Kiều Văn Văn thầm liếc mắt, ngươi tưởng ngươi là em bé ba tuổi hay sao, còn muốn có vài bà vú vây quanh? Trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, “Lát nữa sẽ có thêm vài nhân viên phục vụ đến đây, thật ngại quá, để cho ngài cảm thấy bất tiện rồi.”
”Cầm dùm ta.” Thịnh Cẩn Minh nhét cái túi vào trong tay cô, động tác nhanh chóng mau lẹ, giống như muốn vứt cho cô một cái phiền toái lớn vậy.
Lại nói tiếp: “Kiều tiểu thư, bản kế hoạch này trị giá mười năm tiền lương của cô đó, giữ cho chặt.”
Kiều Văn Văn vẫn giữ nét mặt tươi cười không đổi, không dám có bất kỳ động tác thừa thãi nào, cô chỉ sợ mình lỡ như không giữ được nụ cười này thì khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Nếu quan trọng như vậy, tại sao ngươi không tự mình cầm lấy đi?
”Thịnh tổng, mời ngài gọi thức ăn.” Người đi cùng đem thực đơn bày trước mặt hắn.
Thịnh Cẩn Minh lắc đầu, “Chờ Trịnh trợ lý đến đi.”
”Ha ha ha, có người nói Thịnh tổng và Trịnh trợ lý từ trước đến nay đều đi chung với nhau, một phút đều không rời bỏ. Thật là trăm nghe không bằng một thấy, Trịnh trợ lý chỉ là tìm chỗ đỗ xe thôi, không chạy mất đâu mà sợ.”
Kiều Văn Văn đứng ở một bên chờ phân phó, nghe được người chung quanh nói đùa, không khỏi âm thầm bĩu môi.
Khó trách hai lần gặp mặt trước, Thịnh Cẩn Minh đối với cô thờ ơ, thì ra là một cặp với trợ lý.
Chậc, tư tưởng xấu xa mà dơ bẩn!
Thịnh Cẩn Minh không buồn không giận, trên mặt không có đến một nụ cười, làm cho ba người xung quanh rất lúng túng.
”Phục vụ khác vẫn chưa đến sao?” Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, bất quá vẫn là hỏi vấn đề thật khó trả lời.
Kiều Văn Văn thật muốn bày mặt than cho hắn xem, muốn gì, cô phục vụ hắn còn chưa đủ hay sao?
”Chắc là họ đang bận việc, hay là để tôi đi thúc giục một chút?”
”Thịnh tổng muốn tiểu cô nương nhà người ta làm việc gì cứ nói đi, gọi nhiều người tới làm gì chứ. Ngài muốn bưng trà hay rót nước?” Có người cười cười tới giải vây.
Thịnh Cẩn Minh ánh mắt quét Kiều Văn Văn một cái, cất giọng bình tĩnh nói: “Ta muốn đi toilet.”
”Ngài đi ra cửa quẹo trái đi thẳng, đi một chút là đến. “
”Cô dẫn đường.”
Kiều Văn Văn vẫn mỉm cười như cũ, “Thật rất gần, ngài chỉ cần đi vài bước thôi.”
Thịnh Cẩn Minh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt không có ý tốt, “ Gọi quản lý của các cô đến dẫn đường.”
Cho dù có hàm dưỡng tốt như Kiều Văn Văn, cũng tức đến mức muốn chửi thề. Cặp mắt hẹp dài của hắn chắc chỉ để trưng cho đẹp, biết rõ ở đây chỉ có mình cô phục vụ lại còn muốn cô dẫn hắn đi toilet, bỏ mặc những vị khách khác, đầu óc hắn bị heo ăn hết rồi hay sao?
”Mời ngài đi trước.” Kiều Văn Văn nhớ đến tiền lương một ngàn tệ mà Tần Vũ đã đáp ứng,cố gắng kiềm chế.
Thịnh Cẩn Minh đứng dậy, không nóng vội mà lại nhìn về cái túi trong tay cô nháy mắt.
Kiều Văn Văn giả vờ không nhìn thấy, thật xin lỗi, mắt của ta đẹp nhưng cũng chỉ để trang trí thôi, muốn làm gì thì nói rõ, lão nương không cầm đấy thì sao!
”Đem số điện thoại của quản lý các cô cho ta.”
Kiều Văn Văn lập tức cúi đầu khom lưng, lanh tay lẹ mắt cầm lấy cái túi.
***
Toilet được xây dựng theo phong cách cổ xưa, thậm chí còn có ngói vàng tường đỏ, giống như Tử Cấm Thành vậy.
Kiều Văn Văn ôm túi đựng bản kế hoạch trong tay, đi tới đi lui, trước cửa đều là nam nhân hại cô thật mất mặt.
Toilet nữ ở bên kia, vừa rồi cô nói với Thịnh Cẩn Minh để cô đứng bên toilet nữ chờ, nhưng ngặt nỗi người này là động vật máu lanh, từ chối không chút lưu tình. Còn nói nếu như hắn đi ra mà không thấy cô thì nhất định bắt quản lý đến chờ hắn.
Lúc Thịnh Cẩn Minh vừa đi ra vừa cầm điện thoại nói chuyện.
”Trịnh Thạc, tôi nhớ cậu đi tìm bãi đậu xe chứ không phải đi sinh hài tử. “
”Cái gì? À, khó sinh hả? Vậy cậu cứ từ từ sinh, khi cậu trở về nhất định tôi sẽ làm cho cậu một xác hai mạng.”
Trịnh Thạc đang khổ sở tìm chỗ đậu xe, dở khóc dở cười nghe boss nhà mình nói móc. Tìm chỗ đậu xe khó, chẳng phải giống như khó sinh hay sao, có lẽ ý của boss nhà hắn là bảo hắn từ trên chiếc ‘Đại phong hoàng’( Chevrolet Camaro) này nhảy xuống biển tự sát hay sao.
