• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Văn Văn, chúc mừng cậu bình phục.” Lý Gia Viễn ôm bó hoa tươi trong ngực, nhìn thấy cô lập tức đứng lên, hơn nữa còn thay cô kéo ghế ngồi.

Gần hai tháng không gặp, anh ta vẫn thân sĩ, một chút chi tiết cũng không kém.

Kiều Văn Văn nhận hoa lễ phép cười một cái, “Cảm ơn.”

“Tớ giúp cậu gọi pudding vị xoài và bánh ngọt mousse cậu thích rồi.”

Đúng lúc bít tết mang lên, Lý Gia Viễn cầm lấy cắt bít tết thành miếng nhỏ, đổi cho cô. Ngón tay anh ta rất dài, móng tay no đủ, đúng kiểu cô thích, chẳng biết tại sao hôm nay lại không làm cho cô có cảm giác tim đập nhanh, trái lại nhớ tới ngón tay b, mạnh mẽ hơn anh ta, ấm áp hơn.

Trong nháy mắt nhớ tới b, trong đầu cô không khống chế nổi hiện lên nhiều hình ảnh. Lúc ngựa gỗ xoay tròn, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trên mặt Thịnh Cẩn Minh, lúc nào anh cũng mặc tây trang đi giày da, người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra không có tình người, nhưng vào lúc đó lại làm cho cô cảm thấy anh là người đàn ông ấm áp.

Mặc dù người đàn ông ấm áp tuyệt đối sẽ không ngồi ngựa gỗ với cô, chỉ doremon béo phì châm chọc cô: “Kiều Văn Văn, khó trách cô thích nó như vậy. Người mặt to lúc nào cũng muốn đứng cùng người mập mạp, mới có thể tìm được chút tự tin.”

Nói xong dường như anh còn cảm thấy chưa đủ sinh động, lấy điện thoại di động ra ấn xuống, “Chậc chậc, chụp cô và nó cạnh nhau, mặt bánh mì loại lớn đều biến thành mặt chữ v, tâm cơ quá sâu…”

“Tớ giúp cậu cắt miếng bít tết, có thể làm cậu vui vẻ như vậy sao? Đợi tí nữa tớ lấy bất ngờ ra, không phải là cậu càng vui vẻ hơn sao?” Lý Gia Viễn ngồi trước mặt khẽ cười, dáng vẻ vẫn tao nhã như vậy.

Vẻ mặt Kiều Văn Văn cứng đờ, lúng túng nhếch khóe miệng.

Ngay trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy Lý Gia Viễn không giống như người mà cô mong đợi.

“Vậy sao, bất ngờ gì?”

Lý Gia Viễn mở to mắt, cố làm ra vẻ thần bí: “Lát nữa cậu sẽ biết.”

Hoàn cảnh nhà hàng Tây đều ưu nhã như vậy, ánh nến chập chờn, rượu đỏ đậm đà, tất cả giống như bầu không khí ái muội mà nồng tình mật ý. Nhưng mà đến nơi này nhiều lại không có ý nghĩa gì, ngoại trừ thực đơn cao làm người ta líu lưỡi, còn lại không có cảm giác gì mới mẻ.

Ở trong mắt Kiều Văn Văn, bít tết gì đó, còn không bằng đậu hủ trong nhà hàng Trung Quốc.

Không thể nghi ngờ Lý Gia Viễn là người chế tạo ra bầu không khí, mỗi câu anh ta nói đều giống như uống nhiều mật, khiến người ta nghe trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Kiều Văn Văn không biết mình bị sao, không có cảm giác hẹn hò gì, trái lại cảm thấy buồn nôn.

“Văn Văn, đây là tớ đi một tiệm châu báu, tớ quen quản lý của bọn họ, cho nên đây là tự tay tớ thiết kế hình. Cậu là mũi tên, tớ là trái tim.” Anh ta mở hộp trang sức ra, bên trong là dây chuyền vàng bạch kim, xem ra giá trị rất xa xỉ.

“Tớ đeo lên cho cậu.” Lý Gia Viễn chủ động cầm lấy dây chuyền hình mũi tên, dè dặt đeo lên cổ cô.

Lúc dây chuyền lạnh buốt tiếp xúc đến cổ Kiều Văn Văn, cô không khỏi run rẩy, vô ý thức bắt lấy cổ tay anh ta, lên tiếng: “Lý Gia Viễn, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”

Lý Gia Viễn do dự, vẫn thay cô đeo dây chuyền, duỗi tay vuốt đỉnh đầu cô.

