Hơi xấu hổ liếc Dương Chi đứng cách đó không xa, ngượng ngùng gật đầu bỏ đi.
Dương Chi thấy mọi người xung quanh đã đi mới chậm rãi bước tới, vừa đến gần thì ngửi thấy mùi rượu xộc lên, sắc mặt thay đổi, “Cậu đã uống bao nhiêu rượu thế?”
Dương Chi ngửi mùi rượu lập tức che mũi lại lộ vẻ ghét bỏ, ánh mắt không thể tin được, “Cậu còn hút thuốc nữa sao? Cả người toàn mùi rượu với khói thuốc.”
“Không phải.” Đầu Lục Mạch hơi choáng, nhưng vẫn kiên định nói, “Bị ám khói thuốc.”
Chắc là do ở KTV, Thẩm Cận đã hút rất nhiều thuốc lá.
Tuy rằng ngoài mặt Dương Chi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn tiến lên phía trước, giọng điệu lo lắng, “Cậu có thể đứng dậy không?”
Lục Mạch thử đứng lên, đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng nề, lảo đảo suýt ngã xuống đất, Dương Chi sợ đến mức vội vàng đỡ cậu dậy.
Lục Mạch nhéo ấn đường, chưa từng nghĩ uống nhiều sẽ khó chịu như vậy, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng hiện lên vẻ không hài lòng.
“Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu thế? Mới đi được một lúc mà bạn cậu đã khiến cậu say thành dạng này rồi, lại còn để một mình cậu ở đây. Bạn bè cái gì chứ!” Dương Chi bênh vực kẻ yếu là Lục Mạch, cảm thấy bạn cậu là đồ vô lương tâm.
Mặt mày Lục Mạch phủ tầng sương mù, mơ màng, nhưng cậu vẫn gật đầu tán thành, “Đúng vậy, cậu ta là đồ vô lương tâm.”
Dương Chi nhìn Lục Mạch tán thành, cô lại chột dạ vì nhân lúc Lục Mạch uống say mà nói xấu bạn cậu, vội vàng nói thêm, “Cũng không đến mức như vậy đâu.”
Lục Mạch dồn cả trọng lượng cơ thể lên người Dương Chi, dựa vào cô rất gần, khi cô nói vậy, cậu mới nhìn cô chăm chú, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Vậy kệ cậu ta đi.”
Giọng nói có chút miễn cưỡng.
Dương Chi không thoải mái khi tiếp xúc gần như vậy, nhưng cô cảm thấy Lục Mạch không có ý mạo phạm, bây giờ ánh mắt cậu mơ màng vì say, thực sự rất đẹp trai, cô chỉ có thể bỏ qua sự khó chịu trong lòng và hỏi, “Nếu không bắt taxi, vậy giờ đi đâu? Ngồi đây dễ trúng gió nữa.”
Tuy Lục Mạch say nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ vào khách sạn đối diện, “Giúp tớ thuê phòng, ngủ một giấc sẽ hơn thôi.”
Dương Chi há miệng th ở dốc, đang định mở miệng từ chối.
Ai ngờ người Lục Mạch run lên, tựa như sắp không kiên trì nổi nữa, làm cô sợ tới mức gật đầu liên tục, “Được, được, được.”
Nếu không với dáng vẻ cường tráng lại còn đẹp trai của Lục Mạch say khướt bên vệ đường, cô không biết làm thế nào kéo cậu về được nữa.
Trước vẻ mặt thất thần của lễ tân khách sạn, Dương Chi dìu Lục Mạch vào phòng, phải cố gắng mới đỡ được cậu đến giường, cô thở hổn hển vì kiệt sức.
Tay Lục Mạch đặt lên mắt, cảm thấy ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, nhíu mày hét lớn, “Vợ ơi, đóng rèm lại giúp anh.”
Dương Chi đang chuẩn bị đun nước, tay cầm ấm nước đột nhiên dừng lại, dùng ngón út xoa lỗ tai vì không thể tin được, ngẩn ngơ hỏi lại, “Cậu gọi tớ là gì cơ?”
Tinh thần Lục Mạch thả lỏng trong chốc lát, nghe Dương Chi hỏi lại trở nên căng thẳng, cậu đã không tự chủ xưng hô với cô như ở kiếp trước.
