“Anh sao vậy, sao lại không mặc quần áo!?” Một tay Dương Chi vẫn cầm bình sữa sau lưng, tay còn lại che mắt, giữa hai ngón tay còn lén lút nhìn cơ bụng lộ ra thấp thoáng của Lục Mạch
Ừm, rất đẹp.
Áo choàng tắm của Lục Mạch quấn lỏng lẻo quanh người, dây thắt eo tùy tiện buộc lại, quanh eo từ xương quai xanh xuống dưới lộ ra một mảng da thịt lớn.
Không phải Lục Mạch không muốn mặc quần áo mà là cậu cố tình làm vậy.
“Sao đột nhiên lại tới đây?” Lục Mạch cụp mắt xuống, sợi tóc rơi xuống trên trán bóng loáng, khiến Dương Chi đang nheo mắt bối rối nhìn cậu.
“Anh muốn vào nhà mặc quần áo trước không?” Dương Chi thực sự rất xấu hổ, cô nằm trên giường nghịch điện thoại, nhưng thế nào cũng không ngủ được, vừa nghĩ tới Lục Mạch ở cách vách, đại não chưa kịp suy nghĩ kĩ đã không nhịn được chạy tới đây, cầm bình sữa chỉ để lấy cớ đến đưa cho Lục Mạch.
Ai biết vừa mở cửa lại là cảnh tượng khiến người ta muốn chảy máu mũi.
“Em không định vào à?” Lục Mạch khàn giọng nói.
“Không phải là không thể, thật ra em tới đây để đưa sữa cho anh. Nghe nói trước khi đi ngủ uống một ly sữa thì sẽ ngủ ngon hơn… A!” Dương Chi vặn vẹo giải thích, nhưng Lục Mạch rõ ràng là không muốn đợi thêm nữa, ngay lập tức cánh tay duỗi ra kéo cô vào nhà.
Dương Chi bị đông tác đột ngột này làm cho lảo đảo, lập tức lao vào trong ngực của Lục Mạch.
Lục Mạch vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, mùi rất thơm, làn da mềm mại, da con trai sao có thể mịn màng như vậy?
“Làm gì vậy?” Lục Mạch vừa đóng cửa thì phát hiện có bàn tay hơi lạnh chạm vào người mình, đầu ngón tay chạm vào da thịt tê rần nhạy cảm, ánh mắt dao động, giọng nói khàn khàn.
“Hả?” Dương Chi mới nhận ra việc mình làm, vội vàng giải thích, “Xin lỗi, em chỉ… cảm thấy da của anh rất đẹp, muốn xem sao lại đẹp đến vậy thôi mà.”
Trời ơi!! Cô vừa làm cái gì vậy! Cô lại sờ vào Lục Mạch như một tên bi3n thái vậy!
Không biết Lục Mạch có nghĩ cô là bi3n thái hay không…
Dương Chi ngẩng đầu, phát hiện Lục Mạch đang nhìn mình chằm chằm thì kinh hãi lập tức cúi đầu, tránh né ánh mắt cậu.
Cái quái gì thế? Sao nhìn ánh mắt của Lục Mạch lại có cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy…
“Chi Chi.” Lục Mạch nhẹ giọng gọi cô.
“Ừm… Muốn uống sữa không?” Dương Chi không biết Lục Mạch muốn nói gì tiếp theo, nhưng trực giác mách bảo có mùi nguy hiểm, cô lập tức lấy bình sữa giấu sau lưng ra.
Lục Mạch cầm bình sữa đặt qua một bên, đẩy Dương Chi dựa vào tường.
Dương Chi đột nhiên bị đẩy lên tường, ngẩn người không biết làm sao, “Anh muốn làm gì…”
“Anh? Anh muốn em.” Lục Mạch dường như cũng bị ma xui quỷ khiến, vết ấn ký ở cổ chân bắt đầu nóng lên muốn phá hủy lý trí của cậu, khiến cậu trầm mê trước mặt Dương Chi.
Trước đây đã từng trải qua tình huống như vậy, cậu đã dùng hết lý trí, sự tỉnh táo của mình để đè nén loại cảm giác này.
Nhưng hiện giờ cậu không muốn làm điều này nữa, mặc dù điều này là quá đáng nhưng cậu thực sự rất muốn Dương Chi, muốn cô chỉ thuộc về cậu, cả thể xác lẫn tinh thần.
Dương Chi muốn trốn phía sau, nhưng sau lưng lại là một bức tường, cô chỉ có thể bám chặt vào tường, cúi đầu xuống, vừa cúi xuống thì bắt gặp dáng vẻ mê người của Lục Mạch sau lớp áo choàng tắm, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt xâm lược chiếm hữu của cậu.
Tránh cũng không thể tránh được, cô chỉ có thể quay đầu sang một bên, sau đó thuyết phục, “Chuyện đó, Lục Mạch, anh bình tĩnh chút.”
