Lúc ăn cơm, tâm tình Dương Chi hơi buồn bực, so với bình thường lại ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Ôn Đào, “Cậu thích đồ ăn Lục Mạch làm hả?”
Dương Chi vừa ăn miếng cơm cuối cùng vào miệng, nghe Ôn Đào nói như vậy, thiếu chút nữa phun ra.
“Khụ khụ, cậu đang nói cái gì vậy.” Dương Chi vội vàng uống ngụm nước, đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng xuống.
“Ơ, chính vì cậu ăn nhiều hơn so với trước kia mà.” Ôn Đào cũng buông đôi đũa trên tay xuống, “Nếu cậu thích, mỗi ngày tớ sẽ đến ăn cùng cậu, tớ không ngại đâu.”
Nói xong, ánh mắt hướng về phía Lục Mạch.
Trong lòng Lục Mạch cũng rõ ràng, nếu để một mình Dương Chi qua đây là không thể nào, lập tức gật đầu, “Có thể.”
Dương Chi nghĩ thầm có thể cái rắm, nhưng vừa ăn cơm cậu làm xong, nói như vậy thật không phải phép, đành nói, “Lần sau rồi tính.”
Ai biết lần sau là lúc nào đâu.
Ăn uống no đủ xong, Dương Chi và Ôn Đào cùng trở về, lần này Dương Chi sống chết cũng không ở lại một mình.
Trở về phòng, Dương Chi xắn ống quần lên, vòng ấn ký đỏ trên cổ chân trắng nõn càng thêm sặc sỡ.
Nhớ tới cổ chân Lục Mạch cũng có vòng ấn ký như thế, Dương Chi cười khẽ, ngược lại giống như dây tơ hồng của Nguyệt lão nối cho hai người vậy.
Nghĩ tới đây, Dương Chi giật mình, “Chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì vậy, sao lại nghĩ tới dây tơ hồng với Nguyệt lão chứ?”
Chắc chắn bữa cơm này Lục Mạch hạ độc cô, nếu không, cô sao có thể có ý nghĩ kinh khủng như vậy?
“Ngủ ngủ.” Yên lặng lên giường đắp chăn cẩn thận, chỉ có chìm vào giấc ngủ mới có thể an ủi trái tim non nớt đang hoảng loạn của cô.
Lục Mạch rửa chén đũa xong, trêu đùa Tiểu Hoa Chi một hồi, lên diễn đàn trường thấy có vài bài viết xin lỗi Dương Chi.
Lục Mạch nhớ được kí ức của kiếp trước, dựa theo suy nghĩ bình thường, hiện tại cậu là người biết rõ tương lai.
Nhưng mà, quỹ đạo của thế giới này với kiếp trước không giống nhau, nếu Dương Chi vẫn không nhớ ra, thậm chí vẫn cố ý đề phòng, kiếp này khả năng hai người không còn gặp nhau là rất có thể.
Nhưng Lục Mạch không thích khả năng này, cho nên cậu vẫn nói với Dương Chi, cô sẽ nhớ lại.
Thay vì nói là tin tưởng Dương Chi, không bằng nói đây là cậu đang tự an ủi chính mình.
Mặc dù Dương Chi đáp ứng với Lục Mạch sẽ không cố tình trốn tránh cậu, nhưng ngoại trừ học ở trên lớp, hai người cũng không thường xuyên chạm mặt.
Thậm chí, ủy viên Tuyên truyền trong lớp 1 còn bát quái hỏi Dương Chi, “Hai người chia tay rồi sao?”
Nội tâm Dương Chi sụp đổ, “Ai nói với cậu là tôi và cậu ấy hẹn hò?”
Ủy viên Tuyên truyền mắt hết nhìn Lục Mạch đang ngồi ở hàng ghế sau, lại nhìn Dương Chi, gương mặt kinh ngạc, “Không hẹn hò?”