Anh ta móc dây chuyền hình trái tim trên cổ mình, để gần dây chuyền của cô, “Nha đầu ngốc, nói gì thế. Em xuất hiện giống như là cung tên trong tay Cupid, bắn vào trái tim anh, làm anh chỉ có thể nghĩ tới một mình em.”

Lý Gia Viễn cúi người xuống, từ từ để sát vào môi cô, hơi thở ấm áp phun lên mặt cô.

Dây chuyền chạm nhau, ở trong ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng “Leng keng” nhỏ, đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Kiều Văn Văn đỏ mặt, quay đầu tránh đi, cô không hiểu rõ lắm. Đây là động tác vô ý thức, rõ ràng đối với đôi môi mỏng của Lý Gia Viễn, cô mơ ước đã lâu. Nhưng mà lúc thứ mà cô chờ đợi tiến đến gần, cô mới phát hiện trong lòng mình mơ hồ có một chút cảm giác bài xích.

“Thật xin lỗi, đồ quý như vậy tớ không thể nhận, với lại đồ Cupid nước ngoài gì đó tớ cũng không hiểu…” Cô vội vàng xin lỗi, hai bàn tay đưa ra sau gáy muốn cởi dây chuyền, nhưng không tìm được đúng chốt mở.

Khuôn mặt Lý Gia Viễn đen lại, nắm lấy tay cô, trong giọng nói đè nén lửa giận: “Kiều Văn Văn, em bùa bỡn anh sao? Chúng ta ngày ngày gửi tin nhắn, dăm ba bữa lại ăn cơm đi xem phim, bây giờ em nói với anh không hiểu sao?”

Kiều Văn Văn bị lời anh ta nói làm sợ hết hồn, thấy rõ sắc mặt Lý Gia Viễn dưới ánh đèn đường, không dịu dàng giống trước kia, mà mang theo chút dữ tợn.

“Không không không, cậu phải nói rõ. Cậu hiểu rồi đấy, tớ rất ngốc, cậu nói rõ ràng quan hệ của chúng ta là như thế nào, tớ mới có thể quyết định dây chuyền này có nên nhận hay không. Nếu như chúng ta là bạn bè bình thường, đưa cái này không thích hợp…” Cô liên tục khoát tay.

Sắc mặt Lý Gia Viễn biến đổi không ngừng, cuối cùng khôi phục lại bình thường, anh ta mềm giọng nói, “Xin lỗi, vừa rồi anh quá mức kích động. Bạn học Văn Văn, đã nhiều năm như vậy, sao em vẫn ngốc, vẫn đáng yêu như vậy. Chúng ta đương nhiên là đang hẹn hò, người yêu tặng quà rất bình thường. Nhất định phải cần anh nói ra em mới yên tâm sao?”

Anh ta mỉm cười một lần nữa, giống như giải trừ được nguy cơ.

Trong lòng Kiều Văn Văn hơi loạn, chỉ gật đầu với anh ta rồi chạy vào trong nhà: “Được, vậy tớ nhận, ngủ ngon!”

Cô giống như một con thỏ bị kinh hãi, chạy trốn, lại không muốn cho Lý Gia Viễn cơ hội.

Nhìn cô không quay đầu lại, sắc mặt Lý Gia Viễn thay đổi trở nên âm u, lúc anh ta đi đến chỗ xe, đi ngang qua thùng rác đá một phát, phát ra tiếng vang.

Hai tay Kiều Văn Văn vỗ ngực, ngồi xổm xuống bậc thang tầng hai nhìn lén tất cả, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không dừng lại được. Lần này không phải là vì thiếu nữ ôm ấp tình cảm, mà là sợ hãi.

**

“Văn Văn, bây giờ cậu nói là cậu có cảm giác bức bách khi bắt Lý Gia Viễn thừa nhận là bạn trai cậu à?”

“Đúng vậy, vốn là tớ rất mong đợi, nhưng mà tớ ở trong bệnh viện, anh ta không đến thăm tớ một lần, tớ có hơi nản lòng thoái chí. Hơn nữa anh ta rất tức giận…”

Tần Vũ nhíu mi, “Anh ta không có khuynh hướng bạo lực đấy chứ? Sao đột nhiên từ bạch mã hoàng tử biến thành Voldermort rồi hả?”

Một tay Kiều Văn Văn cầm di động, một tay cầm dây chuyền, chỉ cảm thấy dây chuyền giống như nặng ngàn cân.

“Vũ Vũ, tớ nên làm gì bây giờ? Tớ cảm thấy mình không phúc hậu, hơn nữa, tớ còn nhớ tới b trong lúc hẹn, tớ là người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ mà tớ hận nhất, tớ…” Cô nói xong lại sợ, trái tim đều loạn, nói năng lộn xộn.