Lúc này Dương Chi rất muốn biết, “Lục Mạch, nói vậy là tớ và cậu kết hôn rồi sao?”
Lục Mạch hừ một tiếng.
Tâm trạng Dương Chi sụp đổ, “Vậy là, tớ và cậu đã làm tất cả những điều nên và không nên làm rồi đúng không?”
Lục Mạch bỏ cánh tay đang che mắt xuống, quay đầu nhìn Dương Chi, khóe miệng như cười như không, “Cậu nghĩ tớ đang lừa cậu sao?”
Dương Chi thật sự nghĩ vậy, lời của Lục Mạch cô chỉ tin bảy phần, ba còn lại là hoài nghi, tuy rằng cậu nói cô có một vết bớt ở eo phải, nhưng kiếp trước cô mặc đồ bơi thì nhìn thấy nó cũng là điều bình thường.
Tuy rằng, rõ ràng cậu chỉ vô thức gọi khi say rượu, nhưng nó thực sự khiến cô khiếp sợ đến mức trái tim run rẩy.
“Sao, tại sao cậu không nói sớm với tớ?” Dương Chi đột nhiên cảm thấy mình như đang [email protected] trụi đứng trước mặt Lục Mạch, không có một sự riêng tư nào.
Lục Mạch chỉ hơi nhắm mắt lại, thu lại nụ cười trên môi, “Có thể bây giờ cậu sẽ không tin nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhớ ra thôi.”
Dương Chi không biết sao cậu có tự tin rằng mình sẽ nhớ ra, chính cô cũng không dám cam đoan sẽ nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.
Thấy Lục Mạch nhắm mắt nhíu mày, Dương Chi giúp cậu kéo rèm lại, mặc cho tâm trạng phức tạp, căn phòng sáng sủa lập tức tối lại.
Lông mày của Lục Mạch giãn ra một chút, nhưng vẫn không cố mở mắt, cứ như vậy, một lát nữa cậu sẽ ngủ.
Dương Chi nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, lúc này cô mới nhận ra việc chỉ có mình cô và Lục Mạch ở trong khách sạn, đúng là chuyện khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
“Vậy cậu ngủ đi, tớ về trước đây.” Dương Chi không nghĩ nữa, trong đầu chỉ có ý định phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào nắm cửa, giọng nói tươi cười của Lục Mạch đã truyền đến, “Cậu không nghĩ bây giờ về cũng muộn rồi sao?”
“Này!” Tóc gáy Dương Chi dựng lên, Lục Mạch đột nhiên xuất hiện phía sau, ghé vào lỗ tai nói chuyện, vẻ mặt như một mèo nhỏ sợ hãi.
Lục Mạch đẩy Dương Chi dựa vào cửa, một tay chống cửa, cơ thể ghé sát, đôi mắt thường ngày lạnh nhạt giờ phe thêm men say, mê hoặc lòng người.
Dương Chi không tự chủ ngừng hô hấp, bàn tay chống lên người Lục Mạch, biết vậy cô đã để Lục Mạch say chết ngoài đường cho rồi, còn lâu mới đỡ cậu vào khách sạn nghỉ ngơi!
“Lục Mạch, cậu say rồi.” Dương Chi nín thở đến đỏ mặt, nhịn không được thở hổn hển một hơi.
Ai biết được một giây sau, trên môi truyền tới cảm xúc ấm áp mềm mại, hai mắt Dương Chi trừng lớn, cô lại bị hôn, lại còn là lúc đang vội vàng bị hôn ở cửa?!
Lục Mạch cọ vào môi cô, cười nói, “Ừm, say rồi.”
Dương Chi hận không thể chửi thề: Say cái đầu cậu ấy!
Lục Mạch đè lên cô không động, cô đẩy cũng không ra, tuy Lục Mạch không phải loại người như cô nghĩ, nhưng lỡ đâu cậu lại không phải người cô nghĩ thì sao.
Hai má Dương Chi đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi, chịu đựng sự hoảng hốt trong lòng, đánh cậu, “Cậu thả tớ ra đi!”
“Cậu đồng ý với tớ là không đi thì tớ sẽ thả cậu ra.” Hiếm lắm Lục Mạch mới giở tính trẻ con này ra.
“Tớ không đi thì cậu cũng không được làm gì tớ.” Dương Chi uy hiếp, “Không thì tớ sẽ khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn luôn.”