Thịnh Cẩn Minh “bụp” một tiếng cúp điện thoại, Kiều Văn Văn nhìn mà bĩu môi. Cô vừa vặn nghe được câu cuối cùng, nhìn con gà móng đỏ này đối xử với tiểu tình nhân của mình như vậy, không những không để tâm đến hắn mà ngay cả con cũng không cần, thật đúng là loại đàn ông cặn bã mà!
”Thịnh tiên sinh năm nay chắc cũng chỉ ba mươi tuổi, tuy nhìn thân thể vẫn còn tráng kiện, tuy nhiên ngài cũng nên suy nghĩ đến tìm người nối dõi rồi đó. Trước đây tôi có biết một số người chỉ nghĩ đến việc chơi bời, đến lúc cô gái đó mang thai hắn cũng muốn cô ấy phá thai. Kết quả ông Trời có mắt, hắn còn trẻ mà đã sớm vô sinh, từ đó muốn có một đứa con cũng vô cùng khó khăn.” Kiều Văn Văn cảm thấy đều là phận con gái, cô có nghĩa vụ vì Trịnh trợ lý kia nói tốt vài câu.
Phận làm con gái sinh được một đứa trẻ thật không dễ dàng, thế nhưng chỉ vì không có danh phận mà phải chịu ủy khuất như vậy. Tên Thượng Cẩn Minh này thật không bằng cầm thú.
”Kiều tiểu thư, nói thật tôi cảm thấy đầu óc cô sao lại không bằng cả bác gái dọn vệ sinh trong kia vậy.” Thịnh Cẩn Minh đi phía trước, vẫn giữ phong thái ưu nhã lễ độ vừa đi vừa nói.
Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, “ Cái gì chứ, ai nói tôi không bằng bác gái dọn vệ sinh, anh đúng là bệnh thần kinh!”
Bực bội ném ra câu này xong cô lại nghĩ đến chính mình. Tại sao mỗi lần gặp được tên khốn kiếp này chỉ số thông minh của cô đều bị hạ thấp đến đáng thương vậy chứ.
”Thịnh tiên sinh, ngài muốn đi đâu a? Phía bên đó là phòng bếp chính.” Kiều Văn Văn thấy hắn đi một mạch về phía trước vội vàng hô lớn đuổi theo.
Người này có bị làm sao không? Đi mới một đoạn ngắn mà hắn cũng bị lạc đường?
”Thịnh tiên sinh, ngài là dân mù đường hả?” Cô không nhịn được mà nói ra miệng.
Thịnh Cẩn Minh thân thể cứng đờ, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
”Anh Cẩn Minh, thì ra là anh ở đây?” Đột nhiên có một vị tiểu thư dáng người cao ráo từ đâu nhảy ra, chắc phải cao tầm một mét bảy, may là vị tiểu thư này mặc đồ thể thao nếu không với thân hình bé hạt tiêu của Kiều Văn Văn mà so với vị tiểu thư này thì chỉ là hạt bụi mà thôi.
Thịnh Cẩn Minh không vội truy cứu việc Kiều Văn Văn biết được bí mật của hắn vội nói: “Về phòng riêng, nhanh lên.”
Hiển nhiên là hắn giả vờ không thấy vị tiểu thư đó, nhanh chóng rời đi.
Lục Lộ làm sao để hắn đi được, vội bước lên mấy bước cản họ lại. Thịnh Cẩn Minh ngược lại động tác nhanh nhẹn, hai ba bước đã thoát khỏi cô ta, chỉ đáng thương cho Kiều Văn Văn dáng người không cao, chân đã ngắn lại còn mang giày cao gót lật đật đuổi theo.
”Anh Cẩn Minh, cái này chắc là bản kế hoạch bên công ty anh hả? Để em xem một chút.”
Chờ Kiều Văn Văn phản ứng lại thì chiếc túi trước ngực cô đã bị lấy đi, thật là ỷ cao ức hiếp người thiếu thước tấc mà.
Thịnh Cẩn Minh dừng bước, cực kỳ không vui lướt qua Kiều Văn Văn, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, tựa hồ muốn nói “Đồ vô dụng”.
”Cô muốn thế nào?”
”Anh Cẩn Minh, em vừa mới đi du lịch nước ngoài về, có nhiều người mở party chào đón em như vậy mà không lần nào thấy anh tham gia. Lần sau anh tới được không?”
”Không được, tôi không thích cùng động vật hoang dã tụ tập một chỗ.”
”Anh Cẩn Minh, anh thật quá đáng. Tất cả mọi người đều người trẻ tuổi, rượu vào lời ra, có đôi khi quá chén thì hưng phấn tí thôi. Anh cũng không thể nói như vậy được, em - - “
Lục Lộ rút hai trang giấy từ chiếc túi đang cầm trong tay, giơ lên định xé ra làm hai nhưng vừa nhìn đến anh mắt của Thịnh Cẩn Minh liền sợ hãi rụt tay lại.
”Ta phi.” Cô lập tức đổi chiêu, định nhổ nước miếng lên bản kế hoạch này, nhưng nghe đến hắn hừ hừ hai tiếng liền một giọt nước bọt cũng không dám phun ra.
Hiển nhiên Thịnh Cẩn Minh đã làm cô ta rất sợ hãi.
Kiều Văn Văn thoát cởi giày cao gót ra, giẫm giẫm chân lên sàn đá vũ hoa ở dưới, cảm thấy từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau nhức. Cô nhíu nhíu lông mày, có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Vị tiểu thư này, băng vệ sinh của cô bị rớt ra kìa.”
( Đá vũ hoa: một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh)