Điều kiện gia đình Thẩm Cận không tốt, có một người mẹ nghiện cờ bạc, một người ba không học vấn không nghề nghiệp lười biếng. Tiền cô ấy kiếm được trên cơ bản đều bị mẹ cướp đi đánh cờ bạc, miễn cưỡng còn lại ít tiền thì lại bị ba giành lấy để sống.
Để thoát khỏi ngôi nhà đó, cô đã chạy đến Tô Thành – nơi cách nhà hàng nghìn cây số, sau này còn xui xẻo bị trộm hết số tiền duy nhất có được, chỉ còn vài đồng tiền lẻ, ngồi bên đường nhìn mọi người đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng dùng mấy đồng tiền còn sót lại mua một chiếc bánh, nhưng lại bị một người vội vàng va vào, bánh rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó, bầu trời của Thẩm Cận gần như sụp đổ, những oan ức từ khi có trí nhớ lập tức kéo đến, hoàn toàn tan vỡ.
Nước mắt không kìm được chảy xuống, lặng lẽ lau nước mắt, chiếc bánh trên mặt đất bị người đi đường không để ý giẫm lên, cô cảm thấy sống trên đời này thật sự không có ý nghĩa gì cả, không hiểu tại sao mình phải tiếp tục sống.
Ngay lúc đó, vì một chiếc bánh rơi xuống đất, cô đã nghĩ đến việc giã từ cuộc sống này.
Cho đến khi một bàn tay trắng trẻo kéo cô từ mặt đất lên, sau đó tùy ý ném chiếc bánh bị giẫm nát không còn hình dạng vào thùng rác, đưa món gà rán cho cô, giọng điệu tùy ý, “Khóc cái gì chứ?”
Người đó chính là Quý Nhiễm.
Quý Nhiễm không biết an ủi người khác, đối mặt với cô gái gầy yếu trước mắt, anh thật sự không biết làm sao, chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh nướng mà khóc thút thít, anh không thể nào chịu được.
“Ngồi đây chờ tôi, đừng chạy lung tung.” Quý Nhiễm nói câu này rồi bỏ chạy.
Tóc Thẩm Cận bị gió thổi nên tán loạn, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, con ngươi không có tiêu cự.
Sau đó một chiếc bánh nướng nóng hổi xuất hiện trước mặt cô, khiến cô thất thần trong giây lát.
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay trắng trẻo quá mức này, khóe miệng người đàn ông cười lưu manh, trên người mặc áo len rộng màu xám đen, trông cao ráo gầy gò, dường như sẽ bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Quý Nhiễm cũng nhìn cô gái trước mặt, màu tóc không giống những cô gái bây giờ, mắt sưng to như hột đào, quần áo sạch sẽ nhưng rõ ràng đã mặc nhiều năm, góc áo đã bị mài mòn.
Thấy cô không lên tiếng, Quý Nhiễm nhét bánh vào tay cô, còn mua một cốc trà sữa đặt bên cạnh, đứng trước mặt nhìn xuống vẫn thấy cô đang rưng rưng nước mắt, cười khẽ một tiếng, “Là một cô gái xinh đẹp, sao lại bị câm được chứ.”
Lúc này Thẩm Cận mới khịt mũi, nhìn chiếc bánh trên tay, khàn giọng nói, “Cảm ơn.”
Quý Nhiễm vui vẻ, “Ồ, thì ra biết nói chuyện à, giọng nói dễ nghe đó chứ.”
Quý Nhiễm không phải người tọc mạch, nhưng hôm đó anh và gia đình cãi nhau, thấy Thẩm Cận khóc thảm, chỉ muốn trêu ghẹo cô ấy một chút. Ai ngờ sau khi tán gẫu một lúc thì thấy cuộc đời của cô gái này còn thảm hơn anh nhiều.
Anh chỉ bị buộc thừa kế gia sản, nhưng cô gái này thậm chí còn không có gia đình, cảm thấy cô ấy đáng thương, trước lúc anh đi có để lại số điện thoại của mình, còn đưa hết tiền mặt trong người cho cô, tổng cộng gom được 2000 nhân dân tệ.
Chính anh cũng không biết mình lại có lòng giúp đỡ người khác như vậy, vài ngàn tệ với anh chỉ là chút tiền nhỏ, coi như bị lừa cũng không sao.
Nhưng đây là số tiền đã cứu Thẩm Cận thoát khỏi sự tuyệt vọng.