Tần Vũ cũng mơ màng, “Không phải, Văn Tử. Sao cậu lại bắt đầu chán ghét bản thân thế? Bình thường lúc cậu không hẹn, cũng thường xuyên nhớ tới anh ta. Trước kia cậu gọi điện, ba phút đầu trên cơ bản đều là chửi anh ta, miệng lúc nào cũng nói b, cậu quên rồi sao? Anh ta là ông chủ cậu, thời gian gặp mặt còn nhiều hơn cậu gặp Lý Gia Viễn, hơn nữa cậu nằm viện đều do anh ta xử lý, không nhớ tới anh ta mới là chuyện lạ.”

Kiều Văn Văn bị cô nói như thế, cũng nhớ tới cảnh tượng mình thao thao bất tuyệt oán hận b.

“Văn Tử, cậu đừng nghĩ nhiều. Lý Gia Viễn đưa cậu đồ mắc như vậy, cũng còn để cậu ở trong lòng. Cậu nhìn lại một chút, nhưng mà nếu như tính tình anh ta thật sự có khuynh hướng bạo lực, thì chia tay đi! Bây giờ anh ta mới chính miệng thừa nhận quan hệ của hai người, lúc trước cậu vênh váo với tớ cái rắm. Cục diện bây giờ đều là do cậu hoa si, cậu tự mình xem rồi làm!”

Bị Tần Vũ nhắc như thế, khủng hoảng trong lòng Kiều Văn Văn tản đi rất nhiều.

Cô an ủi trong lòng, Kiều Văn Văn không sợ hãi đã quay trở lại. Hôm sau đi làm còn vui vẻ mặc áo sơ mi cổ thấp, lộ ra dây chuyền mũi tên trên xương quai xanh, xinh đẹp lại tinh xảo. Không thể không nói, trình độ thưởng thức của anh ta rất hợp ý cô.

“Ơ, hôm nay trợ lý Kiều thật xinh đẹp!”

“Mặt mày trợ lý Kiều hồng hào, bình phục không tệ!”

“Oa, dây chuyền rất đẹp, thật tinh mắt!”

Dọc đường đi đều có đồng nghiệp chào hỏi cô, bởi vì biết cô ngồi tháp rơi tự do phải phẫu thuật, đã lâu không gặp đều đến thăm hỏi.

Kiều Văn Văn cười đến nở hoa, tâm tình nhỏ rối rắm toàn bộ đều tiêu tán. Như vậy mới đúng chứ, Lý Gia Viễn thân sĩ như vậy lại tốt với cô, ngoại trừ thích nói chuyện vòng tới vòng lui, còn lại đều là bạn trai hoàn mỹ.

Cô phải thấy đủ mới đúng!

Rõ ràng Thịnh Cẩn Minh đi trước cô, hơn nữa những người chảo hỏi đều vấn an anh trước, mới thuận tiện nói Kiều Văn Văn một câu. Nhưng mà những âm thanh rơi vào trong lỗ tai anh, vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, mà dây chuyền gần xương quai xanh cô, lóe sáng dường như muốn chọc mù mắt anh.

“Dây chuyền ai tặng?” Cuối cùng đến phòng làm việc ở tầng cao nhất, Thịnh Cẩn Minh dừng lại, mở miệng hỏi.

Trịnh Thạc giả vờ đi trước, thực ra bước đi như rùa, đợi đáp án.

Kiều Văn Văn cười hơi mất tự nhiên, sờ sờ mũi tên, “Bạn trai. Là người mà lần trước b và trợ lý Trịnh gặp đó.”

Trong lòng Thịnh Cẩn Minh căng thẳng, anh không biết cảm giác không thoải mái trong lòng từ đâu mà đến, đầu nóng lên. Lúc phản ứng lại, những lời đâm chọc người khác đã bật thốt ra: “Bạn trai cô có rắp tâm bất lương, có ai đưa dây chuyền mũi tên chứ, quả nhiên là người bỉ ổi!”

Sắc mặt Kiều Văn Văn nhanh chóng biến hóa, Trịnh Thạc lập tức bỏ chạy, anh không muốn ở lại làm mục tiêu sống.

“Đây là việc riêng của tôi, b anh quản rộng quá rồi đấy, tôi thích là được rồi!” Cô nói một câu cứng rắn, vòng qua anh ngồi vào bàn làm việc của mình.

Thịnh Cẩn Minh lạnh mặt giống như thần giữ cửa, mấy chủ quản đi phía sau không biết có nên vào hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK