”Kiều trợ lý, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trịnh Thạc, Trịnh trợ lý bên cạnh boss chỉ có một mình tôi thôi, tôi xác định tôi thích con gái. Cô cảm thấy tôi thế này có thể sinh em bé sao?”
Kiều Văn Văn ngây người, lúng túng xoa xoa tay, “Tôi nhầm rồi, thật xin lỗi.”
Không đợi cô ấy tiếp tục lôi kéo làm quen, Trịnh Thạc liền quay người bỏ đi chỉ để lại cho cô một bóng lưng tiêu sái. Cô nhíu nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ đầu mình. Chuyện gì xảy ra vậy, sao cô có cảm giác chỉ số thông minh của mình tự nhiên xuống thấp vậy chứ? Chắc là bị đại ma vương hút hết tinh thần rồi.
*
”Cà phê.” Âm thanh thong thả từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, còn chưa đợi Kiều Văn Văn kịp có phản ứng đã ngắt máy.
Cô cố nén suy nghĩ muốn lật bàn, nhanh chân đến phòng trà nước.
Trong phòng trà nước có hẳn một quầy thủy tinh siêu lớn, bên trong bày rất nhiều ly chất liệu hình dáng khác nhau. Tủ kính trên cùng có dán một tờ giấy: Boss’cups.
Mùi cà phê tỏa ra bốn phía, công ty đã mời chuyên gia điều chế cà phê đến, nhìn đã thấy vừa tinh xảo vừa ngon miệng. Nhưng Kiều Văn Văn chỉ muốn phun một ngụm nước bọt vào ly cà phê này, nhìn hình chú chó vàng in trên ly cô cảm thấy càng phiền hơn.
”Cốc cốc.”
”Vào.”
Lời ít ý nhiều, Kiều Văn Văn thấy mình giống như người máy, cố gắng điều chỉnh ngũ quan trở nên mềm mại hơn.
”boss, cà phê của anh đây.” Cô một mực cung kính đưa cà phê đến.
Mông cô vểnh lên, sống lưng thẳng tắp, cằm nhẹ giương lên, tư thế như hình giọt nước.
Đáng tiếc boss đang vùi mặt vào đống văn kiện, không ngẩng đầu lên đã cầm ly cà phê nhấp một ngụm.
”Có chút đắng, đổi ly khác.”
Trán Kiều Văn Văn nổi gân xanh, trơ mắt nhìn những ngón tay thon dài của boss ném ly cà phê in hình hoạt họa sang một bên.
Trên bàn bày một hàng hơn mười ly cà phê có hình dáng khác nhau, cái nào cũng vô cùng tinh xảo đáng yêu. Lần lượt là tí, sửu, dần... Cô tùy tiện chọn một bộ, định dùng đủ mười hai con giáp, vậy mà hắn thật sự muốn dùng hết một lần.
Hơn nữa boss kén cực kỳ, mười một ly cà phê này, cô lần lượt không cho đường, rồi thêm một phần tư muỗng đường, rồi thêm nửa muỗng, lại thêm nửa muỗng nữa, vậy mà cũng không hợp khẩu vị của hắn, thật mệt tâm mà.
”Được, boss, ly cà phê thứ mười hai lập tức được mang đến.”
Ly cà phê có hình chú heo con được mang đến, boss cao cao tại thượng lần đầu tiên nhìn thẳng vào nhân viên thấp bé như cô.
Hắn đặt chiếc bút ký tên xuống, bưng ly cà phê chậm chạp uống một hớp.
Kiều Văn Văn chửi thầm trong lòng, đừng bày đặt giả vờ, đồ lưu manh! Uống có ly cà phê còn bày ra dáng điệu quân lâm thiên hạ, từ trên xuống dưới toàn là tật xấu, chắc nhân viên trong công ty anh đều bị bệnh thần kinh hết rồi!
”Trợ lý Kiều.” Hắn mở ngăn kéo bàn, nghiến răng gọi.
Kiều Văn Văn lập tức đứng thẳng, chờ đại ma vương lên tiếng.
”Cô gặp việc khó mà sắc mặt không thay đổi, không chán nản, rất thích hợp làm việc trong công ty tôi.” Mặt hắn xuất hiện vẻ nhu hòa, “Cô tổng kết một chút kinh nghiệm ngày đầu tiên làm việc đi?”
Kiều Văn Văn gượng cười: Ha ha, tổng kết hả. Boss, anh có bao giờ nghe đến việc nhịn tiểu mà nổ bàng quan chưa? Một buổi trưa uống mười hai ly cà phê, anh không cần đi toilet thật sao?
”Sau này tôi nhất định sẽ quan sát thật kĩ, nắm rõ sở thích của ngài. Qua chuyện trưa nay tôi biết rõ boss không thích bộ ly mười hai con giáp này, lần sau tôi sẽ đổi bộ ly tứ đại thánh thú ngài xem được không? “
Thanh long bạch hổ huyền vũ chu tước, tứ thánh thú mỗi con hai lần cũng chỉ tám ly cà phê, lúc nãy tại sao cô lại lấy bộ mười hai con giáp vậy, đáng chết đáng chết!
