viễn vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, ngón tay thon dài của anh đè lên môi, sắc môi vốn hồng càng thêm đẹp mắt.
Kiều Văn Văn cảm thấy tim mình đập sắp khống chế không nổi, bây giờ cô vô cùng hận chính mình, sao có thể chú ý những tình tiết nhỏ nhặt này. Làm cô sắp thuần phục dưới sắc đẹp.
Vậy mà cô cảm thấy môi Lý Gia Viễn so với pudding vị xoài, ngọt hơn, mềm hơn.