Ngày hôm qua Thịnh nhị thiếu có gặp hắn trước khi tan làm, thông báo là ngày mai sẽ có một cô nhóc tới phỏng vấn, không cần hỏi đến Thịnh Cẩn Minh mà cứ trực tiếp cho vào. Tuy nói hắn thường xuyên bị boss sai đi xửa lý những chuyện của Thịnh nhị thiếu, nhưng dù sao hắn cũng là trợ lý của Thịnh Cẩn Minh. Đối với loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này hắn chỉ có thể dùng một trong ba mươi sáu kế - ve sầu thoát xác - xin nghỉ.
Thịnh Cẩn Minh sau khi tốt nghiệp đại học đã dùng số vốn ít ỏi để mở công ty đồ chơi, dùng tên hắn để đặt tên cho công ty luôn - - công ty Cẩn Minh.
Còn em trai Thịnh Cẩn Lãng thì chỉ biết ăn chơi đàn đúm, cuộc sống phóng túng nhưng cố sống cố chết muốn có chức danh trong công ty, còn phải là tổng giám đốc mới chịu, dù sao từ trước giờ hắn chỉ toàn gây phiền toái chứ chẳng giúp được việc gì. Trong công ty vì có đến hai vị Thịnh tổng, nên muốn để phân biệt thì gọi Thịnh đại thiếu gia là boss còn nhị thiếu gia vẫn bảo toàn chức danh Thịnh tổng của mình.
”Boss sao hôm nay ngài tan việc sớm thế ạ?”
Trong lòng mặc dù mất hứng nhưng lúc xuống xe Trịnh Thạc đã thu hồi vẻ mặt sầu thảm, trở lại vẻ mặt chân chó nhanh chân mở cửa xe.
Thịnh Cẩn Minh yêu xe như mạng, một chiếc so với một chiếc càng thêm yêu. Đáng tiếc vị boss này có một tật xấu, cực kỳ không thích lái xe, tám trăm năm trước lúc hắn thi bằng lái xe xảy ra vấn đề nên từ đó trở đi hoàn toàn không cầm lái nữa. Hôm nay Trịnh Thạc đã xin nghỉ, vậy mà còn liên tục điện thoại như gọi hồn để đưa boss về nhà, thử hỏi trên đời còn có thiên lý hay không chứ.
”Không có ngươi lảng vảng trước mắt đương nhiên hiệu suất làm việc của ta sẽ nhanh hơn nhiều.”
Trịnh Thạc buồn vui đan xen, hỏi dò: “Vậy ngày mai tôi tiếp tục xin nghỉ?”
Thịnh Cẩn Minh liếc hắn một cái, gật đầu, “Có thể suy xét lại, Tiểu Dương thuộc hạ của ngươi cũng có thể thay thế được, hắn lái xe so với ngươi nhanh nhẹn hơn nhiều.”
Trịnh Thạc cũng có cùng quan điểm với boss, Tiểu Dương mới lấy bằng lái được ba tháng, trên cơ bản chưa có cơ hội lái xe lần nào, đợt trước hắn kẹt công việc nên nhờ Tiểu Dương đưa boss về nhà. Lần đó thật đúng là nguy hiểm, vừa lên xe đã được hưởng thụ tốc độ của những cuộc đua xe F1, trực tiếp vào uống trà trong cục cảnh sát, cuối cùng vẫn là tổng trợ lý hắn đi nộp tiền mới chuộc được người ra.
”Giẫm ly hợp.”
”Hướng phải, hướng trái.”
”Đi thẳng, dẫm mạnh chân ga! Nhanh! Nhanh!”
Trịnh Thạc cơ hồ là mặt không chút thay đổi nghe boss chỉ huy hắn lái xe, trong nội tâm một mảnh hoang vu. Tuy hắn sớm biết boss ở phương diện khác có những hành động kỳ quái, nhưng là mỗi lần đến lúc lái xe, hắn đều cảm thấy người ngồi bên tay lái phụ chính là chưa thỏa mãn được dục vọng to lớn, liên tục chịu đựng những tiếng hô to gọi nhỏ trách mắng của boss, cũng không biết hắn đắc tội gì nữa.