“Anh rất bình tĩnh.” Mặc dù bị vết ấn ký màu đỏ cuốn mất lý trí, nhưng cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, hiểu được mình đang làm gì.
“Chuyện này, chuyện này quá nhanh.” Gương mặt Dương Chi đỏ như rỉ máu, cô cảm thấy mình đã đoán được sắp xảy ra chuyện gì.
“Em có thể từ chối.” Một tay Lục Mạch ôm eo cô, một tay đè cô lên bức tường phía sau, vùi mặt vào cổ Dương Chi, thè lưỡi li3m nhẹ lên cổ.
“Này — ” Dương Chi như bị k1ch thích, sởn cả da gà.
Nói là có thể từ chối, nhưng quả thực cô không có sức chống cực với Lục Mạch.
Kể từ lúc phát hiện ra mình thích Lục Mạch, rõ ràng cũng chưa lâu, nhưng cô đã cảm thấy mình thích anh từ rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi cô cũng muốn chiếm hữu cậu.
“Em không từ chối sao?” Lục Mạch khẽ hôn Dương Chi.
“Em…” Ánh mắt Dương Chi mê ly, cảm thấy vết ấn ký trên cổ chân càng nóng lên khác thường.
“Lục Mạch, vết ấn ký ở cổ chân em hình như có chút không bình thường.” Dương Chi đẩy cậu ra.
“Em muốn thuận theo nó sao?” Lục Mạch ngậm lấy vành tai Dương Chi, nỉ non nói bên tai cô.
Dương Chi không nói gì, chỉ đưa tay ôm eo cậu, đáp lại Lục Mạch bằng hành động.
Hai mắt Lục Mạch tối sầm lại, cậu buông lỏng tay ôm lấy Dương Chi, nhìn gương mặt ửng hồng cùng dáng vẻ mờ mịt của Dương Chi, cảm thấy không thể áp chế nổi d*c vọng trong lòng mình.
Cậu dễ dàng bế Dương Chi vào phòng ngủ.
“Ngày mai có lớp…” Dương Chi chưa kịp nói hết đã bị áp chế trên giường.
“Không đi nữa.” Lục Mạch nghiêng người về phía trước.
“Em… em không phải là một cô gái tùy tiện như vậy.” Dương Chi bị nụ hôn sâu của Lục Mạch làm cho rơi nước mắt, cô khẽ ‘ưm’ một tiếng.
“Anh biết.” Lục Mạch đáp lại, cậu hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
“Anh yêu em, Dương Chi.” Lục Mạch rất yêu cô, dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều muốn ích kỷ chiếm giữ cô cả đời này.
“Em cũng vậy.” Dương Chi chỉ kịp đáp lại một câu như vậy trước lời tình cảm của Lục Mạch.
Trong nháy mắt Lục Mạch ở trong cô, đau đớn đó cũng khiến cô nhớ lại rất nhiều, nhưng căn bản không đủ để sắp xếp lại những ký ức lộn xộn này.
Cơ thể Lục Mạch quá nóng khiến cô hết lần này đến lần khác trầm luân.
———— Vài nghìn từ miêu tả chi tiết được lược bỏ, bởi vì tác giả không muốn bị khóa truyện đâu ————
Dương Chi bị mùi thơm đánh thức vào ngày hôm sau, mơ màng mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau nhức không dậy nổi.
“Dậy rồi? Thân thể thế nào?” Lục Mạch nghe thấy động tĩnh từ trên giường thì bưng bữa sáng đã nấu xong tới.
Vội vàng đặt thức ăn trong tay xuống, ngồi bên cạnh Dương Chi.
Dương Chi nghe thấy âm thanh từ xung quanh truyền đến, xoa thắt lưng cứng đờ một chút, sau đó chậm rãi nhìn qua, nhìn lại chính mình, giống như bị chủ nhân giọng nói kia doạ sợ.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Mạch chạm vào trán cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường thì đặt tay xuống, “Anh đã xin nghỉ giúp em rồi nên hôm nay chúng ta cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Dương Chi mím môi, Lục Mạch lập tức tiếp lời, “Anh cũng nói với Ôn Đào để cô ấy tự đi học trước rồi.”
Dương Chi kinh ngạc nhìn anh, sống mũi cay cay, nước mắt tuôn rơi.
“Làm sao vậy?” Lục Mạch đột nhiên có chút sợ hãi, trầm giọng hỏi lại.
Cô… hối hận sao?
“Lục Mạch …” Giọng nói Dương Chi có chút khàn khàn.
“Anh ở đây.” Lục Mạch nắm chặt tay cô.
“Em rất nhớ anh.” Những lời này vừa nói ra, nước mắt như vỡ bờ, cô lao vào vòng tay của Lục Mạch bất kể mình đang ở vị trí nào.
Thân thể Lục Mạch cứng đờ một lúc, gần như lập tức hiểu được ý tứ của câu nói này.
“Hoan nghênh em trở về.” Người anh yêu nhất.