”Rầm - -” một tiếng, Thịnh Cẩn Minh đóng sập ngăn bàn lại, vẻ mặt cứng ngắc: “Trợ lý Kiều thật sự là không thể khen được, lần sau tôi để cô trở thành cái ly để cà phê, được không?”
Kiều Văn Văn vội chạy ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt xám xịt.
*
Điện thoại nội bộ reo lên, Trịnh Thạc liền nghe máy: “Boss.”
”Trịnh Thạc, cậu nói Kiều - - “
Đầu bên kia đột nhiên ngừng lại, Trịnh Thạc chưa kịp hỏi han gì điện thoại đã bị dập máy.
“...”
Chắc hôm nay boss mặc quần lót hình gà con, sáng rỡ mà u sầu.
Tiếng tin nhắn vang lên, người gửi: Boss vô địch
”Cậu nghĩ thử xem trợ lý Kiều ăn cái gì mới lớn được thế này?”
”Vì sao tôi định khen cô ấy, cô ấy lại chọc tôi tức giận?”
”Trịnh Thạc, cậu coi thử có thuốc nào bổ não, tư vấn cho cô ấy đi. “
Ba cái tin nhắn trước sau oanh tạc, Trịnh Thạc chỉ muốn trả lời ba chữ: Cậu! Điên! Rồi!
Mười ngón tay lướt nhanh trên điện thoại: “Boss, tôi cảm thấy trợ lý Kiều rất bình thường, cô ấy là người mới mà. Ngài đại nhân đại lượng thông cảm cho cô ấy một chút đi, cố gắng chỉ bảo cô ấy, sau này ngài lại có thêm một người hầu trung thành mà! “
”Cậu đưa cô ấy đi lấy một con búp bê đi.”
”Cô ấy quá ngu xuẩn, đi cùng cô gái như vậy sẽ mất mặt nam nhi lắm.”
Trịnh Thạc mím môi, thầm chửi trong lòng: Cút! Cậu! Điên! Rồi!
Trịnh Thạc bấm trả lời, “ Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
*
Đại ma vương hiện giờ đang ngồi một mình trên ghế da xoay trong phòng làm việc bằng thủy tinh. Ánh mặt trời ban chiều tỏa ra ánh sáng chói lọi, in bóng từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn.
Ánh mắt hắn di chuyển từ con búp bê trong ngăn kéo đến mười hai ly cà phê trên bàn, cuối cùng khẽ thở dài.
”Bíp bíp - -” ngay lúc Trịnh Thạc cho rằng đã được yên tĩnh thì tiếng tin nhắn lại vang lên.
”Tôi là boss vĩ đại của công ty, tôi muốn mang đến sự ấm áp và ánh sáng cho mỗi thành viên mới.”
”Đi lấy búp bê cứ để tôi đưa đi, cậu cứ lái xe cho tốt đi.”
”Sáng nay bị trợ lý Kiều làm trễ giờ, làm tôi quên mất chỉ đạo cậu lái xe, đêm nay bù lại. “
Trịnh Thạc nín thở, hắn cảm thấy nếu không tự ngược mình có lẽ hắn không chịu nổi kích thích kiểu này, thật muốn nhảy từ tầng 60 xuống mà.
Chúa ơi, hay là để con chết đi, ở đây có một kẻ ngu ngốc luôn tự nhận mình là thần Mặt Trời đây nè.
*
Kiều Văn Văn đang nằm sấp trên bàn xoa dịu nỗi đau thương, đột nhiên nghe được tin nhắn tới.
Người gửi: Đại ma vương.
”Trợ lý Kiều, tôi người lớn không so đo những lỗi nhỏ của cô.”
”Cô đến phòng làm việc đi, tôi có quà cho cô.”
”Không cần đến ngay đâu, mặc dù tôi biết cô rất háo hức nhưng tôi vừa bị cô chọc tức vẫn còn choáng chưa bình thường lại được.”
Kiều Văn Văn trong lòng đã nổi bão, chỉ muốn hét lên: Anh! Điên! Rồi!
Cô nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ tận năm phút mới nhắn tin trả lời: “Được.:-):-) “
Kiều Văn Văn cho rằng mình đã có thái độ tốt đẹp, hơn nữa vẻ mặt luôn cười, nhất định boss sẽ cảm động. Nhưng mà sự thật chứng minh, cô quá ngây thơ!
Khoảnh khắc mở ra tin nhắn đó, cô thừa nhận toàn bộ thế giới xung quanh mình đều ảm đạm vô quang.
”Cô mới đần độn.”
Bốn chữ này sáng ngời trên màn hình điện thoại muốn đâm mù mắt cô.
”:-)” ký tự này viết liền nhau sẽ thành chữ “ha”, cô bấm liên tục hai ký tự chính là chữ haha.
