Dương Chi nghiêng đầu, mờ mịt nói, “Lục Mạch ở đây mà, tớ phải đi đâu cơ?”
Trịnh Nghiệp Duy chỉ thấy trái tim tổn thương của mình lại bị kim đâm khi nghe câu trả lời từ cô, cậu sớm biết là sẽ như vậy mà.
Tâm trạng Lục Mạch rất tốt, ngón tay quấn lấy lọn tóc của Dương Chi, cười khẽ một tiếng, “Tớ ở đâu thì cậu sẽ ở đó sao?”
Nghe Lục Mạch hỏi như vậy, Dương Chi tức giận chu miệng, chất vấn nói, “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Sau đó, đột nhiên cô như nghĩ đến điều gì, làm ra vẻ không thể tin được, “Chẳng lẽ, cậu bắt đầu ghét tớ rồi ư?!”
Ngón tay Lục Mạch ngừng lại, thu hồi ý cười trên môi, cả người nghiêng về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Dương Chi, thăm dò, “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Dương Chi như nghe câu hỏi của một kẻ ngốc, “Cậu ngốc à? Thậm chí còn không nhớ sinh nhật của tớ! Năm nay tớ 27 mà~”
Lục Mạch không quan tâm Trịnh Nghiệp Duy và Quý Nhiễm vẫn ở đó, thả mái tóc của Dương Chi ra, quỳ xuống quan sát Dương Chi đang ngồi xổm dưới đất, vừa thong thả vừa nôn nóng hỏi lại Dương Chi một lần nữa, “Năm nay cậu 27 à?”
“Nếu không thì sao?” Dương Chi không hiểu sao Lục Mạch lại làm quá lên như vậy, “Không phải vừa qua sinh nhật sao?”
Lục Mạch không đợi cô nói xong, tay đã dùng lực ôm Dương Chi vào lòng.
Dương Chi của cậu đã trở lại rồi sao?
Mặc dù đang trong tình trạng say rượu, giống như không phân rõ thời gian bây giờ.
Nhưng không ngoài ý muốn, đây là Dương Chi của cậu.
Trịnh Nghiệp Duy quay lưng lại, dựa vào tường ngoài cửa, sờ lồ ng ngực, tuy miệng nói sẽ từ bỏ Dương Chi, nhưng nhìn thấy cảnh này, cậu thật sự rất khó chịu.
Về phần Dương Chi nói rằng cô đã 27 tuổi, tất nhiên những người khác chỉ xem như nói mớ khi say rượu, nghe xong sẽ quên ngay.
“Lục Mạch, tớ không thở nổi.” Dương Chi kéo tay Lục Mạch, khuôn mặt đỏ bừng lại càng đỏ hơn, “Trước đây, chưa thấy cậu chủ động vậy đấy.”
Lục Mạch thu tay, nhẹ nhàng ôm cô, thấp giọng xin lỗi, “Xin lỗi vì trước giờ tớ chưa từng chủ động với cậu.”
Quý Nhiễm ngồi trên sofa ngẩn người, yên lặng giơ micro lên, mơ màng hỏi, “Hai đứa là đang show ân ái trước mặt anh đấy à?”
Dương Chi bị giọng nói đột ngột dọa sợ tới mức run lên, cảm thấy cũng tỉnh hơn một chút, ý thức rõ ràng hơn vừa rồi.
Nhận ra mình đang được ai đó ôm trong ngực, vẻ mặt Dương Chi ngẩn ra, “Này, cậu là ai, sao lại ôm tôi thế?”
Nói xong lại đẩy người đang ôm mình ra, thấy đáy mắt chàng trai lóe lên vẻ luống cuống, Dương Chi kinh hãi tới mức cằm sắp rơi xuống đất, “Lục Mạch?!? Sao cậu lại ở đây?”
Sau đó cô đưa mắt nhìn quanh, vỗ đầu, ánh mắt mơ màng, “Sao tớ lại ở đây thế?”
Quý Nhiễm tỏ vẻ không vui, cầm micro la lên, “Đừng có mà bơ anh!”
Lục Mạch liếc nhìn Quý Nhiễm một cái khiến anh ta sợ tới mức im lặng.
Lục Mạch lại nhìn Dương Chi trước mặt, đứng thẳng người, khom lưng vươn tay về phía cô, “Không nghĩ ra cũng không sao, bây giờ cậu có thấy khó chịu không?”