Thịnh Cẩn Minh có tật xấu là thích chỉ huy người khác trong khi họ đang lái xe, tựa hồ thích chỉ huy thành nghiện. Có đôi khi Trịnh Thạc không chịu nổi, tỏ ý khiêm tốn bảo boss có thể tự mình lái xe.
Khi đó boss nhà hắn sẽ bày ra bộ mặt cao ngạo lãnh đạm dựa vào lưng ghế, cánh mũi mở rộng, khóe mắt rủ xuống, đặc biệt khinh thường nhìn hắn, “Ta tự lái xe còn thuê ngươi làm gì? Ngươi có thể chia nửa lương cho ta sao?”
May mà lúc đó có một cuộc điện thoại cắt ngang giải cứu hắn khỏi đau khổ này.
”Mẹ.” Thịnh Cẩn Minh lại cất giọng nhàn nhạt, bất quá ánh mắt kia giống như sói như hổ nhìn chằm chằm vào hộp số trong tay Trịnh Thạc.
”Cẩn Minh a, con nói bậy bạ gì với Kiều tiểu thư vậy? Hôm nay mẹ đặc biệt mời bác sĩ đến, nó khóc lóc thật phiền toái, mẹ phải đe dọa đòi cởi quần nó. Về sau nó mới nói thật, con nhanh nhanh về nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Thịnh Cẩn Minh nhướng mày, “Mẹ, con đang hướng dẫn Trịnh Thạc lái xe, đêm nay sẽ không về đâu”
”Chao ôi, trở về trở về. Hôm nay ba con không về đâu - - “
Lâm Thư Nguyệt còn muốn nói điều gì, di động liền bị giựt lấy.”Đại ca, có phải anh không dám về không? Tôi nhớ còn chút sổ sách chưa tính xong với anh đâu!”
Thịnh Cẩn Minh cúp điện thoại, chỉ phía trước: “Đi thẳng.”
”Vẫn là về nhà trọ?”
”Không, về nhà cũ.”
Nhà cũ chính là nhà của ba mẹ Thịnh Cẩn Minh.
Trịnh Thạc kinh ngạc:. “Về nhà cũ là phải đi hướng ngược lại đó!”
Thịnh Cẩn Minh nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn nhìn mấy giây, bỗng nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh, “Ngươi hỏi ta a?”
Trịnh Thạc lắc đầu liên tục, đợi đến ngã tư đường, thừa dịp còn mấy giây đèn xanh liền quay đầu xe.
Hắn đương nhiên không dám hỏi boss, từ công ty về thẳng nhà trọ của Thịnh Cẩn Minh hoặc về nhà cũ, hai con đường này đều đi qua vô số lần. Quỷ tha ma bắt, vị Đại tiên này trên cơ bản chưa từng nhìn bản đồ, suốt ngày chỉ lo chỉ đạo hắn lái xe.
Nếu như không phải biết Thịnh Cẩn Minh vẫn chưa có bạn gái, Trịnh Thạc sẽ cho rằng mắt mình đã xuất hiện ảo giác khi nhìn thấy sự nhiệt tình trong ánh mắt ấy.
***
Xe lưu loát dừng ở cửa lớn, bên trong đều là những căn nhà độc lập, mỗi nhà đều có một khoảnh sân riêng
Thịnh Cẩn Minh vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, liền mơ hồ nghe được vài tiếng chó sủa. Hắn khóe miệng giật giật, nhanh nhẹn một lần nữa buộc chặt dây an toàn.
”Về nhà trọ.”
Trịnh Thạc con mắt trừng lớn, môi mấp máy. Cho dù hắn đã khắc cốt ghi tâm thân phận của mình nhưng giờ phút này cũng muốn tạo phản. Vừa tới cửa nhà liền muốn đi, chơi nhau hả trời? Thì ra đến đây là vì muốn ngửi mùi khói xăng thêm tí nữa, thuận tiện “chỉ đạo” hắn lái xe.
”Cẩn Minh, mau xuống đây xem một chút, em trai con ôm một chú cún lông vàng trở về.”
Không đợi Trịnh Thạc làm xong công tác chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang, Lâm Thư Nguyệt liền kích động đi ra, trực tiếp duỗi tay muốn kéo đại nhi tử xuống xe.