”Ha ha” còn một cách giải thích khác: Đần độn.
Đúng là Kiều Văn Văn rất muốn chửi nhưng lại không dám công khai chửi bới, cho nên chỉ có thể nhịn vì lợi ích toàn cục mà chửi xéo hắn.
Kết quả vẫn bị nhìn thấu, cô còn chưa kịp đắc ý vì sự thông minh của mình mà! Chưa gì đã cảm thấy bị đánh bại rồi.
Rõ ràng cô suy nghĩ tận năm phút mới nghĩ ra được cách chửi người như thế, mà sao boss trả lời chỉ mất mấy giây vậy.:-):-)
”Cô không cần đến, trợ lý Kiều, cô giỏi lắm!”
”Cảm thấy tiền lương nhiều có đúng hay không?:-):-) “
”Cảm thấy làm nhân viên của tôi có thể hưởng thụ cưng chiều phải không?:-):-) “
”Cảm thấy tôi bị chửi cũng không tìm luật sư, chỉ giải quyết cá nhân có đúng hay không?:-):-) “
Di động giống như là gặp trận động đất vậy, tâm tình Kiều Văn Văn bỗng chốc rớt xuống âm độ, rơi vào đáy cốc.
Trên mặt cô đều là “:-)” vẻ mặt này, nhìn thấy muốn ói, nếu như công nghệ phát triển đến mức có thể rút lại tin nhắn đã gửi thì dù cho tin nhắn đó có đi đến âm tào địa phủ cô cũng sẽ tìm cách đá nó trở về.
Lửa giận của boss quá kinh khủng, cô có chút không chịu nổi. Vì thế cô quyết định bình nứt không sợ vỡ, hiên ngang lẫm liệt trả lời một câu.
”Boss, tôi nghe nói khi nữ sinh muốn theo đuổi mấy anh chàng đẹp trai đều thích dùng tin nhắn oanh tạc.:-) “
Cuối cùng thế giới của Kiều Văn Văn cũng được yên tĩnh.
Cô bắt đầu mở máy tính, ở đây làm ngày nào lấy lương ngày đó, một tháng ngoại trừ tám ngày thứ bảy, chủ nhật nghỉ thì còn lại hai mươi hai ngày công. Tám ngàn tệ chia hai mươi hai ngày, hôm nay cô có thể nhận được 363 tệ.
*
Trong lúc Trịnh Thạc bận tối tăm mặt mũi, di động lại vang lên, di động rung lên giống như máy bay bay qua vậy.
Chắc chắn là boss lại muốn chỉnh hắn đây!
”Trịnh Thạc, cậu thật sự là người cần cù, siêng năng, biết nghe lời lại hiểu chuyện, tôi quyết định thăng cấp cho cậu!”
Trịnh Thạc cảm động đến rơi nước mắt, hắn là thằng khốn vô liêm sỉ, đầu óc u tối, boss rõ ràng là một đóa Bạch liên hoa cao cao không thể với tới!
”Boss, từ sau khi tốt nghiệp tôi đã làm ở rất nhiều công ty, bị người khác xem thường, biết rõ tình người ấm lạnh, tín ngưỡng dần dần suy sụp. Chỉ có ngài chịu nổi tính khí ngây ngô của tôi, trọng dụng tôi, tôi rất cám ơn. Tôi quyết định từ nay về sau ngài chính là tín ngưỡng của tôi!”
Thịnh Cẩn Minh ngồi trên ghế xoay, sắc mặt thâm trầm.
Kỳ thật khi đó công ty hắn vừa mới thành lập, không có người đến ứng tuyển, chỉ có Trịnh Thạc là một thằng ngốc không yêu cầu gì với tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ mà chỉ muốn làm một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, muốn chứng minh mình là người hữu dụng, có ích cho xã hội.
Cho nên nhân viên giá rẻ này không được lãng phí.
”Uh, tôi cảm thấy con búp bê kia hay là cậu đưa cho trợ lý Kiều đi.:-):-), cậu cảm thấy thế nào?”
Trịnh Thạc không chút do dự: “o (n_n)o được.”
Thịnh Cẩn Minh gật đầu, hắn thích nhất là nhân viên đần độn một chút.
”Vừa rồi trợ lý Kiều nói với tôi:-):-) có ý mắng chửi người khác, cậu vẫn nên ăn thêm hai chai thuốc bổ não đi!”
Gửi xong tin nhắn Thịnh Cẩn Minh lập tức khóa máy, ném vào túi quần.
Hắn ngồi trên ghế xoay xoay một vòng, mọi ấm ức vì trợ lý Kiều muốn “ tạo phản” đều biến mất!
Sảng khoái tinh thần, hắn chính là thần Mặt Trời vô địch.
*
Về sau Trịnh Thạc biết rõ chân tướng liền bực bội cả buổi trưa, hắn cứ nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, còn một lát nữa mặt trời mới lặn về Tây.
Hắn cảm thấy có khi từ tầng 60 nhảy xuống lại là kết cục tốt nhất.