Dương Chi nắm tay Lục Mạch đứng lên, chỉ thấy trước mặt đen kịt, suýt nữa ngã xuống.
“Không đi được sao?” Lục Mạch nhíu mày, khom lưng bế cô lên, “Tớ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.”
“A!” Theo bản năng, Dương Chi nắm lấy cà vạt của cậu, vẻ mặt kích động, “Không sao, tớ tự đi được, do tớ ngồi lâu quá thôi.”
Lục Mạch mặc kệ Dương Chi nói gì, tự bế cô đi ra ngoài, Trịnh Nghiệp Duy ở cửa thẳng lưng nhìn hai người họ, môi mím chặt.
Lục Mạch đi ngang qua Trịnh Nghiệp Duy thì dừng lại, giọng điệu không mấy thân thiện, “Cậu không nên để cô ấy uống nhiều rượu như vậy.”
Nói rồi ôm lấy Dương Chi, tiếp tục bước đi.
Trịnh Nghiệp Duy vội hỏi, “Cậu đưa cô ấy đi đâu?”
Lục Mạch không quay đầu, giọng nói không vui, “Về nhà.”
Nhìn hai người biến mất trong tầm nhìn, Trịnh Nghiệp Duy vội quay trở lại phòng bao, thấy Ôn Đào đang hát hò, lập tức ghé vào tai cô ấy nói Lục Mạch đã đưa Dương Chi về nhà.
Ôn Đào lập tức buông mic, cầm túi xách rồi lấy hai hộp quà được đóng gói tinh xảo ra đưa cho Trịnh Nghiệp Duy.
“Một của tôi, một của Dương Chi. Mặc dù chắc chắn cậu sẽ không cảm thấy vui sau khi gặp Lục Mạch, nhưng tôi vẫn muốn nói, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó, Ôn Đào chào tạm biệt những người khác.
Cô không lo việc Lục Mạch sẽ làm gì Dương Chi, cô chỉ lo Lục Mạch sẽ không chăm sóc được Dương Chi đang say.
Còn một mình Quý Nhiễm trong phòng bao: “Hello? Quên tôi thật đấy ư?’
Lúc Ôn Đào vội vã về tới nhà, Dương Chi đã ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ.
“Này? Lục Mạch đâu…” Ôn Đào ngây người, sao chỉ có một mình Dương Chi ở nhà?
Đang suy nghĩ miên man thì phòng bếp có động tĩnh, Lục Mạch đã cởi áo vest, trên người chỉ mặc sơ mi trắng bước ra.
Tay áo Lục Mạch xắn lên, cầm một cốc nước ấm, thấy Ôn Đào cũng không kinh ngạc, lễ phép chào hỏi rồi bước vào phòng Dương Chi, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ôn Đào bị nhốt ngoài cửa, đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu không nhìn thấy tôi ư?
Lục Mạch không quan tâm Ôn Đào nghĩ gì, cậu đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhìn Dương Chi đang thở đều đều, khẽ nhéo mũi cô, “Đừng giả bộ ngủ nữa, dậy uống chút nước ấm đi.”
Dương Chi nhăn mũi, không chịu uống, “Tớ không muốn uống.”
Cô đổi tư thế ngủ, quay lưng với Lục Mạch, lẩm bẩm nói, “Muộn rồi, cậu về đi.”
Lục Mạch chỉ gật đầu, “Vậy nếu cậu không khỏe thì phải nói tớ biết đấy.”
“Ừm.” Dương Chi trả lời.
Thấy Dương Chi không nghiêm trọng, Lục Mạch đứng dậy rời khỏi phòng, vừa mở cửa, Ôn Đào đang nghe trộm đã lảo đảo ngã xuống.
Lục Mạch nhìn Ôn Đào ngã xuống đất, còn không quên nhắc nhở, “Chờ Dương Chi tỉnh lại, đưa cậu ấy qua nhà tôi ăn tối.”
Sau đó Lục Mạch rời đi.
Ôn Đào ngẩn ra, cảm thấy bản thân thật sự là một con chó mà còn không thể ăn vạ! Tránh nhanh vậy sao!
Dương Chi nghe tiếng ngã của Ôn Đào, quấn chăn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Ôn Đào trên mặt đất, “Cậu làm gì vậy?”
Ôn Đào thật sự muốn chết tại chỗ vì nhồi máu cơ tim.