Dương Chi chịu đựng hai bên huyệt thái dương giật, cắn răng nói, “Không có.”
Ngày hôm sau, mọi người trong ban truyền tai nhau chuyện Dương Chi ghét Lục Mạch.
Lúc Lục Mạch nghe được những lời này, động tác lật sách trong tay dừng lại, ánh mắt khẽ nâng nhìn Dương Chi ngồi phía trước, rồi lại thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng, sau khi tan học, Dương Chi chặn ủy viên Tuyên truyền lại, cắn răng nghiến lợi nói, “Tôi nói ghét cậu ấy lúc nào vậy hả?”
Cậu bạn ủy viên kia ngẫm nghĩ lại, như vậy không ghét thì chính là thích rồi.
Buổi chiều hôm đó, trong lớp lại nổi lên tin đồn Dương Chi thích Lục Mạch.
Hiếm khi Dương Chi tức giận, cô bị Lục Mạch chiếm tiện nghi cũng không bực bội như vậy.
“Cậu bị bệnh sao? Không ghét chính là thích à? Nếu vậy cả lớp ai tôi cũng không ghét thì chính là tôi thích tất cả mọi người sao?” Dương Chi lại một lần nữa ngăn ủy viên Tuyên truyền lại, ý đồ muốn giảng đạo lý với cậu ta.
Cậu bạn kia che tai lại, làm biểu tình cậu nói gì kệ cậu, tôi không nghe.
Lục Mạch vừa vặn đi từ nhà vệ sinh ra, thấy dáng vẻ Dương Chi đang lôi kéo ủy viên Tuyên truyền lải nhải, thấp giọng cười bước đến.
Nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Dương Chi, khóe miệng Lục Mạch mỉm cười nói, “Đang nói cái gì vậy?”
Cậu bạn ủy viên nhìn thấy Lục Mạch cười với Dương Chi, chỉ cảm thấy nội tâm một trận bạo kích, con mẹ nó, lần đầu tiên cậu thấy Lục Mạch cười, vậy mà cậu cũng có thể nhìn thấy Lục Mạch cười!
“Mắc mớ gì tới cậu.” Dương Chi bĩu môi.
“Ồ! Không liên quan tới tôi sao?” Ánh mắt Lục Mạch dời đến ủy viên Tuyên truyền, trong mắt có vài phần sâu xa.
“Có liên quan, có liên quan, đang nói đến cậu đó.” Đầu cậu bạn ủy viên kia gật như gà mổ thóc.
Lục Mạch như có điều suy nghĩ nhìn Dương Chi, cười như không, “Ồ?”
“Cậu im miệng cho tôi.” Dương Chi tức giận lấy khăn giấy từ trong túi xách nhét vào miệng ủy viên Tuyên truyền, ngăn cái miệng cậu ta không cho nói gì thêm nữa, rồi lập tức quay đầu trở về lớp học.
Lục Mạch thấy Dương Chi cất bước dời đi, cũng không ở đây thêm nữa.
Cậu ủy viên lấy khăn giấy từ trong miệng ra, phun mấy cục vụn giấy vun trong miệng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ là Lục Mạch đang theo đuổi Dương Chi?!
Nghĩ như vậy cũng hợp lý, từ lúc phát hiện hai người họ tiếp xúc, Lục Mạch luôn chủ động đưa đồ uống cho Dương Chi.
Cậu ta cảm thán nói, chẳng trách có nhiều người theo đuổi Lục Mạch như vậy nhưng đều bị từ chối sạch sẽ, hóa ra là đã sớm có người trong lòng rồi.
Tình yêu vĩ đại rất đáng để cậu bảo vệ, ủy viên Tuyên truyền quyết định, cậu sẽ giúp Lục Mạch theo đuổi tình yêu.
Cuộc sống yên bình trôi qua được nửa học kì, trong buổi họp lớp, cô cố vấn học tập thông báo đại hội thể thao sẽ bắt đầu cuối tháng sau, khuyến khích mọi người tích cực chủ động đăng ký.