”Mẹ, để con tự tới.” Thịnh Cẩn Minh lưu loát lấy trong âu phục chiếc khăn che trước mũi, tỏ vẻ ghét bỏ vừa đi vừa nói.
”Trịnh Thạc a, ngươi cũng ở lại ăn cơm đi.” Lâm Thư Nguyệt bất mãn khi không kéo được hắn, vừa vội vàng chào hỏi Trịnh Thạc.
Buồn cười, hai vị Thịnh thiếu gia đều ở đây, Thịnh lão gia tử sao có thể không về chứ, bữa cơm tối này mà có thể ăn yên ổn thì hắn sẽ cùng họ với chó luôn.
”Không không không, nhà tôi có phần cơm cho tôi rồi - -” hắn lắc đầu giống như trống bỏi, nhanh nhẹn muốn rời đi.
”Xuống, ngươi ăn không không quan trọng, không ăn thì ngồi bên cạnh nhìn.” Thịnh Cẩn Minh lại không buông tha hắn, sợ hắn không đồng ý còn thêm một câu, “Ngươi đã quên lần trước không có ta chỉ đạo, ngươi tự mình lái xe, kết quả ta nhận được vài giấy tờ sửa chửa kèm theo hóa đơn vài số không hay sao.”
Trịnh Thạc run rẩy, lập tức không nói thêm được lời từ chối nào nữa. Hắn làm sao có thể quên, thời gian qua năng lực phá hoại của boss cực mạnh, đồng hồ báo thức hay các loại máy móc đều đập phá chán, trực tiếp đem các dụng cụ trên xe hơi phá hỏng luôn. Về sau lúc kiểm tra lại bỗng nhiên thấy thiếu một cái ốc vít, Trịnh Thạc liền bị boss bắt thanh toán.
Đương nhiên chút chuyện nhỏ này hắn cũng không thể nói ra, vì qua tháng kế tiếp đã thấy tiền thưởng lại tăng thêm một phần. Nhiều lúc hắn còn muốn trái lương tâm hét lên một câu. Boss nhà ta thật anh minh thần võ!!!
***
”Đại ca, còn nói anh mở công ty bán đồ chơi, ngồi như vậy xa làm gì? Con cún này thật đáng yêu, nhìn giống với loại lần trước anh đem bán đúng không?” Thịnh Cẩn Lãng một tay ôm chú cún con, khuôn mặt hài hước nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên ánh mỉa mai.
Thịnh Cẩn Minh sa sầm nét mặt, hắn chọn ghế cuối bàn ăn, cách xa con chó kia nhất. Hắn biết rõ Thịnh Cẩn Lãng đang trợn mắt nói dối, lần trước là hắn hợp tác với Disneyland bán giống chó snoopy, còn con chó này chỉ là giống chó lông vàng bình thường mà thôi.
”Có thể do tôi không thích nên không nhìn ra, tôi thấy nó lớn lên giống cậu trước đây lắm, nhớ tới liền sốt ruột.”
Thịnh Cẩn Lãng vừa muốn cãi lại, cảm thấy trên đùi có một mảng ướt ướt, lập tức đưa chó con qua cho bảo mẫu đang đứng bên cạnh, “Chao ôi ô, sao mà lúc ăn cơm còn tiểu trên người ta?”
”Lúc đi tiểu lại càng giống cậu.” Thịnh Cẩn Minh ánh mắt chợt lóe.
”Nói giống như là anh không đứng đi tiểu vậy.” Thịnh Cẩn Lãng nhẹ xỏ xiên.
Hai anh em quả nhiên không ai chịu nhường ai, câu trước câu sau liền cãi. Rõ ràng trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, Trịnh Thạc lại cảm thấy nhạt như nước ốc, thậm chí hắn còn ngửi thấy được một mùi nước đái gay mũi.
”Tích tích - -” bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe.
Lâm Thư Nguyệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thịnh Nguyên đi đến, vội vàng chào hỏi hắn đến ăn cơm.
Thịnh gia gia chủ trở về, hai anh em hừng hực khí thế chiến tranh giống như bị nghẹn ở cổ họng, biết điều im lặng ngay lập tức. Hai người đều cuối đầu, Thịnh Cẩn Lãng biết thân biết phận, kêu một tiếng “Ba”.