“Tớ không ép cậu, tớ chỉ muốn cậu ở bên cạnh tớ thôi.” Khi Lục Mạch nói những lời này, vẻ mặt hệt như chú cún nhỏ đáng thương đang bị chủ nhân khiển trách.
Sau đó, như thể nghĩ tới điều gì, cậu cười khẽ, “Tớ không nhẫn tâm khiến cậu không có con cháu đời sau đâu.”
Tất nhiên Dương Chi hiểu rõ ý cậu là gì, đáng chết là lại mềm lòng, cô đã nghĩ, nếu bản thân cứ vậy mà bị Lục Mạch ăn sạch thì đúng là đáng đời!
Nhưng Lục Mạch đã đàng hoàng lại, nắm góc áo của Dương Chi nằm lên giường, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Lúc Lục Mạch ngủ say, tóc cậu rũ xuống trước trán, thoạt nhìn mềm mại hơn nhiều, lông mày nhíu lại bất giác giãn ra, một giây trước, nội tâm Dương Chi còn đang mắng chửi Lục Mạch, một giây sau lại bị dáng vẻ này của cậu hấp dẫn.
Thậm chí, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ: Ở bên một người có gia thế tốt lại còn đẹp trai như Lục Mạch, hẳn là cũng không tệ.
Sửng sốt trong chốc lát, trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại khiến Dương Chi bừng tỉnh, mẹ nó, vừa rồi cô đang nghĩ gì vậy?
Thấy Lục Mạch hơi nhíu mày, đôi mắt run run như sắp mở ra, Dương Chi lập tức tắt máy.
Cô không đủ dũng khí đối mặt với Lục Mạch lúc say. Nói thật, Lục Mạch say rượu còn làm nũng khiến cô không chịu nổi. Trước đây Lục Mạch lạnh lùng nhưng cô không để ý cậu đẹp trai đến thế nào, bây giờ hình tượng Lục Mạch trong mắt cô trở nên rất sinh động, chính cô cũng phải thừa nhận, bản thân thật sự rất để ý cậu.
Lục Mạch còn đang nắm góc áo cô, Dương Chi không dám đứng dậy nghe điện thoại, chỉ có thể lấy điện thoại ra xem, là Ôn Đào gọi, cảm giác như bị bắt gian, lương tâm cắn rứt.
Lúc ra ngoài, cô chỉ nói phải đi đón một người bạn say rượu, nếu để Ôn Đào biết người bạn này là Lục Mạch thì coi như tiêu đời.
Vừa kêu không có quan hệ gì với Lục Mạch, vừa lén lút ra ngoài ở chung phòng với Lục Mạch. Cho dù Ôn Đào nghĩ gì, Dương Chi cũng thấy những chuyện mình làm không giống cô trước đây, giống như bị bệnh thần kinh vậy.
Trong lòng tội lỗi vì lừa dối Ôn Đào, Dương Chi gửi cho cô ấy một tin nhắn, [Bây giờ không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì thế?]
Ôn Đào lập tức trả lời: [Không có gì, bao giờ về thì mua sữa chua giúp tớ.]
Dương Chi không biết trả lời gì: [Được.]
Tắt điện thoại, lúc này Dương Chi mới thở phào nhẹ nhõm, hù chết bà đây rồi, còn tưởng Ôn Đào phát hiện ra cô đi gặp Lục Mạch chứ.
Sao cảm giác như bị bắt gian tại giường thế này?
Ánh mắt Dương Chi phức tạp nhìn chằm chằm Lục Mạch trên giường, cảm thấy cô thật tốt bụng, bị xơ múi như vậy mà vẫn ở bên giường cậu không đi, chính cô cũng cảm động.
Yên lặng nhìn Lục Mạch, Dương Chi đột nhiên phát hiện Lục Mạch không đắp chăn kỹ, phải giúp đỡ người khác đến cùng, cô nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu, say rượu mà không đắp chăn cẩn thận rất dễ bị cảm. Mặc dù không phải tại cô, nhưng tới lúc đó cô cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng Dương Chi không ngờ, cô vừa mới cử động nhẹ, Lục Mạch đã mở mắt tỉnh dậy, giây tiếp theo dùng tay ôm cô, dùng sức kéo cô vào lòng.
Đầu óc Dương Chi choáng váng, cái gì đây? Coi cô là gối ôm à?