Dương Chi đối với việc vận động luôn không có hứng thú, nhưng một năm trong trường, có mỗi đại hội thể thao là náo nhiệt nhất, có rất nhiều hạng mục, vì danh dự của tập thể lớp, giáo viên yêu cầu mỗi người phải tham gia ít nhất hai hạng mục.
Sau khi cố vấn học tập rời đi, lớp trưởng Chu Đại đẩy gọng kính bước lên bục, cả lớp đang sôi nổi thảo luận về hội thao, thấy lớp trưởng bước lên bục giảng thì tự giác yên lặng.
Lớp trưởng Chu Đại hắng giọng lên tiếng, “Đại hội thể dục thể thao vẫn giống năm ngoái, vẫn rút thăm các hạng mục chứ?”
“Có thể.” Cả lớp đều nhất chí, tuy rằng vẫn có một số ý kiến không đồng nhất, nhưng về cơ bản không ai không đồng ý.
Dương Chi chống cằm nghĩ ngợi, năm ngoái rút thăm được cái gì nhỉ, hình như là nhảy xa và đánh cầu thì phải, đều bị loại từ vòng đầu tiên, nên không có gì đáng ngại.
Ôn Đào hình như là chạy một trăm mét và nhảy cao, cô nàng chân ngắn phải chạy 100 mét kết hợp với việc người còn thấp hơn so với cột nhảy cao, trông rất tội nghiệp.
Lục Mạch là cái gì nhỉ? Dương Chi muốn cố gắng nhớ lại nhưng cái gì cũng không nhớ ra được, năm trước cùng lắm chỉ trò chuyện với nhau vài câu, hai người giao lưu rất ít, lúc đó cô cũng không chú ý cậu nhiều.
“Đại hội thể thao năm nay có một chút khác biệt so với các năm trước, bổ sung thêm nhiều nội dung thi đấu hấp dẫn như đua hai người ba chân, vượt chướng ngại vật.” Chu Đại vừa nói vừa viết lên mấy mẩu giấy rồi gấp lại để mọi người lần lượt lên bốc thăm.
Sau đó cầm tờ giấy có ghi mấy số hiệu dán lên bảng đen, “Mỗi số hiệu tương ứng với từng hạng mục thi đấu, rút được cái nào thì tự giác đến chỗ tôi báo danh, nếu không thích có thể trao đổi với các bạn trong lớp.”
Sắp xếp xong, nhìn mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn mình trên bục giảng, Chu Đại đẩy kính mắt nói, “Từ trái sang phải, từ đầu đến cuối, từng người một theo thứ tự lên bốc thăm, bốc xong thì để giấy xong bên cạnh.”
Có mấy bạn học lên bốc thăm, vận khí tốt được tham gia chạy dài, cũng có người rút được mấy hoạt động linh tinh khá thú vị.
Ôn Đào ngồi ở bên trái Dương Chi, đương nhiên sẽ lên bốc thăm sớm hơn cô, tùy ý bốc hai tờ giấy, mắt nhìn dãy số trên giấy lại nhìn bảng đen ghi các hạng mục.
Coi như thoải mái, nhảy xa và trò hai người ba chân.
“Hai người ba chân là ghép đội cùng ai vậy?” Ôn Đào tò mò hỏi.
“Các lớp khác cũng bốc thăm, không nhất định là hai người cùng một lớp, cũng có khả năng là thi cùng một bạn lớp khác. Nếu hai người cùng giành chiến thắng thì điểm sẽ chia đều.” Chu Đại đẩy gọng kính trả lời.
Ôn Đào “Ồ” một tiếng, đã rõ.
Dương Chi cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết Ôn Đào tham gia hai hạng mục này, miễn là không phải hạng mục chạy 3000 mét đáng sợ kia là tốt rồi.