Cô muốn chết chỉ vì một chiếc bánh nướng, nhưng cũng vì một chiếc bánh nướng mà muốn sống.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Cận không thể rời mắt khỏi người đàn ông này, nhưng cô hiểu rằng gia cảnh cô không xứng với anh, có thể làm bạn đã đáng giá rồi.
Rõ ràng nghĩ vậy, nhưng khi biết hôm nay Quý Nhiễm đi xem mắt, tính chiếm hữu mạnh mẽ đè nén trong lòng cô bỗng bùng phát, thậm chí Thẩm Cận còn nghĩ, nếu cô và anh cùng uống say thì liệu có phát sinh chuyện gì không.
Nhưng Lục Mạch lại đến.
Lục Mạch là sinh viên năm hai đại học, sang năm mới 20 tuổi, kém Quý Nhiễm 7 tuổi, kém Thẩm Cận 2 tuổi.
Cậu và Quý Nhiễm quen biết từ nhỏ, khi bố mẹ Lục Mạch chưa ly hôn, hai gia đình có quan hệ rất tốt, mặc dù Quý Nhiễm lớn hơn Lục Mạch nhưng anh chưa bao giờ coi Lục Mạch như một đứa trẻ.
Quý Nhiễm còn giống thiếu niên hơn Lục Mạch.
Thẩm Cận không sợ trời đất, nhưng lại sợ Lục Mạch nhỏ hơn mình hai tuổi, nhất là hôm nay khi thấy Lục Mạch, cảm thấy cậu nguy hiểm hơn nhiều so với trước kia.
Căn hộ của Quý Nhiễm có bốn phòng, một phòng khách, nhưng chỉ có phòng ngủ chính mới có giường, anh không thể ném Thẩm Cận say khướt nằm lên sofa, vì vậy chỉ đành tạm thời bế cô đến giường mình.
Dáng vẻ Thẩm Cận ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ lần đầu gặp mặt thì từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên.
Lục Mạch đặt túi của Thẩm Cận ở sô pha, vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngước mắt lên bắt gặp Quý Nhiễm đang nhìn mình chằm chằm, cười lạnh một tiếng, “Anh nhìn tôi làm gì? Đưa Thẩm Cận về rồi, tôi về trước đây.”
“Này, này, cậu đi luôn à?” Quý Nhiễm vội ngăn Lục Mạch lại, “Nếu cậu về thì anh phải làm sao? Thẩm Cận lại muốn kéo quần anh thì thế nào?”
Lục Mạch đẩy Quý Nhiễm ra, “Vậy anh chịu trách nhiệm với cô ấy thôi.”
Đi được hai bước, Lục Mạch quay đầu lại, Quý Nhiễm còn tưởng cậu hồi tâm chuyển ý, muốn ở lại giúp anh, lại nghe Lục Mạch lạnh lùng nói, “Anh quen cô ấy lâu như vậy mà không biết cô ấy sống ở đâu, làm việc gì, ăn uống gì hàng ngày, có bị gia đình bắt nạt hay không à?”
Ý cười nơi khóe miệng Quý Nhiễm cứng đờ.
Lục Mạch hừ lạnh một tiếng, “Việc Thẩm Cận thích anh, tôi không nhắc tới, nhưng việc anh thích Thẩm Cận cũng đừng để tôi vạch trần.”
Mặt Quý Nhiễm hết chuyển xanh đến đỏ, “Ai nói anh thích Thẩm Cận chứ.”
“Không thích Thẩm Cận vậy tại sao còn lấy cô ấy làm lá chắn từ chối xem mắt? Sao không lấy mấy người bạn bè lâu năm gì đó của anh ra làm lá chắn đi? Hay là, anh thích tận hưởng niềm vui làm một tên cặn bã?” Lục Mạch cười một tiếng.
Sau đó cảm thấy lời mình nói có hơi buồn cười, lắc đầu nói thêm, “Anh còn không bằng một tên cặn bã, nếu không dám đối mặt với tình cảm của mình, anh cũng không nên không biết chút gì về cô ấy cả, lúc cô ấy khó khăn nhất thì anh cho cô ấy hy vọng, bây giờ lại tự tay hủy hoại nó.”
Nói xong, Lục Mạch cũng mặc kệ phản ứng của Quý Nhiễm, cầm chìa khóa xe rời đi, nếu Quý Nhiễm không thích Thẩm Cận thì cậu sẽ không nói nhiều lời vớ vẩn như vậy, nhưng rõ ràng là họ thích nhau, vậy mà vẫn còn khiến bản thân phải đau khổ, thật làm người khác nhịn không được.