Thịnh Cẩn Minh bên này chưa kịp mở miệng chào hỏi đã bị chặn họng.
”Chiếc xe bên ngoài kia là của ai?”
Trịnh Thạc vừa nghe câu hỏi này, trực giác mách bảo có điềm không tốt.
”Con.” Thịnh Cẩn Minh cũng không ngẩng đầu lên đáp.
”Con mua xe kia là kiểu gì đó, đã gần ba mươi tuổi mà còn dùng mấy chiếc Transformers để chào đón cha con hay sao? Con trai trưởng nhà người ta đều thừa kế sản nghiệp gia đình, thành thục chững chạc, sau này toàn là trụ cột gia đình, còn con thì sao hả? Con trai trưởng gì mà chẳng làm được chuyện gì nên hồn cả.”
Thịnh Nguyên vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống miếng nước đã cảm thấy tức đến no cả bụng.
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ một câu đã đem cả hai đứa con trai đều mắng cho té tát. Cái gì gọi là con trai trưởng không làm gì cả, đến con thứ cũng vậy, vẫn chỉ là hàng thứ phẩm?
Thịnh Cẩn Lãng ngồi yên cũng bị trúng đạn, tự mình nghĩ lung tung làm chi, dù sao trong mắt ba ba thì anh em bọn họ vừa vặn là một đôi thứ phẩm!
”Ba ba cảm thấy chiếc xe kia chưa đủ mạnh mẽ? Con cũng cảm thấy như vậy, chiếc xe này dù sao cũng đã chạy được hai tháng rồi, để xem thử có chiếc nào nhìn trông giống con ong vàng không. Nếu thực sự không có thì đành phải bảo Trịnh Thạc nhờ người cải tạo giống như chiếc Volkswagen Beetle cũng được.” Thịnh Cẩn Minh vẫn trấn định tự nhiên, ngược lại còn phụ họa thêm vào nữa.
Thịnh Nguyên vừa mới cầm chén cơm lên, liền bị chọc muốn quăng ngay lập tức.
”Con xem con mới vừa nói gì. Tại sao ta lại có thể sinh ra thứ như con chứ!”
”Thịnh lão đầu.” Lâm Thư Nguyệt vội la lên, bà nháy mắt, ý bảo bảo mẫu lại mang đến một chén cơm khác.”Anh nhìn anh xem, hai đứa trẻ này không dễ gì mới cùng về nhà, anh tức giận gì chứ. Chiếc xe đó không phải là tiền của Cẩn Minh nó tự kiếm được hay sao, công ty của con nó chính là làm về mấy cái này mà.”
”Công ty của nó chỉ là bán đồ chơi thôi, có cái gì mà văn với chả hóa, cũng giống như mấy đứa học sinh tiểu học suốt ngày ‘Bla năng lượng’ chứ gì?” Thịnh Nguyên bị chọc tức đến hồ đồ, buột miệng liền nói, làm cho Thịnh Cẩn Lãng bật cười đến phun cả cơm ra ngoài.
Thịnh Cẩn Minh vội quăng đôi đũa lấy khăn lau tay: “Thật quá đáng, ăn không vô, con đi về trước.”
Nói xong liền bảo Trịnh Thạc đi cùng, không thèm để ý Thịnh Nguyên đang ở sau lưng hắn ‘ân cần kêu gọi’.
”Em xem trong mắt nó có coi anh là cha không? Ai quá đáng hơn ai chứ?”
Thịnh Cẩn Lãng liền nói: “Ba, anh cả là đang nói con, con không thích. Mẹ, con cũng đi.”
”Con cũng không ăn hả? Không có chuyện gì đâu, ba không nói con mà, có mẹ ở đây con đừng lo.” Lâm Thư Nguyệt lập tức muốn đuổi theo hắn.
Thịnh Cẩn Lãng phất phất tay ý nói không cần để ý đến hắn, trước khi đi vẫn không quên chọc tức ba mình: “Ba nếu ba cảm thấy anh cả thân là con trai trưởng mà không bằng ai, không bằng ba cùng mẹ cố gắng sinh lão tam đi, anh cả và con nhất định sẽ mạnh hơn nó.”
”Biến, đều cút hết cho ta!”
Thịnh Nguyên lại đập vỡ chén cơm thứ hai.