Đến lượt Dương Chi lên rút thăm, ánh mắt Lục Mạch đang nhìn cửa sổ thì thu hồi lại, nhìn thẳng lên người cô.
Dương Chi nhìn những quả cầu giấy lộn xộn trên bục giảng, hai mắt nhắm lại, đưa tay qua loa bốc lấy hai tờ.
Hy vọng không phải chạy bộ, hy vọng không phải chạy bộ.
Dương Chi trong lòng cầu khẩn, tay mở từng tờ giấy ra, đối chiếu với số hiệu trên bảng, là trò “bước chân đồng đội” và vượt chướng ngại vật vui vẻ.
Vì sao mà cô lại liên tục rút phải hai hạng mục được gọi là thú vị này?
“À – Trò bước chân đồng đội này có chút giống với trò hai người ba chân.” Lớp trưởng Chu Đại nhìn thoáng qua tờ giấy của cô nói, “Rất nhẹ nhàng, bước chân đồng đội chỉ có 100m, vượt chướng ngại vật có 400m mà thôi.”
Dương Chi nghe cậu nói vậy mới yên tâm, khoảng cách 100 mét, 400 mét này cô miễn cưỡng có thể chạy được.
Ôn Đào cũng có chút hiếm lạ, “Trước giờ chưa thấy qua mấy hạng mục này, đợi đến lúc cậu đi thi tớ sẽ làm một cái băng rôn cổ vũ cho cậu!”
“…”
Không cần, cảm ơn.
Sau lần bốc thăm đó, có người vui vẻ, có người buồn rầu, cuối cùng vẫn có người xui xẻo bốc phải hạng mục chạy 3000m.
Lúc đến lượt Lục Mạch rút thăm, Dương Chi bỗng im bặt như bấm nút tạm dừng, có chút tò mò nhìn về phía bục giảng.
Ngón tay thon dài của Lục Mạch tùy ý lấy hai quả cầu giấy, mở ra nhìn thoáng qua, tương ứng là hạng mục chạy tiếp sức và vượt chướng ngại vật vui vẻ.
“Ồ, Dương Chi cũng vừa mới rút được hạng mục vượt chướng ngại vật vui vẻ.” Chu Đại thấp giọng nói.
Lục Mạch giương mắt nhìn cậu, “Không nhìn ra rằng cậu cũng thích bát quái như vậy.”
Lớp trưởng Chu Đại vội vàng ngậm miệng.
Tất cả mọi người bốc thăm xong, báo danh với lớp trưởng thì đã qua 1 giờ.
Sau lớp Dương Chi còn có một lớp khóa dưới học nữa, Dương Chi và Ôn Đào cùng vài bạn học khác đến phiên trực nhật hôm nay, mọi người thống nhất sau khi tiết học kết thúc sẽ dọn dẹp sạch sẽ lớp rồi mới có thể rời đi.
Lúc quét dọn xong chuẩn bị trở về, Dương Chi thấy Lục Mạch đang đứng dưới lầu, lại theo bản năng tìm đường vòng để đi, đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một nữ sinh.
Dương Chi cảm thấy cô nữ sinh này có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ôn Đào nhìn Dương Chi dừng lại cũng dừng theo, giương mắt nhìn lên quả nhiên thấy Lục Mạch… và nữ sinh kia đứng đối diện.
Liếc sang thấy Dương Chi nhìn chằm chằm nữ sinh kia còn không chớp mắt, Ôn Đào hỏi, “Ghen à?”
“Hả?” Dương Chi không kịp phản ứng.
“Có phải thấy trong lòng trống rỗng và khó chịu?” Ôn Đào tiếp tục hỏi.
“Cậu nghĩ cái gì thế?” Lúc này Dương Chi mới kịp phản ứng, trợn tròn mắt.
Ôn Đào vỗ vỗ vai cô, “Thừa nhận đi, ánh mắt vừa rồi của cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái kia vậy.”
Dương Chi, “…”
Tớ không phải, tớ không có, đừng nói bừa.