Quý Nhiễm sững sờ nhìn cánh cửa đóng lại, những dấu chấm hỏi lần lượt hiện ra trong đầu, nội tâm chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, “Cmn, sao thằng nhóc Lục Mạch này lại biết nhiều chuyện vậy, ai nói cho nó vậy?”
Trên đường trở về, di động của Lục Mạch vang lên, nhìn lướt qua tên người gọi, cậu nhíu mày, đậu xe ven đường.
Ba cậu gọi tới.
Cứ tưởng lần này cũng như trước đó, đổ chuông một lúc thì cúp máy, ai ngờ đầu dây bên kia gọi đi gọi lại, không bỏ cuộc trừ khi cậu nghe máy.
Lục Mạch tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này tới lần khác, mãi cho tới khi không còn kiên nhẫn gọi nữa, Lục Mạch mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt thâm trầm không chút ánh sáng, tâm tình cậu bây giờ vô cùng tồi tệ.
Muốn gặp Dương Chi, rõ ràng mới ăn trưa cùng nhau, nhưng bây giờ cậu rất muốn gặp cô.
Nhìn vô số cuộc gọi nhỡ của ba mình, Lục Mạch lờ đi, bấm vào số điện thoại của Dương Chi.
Dương Chi đang tập yoga với Ôn Đào trong phòng khách, lúc nhận được điện thoại của Lục Mạch, cô hơi kinh ngạc.
Điện thoại vừa được kết nối, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy cậu nói, “Tớ muốn gặp cậu, ngay bây giờ.”
“?” Dương Chi cho rằng mình nhận nhầm người, nhìn giao diện cuộc gọi, tên ghi là “Lục bi3n thái”, xác nhận là Lục Mạch, cô mới mơ màng nói, “Cậu uống nhiều quá à?”
Lục Mạch cười không thành tiếng, “Đúng vậy, uống nhiều quá khiến tớ thấy chóng mặt, cậu có thể đến đón tớ không?”
Dương Chi không nghi ngờ cậu, “Cậu lái xe ra ngoài à? Hay là gọi người lái hộ đi? Tớ đến cũng không giúp được gì nhiều.”
Lục Mạch nói dối không chớp mắt, “Xe tớ cho bạn lái đi rồi. Giờ chỉ có một mình, đầu choáng không đi nổi, tớ không muốn thất thố ở đây, cậu tới đón tớ nhé?”
“Tớ giúp cậu bắt taxi được không?” Trực giác của Dương Chi mách bảo cô không nên đến đó, đưa ra thêm một cách giải quyết.
Dường như giọng Lục Mạch càng ngày càng yếu, “Tớ không muốn để người khác thấy dáng vẻ say xỉn của mình.”
Dương Chi nghe giọng Lục Mạch có gì đó không ổn, vội nói, “Vậy được, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến đó ngay.”
Lục Mạch nói tên một công viên nhỏ mà Dương Chi có thể đến bằng tàu điện ngầm trong khoảng nửa giờ, sau đó cúp máy, lái xe năm phút đến khu vực lân cận của công viên và đỗ xe vào vị trí không dễ thấy.
Đã nói là say rượu thì phải diễn cho giống, Lục Mạch đến cửa hàng tiện lợi mua một chai bia, sợ một chai sẽ không diễn nổi khiến Dương Chi nghi ngờ, cậu lại lấy một bình rượu nhỏ.
Dùng tốc độ nhanh nhất uống sạch chai bia và bình rượu, Lục Mạch ném cả hai vào thùng rác rồi ngồi xuống ghế đá, sau đó cậu mới phát hiện, bản thân chưa từng uống nhiều như vậy, cậu đã quá xem trọng tửu lượng của mình rồi.
Độ cồn của rượu này hơi lớn.
Khi Dương Chi đến nơi, cô thấy Lục Mạch đang ngồi trên băng ghế, khép hờ mắt như đang ngủ, bên cạnh có vài cô gái vây quanh.
Đúng là đi tới đâu cũng có con gái đổ xô đến để xin phương thức liên lạc.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Dương Chi chậm rãi bước tới.
Tửu lượng của Lục Mạch rất kém, đầu óc bị cồn làm cho tê dại, phản ứng chậm chạp, cậu không nghe thấy mấy cô gái xung quanh đang nói gì, chỉ nghĩ bọn họ ồn ào phiền chết.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, hơi hơi nheo mắt định thần lại, Dương Chi đứng cách đó không xa với vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Mạch bỗng nhiên nở nụ cười, “Vợ tôi đến rồi.”