Buổi tối, Dương Chi ngoan ngoãn theo Ôn Đào tới nhà Lục Mạch ăn tối, Lục Mạch chỉ nấu món cháo trứng rau xanh đơn giản, xào một ít món ăn kèm.
Mỗi lần ăn cơm ở nhà Lục Mạch, Dương Chi đều được ăn những món mới, cô rất muốn biết Lục Mạch còn biết làm bao nhiêu món nữa.
Ăn uống xong, cô ngoan ngoãn giúp Lục Mạch rửa bát, sau đó về nhà ngủ.
Dương Chi hoàn toàn không nhớ mình đã nói năm nay đã 27 tuổi.
Không có chuyện gì lạ xảy ra sau đó, chớp mắt đã đến ngày đại hội thể thao.
Đại hội thể dục thể thao của Đại học Tô Thành kéo dài một tuần, hai trận đấu của Dương Chi đều diễn ra vào ngày thứ ba.
Buổi sáng ngày đầu tiên là lễ khai mạc, sau phần trình diễn trong khuôn viên trường, hiệu trưởng có một bài phát biểu mà ông cho là rất truyền cảm trong nửa giờ và cuối cùng tuyên bố khai mạc đại hội.
Lớp Dương Chi ở khán đài bên phải sân thể dục, một số lớp trưởng đã chuẩn bị nước trái cây, tựa như họ không đến để tham gia trò chơi, mà giống một chuyến đi chơi mùa thu hơn.
Dương Chi luôn thích những hoạt động nhóm sôi nổi, náo nhiệt như vậy.
Nhưng chắc Lục Mạch không thích lắm, nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, Dương Chi nhìn thoáng qua, Lục Mạch đứng trên tầng cao nhất của khán đài, bên cạnh lan can, đôi mắt cụp xuống nhìn về phía cô.
Dương Chi quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của cậu.
Gần như không cần suy nghĩ, Dương Chi đã vội nhìn sang chỗ khác, giả vờ chỉ quay người lại để lấy nước khoáng.
Lục Mạch khẽ cười, nhìn bóng lưng Dương Chi rồi lấy điện thoại ra, gửi cô một tin nhắn: [Tớ cũng muốn uống nước.]
Sau đó thấy Dương Chi lấy điện thoại ra lướt tin nhắn, liếc cậu rồi nhanh như chớp thu hồi ánh mắt, một lúc sau, Lục Mạch nhận được tin nhắn trả lời của cô, [Cậu tự lấy đi.]
Ngón tay Lục Mạch gõ nhẹ lên màn hình, [Bên kia nhiều người quá.]
Dương Chi liếc Ôn Đào đang ngồi cạnh, thấy cô ấy đang tán gẫu với bạn học, lập tức xoay người cầm một chai nước khác, vòng qua vài người rồi chạy lên bậc thềm, vẻ mặt không tình nguyện đưa nước cho cậu.
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Lục Mạch nhận chai nước khoáng, ngón tay lơ đãng chạm vào tay Dương Chi.
Dương Chi kinh hãi rụt tay lại như bị điện giật, trong lòng như có con nai nhỏ nhảy nhót, não con nai nhỏ này bị chấn động rồi đúng không?
Nhịp tim đập nhanh quá.
Không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Mạch, ánh mắt Dương Chi nhìn về phía sân thể dục, cũng không trở lại vị trí ban đầu mà ngồi xuống.
Lục Mạch mở nắp chai uống một hớp, thấy cô vui vẻ đứng cạnh, cậu cười khẽ một tiếng rồi đưa chai nước trong tay tới, “Có muốn uống không?”
Dương Chi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần đâu, cảm ơn. “
Đùa à, cô uống nước cậu đã uống, chẳng phải tương đương với việc hôn gián tiếp ư!
Dường như Lục Mạch biết Dương Chi đang nghĩ gì, cười như không, “Hôn cũng đã hôn rồi, cậu còn sợ hôn gián tiếp sao?”
Dương Chi suýt nữa nghẹt thở, “Tớ không, không hề nghĩ vậy!”
Lục Mạch có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô sao!
Thấy Dương Chi đang vắt não giải thích với mình, Lục Mạch không muốn nói biểu cảm vừa nãy của cô rõ ràng tới mức nào, chỉ khẽ xoa đầu cô, “Ừm, cậu không nghĩ vậy.”
Trùng hợp mấy người, trong đó có lớp trưởng Chu Đại quay đầu nhìn thấy: …
Mình đã… hóng được chuyện gì rồi đây?!